Cố An từ chối Phi Long tiêu cục, trong lòng vẫn nhớ mãi không quên.
Thật muốn nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện trảm yêu gì gì đó a.
Thật muốn cùng bọn họ đi ra ngoài rèn luyện a.
Thật muốn xoa xoa cục bột a.
* * *
Giai đoạn hiện tại Cố An ở trong kinh thành tăng lên thực lực phương pháp thật sự là quá ít, nhiều lắm chính là mỗi ngày chạy bộ đánh một cái ngồi.
Ban đêm còn tốt, có thể cùng sư tôn say rượu cùng lão loli ước cái hội, nhưng ban ngày là thật buồn tẻ, hơn nữa thực lực tăng lên được còn không nhiều lắm.
Nếu như có thể có một cái mặt nạ gì đó khoác cho mình một cái áo khoác thì tốt rồi.
Cố An nghĩ như thế.
Nếu là mặt nạ bình thường Cố An cũng không dám làm loạn, trong kinh thành quái vật thành đàn, đều là ngàn năm lão yêu tinh, chỉ không chừng có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm chính mình.
Hắn muốn một cái mặn nạ có thể che dấu tu vi cùng khí tức.
Trở lại Cố phủ, Tô Mị Nhi nghe được tiếng gõ cửa liền chạy ra, cầm mặt nạ trong tay.
Tô Mị Nhi lắc lư mặt nạ trong tay:
- Tướng công, nhìn xem hôm nay Mị Nhi đào được cái gì? Nàng cười dịu dàng, mặt nạ hồ ly trong tay nhếch miệng, tựa hồ cũng đang cùng Tô Mị Nhi cười ngây ngô.
- Không thể nào!
- Cái mặt nạ này, có phải có thể che giấu tu vi, đeo lên sau đó thay đổi khuôn mặt, làm cho người ta không nhận ra ta?
- Hảo nương tử tri kỷ!
- Tướng công ngươi nói cái gì vậy?
Tô Mị Nhi khó hiểu nháy mắt mấy cái.
- Thay đổi khuôn mặt? Tướng công mình lại ra ngoài uống nhiều sao?
- Không thể sao?
Cố An có chút uể oải.
- Đương nhiên a, tuy rằng tướng công là tiên nhân, nhưng Mị Nhi chỉ là phàm nhân a, ngoại trừ nấu cơm cái gì cũng không biết, đi đâu lấy được pháp bảo như vậy cho tướng công a.
Tô Mị Nhi lắc lắc mặt nạ hồ ly trong tay tiếp tục nói:
- Nhưng mà cái mặt nạ này cũng rất không tầm thường.
Nói xong, Tô Mị Nhi trầm mặt xuống.
- Có bao nhiêu không bình thường?
- Nó, rất đẹp!
Cố An nhìn mặt nạ, chỉ cảm thấy có chút thấm người, còn có một phần quyến rũ, xinh đẹp ngược lại không có cảm giác.
Nhìn Tô Mị Nhi cười vui vẻ như vậy, Cố An cũng không muốn quấy nhiễu hứng thú của nàng, huống hồ thứ xinh đẹp này cũng là mỗi người một khác.
Cười cười, Cố An gật đầu nói:
- Là rất đẹp.
- Đúng rồi đúng rồi!
Tô Mị Nhi vui vẻ giống như một đứa trẻ, vòng vo tại chỗ hai vòng đem mặt nạ đeo ở trên mặt.
Bộ dáng kia khiến Cố An sửng sốt, rõ ràng Tô Mị Nhi cùng mặt nạ hồ ly hẳn là hoàn toàn không hợp, nhưng lúc này người trước mặt lại làm cho Cố An cảm giác mặt nạ hồ ly kia là từ trên mặt Tô Mị Nhi rơi xuống.
- Tướng công đẹp không?
- Ừ.
- Vậy tặng cho chàng rồi.
Đưa tay nhét mặt nạ vào trong ngực Cố An, Tô Mị Nhi ngâm nga xoay người vào bếp.
Cầm mặt nạ trong ngực, Cố An chỉ cảm thấy lạnh thấu tim, nụ cười trên mặt nạ dường như càng nồng đậm hơn.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Cố An lắc lắc đầu, đem mặt nạ đặt sát người, mặt nạ này cảm xúc không tệ, hẳn là còn rất cứng rắn, thời điểm mấu chốt dùng làm gạch cũng không phải không được, đừng nói, xúc cảm còn rất tốt.
* * *
Tháng ba, vạn vật sống lại, heo đực trong nông trường "Hừ hừ" tru lên, trong ánh mắt nhìn heo mẹ đều có thêm một tình yêu.
Không chỉ là súc vật, rất nhiều gia đình giàu có đêm khuya cũng nũng nịu không ngừng, làm cho người ta trắng đêm khó ngủ.
[Tiến độ Chân – Đông Hải Kiếm: Đã thăng cấp.]
[Tiến độ Chân – Đại Vũ Dư Chưởng: Đã thăng cấp.]
[Tiến độ Ngự Kiếm: 77.]
[Tiến độ Kim Cương Bất Diệt: 67.]
Trải qua mấy tháng tu luyện, tiến độ Ngự Kiếm và Kim Cương Bất Diệt của Cố An cũng sắp đầy.
Lúc này Cố An đã không giống với thiếu niên gầy như gậy trúc trước kia, dây mã giáp dưới thân đã gần như hoàn mỹ, cơ bụng dưới bụng cũng từ bốn khối dần dần thành tám khối.
Hôm nay, Cố An xin nghỉ một tháng.
Tô Bách Hợp bị bệnh, bọn họ cần trở về thăm thành Bình An một lần.
Ngoại trừ Tô Bách Hợp, còn có một việc cần Cố An trở về.
Tang sự.
Qua mấy ngày nữa là ngày tế bái mẫu thân mình.
Mặc dù Cố An chưa từng gặp người mẹ này, cũng không hiểu nhiều về bà, nhưng trong lòng Cố An biết rõ, nếu không có bà, nguyên thân cũng sẽ không có ngày hôm nay, làm người đoạt xá, Cố An vẫn ôm một chút cảm kích.
- Bạch Câu.
Vuốt ve thân thể đại bạch mã của mình, Cố An ôn nhu an ủi một chút.
- Tướng công, đi thôi.
Ngồi xuống phía sau Cố An, sắc mặt Tô Mị Nhi có chút khó coi.
Cố An cũng hiểu, tình cảm của Tô Mị Nhi và Tô Bách Hợp rất tốt, hiện giờ Tô Bách Hợp xảy ra sai lầm, nàng đương nhiên là một trong những người quan tâm nhất.
Không có nhiều lời, Cố An giữ dây cương, Bạch Câu chạy đi như bay.
Lộ trình rất xa, nhưng tốc độ Bạch Câu cũng rất nhanh, không hổ là Thiên Lý Mã điện hạ đích thân tặng.
Chạy một ngày một đêm, thành Bình An xa xa xuất hiện.
Cố An còn muốn tăng thêm sức lực, Tô Mị Nhi phía sau lại lôi kéo Cố An:
- Đi tế bái mẫu thân trước đi.
Cố An nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Mị Nhi.
- Bách Hợp chỉ là bị bệnh, hẳn là không có gì đáng ngại, cùng lắm chỉ là muốn gặp ta mà thôi, mẫu thân bên kia quan trọng hơn một chút.
Mẹ Cố An chôn ở ngoài thành Bình An cách đó không xa, lúc Cố An bị giáng chức đến thành Bình An đã đem mộ địa dời tới đây.
- Được.
Cố An gật đầu trả lời, kéo dây cương, Bạch Câu đi sang một bên.
Tô Mị Nhi lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói trong thành rất nhiều người đều mắc, đều là bệnh nhẹ bình thường, phong hàn phát sốt, Lý A Tứ không tới vài ngày thì khỏi rồi.
Cố An bĩu môi, xem ra Tô Bách Hợp thật đúng là tịch mịch cô đơn lạnh lẽo, chỉ là muốn cho Tô Mị Nhi đi bồi nàng mà thôi.
Đến nghĩa trang, Cố An mang cống phẩm lên, đốt hương, đốt tiền giấy, yên lặng chờ hương khói cháy hết.
Khói thuốc lượn lờ, hun đến hốc mắt Cố An đỏ bừng, nháy mắt lau nước mắt.
Đột nhiên, phía sau một đạo hàn mang đâm tới, Cố An toàn thân tóc gáy dựng thẳng lên, mãnh liệt xoay người, một chưởng đánh ra.
Đại Vũ Dư Chưởng!
Không đúng, hiện tại đã thăng cấp, phải gọi là Chân – Đại Vũ Dư Chưởng!
Đây là lần đầu tiên Cố An sử dụng kỹ năng của Thương Ương Ương để thực chiến.
Bùm!
Lá cây bay tán loạn, cây cối cao lớn hai bên nhất thời hói đầu, cỏ non mới nổi trên mặt đất cũng bị nhổ một đầu. Truyện Dị Giới
Nam tử bị Cố An một chưởng đánh bay lăn lộn trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Kinh Hồng bất định ngẩng đầu, nam tử hoảng sợ nhìn Cố An trước mặt.
Mặt nạ trên mặt hắn dưới uy lực của một chưởng kia đã không biết bay đi đâu.
- Đại, đại nhân tha mạng.
- Người ở đâu? Ai phái ngươi tới?
- Đại, đại nhân..
- Không nói, ta kính ngươi là một hán tử.
Cố An một cước đạp xuống, đem xương ngực gã cứng rắn đạp nát, nam tử mắt nhắm lại, không còn sinh khí.
Suy nghĩ cuối cùng của người đàn ông trước khi chết chính là: Con bà nó, ta vì sao phải lắm miệng, nói thẳng là người ở đâu không được sao?
Cố An cũng vậy, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho.
- Mị Nhi đừng lo lắng, chỉ là sơn phỉ..
Cố An vốn định an ủi vài câu, lại nhìn thấy vẻ mặt Tô Mị Nhi phía sau.
Phấn khích?
- Tướng công, đẹp trai quá!
Thật muốn nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện trảm yêu gì gì đó a.
Thật muốn cùng bọn họ đi ra ngoài rèn luyện a.
Thật muốn xoa xoa cục bột a.
* * *
Giai đoạn hiện tại Cố An ở trong kinh thành tăng lên thực lực phương pháp thật sự là quá ít, nhiều lắm chính là mỗi ngày chạy bộ đánh một cái ngồi.
Ban đêm còn tốt, có thể cùng sư tôn say rượu cùng lão loli ước cái hội, nhưng ban ngày là thật buồn tẻ, hơn nữa thực lực tăng lên được còn không nhiều lắm.
Nếu như có thể có một cái mặt nạ gì đó khoác cho mình một cái áo khoác thì tốt rồi.
Cố An nghĩ như thế.
Nếu là mặt nạ bình thường Cố An cũng không dám làm loạn, trong kinh thành quái vật thành đàn, đều là ngàn năm lão yêu tinh, chỉ không chừng có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm chính mình.
Hắn muốn một cái mặn nạ có thể che dấu tu vi cùng khí tức.
Trở lại Cố phủ, Tô Mị Nhi nghe được tiếng gõ cửa liền chạy ra, cầm mặt nạ trong tay.
Tô Mị Nhi lắc lư mặt nạ trong tay:
- Tướng công, nhìn xem hôm nay Mị Nhi đào được cái gì? Nàng cười dịu dàng, mặt nạ hồ ly trong tay nhếch miệng, tựa hồ cũng đang cùng Tô Mị Nhi cười ngây ngô.
- Không thể nào!
- Cái mặt nạ này, có phải có thể che giấu tu vi, đeo lên sau đó thay đổi khuôn mặt, làm cho người ta không nhận ra ta?
- Hảo nương tử tri kỷ!
- Tướng công ngươi nói cái gì vậy?
Tô Mị Nhi khó hiểu nháy mắt mấy cái.
- Thay đổi khuôn mặt? Tướng công mình lại ra ngoài uống nhiều sao?
- Không thể sao?
Cố An có chút uể oải.
- Đương nhiên a, tuy rằng tướng công là tiên nhân, nhưng Mị Nhi chỉ là phàm nhân a, ngoại trừ nấu cơm cái gì cũng không biết, đi đâu lấy được pháp bảo như vậy cho tướng công a.
Tô Mị Nhi lắc lắc mặt nạ hồ ly trong tay tiếp tục nói:
- Nhưng mà cái mặt nạ này cũng rất không tầm thường.
Nói xong, Tô Mị Nhi trầm mặt xuống.
- Có bao nhiêu không bình thường?
- Nó, rất đẹp!
Cố An nhìn mặt nạ, chỉ cảm thấy có chút thấm người, còn có một phần quyến rũ, xinh đẹp ngược lại không có cảm giác.
Nhìn Tô Mị Nhi cười vui vẻ như vậy, Cố An cũng không muốn quấy nhiễu hứng thú của nàng, huống hồ thứ xinh đẹp này cũng là mỗi người một khác.
Cười cười, Cố An gật đầu nói:
- Là rất đẹp.
- Đúng rồi đúng rồi!
Tô Mị Nhi vui vẻ giống như một đứa trẻ, vòng vo tại chỗ hai vòng đem mặt nạ đeo ở trên mặt.
Bộ dáng kia khiến Cố An sửng sốt, rõ ràng Tô Mị Nhi cùng mặt nạ hồ ly hẳn là hoàn toàn không hợp, nhưng lúc này người trước mặt lại làm cho Cố An cảm giác mặt nạ hồ ly kia là từ trên mặt Tô Mị Nhi rơi xuống.
- Tướng công đẹp không?
- Ừ.
- Vậy tặng cho chàng rồi.
Đưa tay nhét mặt nạ vào trong ngực Cố An, Tô Mị Nhi ngâm nga xoay người vào bếp.
Cầm mặt nạ trong ngực, Cố An chỉ cảm thấy lạnh thấu tim, nụ cười trên mặt nạ dường như càng nồng đậm hơn.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Cố An lắc lắc đầu, đem mặt nạ đặt sát người, mặt nạ này cảm xúc không tệ, hẳn là còn rất cứng rắn, thời điểm mấu chốt dùng làm gạch cũng không phải không được, đừng nói, xúc cảm còn rất tốt.
* * *
Tháng ba, vạn vật sống lại, heo đực trong nông trường "Hừ hừ" tru lên, trong ánh mắt nhìn heo mẹ đều có thêm một tình yêu.
Không chỉ là súc vật, rất nhiều gia đình giàu có đêm khuya cũng nũng nịu không ngừng, làm cho người ta trắng đêm khó ngủ.
[Tiến độ Chân – Đông Hải Kiếm: Đã thăng cấp.]
[Tiến độ Chân – Đại Vũ Dư Chưởng: Đã thăng cấp.]
[Tiến độ Ngự Kiếm: 77.]
[Tiến độ Kim Cương Bất Diệt: 67.]
Trải qua mấy tháng tu luyện, tiến độ Ngự Kiếm và Kim Cương Bất Diệt của Cố An cũng sắp đầy.
Lúc này Cố An đã không giống với thiếu niên gầy như gậy trúc trước kia, dây mã giáp dưới thân đã gần như hoàn mỹ, cơ bụng dưới bụng cũng từ bốn khối dần dần thành tám khối.
Hôm nay, Cố An xin nghỉ một tháng.
Tô Bách Hợp bị bệnh, bọn họ cần trở về thăm thành Bình An một lần.
Ngoại trừ Tô Bách Hợp, còn có một việc cần Cố An trở về.
Tang sự.
Qua mấy ngày nữa là ngày tế bái mẫu thân mình.
Mặc dù Cố An chưa từng gặp người mẹ này, cũng không hiểu nhiều về bà, nhưng trong lòng Cố An biết rõ, nếu không có bà, nguyên thân cũng sẽ không có ngày hôm nay, làm người đoạt xá, Cố An vẫn ôm một chút cảm kích.
- Bạch Câu.
Vuốt ve thân thể đại bạch mã của mình, Cố An ôn nhu an ủi một chút.
- Tướng công, đi thôi.
Ngồi xuống phía sau Cố An, sắc mặt Tô Mị Nhi có chút khó coi.
Cố An cũng hiểu, tình cảm của Tô Mị Nhi và Tô Bách Hợp rất tốt, hiện giờ Tô Bách Hợp xảy ra sai lầm, nàng đương nhiên là một trong những người quan tâm nhất.
Không có nhiều lời, Cố An giữ dây cương, Bạch Câu chạy đi như bay.
Lộ trình rất xa, nhưng tốc độ Bạch Câu cũng rất nhanh, không hổ là Thiên Lý Mã điện hạ đích thân tặng.
Chạy một ngày một đêm, thành Bình An xa xa xuất hiện.
Cố An còn muốn tăng thêm sức lực, Tô Mị Nhi phía sau lại lôi kéo Cố An:
- Đi tế bái mẫu thân trước đi.
Cố An nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Mị Nhi.
- Bách Hợp chỉ là bị bệnh, hẳn là không có gì đáng ngại, cùng lắm chỉ là muốn gặp ta mà thôi, mẫu thân bên kia quan trọng hơn một chút.
Mẹ Cố An chôn ở ngoài thành Bình An cách đó không xa, lúc Cố An bị giáng chức đến thành Bình An đã đem mộ địa dời tới đây.
- Được.
Cố An gật đầu trả lời, kéo dây cương, Bạch Câu đi sang một bên.
Tô Mị Nhi lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói trong thành rất nhiều người đều mắc, đều là bệnh nhẹ bình thường, phong hàn phát sốt, Lý A Tứ không tới vài ngày thì khỏi rồi.
Cố An bĩu môi, xem ra Tô Bách Hợp thật đúng là tịch mịch cô đơn lạnh lẽo, chỉ là muốn cho Tô Mị Nhi đi bồi nàng mà thôi.
Đến nghĩa trang, Cố An mang cống phẩm lên, đốt hương, đốt tiền giấy, yên lặng chờ hương khói cháy hết.
Khói thuốc lượn lờ, hun đến hốc mắt Cố An đỏ bừng, nháy mắt lau nước mắt.
Đột nhiên, phía sau một đạo hàn mang đâm tới, Cố An toàn thân tóc gáy dựng thẳng lên, mãnh liệt xoay người, một chưởng đánh ra.
Đại Vũ Dư Chưởng!
Không đúng, hiện tại đã thăng cấp, phải gọi là Chân – Đại Vũ Dư Chưởng!
Đây là lần đầu tiên Cố An sử dụng kỹ năng của Thương Ương Ương để thực chiến.
Bùm!
Lá cây bay tán loạn, cây cối cao lớn hai bên nhất thời hói đầu, cỏ non mới nổi trên mặt đất cũng bị nhổ một đầu. Truyện Dị Giới
Nam tử bị Cố An một chưởng đánh bay lăn lộn trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Kinh Hồng bất định ngẩng đầu, nam tử hoảng sợ nhìn Cố An trước mặt.
Mặt nạ trên mặt hắn dưới uy lực của một chưởng kia đã không biết bay đi đâu.
- Đại, đại nhân tha mạng.
- Người ở đâu? Ai phái ngươi tới?
- Đại, đại nhân..
- Không nói, ta kính ngươi là một hán tử.
Cố An một cước đạp xuống, đem xương ngực gã cứng rắn đạp nát, nam tử mắt nhắm lại, không còn sinh khí.
Suy nghĩ cuối cùng của người đàn ông trước khi chết chính là: Con bà nó, ta vì sao phải lắm miệng, nói thẳng là người ở đâu không được sao?
Cố An cũng vậy, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho.
- Mị Nhi đừng lo lắng, chỉ là sơn phỉ..
Cố An vốn định an ủi vài câu, lại nhìn thấy vẻ mặt Tô Mị Nhi phía sau.
Phấn khích?
- Tướng công, đẹp trai quá!
Danh sách chương