Cái ôm này quá bất ngờ, Quý Đông Dương bị cô nhào vào lòng nên phải lùi về sau mấy bước để đứng vững, anh ghìm người trong lòng lại, tức giận mắng cô: "Chu Nghi Ninh, cô nổi điên cái gì thế?"
Chu Nghi Ninh vẫn ôm eo anh. Cô ôm chặt lấy anh, còn anh thì không đẩy cô ra quá mạnh thế nên cô vẫn đứng yên trong lòng anh. Mấy giây sau, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi muốn thử xem cảm giác ôm anh ở ngoài đời có giống khi đóng phim không."
Quý Đông Dương nghiêm mặt, anh giữ lấy vai cô rồi đẩy cô ra, ánh mắt anh không lãnh đạm như thường ngày nữa mà lúc này mang đầy vẻ cảnh cáo và phiền não.
Nhân viên đoàn phim, thậm chí tin tức trên báo chí và các diễn viên trẻ từng hợp tác với anh đều nói anh rất đáng sợ khi nổi giận, chỉ cần ánh mắt thôi đã khiến chân người ta mềm nhũn nhưng Chu Nghi Ninh lại khác, không biết có phải do lá gan của cô lớn quá hay không mà trước kia không ưa anh, và những khi anh giận thì cô cũng chẳng thấy sợ. Thậm chí cô còn nghĩ những lúc như thế Quý Đông Dương mới giống con người, còn bình thường thì cứ như khối không khí lạnh.
Sắc mặt của Quý Đông Dương rất xấu, đây là lần đầu tiên anh được cô ôm như thế này nên thấy hơi giật mình. Nếu lúc trước cô chỉ đùa thôi thì lúc này, anh có thể nhận ra sự chân thành và cố chấp trong đôi mắt cô.
Ánh mắt cô khiến anh phiền lòng, đành phải chau mày đuổi người: "Đừng làm loạn nữa, về đi."
Mặc dù nhà anh không lạnh nhưng sàn nhà hơi lạnh, Chu Nghi Ninh, co ngón chân lại nói, "Tôi không làm loạn, tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi."
Xác nhận xem có phải trái tim đập lỡ nhịp là vì đã bị anh thu hút hay không.
Cô xác nhận được rồi.
Nhưng trông anh phiền não như thế thì chắc cô sẽ bị cấm cửa rồi.
Trước khi anh nổi giận, Chu Nghi Ninh thức thời xoay người đi ra cửa, ngoái đầu lại nhìn anh: "Tôi về đây."
Quý Đông Dương không ngoảnh đầu lại, Chu Nghi Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi vòng trở lại, ngẩng đầu cười với anh, "Này Quý Đông Dương, anh không còn nhỏ nữa, tới tuổi tìm bạn gái rồi, nhưng nhìn anh thế này thì chắc là chưa theo đuổi ai đâu nhỉ?"
Ấn đường của Quý Đông Dương khẽ giật: "Về đi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba."
Chu Nghi Ninh bĩu môi, mặc dù rất muốn biết điểm giới hạn của anh nhưng cô vẫn nhịn, quan hệ của hai người vẫn chưa đâu vào đâu hết, cô phải kiềm chế một chút, thế là cô ngoan ngoãn đi tới sofa mang dép vào.
Quý Đông Dương: "Cầm ly về."
Chu Nghi Ninh không thèm để ý tới anh, đi ra tới cửa rồi mới ngoái đầu lại cười, "Không, hôm khác tôi lại qua uống tiếp."
Nói xong, mở cửa đi về nhà.
Quý Đông Dương mím chặt môi, tức giận mà không biết phải xả vào đâu, anh đi tới sofa, nhìn nửa chai rượu còn lại rồi nghĩ tới cô nói hôm khác lại qua uống, anh hừ lạnh, rót rượu ra, cầm ly lên ngẩng đầu uống cạn.
Hôm khác ư, không có đâu.
Uống rượu xong, anh thấy hơi chuếnh choáng.
Lần đầu tiên Quý Đông Dương gặp Chu Nghi Ninh là tại bữa tiệc sinh nhật bốn năm trước. Lần đó anh về thành phố B để sắp xếp việc gia đình, Lục Tiêu nhờ anh một việc, đó là cùng anh ta tham gia bữa tiệc sinh nhật, chủ nhân của bữa tiệc là con gái của ông chủ một công ty lớn, cũng là fan của anh.
Lục Tiêu là bạn thân từ thời cấp ba của Quý Đông Dương, một người đóng phim, một người kinh doanh. Những khi anh có thời gian hoặc không quá bài xích thì cũng sẽ nể mặt Lục Tiêu tham gia một số sự kiện. Tuy không muốn tham dự tiệc sinh nhật của fan, nhưng dưới sự nài nỉ của Lục Tiêu, anh cũng đáp ứng.
Đến đó, bị cô công chúa nhỏ và bạn bè xúm lại chụp hình, xin chữ ký suốt mười mấy phút, đến khi thấy mặt anh càng lúc càng lạnh thì họ mới lưu luyến tản ra.
Anh bưng ly rượu đến một góc khuất ngồi xuống sofa, Lục Tiêu tìm thấy anh, ngồi xuống bên cạnh, "Phiền không?"
Quý Đông Dương: "Phiền."
Lục Tiêu biết đó là lỗi của mình, nhưng thương trường là vậy, Quý Đông Dương là ảnh đế được người người biết đến, anh ta có một người bạn như vậy thì ngại gì không khoe, vì có đôi khi rất có lợi, chẳng hạn như vừa rồi Chu Lợi Huy đã chủ động nói chuyện với anh ta.
Hai người ngồi ở đó, Quý Đông Dương im lặng, Lục Tiêu cũng không nói gì, đằng sau truyền đến tiếng bàn tán của các cô gái.
"Giai Huệ, chị cậu về chưa?"
"Về rồi, nhưng chị ta lại cố ý đến muộn. Đừng quan tâm tới chị ta, dù sao nhân vật chính ngày hôm nay cũng là tớ. A a a, kích động chết mất, không ngờ lại được gặp Đông ca! Sinh nhật năm nay hạnh phúc quá, Đông ca ở ngoài đời đẹp trai chết mất, lúc nãy tớ rất muốn ôm anh ấy, nhưng thấy vẻ mặt của anh ấy thì không dám..."
Sau đó là đoạn giới thiệu về Quý Đông Dương, năm nay anh hai mươi chín tuổi, vào nghề năm mười lăm tuổi, hai mươi ba tuổi thì nổi tiếng, sau đó sự nghiệp phất lên như gió, trừ thời kỳ đi xuống vào năm ngoái.
"Chị cậu kỳ ghê, giờ này mà vẫn chưa tới nữa, có khi còn đang trang điểm cũng nên."
"Sinh nhật năm ngoái của cậu, chị ta mặc chiếc đầm hở lưng, không biết năm nay sẽ mặc cái gì, chậc chậc."
"Xấu tính ghê. Biết rõ Giai Huệ mới là nhân vật chính mà lần nào cũng ăn mặc lộng lẫy, đúng là ở nước ngoài mấy năm nên thoáng ghê, chẳng biết đã hẹn hò bao nhiêu thằng nữa."
...
Mấy cô bé đó càng nói càng khó nghe.
Lục Tiêu chau mày, còn Quý Đông Dương khép hờ mắt uống hết ly rượu rồi đột ngột đứng dậy. Mấy cô gái thấy anh thì sửng sốt, sau đó đỏ mặt vì xấu hổ, Quý Đông Dương không nhìn bọn họ mà bỏ đi.
Chu Giai Huệ sực tỉnh, cô ta vội vã đi tới, đỏ mặt nói: "Đông ca, đợi em cắt bánh kem rồi hẵng về."
Quý Đông Dương lãnh đạm: "Không được, tôi có việc."
"Này, chị cậu tới rồi kìa."
Ai đó thốt lên. Sau đó, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn.
Quý Đông Dương cũng nhìn theo. Đó là một cô gái rất đẹp, váy có hơi hở hang, còn ít vải hơn cả những bộ váy đi thảm đỏ đầy gợi cảm của mấy nữ diễn viên, nhưng trông cô không hề gợi cảm, mặc dù trang điểm già dặn nhưng vẫn nhận ra đó là một gương mặt non nớt, có điều đôi mắt lại trầm tĩnh hơn những cô gái cùng lứa rất nhiều.
Nhớ tới lời bàn tán của các cô gái lúc nãy, anh có thể hiểu sơ qua về hoàn cảnh của cô.
Anh thu tầm mắt, cất bước rời đi.
Lúc đi ngang qua cô, bỗng nhiên cô đổ nhào về phía anh rồi ngã xuống đất làm anh suýt thì giẫm lên mặt cô, cũng may anh phản ứng nhanh, vội vàng sải chân sang hướng khác.
Anh cúi nhìn, ánh đèn làm tôn lên làn da trắng mịn của cô, khuôn ngực đầy đặn, nhìn vào là thấy ngay miếng dán ngực.
Có người bật cười. Mặt cô đỏ bừng, ngồi dưới đất mà không biết phải làm sao.
Quý Đông Dương không tỏ thái độ gì, anh cúi người, một tay nắm tay cô một tay ôm eo cô đỡ cô dậy, nhắc nhở: "Cô bị lộ hàng kìa."
Sau đó, trong sự cười cợt của mọi người, bàn tay cô vẫn nắm chặt tay anh, cô sửng sốt nhìn anh, sự cảm kích biến mất khỏi đáy mắt cô, trong nháy mắt, cô hất mạnh tay anh ra: "Liên quan quái gì tới anh."
Quý Đông Dương mím môi, xoay người bỏ đi.
Anh ngồi trên xe hút thuốc, sau đó đeo bịt mắt ngủ một lát thì Lục Tiêu mới đi ra.
Lục Tiêu nói liên hồi: "Cô bé cậu vừa đỡ là Chu Nghi Ninh, con của vợ cũ Chu Huy Lợi, nghe nói hai người kết hôn vì lợi ích, lúc vợ cũ mang thai thì ông ta tái hợp với mối tình đầu, kết quả là cả hai người phụ nữ đều mang thai, nhưng vợ cũ sinh con ra trước. Cô bé đó không được ai quản thúc nên hoang dã lắm.
Cậu không biết lúc nãy đặc sắc thế nào đâu. Thử nghĩ xem, đàn ông cho dù có thành công bao nhiêu đi nữa mà trong nhà xào xáo thì cũng rất mệt mỏi. Chu Lợi Huy đường đường là ông chủ của tập đoàn lớn mà cũng bất lực trước hai cô con gái.
À đúng rồi, cô bé đó quái dị lắm, thích mang theo túi tiền, lúc nào cũng mang theo một đống tiền, không sợ cướp hả trời? Nhưng mà nói thật tuy Chu Nghi Ninh hơi hoang dã một chút nhưng đáng yêu hơn cô công chúa nhỏ kia nhiều."
Lục Tiêu vừa lái xe vừa nói chuyện về nhà họ Chu, đều là chuyện xấu trong nhà mà thôi.
Quý Đông Dương dựa vào ghế phụ lái, anh đeo bịt mắt không nhúc nhích, chẳng biết có nghe hay không.
***
Mấy năm gần đây Lục Tiêu làm ăn rất khấm khá, cũng là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở thành phố S, lại độc thân nên Chu Lợi Huy luôn ra sức gán ghép anh ta với Chu Giai Huệ. Lục Tiêu không thích cô công chúa đó nên trước mặt ông thì lịch sự từ chối, còn sau lưng ông, anh ta lại than phiền với anh: "Cô công chúa đó khó hầu hạ lắm, lúc trước vô tình gặp Chu Nghi Ninh ở công ty, đẹp lắm, ít nhất là đẹp hơn Chu Giai Huệ nhiều, nếu Chu Lợi Huy giới thiệu cô ấy cho tớ thì tớ còn có hứng, cơ mà nghe nói cô ấy đính hôn rồi, tiếc ghê."
Lúc quay ngoại cảnh bộ phim "Giải cứu" ở một trị trấn, Chu Nghi Ninh cùng đoàn phim với Cảnh Tâm, Quý Đông Dương và A Minh đi sau hai cô, nghe Cảnh Tâm nói với Chu Nghi Ninh: "An ninh của thị trấn này không tốt, cướp bóc rất nhiều, cậu đừng mang theo túi tiền như thế nữa, nguy hiểm lắm."
Cô gái đó không thèm để ý: "Không sao, không cướp được đâu."
Quý Đông Dương nhìn cái ba lô trên lưng cô, sau đó Lục Tiêu gọi điện cho anh, nói Chu Nghi Ninh đào hôn, không biết đang trốn ở đâu, anh ta muốn theo đuổi mà lại không tìm thấy người đâu cả.
Mấy ngày ở trường quay, nghe Cảnh Tâm gọi tên cô, nhìn nốt ruồi nhỏ trên gương mặt cô, anh mới biết cô chính là cô gái đào hôn mà Lục Tiêu nhắc tới.
***
Sáng hôm sau, A Minh đợi Quý Đông Dương dưới bãi đỗ xe tận mười phút mà không thấy anh đâu cả, bình thường anh rất đúng giờ, vậy nên anh ta nghĩ có khi nào đồng hồ báo thức không đổ chuông không.
Anh ta lên nhà, bấm mật mã, đi vào nhà tìm người.
Trong nhà im ắng, trên bàn có hai vỏ chai rượu, anh ta trợn to mắt nhìn về cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, không lẽ ngoài Đông ca ra, tiểu ma nữ cũng đang ngủ trong đó?
A Minh hoảng sợ trước suy nghĩ của chính mình, Đông ca là người rất nề nếp, bình thường rất hiếm khi uống rượu, hút thuốc, còn phụ nữ thì... anh ta chưa từng bắt gặp cô gái nào trong nhà anh.
A Minh rối rắm muốn chết, có mở cửa hay không đây? Lỡ như nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy... Đang suy nghĩ, Quý Đông Dương vò tóc đi ra, nhìn thấy A Minh thì nheo mắt: "Mấy giờ rồi?"
A Minh nhìn cánh cửa phòng ngủ còn chưa đóng chặt, "Bảy giờ rưỡi."
Quý Đông Dương chau mày, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt. Mấy phút sau, anh ra phòng khách, cầm lấy điện thoại ở trên bàn rồi nhìn A Minh vẫn đang ngó đăm đăm phòng ngủ: "Đi thôi, đứng ngây ra đó làm gì?"
A Minh chỉ vào phòng ngủ, do dự hỏi: "Đông ca, tiểu ma nữ không ở trong đó chứ?"
Quý Đông Dương lạnh lùng liếc anh ta: "Nói bậy bạ gì thế?"
A Minh vội vàng ngậm miệng lại. Đâu trách anh ta được, dạo này Đông ca và tiểu ma nữ có vẻ thân thiết, còn rủ uống rượu nữa, trai đơn gái chiếc uống rượu cùng nhau thì sớm muộn gì cũng có chuyện.
Chu Nghi Ninh vẫn ôm eo anh. Cô ôm chặt lấy anh, còn anh thì không đẩy cô ra quá mạnh thế nên cô vẫn đứng yên trong lòng anh. Mấy giây sau, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi muốn thử xem cảm giác ôm anh ở ngoài đời có giống khi đóng phim không."
Quý Đông Dương nghiêm mặt, anh giữ lấy vai cô rồi đẩy cô ra, ánh mắt anh không lãnh đạm như thường ngày nữa mà lúc này mang đầy vẻ cảnh cáo và phiền não.
Nhân viên đoàn phim, thậm chí tin tức trên báo chí và các diễn viên trẻ từng hợp tác với anh đều nói anh rất đáng sợ khi nổi giận, chỉ cần ánh mắt thôi đã khiến chân người ta mềm nhũn nhưng Chu Nghi Ninh lại khác, không biết có phải do lá gan của cô lớn quá hay không mà trước kia không ưa anh, và những khi anh giận thì cô cũng chẳng thấy sợ. Thậm chí cô còn nghĩ những lúc như thế Quý Đông Dương mới giống con người, còn bình thường thì cứ như khối không khí lạnh.
Sắc mặt của Quý Đông Dương rất xấu, đây là lần đầu tiên anh được cô ôm như thế này nên thấy hơi giật mình. Nếu lúc trước cô chỉ đùa thôi thì lúc này, anh có thể nhận ra sự chân thành và cố chấp trong đôi mắt cô.
Ánh mắt cô khiến anh phiền lòng, đành phải chau mày đuổi người: "Đừng làm loạn nữa, về đi."
Mặc dù nhà anh không lạnh nhưng sàn nhà hơi lạnh, Chu Nghi Ninh, co ngón chân lại nói, "Tôi không làm loạn, tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi."
Xác nhận xem có phải trái tim đập lỡ nhịp là vì đã bị anh thu hút hay không.
Cô xác nhận được rồi.
Nhưng trông anh phiền não như thế thì chắc cô sẽ bị cấm cửa rồi.
Trước khi anh nổi giận, Chu Nghi Ninh thức thời xoay người đi ra cửa, ngoái đầu lại nhìn anh: "Tôi về đây."
Quý Đông Dương không ngoảnh đầu lại, Chu Nghi Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi vòng trở lại, ngẩng đầu cười với anh, "Này Quý Đông Dương, anh không còn nhỏ nữa, tới tuổi tìm bạn gái rồi, nhưng nhìn anh thế này thì chắc là chưa theo đuổi ai đâu nhỉ?"
Ấn đường của Quý Đông Dương khẽ giật: "Về đi, đừng để tôi nói đến lần thứ ba."
Chu Nghi Ninh bĩu môi, mặc dù rất muốn biết điểm giới hạn của anh nhưng cô vẫn nhịn, quan hệ của hai người vẫn chưa đâu vào đâu hết, cô phải kiềm chế một chút, thế là cô ngoan ngoãn đi tới sofa mang dép vào.
Quý Đông Dương: "Cầm ly về."
Chu Nghi Ninh không thèm để ý tới anh, đi ra tới cửa rồi mới ngoái đầu lại cười, "Không, hôm khác tôi lại qua uống tiếp."
Nói xong, mở cửa đi về nhà.
Quý Đông Dương mím chặt môi, tức giận mà không biết phải xả vào đâu, anh đi tới sofa, nhìn nửa chai rượu còn lại rồi nghĩ tới cô nói hôm khác lại qua uống, anh hừ lạnh, rót rượu ra, cầm ly lên ngẩng đầu uống cạn.
Hôm khác ư, không có đâu.
Uống rượu xong, anh thấy hơi chuếnh choáng.
Lần đầu tiên Quý Đông Dương gặp Chu Nghi Ninh là tại bữa tiệc sinh nhật bốn năm trước. Lần đó anh về thành phố B để sắp xếp việc gia đình, Lục Tiêu nhờ anh một việc, đó là cùng anh ta tham gia bữa tiệc sinh nhật, chủ nhân của bữa tiệc là con gái của ông chủ một công ty lớn, cũng là fan của anh.
Lục Tiêu là bạn thân từ thời cấp ba của Quý Đông Dương, một người đóng phim, một người kinh doanh. Những khi anh có thời gian hoặc không quá bài xích thì cũng sẽ nể mặt Lục Tiêu tham gia một số sự kiện. Tuy không muốn tham dự tiệc sinh nhật của fan, nhưng dưới sự nài nỉ của Lục Tiêu, anh cũng đáp ứng.
Đến đó, bị cô công chúa nhỏ và bạn bè xúm lại chụp hình, xin chữ ký suốt mười mấy phút, đến khi thấy mặt anh càng lúc càng lạnh thì họ mới lưu luyến tản ra.
Anh bưng ly rượu đến một góc khuất ngồi xuống sofa, Lục Tiêu tìm thấy anh, ngồi xuống bên cạnh, "Phiền không?"
Quý Đông Dương: "Phiền."
Lục Tiêu biết đó là lỗi của mình, nhưng thương trường là vậy, Quý Đông Dương là ảnh đế được người người biết đến, anh ta có một người bạn như vậy thì ngại gì không khoe, vì có đôi khi rất có lợi, chẳng hạn như vừa rồi Chu Lợi Huy đã chủ động nói chuyện với anh ta.
Hai người ngồi ở đó, Quý Đông Dương im lặng, Lục Tiêu cũng không nói gì, đằng sau truyền đến tiếng bàn tán của các cô gái.
"Giai Huệ, chị cậu về chưa?"
"Về rồi, nhưng chị ta lại cố ý đến muộn. Đừng quan tâm tới chị ta, dù sao nhân vật chính ngày hôm nay cũng là tớ. A a a, kích động chết mất, không ngờ lại được gặp Đông ca! Sinh nhật năm nay hạnh phúc quá, Đông ca ở ngoài đời đẹp trai chết mất, lúc nãy tớ rất muốn ôm anh ấy, nhưng thấy vẻ mặt của anh ấy thì không dám..."
Sau đó là đoạn giới thiệu về Quý Đông Dương, năm nay anh hai mươi chín tuổi, vào nghề năm mười lăm tuổi, hai mươi ba tuổi thì nổi tiếng, sau đó sự nghiệp phất lên như gió, trừ thời kỳ đi xuống vào năm ngoái.
"Chị cậu kỳ ghê, giờ này mà vẫn chưa tới nữa, có khi còn đang trang điểm cũng nên."
"Sinh nhật năm ngoái của cậu, chị ta mặc chiếc đầm hở lưng, không biết năm nay sẽ mặc cái gì, chậc chậc."
"Xấu tính ghê. Biết rõ Giai Huệ mới là nhân vật chính mà lần nào cũng ăn mặc lộng lẫy, đúng là ở nước ngoài mấy năm nên thoáng ghê, chẳng biết đã hẹn hò bao nhiêu thằng nữa."
...
Mấy cô bé đó càng nói càng khó nghe.
Lục Tiêu chau mày, còn Quý Đông Dương khép hờ mắt uống hết ly rượu rồi đột ngột đứng dậy. Mấy cô gái thấy anh thì sửng sốt, sau đó đỏ mặt vì xấu hổ, Quý Đông Dương không nhìn bọn họ mà bỏ đi.
Chu Giai Huệ sực tỉnh, cô ta vội vã đi tới, đỏ mặt nói: "Đông ca, đợi em cắt bánh kem rồi hẵng về."
Quý Đông Dương lãnh đạm: "Không được, tôi có việc."
"Này, chị cậu tới rồi kìa."
Ai đó thốt lên. Sau đó, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn.
Quý Đông Dương cũng nhìn theo. Đó là một cô gái rất đẹp, váy có hơi hở hang, còn ít vải hơn cả những bộ váy đi thảm đỏ đầy gợi cảm của mấy nữ diễn viên, nhưng trông cô không hề gợi cảm, mặc dù trang điểm già dặn nhưng vẫn nhận ra đó là một gương mặt non nớt, có điều đôi mắt lại trầm tĩnh hơn những cô gái cùng lứa rất nhiều.
Nhớ tới lời bàn tán của các cô gái lúc nãy, anh có thể hiểu sơ qua về hoàn cảnh của cô.
Anh thu tầm mắt, cất bước rời đi.
Lúc đi ngang qua cô, bỗng nhiên cô đổ nhào về phía anh rồi ngã xuống đất làm anh suýt thì giẫm lên mặt cô, cũng may anh phản ứng nhanh, vội vàng sải chân sang hướng khác.
Anh cúi nhìn, ánh đèn làm tôn lên làn da trắng mịn của cô, khuôn ngực đầy đặn, nhìn vào là thấy ngay miếng dán ngực.
Có người bật cười. Mặt cô đỏ bừng, ngồi dưới đất mà không biết phải làm sao.
Quý Đông Dương không tỏ thái độ gì, anh cúi người, một tay nắm tay cô một tay ôm eo cô đỡ cô dậy, nhắc nhở: "Cô bị lộ hàng kìa."
Sau đó, trong sự cười cợt của mọi người, bàn tay cô vẫn nắm chặt tay anh, cô sửng sốt nhìn anh, sự cảm kích biến mất khỏi đáy mắt cô, trong nháy mắt, cô hất mạnh tay anh ra: "Liên quan quái gì tới anh."
Quý Đông Dương mím môi, xoay người bỏ đi.
Anh ngồi trên xe hút thuốc, sau đó đeo bịt mắt ngủ một lát thì Lục Tiêu mới đi ra.
Lục Tiêu nói liên hồi: "Cô bé cậu vừa đỡ là Chu Nghi Ninh, con của vợ cũ Chu Huy Lợi, nghe nói hai người kết hôn vì lợi ích, lúc vợ cũ mang thai thì ông ta tái hợp với mối tình đầu, kết quả là cả hai người phụ nữ đều mang thai, nhưng vợ cũ sinh con ra trước. Cô bé đó không được ai quản thúc nên hoang dã lắm.
Cậu không biết lúc nãy đặc sắc thế nào đâu. Thử nghĩ xem, đàn ông cho dù có thành công bao nhiêu đi nữa mà trong nhà xào xáo thì cũng rất mệt mỏi. Chu Lợi Huy đường đường là ông chủ của tập đoàn lớn mà cũng bất lực trước hai cô con gái.
À đúng rồi, cô bé đó quái dị lắm, thích mang theo túi tiền, lúc nào cũng mang theo một đống tiền, không sợ cướp hả trời? Nhưng mà nói thật tuy Chu Nghi Ninh hơi hoang dã một chút nhưng đáng yêu hơn cô công chúa nhỏ kia nhiều."
Lục Tiêu vừa lái xe vừa nói chuyện về nhà họ Chu, đều là chuyện xấu trong nhà mà thôi.
Quý Đông Dương dựa vào ghế phụ lái, anh đeo bịt mắt không nhúc nhích, chẳng biết có nghe hay không.
***
Mấy năm gần đây Lục Tiêu làm ăn rất khấm khá, cũng là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở thành phố S, lại độc thân nên Chu Lợi Huy luôn ra sức gán ghép anh ta với Chu Giai Huệ. Lục Tiêu không thích cô công chúa đó nên trước mặt ông thì lịch sự từ chối, còn sau lưng ông, anh ta lại than phiền với anh: "Cô công chúa đó khó hầu hạ lắm, lúc trước vô tình gặp Chu Nghi Ninh ở công ty, đẹp lắm, ít nhất là đẹp hơn Chu Giai Huệ nhiều, nếu Chu Lợi Huy giới thiệu cô ấy cho tớ thì tớ còn có hứng, cơ mà nghe nói cô ấy đính hôn rồi, tiếc ghê."
Lúc quay ngoại cảnh bộ phim "Giải cứu" ở một trị trấn, Chu Nghi Ninh cùng đoàn phim với Cảnh Tâm, Quý Đông Dương và A Minh đi sau hai cô, nghe Cảnh Tâm nói với Chu Nghi Ninh: "An ninh của thị trấn này không tốt, cướp bóc rất nhiều, cậu đừng mang theo túi tiền như thế nữa, nguy hiểm lắm."
Cô gái đó không thèm để ý: "Không sao, không cướp được đâu."
Quý Đông Dương nhìn cái ba lô trên lưng cô, sau đó Lục Tiêu gọi điện cho anh, nói Chu Nghi Ninh đào hôn, không biết đang trốn ở đâu, anh ta muốn theo đuổi mà lại không tìm thấy người đâu cả.
Mấy ngày ở trường quay, nghe Cảnh Tâm gọi tên cô, nhìn nốt ruồi nhỏ trên gương mặt cô, anh mới biết cô chính là cô gái đào hôn mà Lục Tiêu nhắc tới.
***
Sáng hôm sau, A Minh đợi Quý Đông Dương dưới bãi đỗ xe tận mười phút mà không thấy anh đâu cả, bình thường anh rất đúng giờ, vậy nên anh ta nghĩ có khi nào đồng hồ báo thức không đổ chuông không.
Anh ta lên nhà, bấm mật mã, đi vào nhà tìm người.
Trong nhà im ắng, trên bàn có hai vỏ chai rượu, anh ta trợn to mắt nhìn về cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, không lẽ ngoài Đông ca ra, tiểu ma nữ cũng đang ngủ trong đó?
A Minh hoảng sợ trước suy nghĩ của chính mình, Đông ca là người rất nề nếp, bình thường rất hiếm khi uống rượu, hút thuốc, còn phụ nữ thì... anh ta chưa từng bắt gặp cô gái nào trong nhà anh.
A Minh rối rắm muốn chết, có mở cửa hay không đây? Lỡ như nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy... Đang suy nghĩ, Quý Đông Dương vò tóc đi ra, nhìn thấy A Minh thì nheo mắt: "Mấy giờ rồi?"
A Minh nhìn cánh cửa phòng ngủ còn chưa đóng chặt, "Bảy giờ rưỡi."
Quý Đông Dương chau mày, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt. Mấy phút sau, anh ra phòng khách, cầm lấy điện thoại ở trên bàn rồi nhìn A Minh vẫn đang ngó đăm đăm phòng ngủ: "Đi thôi, đứng ngây ra đó làm gì?"
A Minh chỉ vào phòng ngủ, do dự hỏi: "Đông ca, tiểu ma nữ không ở trong đó chứ?"
Quý Đông Dương lạnh lùng liếc anh ta: "Nói bậy bạ gì thế?"
A Minh vội vàng ngậm miệng lại. Đâu trách anh ta được, dạo này Đông ca và tiểu ma nữ có vẻ thân thiết, còn rủ uống rượu nữa, trai đơn gái chiếc uống rượu cùng nhau thì sớm muộn gì cũng có chuyện.
Danh sách chương