Thụ không biết, trong mấy năm y hồi phục, bạch nguyệt quang đã đi trị bệnh cho phụ thân y không chỉ một lần.
Lão chưởng môn bị thương lúc đánh nhau với giáo chủ Ma giáo.
Môn phái bọn họ hiện giờ chỉ toàn tai tiếng, lão chưởng môn càng ngày càng lớn tuổi, tuy vậy vẫn rất kiêu ngạo, cứ mãi chịu đựng mà không ra ngoài tìm thầy trị bệnh.
Cho nên thời điểm bạch nguyệt quang chủ động tới cửa cầu kiến, chưởng môn và phu nhân đều có chút được yêu mà sợ.
Thương thế chưởng môn tuy nặng, nhưng được bạch nguyệt quang dốc lòng điều trị cũng từ từ hồi phục. Bạch nguyệt quang đến sơn môn mấy lần, dần quen thân với hai người họ, có đôi khi sẽ hỏi bóng gió về thái độ của bọn họ đối với đứa con út.
Chưởng môn phu nhân gạt lệ: “Hức hức hức đứa nhỏ nhà ta từ nhỏ đã ngốc nghếch, đầu óc chỉ có một cọng gân, sao mà có bản lĩnh cấu kết Ma giáo gây họa cho võ lâm chứ…”
Khóe miệng bạch nguyệt quang giật giật, thầm nghĩ chưởng môn phu nhân biết rõ về con trai nhà mình thật đấy.
Bạch nguyệt quang: “Nếu quý công tử giống như lời người ngoài nói, thích nam nhân thì sao?”
Chưởng môn cau mày quắc mắt: “Nếu như thần y cũng tin lời đồn đãi, vậy thứ cho lão phu không tiễn xa được!”
Chưởng môn phu nhân tát vào đầu ông một cái, tiếng khóc càng lớn hơn nữa: “Thích thì thích đi, chỉ cần đứa nhỏ đó có thể về nhà, nó thích nam hay nữ thì có sao, cho dù có thích thái giám trong cung, bà đây cũng có thể cướp về cho nó. Huhuhu không biết thằng nhỏ ra ngoài chịu khổ cực đến mức nào rồi, mà vẫn không chịu về nhà, biết đâu còn đang oán trách bọn ta trước đây không đi cứu nó kìa…”
Chưởng môn: “Phu nhân…”
Chưởng môn phu nhân lại đạp ông một cái: “Thích nam nhân thì sao hả? Thích nam nhân thì không phải con ngươi à? Ngươi dám không cần con ngươi thử xem, ngày mai bà đay đem theo con đi tái giá luôn!”
Bạch nguyệt quang: “…”
Chưởng môn giận mà không dám nói gì.
Chưởng môn phu nhân sực nhớ ra, hỏi bạch nguyệt quang: “Tại sao ngươi cứ hỏi chuyện về con ta vậy?”
Bạch nguyệt quang xác định rõ thái độ của phu thê bọn họ, cũng không giấu giếm nữa, nói mình biết chỗ của Lâu công tử. Còn Lâu công tử có muốn gặp bọn họ hay không, còn phải quay về hỏi mới biết được.
Chưởng môn và phu nhân hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc, chưởng môn đang muốn nói thêm thì bị chưởng môn phu nhân đẩy qua một bên.
Chưởng môn phu nhân cười đến là hiền từ: “Tiểu Sơn nhà ta đành làm phiền thần y chăm sóc rồi.”
Lão chưởng môn bị thương lúc đánh nhau với giáo chủ Ma giáo.
Môn phái bọn họ hiện giờ chỉ toàn tai tiếng, lão chưởng môn càng ngày càng lớn tuổi, tuy vậy vẫn rất kiêu ngạo, cứ mãi chịu đựng mà không ra ngoài tìm thầy trị bệnh.
Cho nên thời điểm bạch nguyệt quang chủ động tới cửa cầu kiến, chưởng môn và phu nhân đều có chút được yêu mà sợ.
Thương thế chưởng môn tuy nặng, nhưng được bạch nguyệt quang dốc lòng điều trị cũng từ từ hồi phục. Bạch nguyệt quang đến sơn môn mấy lần, dần quen thân với hai người họ, có đôi khi sẽ hỏi bóng gió về thái độ của bọn họ đối với đứa con út.
Chưởng môn phu nhân gạt lệ: “Hức hức hức đứa nhỏ nhà ta từ nhỏ đã ngốc nghếch, đầu óc chỉ có một cọng gân, sao mà có bản lĩnh cấu kết Ma giáo gây họa cho võ lâm chứ…”
Khóe miệng bạch nguyệt quang giật giật, thầm nghĩ chưởng môn phu nhân biết rõ về con trai nhà mình thật đấy.
Bạch nguyệt quang: “Nếu quý công tử giống như lời người ngoài nói, thích nam nhân thì sao?”
Chưởng môn cau mày quắc mắt: “Nếu như thần y cũng tin lời đồn đãi, vậy thứ cho lão phu không tiễn xa được!”
Chưởng môn phu nhân tát vào đầu ông một cái, tiếng khóc càng lớn hơn nữa: “Thích thì thích đi, chỉ cần đứa nhỏ đó có thể về nhà, nó thích nam hay nữ thì có sao, cho dù có thích thái giám trong cung, bà đây cũng có thể cướp về cho nó. Huhuhu không biết thằng nhỏ ra ngoài chịu khổ cực đến mức nào rồi, mà vẫn không chịu về nhà, biết đâu còn đang oán trách bọn ta trước đây không đi cứu nó kìa…”
Chưởng môn: “Phu nhân…”
Chưởng môn phu nhân lại đạp ông một cái: “Thích nam nhân thì sao hả? Thích nam nhân thì không phải con ngươi à? Ngươi dám không cần con ngươi thử xem, ngày mai bà đay đem theo con đi tái giá luôn!”
Bạch nguyệt quang: “…”
Chưởng môn giận mà không dám nói gì.
Chưởng môn phu nhân sực nhớ ra, hỏi bạch nguyệt quang: “Tại sao ngươi cứ hỏi chuyện về con ta vậy?”
Bạch nguyệt quang xác định rõ thái độ của phu thê bọn họ, cũng không giấu giếm nữa, nói mình biết chỗ của Lâu công tử. Còn Lâu công tử có muốn gặp bọn họ hay không, còn phải quay về hỏi mới biết được.
Chưởng môn và phu nhân hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra mấy phần kinh ngạc, chưởng môn đang muốn nói thêm thì bị chưởng môn phu nhân đẩy qua một bên.
Chưởng môn phu nhân cười đến là hiền từ: “Tiểu Sơn nhà ta đành làm phiền thần y chăm sóc rồi.”
Danh sách chương