[*] súp gà tâm hồn: 1 món ăn dành cho tinh thần, như an ủi, khuyên giải...
********
Có người đứng dậy mở cửa thò đầu ra dòm thử thì thấy một đám người đang chạy ra ngoài, thuận tay túm lấy một người, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người nọ hưng phấn nói: "Có người nhảy lầu, mọi người đều chạy ra hóng."
Gì? Nửa đêm nửa hôm có người nhảy lầu? Người nọ quay trở lại ghế lô, cầm micro rống lớn: "Các anh em, bên ngoài có người nhảy lầu, đi hóng bát quái không?"
"Đi chứ, sao lại không đi? Đây là lần đầu tiên tôi thấy người nhảy lầu!"
"Chờ chút, tôi một vé!"
"Mau lên mau lên, ra giành chỗ tốt!"
Nghiêm Minh Nhân đặt chai rượu xuống, nhíu mày, nhảy lầu có gì đẹp mà xem chứ, có cần hưng phấn như vậy không? Cậu còn chưa nói gì đã bị đám bạn kích động kéo ra ngoài.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, Tiêu Kim Quật người đến người đi, ăn chơi đàng điếm. Lúc này trên nóc nhà có một cô gái mặc váy đỏ ngồi trên đó, chân để trần, mắt nhìn đám người bên dưới, tay cầm di động không biết đang nghĩ gì.
"Là ai vậy?"
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại nhảy lầu?"
"Chán chết, ngồi trên đó nửa tiếng rồi, rốt cuộc có nhảy hay không?"
"Chán thật, đứng tới tê cả giò, có cần quay lại ghế lô lấy chút hạt dưa bánh kẹo ra vừa ăn vừa chờ không?"
"Cô gái này hình như là công chúa mới của Tiêu Kim Quật, tôi có thấy cô ta một hai lần, chỉ bồi rượu."
"Có ai báo cảnh sát chưa? Cứ nhìn vậy thôi à?"
...
Dưới khoảng sân trước Tiêu Kim Quật đã đứng đầy người, không chỉ khách ở đây mà còn có cả người đi đường, tất cả đều tụ tập lại, đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ bát quái.
Nghiêm Minh Nhân nhìn một người hồ bằng cẩu hữu ở bên cạnh, thấy đối phương đang cầm di động livestream thì không khỏi hỏi: "Này làm gì đấy? Người ta nhảy lầu mà ông còn livestream?"
Người nọ không thường tiếp xúc với Nghiêm Minh Nhân, chỉ vì thân phận của cậu nên mới lân la làm quen, vừa nghe Nghiêm Minh Nhân nói vậy thì vui vẻ đáp: "Nghiêm tam thiếu, chuyện vui hiếm thấy như vậy sao có thể không livestream chứ? Tôi nói với cậu a, chỉ cần livestream vụ này xong là tài khoản tôi tăng lên mấy chục ngàn lượt follow, tin không?"
Nhìn dáng vẻ vui sướng của đối phương, Nghiêm Minh Nhân có chút mờ mịt, mặc dù cậu rất thích mấy trò trêu chọc quậy phá nhưng đối với sinh mệnh thì rất nghiêm túc, cậu nhìn lời bình luận của những người đang xem livestream, tất cả đều là hì hì hì, vui vẻ hỏi cô gái kia bao giờ nhảy, còn tặng đủ loại lễ vật.
Trong nhóm quần chúng vây xem ở bên cạnh thậm chí còn có người hét to bảo cô gái mau nhảy đi, bọn họ chờ sắp hết nổi rồi, nhảy xong để bọn họ còn tiếp tục cuộc vui.
Tâm Nghiêm Minh Nhân lạnh như băng, nhìn đám người rộn ràng ở xung quanh, nhìn bọn họ cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn bọ họ hóng kịch vui hoặc nói bát quái, thậm chí còn than phiền vì sao cô gái vẫn chưa nhảy, tựa hồ không hề có người nào nghĩ rằng, nếu cô gái thật sự nhảy xuống thì một sinh mệnh cứ vậy mất đi.
Nghiêm Minh Nhân cảm thấy mình rất phóng khoáng, phóng khoáng đến mức không tim không phổi, thế nhưng lúc này cậu mới phát hiện, hóa ra trên thế giới này có kẻ đáng sợ hơn cậu, hơn nữa còn không phải một, mà là một đám.
Đám hồ bằng cẩu hữu vẫn còn hưng phấn nói gì đó, Nghiêm Minh Nhân căn bản nghe không lọt tai.
Nghiêm Minh Nhân từ nhỏ đã được nuông chìu, nếu nói cậu tôn kính sinh mệnh thì đúng là chó má, thế nhưng cậu không thể nào giống như đám người này, mang sinh mệnh ra làm trò đùa.
Cậu báo cảnh sát, cảnh sát nhận được tin báo liền nói sẽ tới ngay lập tức.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu ở xung quanh nghe thấy Nghiêm Minh Nhân báo cảnh sát thì chép miệng, cảm thấy Nghiêm Minh Nhân thực không thú vị. Không phải người ta nói Nghiêm tam thiếu rất thích trò vui à? Sao hôm nay lại bùng phát chính nghĩa như vậy?
Tin tức #cô gái váy đỏ nửa đêm nhảy lầu ở Tiêu Kim Quật# nhanh chóng lan tràn khắp mạng internet, video của quần chúng vây xem không rõ lắm, nhìn không rõ dáng mạo cô gái, thế nhưng không trở ngại bọn họ nhìn thấy hành động của cô.
Cô không mang giày, hai chân đưa ra ngoài lan can, tay cầm di động tựa hồ đang xem tin tức. Thân mình cô gái lảo đảo, tựa hồ nửa muốn nhảy nửa không, trong lòng có vẻ không quá bình tĩnh.
"Cái quỷ gì đây? Thật sự là nhảy lầu chứ? Kéo dài hơn một tiếng rồi? Đùa giỡn người ta à?"
"Mẹ ơi, tiểu thư của Tiêu Kim Quật à? Chẳng lẽ bị khách chơi xong không trả tiền nên lên sân thượng dọa nhảy lầu kháng nghị?"
"Ha hả, một con đĩ mà cũng đòi nhảy lầu? Này gọi là gì ấy nhỉ? Gì mà làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết ấy, có bản lĩnh thì đừng có tới Tiêu Kim Quật làm a!"
"Nghe nói tiểu thư trong Tiêu Kim Quật kiếm được nhiều tiền lắm, một đêm bồi khách có thể kiếm hơn mười ngàn a!"
"Nhìn chân thôi đã muốn cứng rồi, nhảy lầu làm gì, ông đây vẫn chưa kịp chơi mà?"
...
********
Có người đứng dậy mở cửa thò đầu ra dòm thử thì thấy một đám người đang chạy ra ngoài, thuận tay túm lấy một người, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người nọ hưng phấn nói: "Có người nhảy lầu, mọi người đều chạy ra hóng."
Gì? Nửa đêm nửa hôm có người nhảy lầu? Người nọ quay trở lại ghế lô, cầm micro rống lớn: "Các anh em, bên ngoài có người nhảy lầu, đi hóng bát quái không?"
"Đi chứ, sao lại không đi? Đây là lần đầu tiên tôi thấy người nhảy lầu!"
"Chờ chút, tôi một vé!"
"Mau lên mau lên, ra giành chỗ tốt!"
Nghiêm Minh Nhân đặt chai rượu xuống, nhíu mày, nhảy lầu có gì đẹp mà xem chứ, có cần hưng phấn như vậy không? Cậu còn chưa nói gì đã bị đám bạn kích động kéo ra ngoài.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, chính là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, Tiêu Kim Quật người đến người đi, ăn chơi đàng điếm. Lúc này trên nóc nhà có một cô gái mặc váy đỏ ngồi trên đó, chân để trần, mắt nhìn đám người bên dưới, tay cầm di động không biết đang nghĩ gì.
"Là ai vậy?"
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại nhảy lầu?"
"Chán chết, ngồi trên đó nửa tiếng rồi, rốt cuộc có nhảy hay không?"
"Chán thật, đứng tới tê cả giò, có cần quay lại ghế lô lấy chút hạt dưa bánh kẹo ra vừa ăn vừa chờ không?"
"Cô gái này hình như là công chúa mới của Tiêu Kim Quật, tôi có thấy cô ta một hai lần, chỉ bồi rượu."
"Có ai báo cảnh sát chưa? Cứ nhìn vậy thôi à?"
...
Dưới khoảng sân trước Tiêu Kim Quật đã đứng đầy người, không chỉ khách ở đây mà còn có cả người đi đường, tất cả đều tụ tập lại, đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ bát quái.
Nghiêm Minh Nhân nhìn một người hồ bằng cẩu hữu ở bên cạnh, thấy đối phương đang cầm di động livestream thì không khỏi hỏi: "Này làm gì đấy? Người ta nhảy lầu mà ông còn livestream?"
Người nọ không thường tiếp xúc với Nghiêm Minh Nhân, chỉ vì thân phận của cậu nên mới lân la làm quen, vừa nghe Nghiêm Minh Nhân nói vậy thì vui vẻ đáp: "Nghiêm tam thiếu, chuyện vui hiếm thấy như vậy sao có thể không livestream chứ? Tôi nói với cậu a, chỉ cần livestream vụ này xong là tài khoản tôi tăng lên mấy chục ngàn lượt follow, tin không?"
Nhìn dáng vẻ vui sướng của đối phương, Nghiêm Minh Nhân có chút mờ mịt, mặc dù cậu rất thích mấy trò trêu chọc quậy phá nhưng đối với sinh mệnh thì rất nghiêm túc, cậu nhìn lời bình luận của những người đang xem livestream, tất cả đều là hì hì hì, vui vẻ hỏi cô gái kia bao giờ nhảy, còn tặng đủ loại lễ vật.
Trong nhóm quần chúng vây xem ở bên cạnh thậm chí còn có người hét to bảo cô gái mau nhảy đi, bọn họ chờ sắp hết nổi rồi, nhảy xong để bọn họ còn tiếp tục cuộc vui.
Tâm Nghiêm Minh Nhân lạnh như băng, nhìn đám người rộn ràng ở xung quanh, nhìn bọn họ cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn bọ họ hóng kịch vui hoặc nói bát quái, thậm chí còn than phiền vì sao cô gái vẫn chưa nhảy, tựa hồ không hề có người nào nghĩ rằng, nếu cô gái thật sự nhảy xuống thì một sinh mệnh cứ vậy mất đi.
Nghiêm Minh Nhân cảm thấy mình rất phóng khoáng, phóng khoáng đến mức không tim không phổi, thế nhưng lúc này cậu mới phát hiện, hóa ra trên thế giới này có kẻ đáng sợ hơn cậu, hơn nữa còn không phải một, mà là một đám.
Đám hồ bằng cẩu hữu vẫn còn hưng phấn nói gì đó, Nghiêm Minh Nhân căn bản nghe không lọt tai.
Nghiêm Minh Nhân từ nhỏ đã được nuông chìu, nếu nói cậu tôn kính sinh mệnh thì đúng là chó má, thế nhưng cậu không thể nào giống như đám người này, mang sinh mệnh ra làm trò đùa.
Cậu báo cảnh sát, cảnh sát nhận được tin báo liền nói sẽ tới ngay lập tức.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu ở xung quanh nghe thấy Nghiêm Minh Nhân báo cảnh sát thì chép miệng, cảm thấy Nghiêm Minh Nhân thực không thú vị. Không phải người ta nói Nghiêm tam thiếu rất thích trò vui à? Sao hôm nay lại bùng phát chính nghĩa như vậy?
Tin tức #cô gái váy đỏ nửa đêm nhảy lầu ở Tiêu Kim Quật# nhanh chóng lan tràn khắp mạng internet, video của quần chúng vây xem không rõ lắm, nhìn không rõ dáng mạo cô gái, thế nhưng không trở ngại bọn họ nhìn thấy hành động của cô.
Cô không mang giày, hai chân đưa ra ngoài lan can, tay cầm di động tựa hồ đang xem tin tức. Thân mình cô gái lảo đảo, tựa hồ nửa muốn nhảy nửa không, trong lòng có vẻ không quá bình tĩnh.
"Cái quỷ gì đây? Thật sự là nhảy lầu chứ? Kéo dài hơn một tiếng rồi? Đùa giỡn người ta à?"
"Mẹ ơi, tiểu thư của Tiêu Kim Quật à? Chẳng lẽ bị khách chơi xong không trả tiền nên lên sân thượng dọa nhảy lầu kháng nghị?"
"Ha hả, một con đĩ mà cũng đòi nhảy lầu? Này gọi là gì ấy nhỉ? Gì mà làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết ấy, có bản lĩnh thì đừng có tới Tiêu Kim Quật làm a!"
"Nghe nói tiểu thư trong Tiêu Kim Quật kiếm được nhiều tiền lắm, một đêm bồi khách có thể kiếm hơn mười ngàn a!"
"Nhìn chân thôi đã muốn cứng rồi, nhảy lầu làm gì, ông đây vẫn chưa kịp chơi mà?"
...
Danh sách chương