Sau khi Viên Phương Phương rời đi, phòng xác lập tức khôi phục bình thường, tâm tình cha mẹ Vương Phương Phương một lần nữa vỡ vụn, khóc thảm thiết. Trần đại gia nhìn con trai mình nằm dưới đất, lo sợ con gặp chuyện, Tống Triết thấy vậy liền nói: "Cậu ta không sao, chốc nữa tôi vẽ cho cụ một lá bùa bình an, xua đi vận xui là tốt rồi."
Trần đại gia an tâm, gọi điện gọi người tới đưa Trần Hữu Phúc vào bệnh viện.
Từ miệng Viên Phương Phương, Viên phụ biết Tống Triết đã giúp con gái, còn tìm ra hung thủ giết người, ông rất cảm kích vừa đỡ vợ mình vừa nhìn Tống Triết nói: "Cám ơn đại sư, nếu không nhờ đại sư giúp đỡ thì Phương Phương nhà chúng tôi đã không còn cơ hội đầu thai."
Tống Triết vội vàng nói: "Không cần khách khí, giúp người là niềm vui chính là mỹ đức của người dân Hoa quốc." Cậu liếc nhìn Viên mẫu, từ trong túi xách lấy ra mực đỏ cùng lá bùa.
Dựa theo phương pháp trong kí ức nguyên thân, Tống Triết bắt đầu vẽ bùa, lần đầu tiên vẽ nên không quen tay, cũng may hình dáng bùa chú vốn kỳ quái nên cho dù vẽ xấu cũng không có ai phát hiện. Chẳng qua hơi mất mỹ cảm, Tống Triết bất đắc dĩ giả vờ thất bại.
Tống Triết liên tục vẽ vài tấm, cảm thấy càng lúc càng thuận tay, sau đó đưa một lá bùa mà mình cảm thấy có thể an thai cho Viên mẫu: "Dì Viên, người cũng đã mất rồi, dì đừng trầm mê trong thống khổ. Còn người đang chờ dì chăm sóc. Dì cầm lấy lá bùa an thai này đi."
Đầu tóc Viên mẫu hỗn loạn, vẻ mặt tuyệt vọng, nghe câu trước của Tống Triết, bà liền nghĩ, con không phải của cậu, cậu dĩ nhiên không đau lòng. Thế nhưng sau đó bà nghĩ lại, là Tống Triết đã giúp đỡ con gái bà, chính là ân nhân cứu mạng của con bé, bà không nên nghĩ vậy. Chẳng qua bà quá đau khổ, con gái bảo bối của bà, từ nhỏ được nâng niu như trứng mỏng, bà vẫn luôn chờ ngày con gái kết hôn sinh con để bà được ẵm cháu. Thế nhưng thế sự vô thường, con gái không còn nữa.
Viên mẫu đắm chìm trong thống khổ, căn bản không nghe được nửa câu sau của Tống Triết, ngược lại Viên phụ nghe thấy, ông lập tức ngẩng đầu, biểu tình kích động, môi khẽ run: "Đại... đại sư, ý cậu là, vợ tôi có thai?"
Tống Triết mỉm cười: "Đúng vậy, chưa được một tháng nên cần phải cẩn thận. Vì đứa trẻ trong bụng, dì Viên đừng quá bi thương. Viên Phương Phương ở dưới có linh thiên, chắc chắn không muốn thấy dì khổ sở."
Viên mẫu bụm miệng sờ bụng sửng sốt, con gái vừa mất đi, giờ trong bụng lại có một đứa con, nhất định là Phương Phương bảo bối sợ bà khổ sở nên mới đưa đứa bé này tới cho bà. Đúng vậy, bà không thể khổ sở, không thể bi thương, không thể ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng. Đây là đứa bé Phương Phương đưa cho bà, bà phải sống thật vui vẻ, như vậy Phương Phương mới không lo lắng.
Nhận lấy bùa an thai Tống Triết đưa, Viên mẫu thậm chí muốn quỳ xuống cám ơn, Tống Triết giật mình vội vàng đỡ bà: "Không được, không được!" Nếu để Viên mẫu quỳ thì đúng là tổn thọ a!
Hai người cám ơn rối rít rồi rời đi, Tống Triết ở lại phòng xác tiếp tục vẽ bùa bình an. Chờ vẽ xong mới nhớ ra Trần đại gia đã đưa Trần Hữu Phúc tới bệnh viện, Viên phụ Viên mẫu cũng đi rồi, chỉ còn một mình cậu ở trong phòng xác đối mặt với thi thể Viên Phương Phương.
Tống Triết emmmm, có lẽ vì hai ngày nay liên tục tiếp xúc với sự kiện linh dị nên đối mặt với thi thể trùm vải trắng mà cậu cũng không hề sợ hãi.
Thu thập đồ đặc xong, Tống Triết ra khỏi phòng giữ xác, bên ngoài có nhân viên cảnh sát chờ sẵn, thấy cậu ra liền cười híp mắt: "Tống đại sư, Trần lão gia bảo tôi đưa ngài về."
Tống Triết mỉm cười nói: "Vậy làm phiền anh."
"Không có gì, không có gì!" Nhìn nụ cười của Tống Triết, cảnh sát nọ chậc một tiếng than thở, bản lĩnh đoán mệnh lợi hại cũng thôi đi, dáng dấp lại còn dễ nhìn như vậy. Trên mạng nói sao nhỉ? À đúng rồi, rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm nhưng cố tình lại muốn dựa vào bản lĩnh. Đại khái chính là nói người như Tống Triết đi!
Cảnh sát đưa Tống Triết đến tiểu khu rồi lái xe rời đi, trước khi đi còn hỏi số di động Tống Triết. Bất kể khách lớn khách nhỏ thì đều là khách, hơn nữa mặt mũi anh cảnh sát này thanh minh, thoạt nhìn là cảnh sát liêm chính, nếu thật sự có phiền toái thì cậu sẵn lòng giúp đỡ.
Về đến nhà không lâu thì Tống Triết nhận được hai khoản tiền, một khoản lớn đến mức làm nước miếng Tống Triết sắp nhỏ ra tới nơi, chỉ muốn quy phục dưới thế lực đồng tiền. Một khoản khác thì bình thường hơn nhiều.
Khoản trước có lẽ là do Trần đại gia gửi, khoản sau không cần đoán Tống Triết cũng biết, nhất định là cha mẹ Viên Phương Phương.
Dựa theo thông lệ chuyển tiền cho cơ quan từ thiện, Tống Triết vui sướng chạy đi tắm, từ giờ cậu có thể xem là người có chút tiền rồi a. Tắm được một nửa thì Tống Triết nhớ tới đơn hàng có thể xem là lớn đầu tiên của nguyên thân, con số đó so với số tiền cậu kiếm được thì đúng là trời với đất a!
Tống Triết vốc nước rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, biểu tình hớn hở, khí sắc rất tốt, phải bình tĩnh lại a! Sau này đại gia dê béo sẽ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, Tống - tiểu thị dân- Triết biểu thị không thể làm mình mất thể diện được!
Trong bệnh viện, Trần Hữu Phúc mê man suốt một ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại, cả người có chút mơ hồ, Trần đại gia thấy con trai tỉnh lại, rốt cuộc cũng an tâm: "Con trai, có khó chịu chỗ nào không con?"
Trần Hữu Phúc không rõ lắm, đầu vẫn còn choáng váng: "Ba, con bị làm sao vậy?"
Trần đại gia thở dài, kể lại đầu đuôi cho Trần Hữu Phúc: "...aiz, ba cũng không ngờ khi đó câu cá lại dẫn một nữ quỷ bị hại chết về nhà, làm con bị quỷ nhập. Bất quá đại sư đã giải quyết xong rồi, để sau này ba dẫn con tới gặp đại sư cám ơn, mời cậu ấy bữa cơm."
Trần Hữu Phúc kiên định tin tưởng khoa học:??? "Ba ba, ba đùa con à? Sao con không nhớ mình bị quỷ nhập?"
Trần đại gia tức giận nói: "Tôi đùa anh làm gì, không thấy anh đang nằm viện à? Có vài thứ chưa gặp không có nghĩa là không có. Tôi dạy anh thế nào hả?"
Trần Hữu Phúc tái mặt, vẫn còn chút yếu ớt, bị nữ quỷ phụ thân lâu như vậy, âm khí nhập thể nên mới suy yếu. Chẳng qua Trần Hữu Phúc không biết chuyện này, chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Cậu nhớ rõ mấy ngày trước mình còn cùng bạn thân tới phòng gym, một phút nâng tạ được sáu mươi bảy mươi cái, sao tự dưng lại nằm trong bệnh viện, yếu nhớt như gà bệnh. Càng đáng sợ hơn là cậu hoàn toàn mất đi trí nhớ mấy hôm trước, chẳng lẽ ba cậu nói thật? Cậu thật sự bị nữ quỷ phụ thân?
Thế giới này sao lại có quỷ chứ? Đầu óc Trần Hữu Phúc ù ù cạc cạc, thân thể cũng mệt mỏi, không bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, Trần Hữu Phúc xuất hiện, mặc dù viện trưởng nói mọi cơ năng đều hoàn toàn bình thường nhưng cậu cứ cảm thấy mệt mỏi rã rời, buổi tối còn thấy lạnh tới rét run. Hiện giờ chỉ mới tháng sáu nhưng đắp chăn dầy vẫn thấy lạnh, sao có thể bình thường được chứ?
Cứ vậy, Trần Hữu Phúc bắt đầu có chút tin tưởng chuyện ba ba mình nói.
Sau khi biết tình huống con trai, Trần đại gia sớm đã gọi điện cho Tống Triết, nghe Tống Triết đó chỉ là triệu chứng bình thường khi âm khí nhập thể vì bị phụ thân, chỉ cần xua âm khí đi là ổn. Lúc này Trần đại gia mới an lòng.
Ngày xuất viện, Trần đại gia liên lạc với Tống Triết, sau đó dẫn theo Trần Hữu Phúc mời Tống Triết tới nhà ăn cơm.
Lúc gặp Tống Triết, phản ứng đầu tiên của Trần Hữu Phúc là ba ba nhà mình có phải bị lừa không? Đợi đến khi Tống Triết lấy ra một lá bùa đốt cho Trần Hữu Phúc uống, kháng cự trong nội tâm Trần Hữu Phúc thực sự đạt tới đỉnh điểm, này nhất định là kẻ lừa gạt, năm nào rồi mà còn uống bùa? Không sợ đau bụng à?
Thế nhưng bị Trần đại gia bạo lực bắt ép, Trần Hữu Phúc khuất phục, nhắm mắt há mồm ừng ực uống, dù sao cũng đau bụng thôi, đổi lại có thể vạch mặt vị đại sư này thì rất xứng đáng.
Uống nước bùa không bao lâu, Trần Hữu Phúc bắt đầu tiêu chảy, khi ấy cậu chỉ nghĩ, quả nhiên uống xong sẽ bị đau bụng, Tống Triết quả nhiên là kẻ lừa gạt.
Chẳng qua trận đau bụng này quá dữ dội, Trần Hữu Phúc căn bản không có thời gian nói năng, mới nói không được hai câu đã phải chạy vào WC. Ngồi WC nửa tiếng, Trần Hữu Phúc cho rằng mình sẽ chết vì mệt lả, thế nhưng khi mặc quần xong tới bồn rửa tay thì thấy sắc mặt của mình ở trong gương hồng hào hơn không ít.
Hơn nữa toàn thân ấm áp, cỗ khí lạnh lẽo vẫn luôn đeo bám tựa hồ đã biến mất.
Ôi mẹ ơi! Mấy ngàn con thảo nê mã rần rần chạy trong lòng Trần Hữu Phúc, thật sự là đại sư a! Trần Hữu Phúc vội vàng nghĩ lại thái độ của mình dành cho đối phương trước đó, mặc dù không đủ cung kính nhưng vẫn có thể xoay chuyển, nhất định phải tạo lại ấn tượng với đại sư.
Ra khỏi WC, Trần Hữu Phúc liền nịnh ngọt gọi đại sư tới đại sư lui, bộ dáng chân chó làm Trần đại gia nhìn mà xốn mắt.
Tống Triết ngược lại cảm thấy cậu trai Trần Hữu Phúc này thú vị, cậu đưa bùa bình an mình vẽ trong phòng xác lần trước cho đối phương: "Cậu mang cái này theo bên người, không sợ quỷ quái nhập thân nữa."
Ánh mắt Trần Hữu Phúc sáng bừng, ôm bùa bình an hệt như ôm bảo bối: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư."
Mặc dù Tống Triết cảm thấy mình trẻ tuổi như vậy lại bị gọi là đại sư nghe có chút kỳ dị, bất quá một người rồi hai người đều gọi vậy, Tống Triết cảm thấy mình nghe quen tai rồi, còn tự nghĩ sau này mình thành mệnh đại sư rồi a!
Sau khi ăn cơm ở nhà Trần đại gia xong, Tống Triết trao đổi phương thức liên lạc với Trần Hữu Phúc rồi ra về, vốn Trần Hữu Phúc muốn đưa Tống Triết về nhà. Bất quá Tống Triết nói mình còn có việc nên không làm phiền, lúc này Trần Hữu Phúc mới chịu thôi.
Tống Triết thật sự có việc, cậu muốn đi thi bằng lái xe. Một vị đại sư không có xe sao được chứ? Sau này nhiều nghiệp vụ, cậu không thể dựa vào hai chân đi bộ tới nhà khách hàng được a!
Tống Triết gọi một chiếc taxi tới trung tâm thành phố. Lúc đi ngang qua một cửa tiệm, Tống Triết theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhìn thấy một đứa bé đang chơi bóng ở đó, cậu theo bản năng ôm đứa bé chạy đi, mẹ đứa bé đứng cách đó không xa tưởng là bắt cóc nên vội vàng la to.
...*...
[Cáo] e hèm, khai trương hố mới nha, mọi người nhảy nào, hố này tình cảm.. bình thường, ngọt, ấm áp, cơ mà điểm hay là tình tiết kinh dị hồi hộp. Đáng ra cáo k định bắt đầu hố này sớm vậy đâu, nhưng mà hố này do một bạn editor # giới thiệu và nhường cho cáo làm, vì thế để bạn chờ lâu thì... sợ bạn buồn, thế là cáo quất luôn, hahaha
P/s: vì là truyện linh dị thần quái huyền huyễn nên cáo giữ lại khá nhiều từ hán việt, nếu đọc không hiểu từ nào thì comt lại, c giải thích cho ^_^, tại vì truyện linh dị mà dịch ra việt thì vừa khó dịch sát nghĩa lại vừa k hay kaka
Trần đại gia an tâm, gọi điện gọi người tới đưa Trần Hữu Phúc vào bệnh viện.
Từ miệng Viên Phương Phương, Viên phụ biết Tống Triết đã giúp con gái, còn tìm ra hung thủ giết người, ông rất cảm kích vừa đỡ vợ mình vừa nhìn Tống Triết nói: "Cám ơn đại sư, nếu không nhờ đại sư giúp đỡ thì Phương Phương nhà chúng tôi đã không còn cơ hội đầu thai."
Tống Triết vội vàng nói: "Không cần khách khí, giúp người là niềm vui chính là mỹ đức của người dân Hoa quốc." Cậu liếc nhìn Viên mẫu, từ trong túi xách lấy ra mực đỏ cùng lá bùa.
Dựa theo phương pháp trong kí ức nguyên thân, Tống Triết bắt đầu vẽ bùa, lần đầu tiên vẽ nên không quen tay, cũng may hình dáng bùa chú vốn kỳ quái nên cho dù vẽ xấu cũng không có ai phát hiện. Chẳng qua hơi mất mỹ cảm, Tống Triết bất đắc dĩ giả vờ thất bại.
Tống Triết liên tục vẽ vài tấm, cảm thấy càng lúc càng thuận tay, sau đó đưa một lá bùa mà mình cảm thấy có thể an thai cho Viên mẫu: "Dì Viên, người cũng đã mất rồi, dì đừng trầm mê trong thống khổ. Còn người đang chờ dì chăm sóc. Dì cầm lấy lá bùa an thai này đi."
Đầu tóc Viên mẫu hỗn loạn, vẻ mặt tuyệt vọng, nghe câu trước của Tống Triết, bà liền nghĩ, con không phải của cậu, cậu dĩ nhiên không đau lòng. Thế nhưng sau đó bà nghĩ lại, là Tống Triết đã giúp đỡ con gái bà, chính là ân nhân cứu mạng của con bé, bà không nên nghĩ vậy. Chẳng qua bà quá đau khổ, con gái bảo bối của bà, từ nhỏ được nâng niu như trứng mỏng, bà vẫn luôn chờ ngày con gái kết hôn sinh con để bà được ẵm cháu. Thế nhưng thế sự vô thường, con gái không còn nữa.
Viên mẫu đắm chìm trong thống khổ, căn bản không nghe được nửa câu sau của Tống Triết, ngược lại Viên phụ nghe thấy, ông lập tức ngẩng đầu, biểu tình kích động, môi khẽ run: "Đại... đại sư, ý cậu là, vợ tôi có thai?"
Tống Triết mỉm cười: "Đúng vậy, chưa được một tháng nên cần phải cẩn thận. Vì đứa trẻ trong bụng, dì Viên đừng quá bi thương. Viên Phương Phương ở dưới có linh thiên, chắc chắn không muốn thấy dì khổ sở."
Viên mẫu bụm miệng sờ bụng sửng sốt, con gái vừa mất đi, giờ trong bụng lại có một đứa con, nhất định là Phương Phương bảo bối sợ bà khổ sở nên mới đưa đứa bé này tới cho bà. Đúng vậy, bà không thể khổ sở, không thể bi thương, không thể ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng. Đây là đứa bé Phương Phương đưa cho bà, bà phải sống thật vui vẻ, như vậy Phương Phương mới không lo lắng.
Nhận lấy bùa an thai Tống Triết đưa, Viên mẫu thậm chí muốn quỳ xuống cám ơn, Tống Triết giật mình vội vàng đỡ bà: "Không được, không được!" Nếu để Viên mẫu quỳ thì đúng là tổn thọ a!
Hai người cám ơn rối rít rồi rời đi, Tống Triết ở lại phòng xác tiếp tục vẽ bùa bình an. Chờ vẽ xong mới nhớ ra Trần đại gia đã đưa Trần Hữu Phúc tới bệnh viện, Viên phụ Viên mẫu cũng đi rồi, chỉ còn một mình cậu ở trong phòng xác đối mặt với thi thể Viên Phương Phương.
Tống Triết emmmm, có lẽ vì hai ngày nay liên tục tiếp xúc với sự kiện linh dị nên đối mặt với thi thể trùm vải trắng mà cậu cũng không hề sợ hãi.
Thu thập đồ đặc xong, Tống Triết ra khỏi phòng giữ xác, bên ngoài có nhân viên cảnh sát chờ sẵn, thấy cậu ra liền cười híp mắt: "Tống đại sư, Trần lão gia bảo tôi đưa ngài về."
Tống Triết mỉm cười nói: "Vậy làm phiền anh."
"Không có gì, không có gì!" Nhìn nụ cười của Tống Triết, cảnh sát nọ chậc một tiếng than thở, bản lĩnh đoán mệnh lợi hại cũng thôi đi, dáng dấp lại còn dễ nhìn như vậy. Trên mạng nói sao nhỉ? À đúng rồi, rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm nhưng cố tình lại muốn dựa vào bản lĩnh. Đại khái chính là nói người như Tống Triết đi!
Cảnh sát đưa Tống Triết đến tiểu khu rồi lái xe rời đi, trước khi đi còn hỏi số di động Tống Triết. Bất kể khách lớn khách nhỏ thì đều là khách, hơn nữa mặt mũi anh cảnh sát này thanh minh, thoạt nhìn là cảnh sát liêm chính, nếu thật sự có phiền toái thì cậu sẵn lòng giúp đỡ.
Về đến nhà không lâu thì Tống Triết nhận được hai khoản tiền, một khoản lớn đến mức làm nước miếng Tống Triết sắp nhỏ ra tới nơi, chỉ muốn quy phục dưới thế lực đồng tiền. Một khoản khác thì bình thường hơn nhiều.
Khoản trước có lẽ là do Trần đại gia gửi, khoản sau không cần đoán Tống Triết cũng biết, nhất định là cha mẹ Viên Phương Phương.
Dựa theo thông lệ chuyển tiền cho cơ quan từ thiện, Tống Triết vui sướng chạy đi tắm, từ giờ cậu có thể xem là người có chút tiền rồi a. Tắm được một nửa thì Tống Triết nhớ tới đơn hàng có thể xem là lớn đầu tiên của nguyên thân, con số đó so với số tiền cậu kiếm được thì đúng là trời với đất a!
Tống Triết vốc nước rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, biểu tình hớn hở, khí sắc rất tốt, phải bình tĩnh lại a! Sau này đại gia dê béo sẽ cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, Tống - tiểu thị dân- Triết biểu thị không thể làm mình mất thể diện được!
Trong bệnh viện, Trần Hữu Phúc mê man suốt một ngày rốt cuộc cũng tỉnh lại, cả người có chút mơ hồ, Trần đại gia thấy con trai tỉnh lại, rốt cuộc cũng an tâm: "Con trai, có khó chịu chỗ nào không con?"
Trần Hữu Phúc không rõ lắm, đầu vẫn còn choáng váng: "Ba, con bị làm sao vậy?"
Trần đại gia thở dài, kể lại đầu đuôi cho Trần Hữu Phúc: "...aiz, ba cũng không ngờ khi đó câu cá lại dẫn một nữ quỷ bị hại chết về nhà, làm con bị quỷ nhập. Bất quá đại sư đã giải quyết xong rồi, để sau này ba dẫn con tới gặp đại sư cám ơn, mời cậu ấy bữa cơm."
Trần Hữu Phúc kiên định tin tưởng khoa học:??? "Ba ba, ba đùa con à? Sao con không nhớ mình bị quỷ nhập?"
Trần đại gia tức giận nói: "Tôi đùa anh làm gì, không thấy anh đang nằm viện à? Có vài thứ chưa gặp không có nghĩa là không có. Tôi dạy anh thế nào hả?"
Trần Hữu Phúc tái mặt, vẫn còn chút yếu ớt, bị nữ quỷ phụ thân lâu như vậy, âm khí nhập thể nên mới suy yếu. Chẳng qua Trần Hữu Phúc không biết chuyện này, chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Cậu nhớ rõ mấy ngày trước mình còn cùng bạn thân tới phòng gym, một phút nâng tạ được sáu mươi bảy mươi cái, sao tự dưng lại nằm trong bệnh viện, yếu nhớt như gà bệnh. Càng đáng sợ hơn là cậu hoàn toàn mất đi trí nhớ mấy hôm trước, chẳng lẽ ba cậu nói thật? Cậu thật sự bị nữ quỷ phụ thân?
Thế giới này sao lại có quỷ chứ? Đầu óc Trần Hữu Phúc ù ù cạc cạc, thân thể cũng mệt mỏi, không bao lâu lại ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, Trần Hữu Phúc xuất hiện, mặc dù viện trưởng nói mọi cơ năng đều hoàn toàn bình thường nhưng cậu cứ cảm thấy mệt mỏi rã rời, buổi tối còn thấy lạnh tới rét run. Hiện giờ chỉ mới tháng sáu nhưng đắp chăn dầy vẫn thấy lạnh, sao có thể bình thường được chứ?
Cứ vậy, Trần Hữu Phúc bắt đầu có chút tin tưởng chuyện ba ba mình nói.
Sau khi biết tình huống con trai, Trần đại gia sớm đã gọi điện cho Tống Triết, nghe Tống Triết đó chỉ là triệu chứng bình thường khi âm khí nhập thể vì bị phụ thân, chỉ cần xua âm khí đi là ổn. Lúc này Trần đại gia mới an lòng.
Ngày xuất viện, Trần đại gia liên lạc với Tống Triết, sau đó dẫn theo Trần Hữu Phúc mời Tống Triết tới nhà ăn cơm.
Lúc gặp Tống Triết, phản ứng đầu tiên của Trần Hữu Phúc là ba ba nhà mình có phải bị lừa không? Đợi đến khi Tống Triết lấy ra một lá bùa đốt cho Trần Hữu Phúc uống, kháng cự trong nội tâm Trần Hữu Phúc thực sự đạt tới đỉnh điểm, này nhất định là kẻ lừa gạt, năm nào rồi mà còn uống bùa? Không sợ đau bụng à?
Thế nhưng bị Trần đại gia bạo lực bắt ép, Trần Hữu Phúc khuất phục, nhắm mắt há mồm ừng ực uống, dù sao cũng đau bụng thôi, đổi lại có thể vạch mặt vị đại sư này thì rất xứng đáng.
Uống nước bùa không bao lâu, Trần Hữu Phúc bắt đầu tiêu chảy, khi ấy cậu chỉ nghĩ, quả nhiên uống xong sẽ bị đau bụng, Tống Triết quả nhiên là kẻ lừa gạt.
Chẳng qua trận đau bụng này quá dữ dội, Trần Hữu Phúc căn bản không có thời gian nói năng, mới nói không được hai câu đã phải chạy vào WC. Ngồi WC nửa tiếng, Trần Hữu Phúc cho rằng mình sẽ chết vì mệt lả, thế nhưng khi mặc quần xong tới bồn rửa tay thì thấy sắc mặt của mình ở trong gương hồng hào hơn không ít.
Hơn nữa toàn thân ấm áp, cỗ khí lạnh lẽo vẫn luôn đeo bám tựa hồ đã biến mất.
Ôi mẹ ơi! Mấy ngàn con thảo nê mã rần rần chạy trong lòng Trần Hữu Phúc, thật sự là đại sư a! Trần Hữu Phúc vội vàng nghĩ lại thái độ của mình dành cho đối phương trước đó, mặc dù không đủ cung kính nhưng vẫn có thể xoay chuyển, nhất định phải tạo lại ấn tượng với đại sư.
Ra khỏi WC, Trần Hữu Phúc liền nịnh ngọt gọi đại sư tới đại sư lui, bộ dáng chân chó làm Trần đại gia nhìn mà xốn mắt.
Tống Triết ngược lại cảm thấy cậu trai Trần Hữu Phúc này thú vị, cậu đưa bùa bình an mình vẽ trong phòng xác lần trước cho đối phương: "Cậu mang cái này theo bên người, không sợ quỷ quái nhập thân nữa."
Ánh mắt Trần Hữu Phúc sáng bừng, ôm bùa bình an hệt như ôm bảo bối: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư."
Mặc dù Tống Triết cảm thấy mình trẻ tuổi như vậy lại bị gọi là đại sư nghe có chút kỳ dị, bất quá một người rồi hai người đều gọi vậy, Tống Triết cảm thấy mình nghe quen tai rồi, còn tự nghĩ sau này mình thành mệnh đại sư rồi a!
Sau khi ăn cơm ở nhà Trần đại gia xong, Tống Triết trao đổi phương thức liên lạc với Trần Hữu Phúc rồi ra về, vốn Trần Hữu Phúc muốn đưa Tống Triết về nhà. Bất quá Tống Triết nói mình còn có việc nên không làm phiền, lúc này Trần Hữu Phúc mới chịu thôi.
Tống Triết thật sự có việc, cậu muốn đi thi bằng lái xe. Một vị đại sư không có xe sao được chứ? Sau này nhiều nghiệp vụ, cậu không thể dựa vào hai chân đi bộ tới nhà khách hàng được a!
Tống Triết gọi một chiếc taxi tới trung tâm thành phố. Lúc đi ngang qua một cửa tiệm, Tống Triết theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhìn thấy một đứa bé đang chơi bóng ở đó, cậu theo bản năng ôm đứa bé chạy đi, mẹ đứa bé đứng cách đó không xa tưởng là bắt cóc nên vội vàng la to.
...*...
[Cáo] e hèm, khai trương hố mới nha, mọi người nhảy nào, hố này tình cảm.. bình thường, ngọt, ấm áp, cơ mà điểm hay là tình tiết kinh dị hồi hộp. Đáng ra cáo k định bắt đầu hố này sớm vậy đâu, nhưng mà hố này do một bạn editor # giới thiệu và nhường cho cáo làm, vì thế để bạn chờ lâu thì... sợ bạn buồn, thế là cáo quất luôn, hahaha
P/s: vì là truyện linh dị thần quái huyền huyễn nên cáo giữ lại khá nhiều từ hán việt, nếu đọc không hiểu từ nào thì comt lại, c giải thích cho ^_^, tại vì truyện linh dị mà dịch ra việt thì vừa khó dịch sát nghĩa lại vừa k hay kaka
Danh sách chương