Ta rối rắm trong suy nghĩ của mình thật lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng chấm nước hỏi nàng một câu:" Vết thương có đau không?".


Nàng cười dịu dàng trả lời:" Công chúa, Huân Y là ảnh vệ những việc này là điều kiện tiên quyết ảnh vệ phải chịu được"


Ta cười khan viết:" Cực khổ cho ngươi rồi". Nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nhìn ta. Sau đó thân ảnh của nàng cũng dần biến mất sau làn khói mờ ảo, nàng đi để lại cho ta sự rối ren cùng mờ mịt.


Những ngày sau đó ta liền đóng cửa ở trong phòng, suy nghĩ kĩ về những sự việc nhỏ nhặt ta đã bỏ qua bao năm nay. Về hắc y nhân ngày đó ta gặp, hắn bắt ta uống viên " độc dược " nhưng ta lại không có trúng độc?.


Về độc dược mà mẫu hậu hạ cho phụ hoàng? Từ đâu người lại có loại độc dược mà đến cả thái y viện cũng không thể khám ra được bệnh?


Lại nói Tề Quốc cho dù có thực lực mạnh mẽ đến thế nào cũng không thể nào gần như nguyên vẹn 5 vạn đại quân mà tiến đánh hoàng cung được? Vậy đồ vật mà hắc y nhân đó nói đến có lẽ là bản đồ và các cơ quan ngầm của hoàng cung Phượng Quốc.


Rốt cuộc hắc y nhân đó có liên quan đến chàng? Và " hắc y nhân " ta gặp trong Liễu Viên có mùi hương của chàng?


Sau khi nghĩ thông suốt ta liền quyết định, đã là phu thê thì không nên có nghi kị, nhưng nếu đã có úy kị cũng cần phải giải quyết nó


Tối mùng 3 ta mang theo Huân Y và một số thị vệ đến dùng thực, ngắm cảnh tại Cẩm Tú Lâu.


Vì đảm bảo an toàn nên Tĩnh An Phủ bao trọn Cẩm Tú Lâu trong hôm nay, bên ngoài cũng là tầng tầng lớp lớp ảnh vệ núp trong bóng tối.


Ta ngồi nghe đàn thưởng thức mỹ thực tại đại sảnh, trên đài là Liễu Liễu cầm sư nổi tiếng nhất Cẩm Tú Lâu, một khúc " Cầm Trường Ca " cất lên góp phần tô vẽ lên một không khí náo nhiệt vui vẻ như sinh động ngay trước mắt.


Nhưng thứ khiến ta chú ý lại là chiếc nhẫn trên ngón tay nàng là kiểu dáng của nam nhân, bên trên có khắc chữ.


Một khúc " Cầm Trường Ca " kết thúc ta nhẹ nhàng bước lên trên đài kéo nàng xuống bàn cùng ngồi đối thực, ngâm thơ, nói truyện về thi cầm.


Vì phấn khích khi gặp được tri kỉ ta đột ngột đứng lên muốn kính rượu nàng lại cũng không cẩn thận, đánh đổ bình rượu ướt đẫm một mảng y phục. Liền xấu hổ khéo léo xin lỗi vì sự thất lễ của ta đồng thời xin dùng nhờ khuê phòng của nàng thay đổi một bộ y phục khác.


Như ta dự đoán, hắn đúng là ôm cây đợi thỏ chờ ta tại nơi này, người này chính là Tề Thịnh. Hắn giương đôi mắt phượng hẹp dài giảo hoạt như hồ ly đánh giá ta, khoé miệng khẽ nhếch lên có ngạc nhiên cùng tán thưởng nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, đôi mắt phượng lại trở về trạng thái cuồng ngạo đong đầy thù hận.


Hắn hạ thấp giọng chỉ có ta và hắn nghe được nói:" Phượng Như Ca tất cả những điều ngươi muốn biết hôm nay ta đều sẽ thành thành thật thật không sai một chữ nói hết cho ngươi, bao gồm cả năm đó hắn cũng đã lừa ngươi như thế nào".


Trái tim ta căng chặt, từng lời từng chữ hắn kể lại, bóp nghẹt trái tim ta nó đau đớn và đầm đìa máu theo từng câu chữ, từng sự thật được bóc trần trở nên méo mó vặn vẹo.


Ta ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi phòng, cảm giác đấu tranh giữa tình yêu và lý trí trở nên gay gắt, căng thẳng đến từng giây phút đầu óc ta là một mảng rối loạn.


Từ xa ta lại thấy thân ảnh bạch y của một người nào đó tiến về phía ta, ta nhớ lại lần đầu khi gặp chàng, chàng cũng mặc bạch y phiêu diêu xuất trần đứng dưới hàng liễu. Lần đó ta liền muốn giữ lấy thiếu niên bạch y ấy, thiếu niên ấy mong manh như liễu dường như một cơn gió cũng có thể cuốn chàng đi xa mãi.


Vậy tại sao bây giờ ta lại không thể hình dung được thiếu niên ấy trên người chàng? Là từ khi nào chàng đã không còn như lúc đầu? Không có lẽ là Trầm Lưu Phụng Kỳ vẫn luôn là Trầm Lưu Phụng Kỳ chỉ là ta lại không phải Phượng Như Ca ngây thơ hồn nhiên của năm đó.


Thu lại cảm xúc trong ánh mắt, ta nở nụ cười tươi tắn hướng về phía chàng, nhỏ giọng hỏi:" Sao lại đến đây? Xong việc thì nên về phủ nghỉ ngơi đi chứ".


Chàng dùng ánh mắt thâm tình cùng vô vàn yêu thương nơi đáy mắt nhìn ta, dịu dàng nói:" Nhớ nàng, về nhà không thấy nàng liền đến đây"


Ta lặng im cúi đầu chỉ kéo nhẹ tay chàng nhỏ giọng:" Hồi phủ thôi, ta thấy hơi mệt"
Lại là chất giọng trầm ấm từ tính của người phía trên:" Được".


Về đến Vương Phủ, chàng ôm ta hướng thẳng tới sương phòng, cùng một loạt động tác nhẹ nhàng đặt ta xuống, kéo chăn, vuốt nhẹ mái tóc ta rồi đặt trên trán ta một nụ hôn. Chàng ngồi bên cạnh ta nửa canh giờ sau đó rời đi.


Ta chầm chậm mở mắt ra, bao cảm xúc xa lạ cuồn cuộn hiện lên trong đôi mắt ta, trái tim ta như quặn thắt lại đau đớn vì sự thật nghiệt ngã này.


Tề Thịnh nói rằng sở dĩ hắn có thể tấn công hoàng cung chớp nhoáng, lại không hao tổn binh lực đến vậy là vì có tấm bản đồ bao quát toàn lãnh thổ Phượng Quốc cùng với với cách hóa giải các trận pháp, cơ quan ngầm tại hoàng cung. Và chủ nhân của tấm bản đồ đó chính là Trầm Lưu Phụng Kỳ.


Một tấm bản đồ đổi lại một điều kiện thú cửu công chúa Phượng Như Ca làm vợ.


Còn một chuyện nữa là do hắn điều tra được, mẫu hậu và Trầm Lưu Phụng Kỳ đã là minh hữu từ trước cho nên người đưa viên thuốc độc cho mẫu hậu chính là Trầm Lưu Phụng Kỳ.


Mặc dù ta cũng đã lờ mờ xâu chuỗi được tất cả sự việc nhưng khi nghe sự thật hắn nói ra lòng ta vẫn không kìm được mà run rẩy, trái tim co rút quặn thắt lại.


Chàng như thế nào lại đối xử với ta như vậy? Chẳng lẽ tình cảm yêu thương, sự dịu dàng mà chàng dành cho ta tất cả đều là giả sao? Nhưng ta còn có cái gì? bây giờ ta còn có cái gì để chàng phải đóng giả thâm tình yêu thương ta sâu đậm như vậy nữa?


Ngày đó hắc y nhân mà ta gặp trong Liễu Viên phải chăng là chàng? Đã có sát ý tại sao lại không giết quách ta đi, chỉ một chút lực đạo trên con dao đó ta liền không còn cơ hội biết được sự thật, cũng không còn quấn lấy chàng. Vì cái gì lại không giết ta?


Mà vì cái gì nói yêu ta nhưng lại liên minh cùng mẫu hậu ép ta gả cho Tề Thịnh? Lại vì cái gì mà khi ta rối ren không biết mở lời như thế nào với chàng về hôn sự Phụ hoàng định ra, chàng lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy? Mất mát, đau lòng ánh mắt mà cũng có thể giả được sao? Vai diễn thâm tình luôn bao dung tha thứ cho tất cả những gì ta làm hẳn chàng diễn nhiều cũng cảm thấy khó khăn lắm rồi đi.


Chàng vốn chưa bao giờ là một người vô dục vô cầu ta luôn biết, vẫn luôn biết cho nên chàng đây là muốn mượn Tề Thịnh đánh đổ Phượng Quốc và bây giờ lại dùng Trầm Lưu Quốc đánh đổ Tề Quốc. Hẳn là hoàng đế Trầm Lưu cũng nằm trong tầm kiểm soát của chàng!!!


Dã tâm của chàng thật sự quá lớn thống nhất giang sơn, tam quốc hợp nhất mà ngôi cửu ngũ chí tôn vạn người mê kia sẽ là của chàng Trầm Lưu Phụng Kỳ.


Ta hiểu rằng đã sinh ra trong gia tộc đế vương tố chất cần có chính là tham vọng và sức mạnh, chí hướng của chàng, dã tâm của chàng đều khiến ta nể phục. Nhưng điều đó không có nghĩa trên con đường gió tanh mưa máu của chàng lại dính máu của người thân ta. Phụ hoàng và mẫu hậu của ta đều là con cờ trên bàn cờ của chàng mặc chàng quyền sinh quyền sát.


Mà ta đây lại là gì? Ta có gì hữu dụng sao? Ta lại là quân cờ nào trên bàn cờ của chàng?


Cảm xúc hỗn độn tuôn trào bao phủ cả căn phòng trở nên vô cùng áp lực.


Một đêm thức trắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện