Tập đoàn Lý thị...

Dương An Na cầm ly đi vào phòng nước, gần nhất cô có chút cảm mạo, bác sĩ cho thuốc uống sau bữa ăn. Uống thuốc xong có chút buồn ngủ nhưng không uống lại không được.

Cô rót nước ấm uống thuốc, đầu lưỡi vô tình liếm trúng viên thuốc làm cô đắng tới nhíu mày.

Uống thêm vài ngụm nước mới áp chế được vị nắng, ợ một cái. Dương An Na rót đầy nước vào ly rồi quay về chỗ ngồi của mình, liếc nhìn thời gian thì đã tám giờ tối.

Đồng nghiệp đều đã tụm năm tụm ba đi về, chỉ còn lại một mình cô, không có cách nào, ai bảo cô là người mới, nhóm nhân viên cũ mang hết công việc vất cho cô, hại cô phải tăng ca không phải một hai lần.

Dương An Na ngáp một cái, có chút buồn ngủ, thuốc cảm bắt đầu có tác dụng.

Cô xoa xoa mắt vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại, tiếp tục làm bảng biểu báo cáo, căn bản không chú ý có một bàn tay tấn công về phía mình.

"A...." Dương An Na bị bàn tay đặt lên vai làm hoảng hồn, cô vội vàng xoay người lại, đập vào mi mắt là gương mặt của cấp trên, giám đốc Mã Nhất Nhân.

Dương An Na vỗ vỗ ngực, vóc người cô rất đẹp, đồng phục công ty làm phần ngực của cô đặc biệt lớn, vỗ vỗ như vậy liền dao động phập phồng, ánh mắt Mã Nhất Nhân không khỏi liếc tới, mặt lộ ra ý cười: "An Na, giờ này rồi mà em vẫn còn tăng ca sao?"

Thấy là giám đốc, Dương An Na thở phào một hơi, đang đêm hôm, cô cứ tưởng là gặp phải quỷ! Cô gật đầu: "Dạ, vẫn chưa xong việc."

Mã Nhất Nhân nhích tới bàn nhìn một cái, nhíu mày: "Này không phải tôi giao cho nhóm Lâm Nhất à? Sao lại do em làm?"

Dương An Na mới ra xã hội, không hiểu rõ quy tắc, thế nhưng cũng xem qua không ít tin tức, biết không thể tùy tiện tố cáo. Hiện giờ vẫn còn trong thời kỳ thực tập, nếu tố cáo thì nhóm ma cũ thể nào cũng tìm cách chỉnh cô. Hơn nữa giám đốc cũng không có khả năng vì cô mà đuổi việc nhóm ma cũ, vì thế Dương An Na chỉ nói: "Nhóm chị Lâm Nhất bận quá, em có thể làm báo biểu nên hỗ trợ thôi ạ."

Ánh mắt Mã Nhất Nhân lóe sáng: "Không ngờ em hiểu chuyện như vậy! Anh biết nữ sinh mới ra trường làm việc như các em rất dễ bị ma cũ trong công ty bắt nạt, nếu bị bắt nạt thì cứ nói ra, đừng giấu trong lòng."

Nói xong, Mã Nhất Nhân làm như khích lệ vỗ vai Dương An Na, ngón tay lưu luyến bồi hồi trên vai cô một hồi mới rời đi.

Dương An Na cảm thấy có chút không đúng, cô lùi về sau vài bước, sắc mặt có chút cứng ngắc: "Không có chuyện đó đâu, đồng nghiệp đối xử với em rất tốt! Giám đốc, em còn việc phải làm, không thể nói chuyện với ông."

"Ôi chao, đừng gấp như vậy!" Mã Nhất Nhân cười híp mắt đưa tay khoác lên vành ghế Dương An Na, làm cô ngồi không xong mà không ngồi cũng không xong, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.

"Anh biết đám Lâm Nhất đang bắt nạt em, lần này không biết là lần thứ mấy anh thấy rồi, nếu em nghe lời anh thì đảm bảo bọn họ không dám làm vậy nữa, ngược lại ngày ngày nịnh nọt em, thế nào?" Vóc người Mã Nhất Nhân chẳng ra gì, đầu hói bụng bia, ngồi lên chức vị giám đốc là kết quả khổ cực nhiều năm.

Lúc này nếu Dương An Na vẫn không hiểu Mã Nhất Nhân có ý thì cô đúng là một khúc cây, cô chán ghét phẫn nộ nói: "Không cần, cám ơn ý tốt của giám đốc, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy mình không đảm nhiệm nổi công việc này, ngày mai tôi sẽ từ chức."

Nói xong, Dương An Na cầm túi xách trên bàn định rời đi, trái tim nảy lên thực hỗn loạn.

"Ôi chao, đừng đi mà! Đang tốt đẹp sao lại từ chức? Chê tiền lương không đủ cao à?" Mã Nhất Nhân cản cô lại, ánh mắt dâm ô quét nhìn phần ngực và hạ thân Dương An Na, tởm tợm làm người ta chán ghét.

Dương An Na nắm chặt túi xách, mặt mũi trắng bệch, cô chỉ là một cô gái vừa mới bước ra xã hội, trước giờ chưa từng gặp phải chuyện như vậy, thấy Mã Nhất Nhân tiến tới nắm lấy tay mình thì sợ tới mức đập túi sách vào mặt ông ta, đồng thời sợ hãi hô cứu mạng.

Trong cao ốc rất an tĩnh, nhân viên đã sớm tan tầm, bảo an tuần tra cũng không đi tới tầng này bởi vì Mã Nhân Nhất đã căn dặn trước đó, bảo bọn họ không cần tới.

Mã Nhất Nhân bị đập tới tức giận, thấy Dương An Na phản kháng, gã liền túm lấy chiếc túi xách. Hôm nay Dương An Na không mang túi lớn như trước kia mà là loại túi nhỏ chỉ có thể đựng di động, ví tiền cùng chìa khóa, mấy thứ khác không thể nào nhét vừa. Vì thế đánh người căn bản không đau, ngược lại bị Mã Nhất Nhân túm lấy ném ra ngoài.

Dương An Na sợ tới ức nước mắt, lúc bị Mã Nhất Nhân túm lấy liền giống như phát điên hết đá lại đạp. Mã Nhất Nhân dù sao cũng là đàn ông, khí lực rất lớn, gã dùng sức kéo Dương An Na vào phòng làm việc.

Dương An Na dùng cả tay lẫn chân túm lấy chân bàn không chịu buông, sau đó bị Mã Nhất Nhân tán cho vài bạt tai choáng váng đầu óc, tay cũng vô thức thả lỏng.

Dương An Na choáng váng mơ mơ màng màng giống như xác chết bị kéo vào phòng, cô nghe thấy tiếng cửa khóa răng rắc, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy hình ảnh Mã Nhất Nhân cười gằn bổ nhào về phía mình.

"Cứu mạng a...." Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không gian phong kín, hiệu quả cách âm cực tốt làm Dương An Na cố kêu la cỡ nào cũng vô ích, ngay lúc cô tuyệt vọng nghĩ rằng mình xong đời rồi thì sức nặng trên người đột nhiên biến mất.

Cô mở ánh mắt đã khóc tới sưng phù, nhìn thấy Mã Nhất Nhân giống như phát điên tự bóp cổ mình, trán nổi gân xanh, con ngươi cũng sắp trợn trắng.

Dương An Na luống cuống ngơ ngác ngồi đó nhìn Mã Nhất Nhân trợn trắng mắt thồng khổ vươn tay về phía cô, dáng vẻ giống như đang cầu cứu.

"Mã giám đốc, Mã giám đốc, ông còn ở đây không? Ngoài đây xảy ra chuyện gì vậy?"

Bảo an vốn dựa theo lời Mã Nhất Nhân không kiểm tra phòng này, thế nhưng lúc đi ngang qua cửa chuẩn bị rời đi thì loáng thoáng nghe thấy chút tiếng vang, nhìn vào trong kiểm tra thì phát hiện tài liệu đồ đạc rơi vãi bừa bộn dưới đất.

Bảo an cảm thấy không đúng nên vội vàng chạy tới gõ cửa phòng làm việc của Mã Nhất Nhân.

Dương An Na cũng tỉnh táo lại, tay chân mềm nhũn cố bò tới mở cửa, vừa thấy bảo an liền òa khóc không ngừng lại được.

Bảo an cũng bị dáng vẻ quần áo xốc xếch của Dương An Na dọa hoảng, lắp ba lắp bắp: "Này... này là sao vậy? Mã giám đốc đâu?"

Dương An Na khóc tới không nói nên lời, mà Mã Nhất Nhân từ tự bóp cổ mình biến thành tự đập đầu, từng cái từng cái vô cùng ngoan độc, phần trán rất nhanh đã bê bếch máu, không có cách nào ngừng lại.

Mã Nhất Nhân chảy máu đầy mặt, gã cố gắng nghiêng đầu, biểu tình sợ hãi hướng nhóm Dương An Na hô cứu mạng: "Có quỷ, có quỷ, mau cứu tôi!"

Bảo an bị dáng vẻ của Mã Nhất Nhân dọa sợ không nhẹ, đèn pin trong tay cũng sắp cầm không vững, này... rốt cuộc là chuyện gì? Đoạn thời gian trước cũng có người nói mình gặp quỷ, bảo an có nghe thấy nhưng chỉ khịt mũi xem thường, ngày nào anh cũng tới lui tuần tra sao không thấy con quỷ nào cả? Thế nhưng bây giờ, anh không tin cũng không được. Một người bình thường làm sao ngu xuẩn tới mức tự đập đầu mình tới bể đầu chảy máu như vậy được chứ?

Ngay lúc bảo an hoảng hốt không biết nên làm thế nào, đầu Mã Nhất Nhân đã bị gã tự đập tới máu thịt mơ hồ, vách tường trắng tinh bê bếch vết máu.

Dương An Na ở bên cạnh nhìn mà run lẩy bẩy, cô lấy lại tinh thần sau phút kinh hoảng, nhìn thảm trạng của Mã Nhất Nhân, trong mắt lóe lên một tia căm hận, trong lòng thầm mắng đáng đời gã. Nếu không phải quỷ đột nhiên xuất hiện, tối nay có lẽ cô đã bị tên cặn bã này chà đạp, tên cặn bã này dám quang minh chính đại khi dễ người như vậy chứng minh gã đã làm chuyện này vô số lần. Người như vậy, chết cũng không đáng tiếc!

Mắt thấy Mã Nhất Nhân thoi thóp sắp chết tới nơi, bảo an sợ tới nhũn châm cuối cùng cũng nhớ ra mình phải báo cảnh sát.

Dương An Na chộp lấy di động trong tay anh, trong ánh mắt kinh ngạc của bảo an giả vờ sợ hãi nói: "Anh báo cảnh sát như vậy, lỡ quỷ kia tới tìm anh thì sao?"

Nghe vậy, bảo an cũng sợ, anh há miệng run rẩy nhìn Mã Nhất Nhân đã lâm vào trạng thái hôn mê nhưng vẫn không ngừng đập đầu vào tường ở bên kia, thậm chí còn nhìn thấy trong vệt máu tươi có lẫn mảnh thịt vụn, phần trán đã biến thành hình dáng bằng phẳng làm người ta nhìn mà rợn tóc gáy: "Vậy... vậy phải làm sao đây?"

Dương An Na che thân nói: "Chờ quỷ đi rồi hãy báo cảnh sát."

Bảo an có chút do dự: "Như vậy sẽ chết người mất?"

Dương An Na hù dọa: "Vậy anh muốn ông ta xảy ra chuyện hay chính anh xảy ra chuyện? Này là quỷ đó a! Chúng ta mau đi đi, đừng ngây ngô ở đây nữa."

Bảo an quả nhiên bị dọa, theo Dương An Na chạy ra ngoài, chờ hai người thở hồng hộc chạy ra tới bên ngoài, Dương An Na mới nói: "Được rồi, báo cảnh sát đi, giờ chắc được rồi!" Tên Mã Nhất Minh kia hẳn đã chết rồi!

Bảo an không nói hai lời lập tức lấy điện thoại báo cảnh sát, tay vẫn còn run rẩy, phải nhấn nhiều lần mới gõ đúng số, sau khi gọi điện xong anh giống như mất hết sinh lực nhìn về phía Dương An Na, thấy quầy áo cô rách bươm thì hiểu được Mã Nhất Nhân định làm gì cô ở trong văn phòng. Bảo an thầm chửi vài cậu rồi vội vàng chạy tới phòng an ninh, lấy quần áo mình đã giặt sạch sẽ đưa cho cô.

"Tôi sợ cô bị lạnh, cô mặc tạm đi. Tôi mới giặt, cô đừng ghét bỏ nha!"

Dương An Na nhận lấy, nhìn dáng vẻ thật thà của bảo an mà trong lòng chua xót, nước mắt cũng trào ra: "Cám ơn anh!"

Bảo an luống cuống: "Cô... cô đừng khóc, Mã giám đốc bị quỷ tìm tới cửa, sau này khẳng định không tìm cô gây chuyện nữa đâu, cô đừng sợ!"

Dương An Na vừa khóc vừa gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy biết ơn quỷ quái như vậy!

Chờ cảnh sát tới thì đã là nửa tiếng sau, lúc bảo an dẫn bọn họ lên lầu thì Mã Nhất Nhân sớm đã chết rồi.

Biểu tình trước khi chết của gã vừa dữ tợn lại đáng sợ, mồm há to, gương mặt thì giữ nguyên biểu tình kinh hoảng.

Nhân viên pháp y phán đoán gã mới chết không lâu.

Lâm cảnh sát tiếp nhận vụ án này nhíu mày nhìn hiện trường vụ án, vết máu phun tung tóe, hơn nữa theo lới bảo an cùng cô gái Dương An Na, hết thảy là do một mình Mã Nhất Nhân tạo thành.

Thực sự làm người ta không thể nào tin được, lẽ nào có quỷ quái đang nháo loạn?

...*... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện