Quân y đã mời được đại phu y thuật cao minh của thành Phàn tới, bắt mạch xong, lại kiểm tra tỉ mỉ một lần, trầm ngâm rồi nói: “Mạch tượng của công tử có chứng hư nhược, cũng không phải mới chỉ trong một sớm một chiều, chắc hẳn từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh.”

Mạch Sương nói: “Đúng vậy.”

Lưu Bán Tiên vuốt râu dưới cằm, nói: “Bệnh của công tử đã có từ trong bụng mẹ, nếu là người thường e rằng mới sinh không bao lâu đã chết yểu. Công tử có thể sống đến bây giờ, cũng coi như là kỳ tích.”

Nghe thấy vậy, Mục Cẩm sốt sắng không yên: “Đừng vòng vo nữa, ngươi mau nói đi, làm thế nào mới chữa khỏi?”

Lưu Bán Tiên lại vuốt râu, thở dài nói: “Chứng hư nhược của công tử đã nhiều năm qua không thể chữa khỏi, bây giờ muốn trị tận gốc, e là thần tiên cũng không thể xoay chuyển.”

Mục Cẩm đau đớn trong lòng, nói: “Cậu ấy chỉ là thân thể hư nhược một chút, ngươi vốn là thần y, có gì mà khó chữa.”

Lưu Bán Tiên hơi khó xử nói: “Thưa điện hạ, chứng hư nhược của công tử không giống bình thường, mới sinh đã có, trừ phi thay đổi lục phủ ngũ tạng của công tử, nếu không, không có cách nào chữa khỏi.”

Mục Cẩm nhìn hắn chằm chằm: “Bất luận phải dùng cách gì, nếu ngươi chữa khỏi cho cậu ấy, bản cung cho ngươi cả đời này được hưởng vinh hoa phú quý không bao giờ hết! Nếu không chữa khỏi, bản cung đập tan bảng hiệu thần y của ngươi!”

Lưu Bán Tiên nhíu mi, cúi đầu nói: “Cái này… Thảo dân thật sự bất lực!”

“Điện hạ, chàng đừng làm khó hắn, thân thể em thế nào em hiểu rõ nhất, nếu năm xưa có thể chữa khỏi thì đã chữa khỏi rồi, không cần phải chờ đến bây giờ.” Nét mặt Mạch Sương hiện lên một nụ cười như có như không, an ủi hắn nói: “Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, không phải em vẫn sống được sao?”

Mục Cẩm cầm tay cậu: “Em yên tâm, chắc chắn ta sẽ tìm được cho em một thần y chân chính, nhất định có thể giúp em khỏi bệnh, nhất định.”

Mạch Sương nhìn hắn, thấy được sự kiên quyết từ trong đôi mắt hắn. Sự kiên quyết đó là thứ cậu không thể lay chuyển được, con người Mục Cẩm, yêu hận rõ ràng, một khi hận, sẽ hận đến mức thấu triệt, một khi yêu, cũng sẽ yêu đến mức bất chấp tất cả.

Mạch Sương không thể nào ngăn cản hắn, từ lần trước cậu muốn rời đi, Mục Cẩm mất hết lý trí, cậu đã hiểu rõ.

Tiên có chấp niệm thì dễ dàng nhập ma, người có chấp niệm, thì sẽ vứt bỏ hết thảy, hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra.

Ban đêm.

Mục Cẩm đứng cạnh con suối nước chảy róc rách, khoanh tay đứng im, trên bầu trời tối đen là một vầng trăng sáng treo cao, rải ánh sáng màu bạc khắp người hắn. Có người đi đến phía sau hắn, chắp tay lại, giọng nói trầm thấp vang lên: “Thảo dân tham kiến điện hạ.”

Mục Cẩm không quay đầu lại, nhìn nước suối trong vắt được ánh trăng chiếu rọi, trầm giọng hỏi: “Nói thật cho bản cung, cậu ấy còn sống được bao lâu?”

Lưu Bán Tiên trầm mặc một lát, trong ngữ khí là nhịp thở dài không tiếng động: “Chuyện này, thảo dân cũng rất khó nói. Nhưng điện hạ cũng không cần lo lắng quá, dù sao vị công tử kia cũng đã sống được nhiều năm qua.”

Mục Cẩm quay lại nhìn hắn: “Ý ngươi là, cái này không ảnh hưởng đến tuổi thọ cậu ấy?”

Vẻ mặt Lưu Bán Tiên khó xử, nếu nói không ảnh hưởng thì là giả, người thường nếu lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, nhất định là không thể sống lâu, thế nhưng Mạch Sương lại có thể sống được nhiều năm như vậy, trong nhất thời hắn cũng không thể nhận định, đành phải nói: “Cái này còn phải xem tạo hóa của vị công tử kia.”

Mục Cẩm nhắm chặt mắt lại, cảm thấy thật bất lực, có câu tạo hóa hư vô mờ ảo, sẽ chỉ khiến hắn luôn thấp tha thấp thỏm.

Mục Cẩm mở mắt, nhìn người trước mặt: “Tạm thời ngươi ở lại quân doạn, tùy truyền tùy đến.”

“Thảo dân hiểu.”

Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, rồi mới bước về quân doanh. Từ xa đã nghe thấy tiếng hò reo của các tướng sĩ, hôm nay đại phá được quân địch, hiện tại trong quân doanh đang tổ chức tiệc khánh công.

Mục Cẩm mang vẻ mặt nặng nề đi về phía lều trại, có mấy binh lính thấy hắn đi đến đều đứng lại vấn an hắn, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Diệp Chuẩn ôm một vò rượu đuổi theo: “Điện hạ! Điện hạ!”

Mục Cẩm dừng chân, Diệp Chuẩn đã chạy tới nơi, hai má hơi ửng đỏ, còn mang theo ý cười: “Hôm nay quân ta giành được toàn thắng, các huynh đệ đều đang uống rượu ăn mừng, mạt tướng vừa mới đến lều trại tìm ngài cùng đi uống rượu với các huynh đệ nhưng không thấy ngài, đúng lúc gặp ở đây, ngài mau đến đi, các huynh đệ đều đang chờ ngài.”

Lúc này thực sự Mục Cẩm không hề có hứng thú để uống rượu khánh công, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, hắn là chủ soái mà không lộ diện thì đúng là không ra làm sao. Trầm mặc một lúc, hắn nói: “Các ngươi cứ uống trước, lát nữa bản cung đến.”

“Vậy mạt tướng đi nói với mọi người một câu.”

Diệp Chuẩn ôm vò rượu chạy về chỗ mọi người đang chờ, Mục Cẩm dừng một chút rồi đi về phía lều của mình.

Vén mành lên đi vào, Mạch Sương đang ngồi bên ánh nến đọc sách, khuôn mặt đẹp như tranh hơi cúi xuống, Mục Cẩm đứng đo lẳng lặng nhìn cậu. Nam tử áo trắng ngước lên, nhìn thấy hắn, ôn nhu nói: “Vừa đi đâu vậy?”

“Đi dạo gần đây một lúc.”

Mạch Sương đặt sách sang một bên, nói: “Diệp tướng quân vừa đến mời chàng cùng khánh công với chúng tướng, nếu chàng về rồi thì mau qua đó đi, đừng để họ chờ lâu.”

“Để lát nữa đi cũng không muộn.” Mục Cẩm vừa nói vừa bước đến gần, ngồi xuống cạnh cậu.

Mạch Sương nghiêng đầu nhìn hắn: “Điện hạ có gì muốn nói à?”

Mục Cẩm nhìn lại cậu: “Chiến sự biên cảnh đến lúc kết thúc rồi, ta muốn đưa em về núi Lăng Vân một chuyến.”

Năm xưa Mạch Sương yếu ớt nhiều bệnh, mỗi ngày đều phải dựa vào những bát thuốc đen sì để sống qua ngày, sau đó được đưa đến núi Lăng Vân, bệnh cũng dần tốt lên. Nếu giờ đưa Mạch Sương về đó, có lẽ còn có cách chữa trị.

Mạch Sương nói: “Nếu điện hạ muốn đến núi Lăng Vân, cũng phải đợi chàng hồi kinh phục mệnh đã.”

“Việc hồi kinh phục mệnh giao cho hai vị tướng quân Trần, Diệp. Chúng ta lên đường từ đây đến núi Lăng Vân, chắc mất khoảng nửa tháng.”

Mạch Sương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không ổn.”

“Có gì không ổn?”

“Về núi Lăng Vân chỉ là chuyện nhỏ, điện hạ hồi kinh phục mệnh mới là chuyện lớn, không thể đảo lộn.”

Mục Cẩm kiên trì: “Nhưng trong mắt ta, trên đời này không có chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe của em.”

“Nhưng mà, cái này đâu liên quan gì đến chuyện về núi Lăng Vân.”

“Không đâu, ta nhớ Doãn phu nhân từng nói, từ nhỏ em đã yếu ớt nhiều bệnh, sau khi đến núi Lăng Vân mới tốt hơn, dù đón em về phủ Thừa tướng, mấy ngày sau em lại bệnh nặng, cho nên nếu về núi Lăng Vân, nhất định có thể tìm được cách chữa khỏi cho em.”

Núi Lăng Vân từng là một ngọn núi tiên, quả thực trong núi có chút linh khí, nhưng linh khí trong núi không phải là thuốc, làm sao có thể chữa bệnh, tối đa cũng chỉ là làm dịu bệnh tình. Trước đây Mạch Sương có thể sống sót, một mặt là được linh khí trong núi tương trợ, mặc khác là vì có Hư Trường đạo trưởng kéo dài sự sống cho cậu, còn lại là dựa vào chính cậu tu tập đạo pháp.

Hiện giờ, lục phủ ngũ tạng của cậu còn hư nhược hơn hồi đó, khô cạn gần hết, tất nhiên không thể dựa vào đạo pháp trong người và linh khí trong núi Lăng Vân để duy trì. Vậy mà Mục Cẩm vẫn khăng khăng tin rằng chỉ cần trở về núi Lăng Vân là có thể tìm được cách chữa khỏi, Mạch Sương không muốn đập tan một tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn, cũng không muốn hắn suốt ngày phải mặt ủ mày chau vì mình.

Mạch Sương nói: “Được rồi, chúng ta về núi Lăng Vân.”

“Ừ.” Mục Cẩm dần dần tới gần, hôn nhẹ lên môi cậu.

Mạch Sương nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, chúng tướng còn đang chờ chàng khánh công, mau đi đi.”

“Lần này đại phá được quân địch, em là người có công lớn nhất, em cũng đi cùng ta đi.”

“Cái này…”

Mục Cẩm kéo Mạch Sương đứng dậy: “Chỉ đi cho có mặt thôi, không uống rượu.”

Cứ như thế, Mạch Sương bị Mục Cẩm dắt đi, lúc ra ngoài lều trại mới buông tay ra.

Không khí bên ngoài tràn ngập mùi rượu thoang thoảng, nhiều tướng sĩ tửu lượng kém đã say khướt, nằm ngủ ngay trên mặt đất. Mục Cẩm và Mạch Sương đi đến trước đống lửa, mấy tướng sĩ đang uống rượu góp vui vội vàng ôm quyền hành lễ.

Mục Cẩm giơ một bát rượu lên, giương giọng nói: “Quân ta có thể giành được toàn thắng đều nhờ có công lao của chư vị. Hôm nay không cần phân biệt tôn ti, bỏ hết lễ nghi quân thần, chỉ cần uống rượu ăn mừng!”

Các tướng sĩ vây quanh đống lửa đều giơ bát rượu lên, cùng với đó là những âm thanh ồn ào náo nhiệt. Mạch Sương ngồi bên cạnh Mục Cẩm nhìn mọi người, bên môi hiện lên nụ cười nhẹ.

Diệp Chuẩn ôm bình rượu rót vào một bát, hai bên má đỏ bừng đang cười tươi như hoa, đưa bát rượu kia đến trước mặt Mạch Sương, nói: “Lần này quân sư áp chế được kẻ đeo mặt nạ, trợ uy cho quân ta, công lao lớn nhất, ta mời quân sư một bát!”

Mạch Sương còn chưa kịp nói gì, Mục Cẩm đã nhận lấy bát rượu từ tay Diệp Chuẩn: “Thân thể quân sư không khỏe, không thể uống rượu, để bản cung uống thay.”

Diệp Chuẩn áy náy nhìn Mạch Sương, gãi ót nói: “Thật ngại quá, lúc trước không biết thân thể quân sư không khỏe.”

“Là ta chưa giải thích trước, Diệp tướng quân không cần lưu tâm.”

Diệp Chuẩn cười: “Lại nói, lâu như vậy rồi vẫn chưa biết tục danh của quân sư, quân sư có thể cho biết không?”

Mục Cẩm vội ho một tiếng, trả lời thay cậu: “Quân sư họ kép Mộ Dung, tên một chữ Tuyết.” Nói thẳng ra chính là Mộ Dung Tuyết, chữ Mục trong Mục Cẩm đồng âm với Mộ trong Mộ Dung, còn Sương trong Mạch Sương thì cũng giống như Tuyết, mệt cho hắn nghĩ ra.

Diệp Chuẩn cười ôm quyền: “Vậy sau này ta sẽ gọi quân sư là Mộ Dung công tử.”

Được Mục Cẩm đặt cho một cái tên mới, Mạch Sương vẫn thản nhiên: “Việc xưng hô, Diệp tướng quân cứ tùy ý là được.”

Sau đó, Mục Cẩm lại uống mấy bát cùng mấy vị thượng úy, uống rượu xong, có mấy tướng sĩ còn múa kiếm bên đống lửa để góp vui. Mục Cẩm và Mạch Sương ngồi tại chỗ, nhìn mọi người vui đùa cùng nhau. Ước lượng canh giờ đã đến bèn viện cớ đưa Mạch Sương về lều trại trước.

Hôm sau, Mục Cẩm triệu Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc đến, nói với bọn họ về việc muốn đến núi Lăng Vân ngay lập tức.

“Bản cung đã viết một bức tấu thư, cho người mau chóng đưa về kinh thành, báo cáo chiến sự với phụ hoàng, lần này hai vị lập được nhiều công lớn, sau khi hồi kinh, nhất định sẽ được phong thưởng. Bản cung có việc phải đến núi Lăng Vân một chuyến, nên không thể hồi kinh cùng các ngươi.”

Diệp Chuẩn cực kỳ khó hiểu: “Điện hạ còn có việc gì quan trọng hơn cả hồi kinh phục mệnh?”

“Là chút việc tư, vô cùng quan trọng.”

“Vậy lúc nào điện hạ lên đường?” Trần Tư Trúc hỏi.

“Hôm nay đã chuẩn bị xong, sáng sớm mai có thể lên đường.”

“Gấp đến vậy ư?”

“Ừ.” Mục Cẩm gật đầu, nói tiếp. “Về việc khắc phục hậu quả, hôm nay bản cung sẽ an bài ổn thỏa, còn những việc lớn nhỏ khác trong quân, các ngươi cứ lo liệu là được.”

Diệp Chuẩn và Trần Tư Trúc quay sang nhìn nhau, chắp tay: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện