-Phá cho ta! Phá! Phá!
Khuôn mặt Phác Nam Tử trở nên dữ tợn, bàn tay vung lên điên cuồng, cự phong không ngừng nện xuống. Những tiếng nổ ầm ầm truyền khắp chân trời.
Toàn bộ dân chúng ở những thôn làng, thị trấn, thành thị xung quanh đều đóng chặt cửa, không dám ra khỏi nhà. Những kẻ hơi to gan thì hé mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một ngọn núi khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung, không ngừng nện xuống.
Lại một khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm một trúc cơ kỳ trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, đổ ập xuống.
Phác Nam Tử xuất ra một cái hồng sắc hồ lô, trong miệng thì thào mấy từ, hai tay không ngừng kết ấn. Hồ lô khẽ rung lên, bắn ra một đạo chất lỏng màu đỏ sậm. Lập tức một đoàn hoả quang bao vây lấy ngọn cự phong.
"Phá!" Phác Nam Tử quát lên một tiếng, ngọn cự hoả phong lại nện xuống.
Ầm một tiếng, những vết nứt xuất hiện trên quang mạc, lan nhanh ra bốn phía.
Lại có thêm 2 khối bạch ngọc vỡ tan, hai người trưởng lão khác ngã xuống.
Lúc này, trong 8 khối bạch ngọc chỉ còn lại 4 mà thôi. Ngoài hai vị Kết đan kỳ Tổ sư thì hai Trúc cơ kỳ trưởng lão còn lại khuôn mặt đã như tro tàn, mồ hôi túa ra như mưa, thân thể không ngừng run rẩy, đã tới mức chịu đựng cực hạn.
Lúc này đây, Hoàng Long chân nhân đã đem tất cả bổn môn đệ tử gọi đến, trên mặt ai cũng hiện lên nét kinh hoàng. Vương Hạo cũng ở trong số đó, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều lắm. Thấy Vương Lâm, hắn bước lại đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn cảnh tượng giữa không trung, không thốt lên được câu nào.
Phác Nam tử ở trên bầu trời sắc mặt càng trở nên âm trầm, độ ương ngạnh của vô hình hoá hư đại trận đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Trong lòng hắn hiểu rõ, uy lực của đại trận này không chỉ có như vậy. Chỉ khi do Nguyên anh kỳ tu sỹ điều khiển thì mới có thể phát huy cao nhất uy lực của nó.
Đó là còn không nói đến giờ đây đại trận này chỉ có phòng thủ mà không thể công kích. Chỉ khi có Nguyên anh kỳ tu sỹ toạ trấn mới có thể phát huy lực công kích kinh khủng của đại trận này.
Lúc này, hạc phát đồng nhan lão giả thấy từng vị Trúc cơ kỳ trưởng lão ngã xuống, trong tim như rỉ máu, lớn tiếng hô lên:
-Phác Nam Tử tiền bối, Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta luôn có quan hệ tốt đẹp, ngài chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt mới hài lòng ư?
Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, lạnh lẽo đáp:
-Lưu Văn Cử, 500 năm không gặp, tên tiểu bối như ngươi giờ đã là trụ cột của Hằng Nhạc Phái rồi, cũng đạt đến Kết đan kỳ tu vị. Ngươi cũng có thể xem như là cố nhân, huỷ đi Hộ sơn trận pháp này cũng thật đáng tiếc,
ngươi nếu tự mở ra đại trận, hết thảy đều dễ đàm luận.
Trên khuôn mặt của Lưu Văn Cử hiện lên vẻ do dự. Lão phụ nhân bên cạnh hắn giận dữ nói:
-Phác Nam Tử tiền bối, thứ lỗi cho không thể nghe theo mệnh lệnh của ngài được Phác Nam Tử cười lớn một tiếng, sắc mặt trầm xuống, quát:
-Được, vậy thì Hộ sơn đại trận này sẽ huỷ đi trong tay ta vậy.
Nói xong hắn vung tay phải lên, cự phong chậm rãi bay lên cao. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ lên, mở miệng phun ra một ngụm nguyên anh khí, cự phong lại lớn hơn mấy lần.
"Xuống!" Phắc Nam Tử pháp quyết biến đổi, chỉ vào cự phong, chậm rãi ép xuống.
Cự phong phát ra những âm thanh ông ông, từ từ đè xuống từng tấc một.
Một tiếng rắc lại vang lên, mặt trên Hô sơn đại trận, vết nứt xuất hiện càng nhiều. Lại thêm một khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm một trúc cơ kỳ trưởng lão ngã xuống.
Cự phong lại ép xuống thêm một tấc, trúc cơ kỳ trưởng lão cũng phún xuất một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch ngã xuống.
"Phá!" Phác Nam Tử hét lớn, cự phong lại áp xuống thêm 3 tấc. Thương Tùng Phong lập tức chấn động, đất đá vỡ tan, bụi bay mù mịt. Đỉnh núi đã bị ép xuống hơn 10 thước. Ngay cả thạch kiều nối với Hằng Nhạc phong cũng cũng bị gãy đôi, rơi xuống khe núi.
Cùng lúc đó, Hộ sơn đại trận của Hằng Nhạc phái rốt cục ngăn cản không được, phát ra thanh âm như thuỷ tinh gãy vỡ, trong nháy tất cả quang mạc mắt đều phá toái, tiêu tán không còn.
Hai khối bạch ngọc còn lại cuối cùng cũng bạo vỡ, Lưu Văn Cử và lão phụ nhân đều ngã xuống mặt đất, khuôn mặt đau đớn, không nói ra lời.
Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, thân thể nhẹ nhàng từ trên bầu trời hạ xuống, cự phong vẫn dừng lại ở giữa không trung, phát ra từng trận uy áp.
Sau khi hạ xuống, Phác Nam Tử vẻ mặt lạnh như băng, thản nhiên hỏi:
-Kẻ nào là Vương Lâm?
Vương Lâm vốn đã lùi vào bên trong giữa đám đệ tử. Hắn không thể ngờ rằng một vị nguyên anh kỳ tuyệt đỉnh cao thủ này lại đầu tiên là muốn tìm mình.
Những đệ tử xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Ánh mắt Phác Nam Tử đảo qua, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhíu mày thầm nghĩ:
-Tên tiểu tử này hẳn là Vương Lâm đi. Trước đó hắn nghe Âu Dương tiểu bối nhiều lần nhắc tới hắn, lần tỷ thí này hoàn toàn là thua dưới một
mình hắn, rất muốn lôi kéo gia nhập hắn vào môn phái.
Phác Nam Tử vốn luôn thèm muốn thôn tính Hằng Nhạc Phái. Tưởng rằng lần này có Chu Bằng dẫn đầu ra mặt, đương nhiê không cần phá hư quan hệ cũng có thể dễ dàng thành công cướp lấy Hằng Nhạc Phái.
Nhưng sự xuất hiện của Vương Lâm làm đảo lộn kế hoạch của mình, do đó đành tự mình xuất thủ, dùng thực lực cường đại cướp lấy Hằng Nhạc phái.
-Ngươi là Vương Lâm?
Phác Nam Tử lạnh giọng hỏi.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cung kính ôm quyền nói:
-Đệ tử Vương Lâm bái kiến Huyền Đạo Tông Phác Nam Tử tiền bối.
Phác Nam Tử gật gật đầu, xoay người nhìn về Lưu Văn Cử là lão phụ nhân nói:
-Mấy tên Nguyên anh kỳ của Hằng Nhạc phái các ngươi đã bỏ mình khi tranh đoạt lẫn nhau ở ngoài Vực ngoại Tu chân tinh. Các ngươi không có năng lực bảo vệ được Hằng Nhạc sơn này đâu. Cũng sẽ bị người khác cướp lấy, không bằng cho Huyền Đạo Tông ta đi.
Lưu Văn Cử đau khổ liếc nhìn lão phụ nhân thấp giọng nói:
-Tiền bối, mong ngài nể tình mối quan hệ tốt đẹp giữa hai phái ta trong quá khứ, không… Không đợi Lưu Văn Cử nói xong, Phác Nam Tử ngắt lời nóng nãy nói:
-Cút! Ngoại trừ thân thể các ngươi, không một thứ gì có thể bị mang đi, còn yêu sách, lão phu cũng không ngại diệt sạch cả Hằng Nhạc phái các ngươi.
Lão phụ nhân vẻ mặt tức giận, đang muốn mở miệng, Lưu Văn Cử vội vàng giữ bà lại, hít sâu một hơi, cung kính nói:
-Vãn bối tuân mệnh! Nhưng Hằng Nhạc Sơn là sơn môn của Hằng Nhạc phái chúng ta, vãn bối không có quyền đem dâng cho tiền bối, chỉ có thể ước định cho mượn, ngày sau nếu… Phán Nam Tử cười lạnh một tiếng, lại ngắt lời hắn, ngạo mạn nói:
-Mượn? Được, cho Huyền Đạo Tông chúng ta mượn mười vạn năm đi.
Tất cả nội môn đệ tử chỉ đành nén giận, không dám nói gì, trên mặt hiện lên nét đau thương, rơi vào trầm mặc. Còn có một số ánh mắt loé lên, bắt đầu tính toán cho bản thân mình.
Ánh mắt của Phác Nam Tử đảo qua, dừng lại trên người của Hoàng Long, nói: "Ngươi, để thanh Tử Nhạc Kiếm tiên đó lại, Âu Dương sư điệt của ta đã nhìn trúng thanh kiếm này rồi." Hoàng Long uỷ khuất, siết chặt quyền đầu, nhìn qua Lưu Văn Cử và lão phụ nhân, thấy hai người cũng không nói lời nào đành thở dài, bất đắc dĩ xuất ra Tử Nhạc Kiếm tiên, ném sang một bên.
Tay phải của Phác Nam Tử vung lên, thanh kiếm này đã nhẹ nhàng bay đến tay hắn. Lập tức một đạo tử vân theo thân kiếm tràn ra, ngưng tụ thành hình, hoá thành một con tử sắc cự long.
Khuôn mặt Phác Nam Tử trở nên dữ tợn, bàn tay vung lên điên cuồng, cự phong không ngừng nện xuống. Những tiếng nổ ầm ầm truyền khắp chân trời.
Toàn bộ dân chúng ở những thôn làng, thị trấn, thành thị xung quanh đều đóng chặt cửa, không dám ra khỏi nhà. Những kẻ hơi to gan thì hé mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một ngọn núi khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung, không ngừng nện xuống.
Lại một khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm một trúc cơ kỳ trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, đổ ập xuống.
Phác Nam Tử xuất ra một cái hồng sắc hồ lô, trong miệng thì thào mấy từ, hai tay không ngừng kết ấn. Hồ lô khẽ rung lên, bắn ra một đạo chất lỏng màu đỏ sậm. Lập tức một đoàn hoả quang bao vây lấy ngọn cự phong.
"Phá!" Phác Nam Tử quát lên một tiếng, ngọn cự hoả phong lại nện xuống.
Ầm một tiếng, những vết nứt xuất hiện trên quang mạc, lan nhanh ra bốn phía.
Lại có thêm 2 khối bạch ngọc vỡ tan, hai người trưởng lão khác ngã xuống.
Lúc này, trong 8 khối bạch ngọc chỉ còn lại 4 mà thôi. Ngoài hai vị Kết đan kỳ Tổ sư thì hai Trúc cơ kỳ trưởng lão còn lại khuôn mặt đã như tro tàn, mồ hôi túa ra như mưa, thân thể không ngừng run rẩy, đã tới mức chịu đựng cực hạn.
Lúc này đây, Hoàng Long chân nhân đã đem tất cả bổn môn đệ tử gọi đến, trên mặt ai cũng hiện lên nét kinh hoàng. Vương Hạo cũng ở trong số đó, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều lắm. Thấy Vương Lâm, hắn bước lại đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn cảnh tượng giữa không trung, không thốt lên được câu nào.
Phác Nam tử ở trên bầu trời sắc mặt càng trở nên âm trầm, độ ương ngạnh của vô hình hoá hư đại trận đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Trong lòng hắn hiểu rõ, uy lực của đại trận này không chỉ có như vậy. Chỉ khi do Nguyên anh kỳ tu sỹ điều khiển thì mới có thể phát huy cao nhất uy lực của nó.
Đó là còn không nói đến giờ đây đại trận này chỉ có phòng thủ mà không thể công kích. Chỉ khi có Nguyên anh kỳ tu sỹ toạ trấn mới có thể phát huy lực công kích kinh khủng của đại trận này.
Lúc này, hạc phát đồng nhan lão giả thấy từng vị Trúc cơ kỳ trưởng lão ngã xuống, trong tim như rỉ máu, lớn tiếng hô lên:
-Phác Nam Tử tiền bối, Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta luôn có quan hệ tốt đẹp, ngài chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt mới hài lòng ư?
Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, lạnh lẽo đáp:
-Lưu Văn Cử, 500 năm không gặp, tên tiểu bối như ngươi giờ đã là trụ cột của Hằng Nhạc Phái rồi, cũng đạt đến Kết đan kỳ tu vị. Ngươi cũng có thể xem như là cố nhân, huỷ đi Hộ sơn trận pháp này cũng thật đáng tiếc,
ngươi nếu tự mở ra đại trận, hết thảy đều dễ đàm luận.
Trên khuôn mặt của Lưu Văn Cử hiện lên vẻ do dự. Lão phụ nhân bên cạnh hắn giận dữ nói:
-Phác Nam Tử tiền bối, thứ lỗi cho không thể nghe theo mệnh lệnh của ngài được Phác Nam Tử cười lớn một tiếng, sắc mặt trầm xuống, quát:
-Được, vậy thì Hộ sơn đại trận này sẽ huỷ đi trong tay ta vậy.
Nói xong hắn vung tay phải lên, cự phong chậm rãi bay lên cao. Hắn hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt đỏ lên, mở miệng phun ra một ngụm nguyên anh khí, cự phong lại lớn hơn mấy lần.
"Xuống!" Phắc Nam Tử pháp quyết biến đổi, chỉ vào cự phong, chậm rãi ép xuống.
Cự phong phát ra những âm thanh ông ông, từ từ đè xuống từng tấc một.
Một tiếng rắc lại vang lên, mặt trên Hô sơn đại trận, vết nứt xuất hiện càng nhiều. Lại thêm một khối bạch ngọc vỡ vụn, thêm một trúc cơ kỳ trưởng lão ngã xuống.
Cự phong lại ép xuống thêm một tấc, trúc cơ kỳ trưởng lão cũng phún xuất một ngụm máu tươi, mặt trắng bệch ngã xuống.
"Phá!" Phác Nam Tử hét lớn, cự phong lại áp xuống thêm 3 tấc. Thương Tùng Phong lập tức chấn động, đất đá vỡ tan, bụi bay mù mịt. Đỉnh núi đã bị ép xuống hơn 10 thước. Ngay cả thạch kiều nối với Hằng Nhạc phong cũng cũng bị gãy đôi, rơi xuống khe núi.
Cùng lúc đó, Hộ sơn đại trận của Hằng Nhạc phái rốt cục ngăn cản không được, phát ra thanh âm như thuỷ tinh gãy vỡ, trong nháy tất cả quang mạc mắt đều phá toái, tiêu tán không còn.
Hai khối bạch ngọc còn lại cuối cùng cũng bạo vỡ, Lưu Văn Cử và lão phụ nhân đều ngã xuống mặt đất, khuôn mặt đau đớn, không nói ra lời.
Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, thân thể nhẹ nhàng từ trên bầu trời hạ xuống, cự phong vẫn dừng lại ở giữa không trung, phát ra từng trận uy áp.
Sau khi hạ xuống, Phác Nam Tử vẻ mặt lạnh như băng, thản nhiên hỏi:
-Kẻ nào là Vương Lâm?
Vương Lâm vốn đã lùi vào bên trong giữa đám đệ tử. Hắn không thể ngờ rằng một vị nguyên anh kỳ tuyệt đỉnh cao thủ này lại đầu tiên là muốn tìm mình.
Những đệ tử xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn. Ánh mắt Phác Nam Tử đảo qua, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nhíu mày thầm nghĩ:
-Tên tiểu tử này hẳn là Vương Lâm đi. Trước đó hắn nghe Âu Dương tiểu bối nhiều lần nhắc tới hắn, lần tỷ thí này hoàn toàn là thua dưới một
mình hắn, rất muốn lôi kéo gia nhập hắn vào môn phái.
Phác Nam Tử vốn luôn thèm muốn thôn tính Hằng Nhạc Phái. Tưởng rằng lần này có Chu Bằng dẫn đầu ra mặt, đương nhiê không cần phá hư quan hệ cũng có thể dễ dàng thành công cướp lấy Hằng Nhạc Phái.
Nhưng sự xuất hiện của Vương Lâm làm đảo lộn kế hoạch của mình, do đó đành tự mình xuất thủ, dùng thực lực cường đại cướp lấy Hằng Nhạc phái.
-Ngươi là Vương Lâm?
Phác Nam Tử lạnh giọng hỏi.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, cung kính ôm quyền nói:
-Đệ tử Vương Lâm bái kiến Huyền Đạo Tông Phác Nam Tử tiền bối.
Phác Nam Tử gật gật đầu, xoay người nhìn về Lưu Văn Cử là lão phụ nhân nói:
-Mấy tên Nguyên anh kỳ của Hằng Nhạc phái các ngươi đã bỏ mình khi tranh đoạt lẫn nhau ở ngoài Vực ngoại Tu chân tinh. Các ngươi không có năng lực bảo vệ được Hằng Nhạc sơn này đâu. Cũng sẽ bị người khác cướp lấy, không bằng cho Huyền Đạo Tông ta đi.
Lưu Văn Cử đau khổ liếc nhìn lão phụ nhân thấp giọng nói:
-Tiền bối, mong ngài nể tình mối quan hệ tốt đẹp giữa hai phái ta trong quá khứ, không… Không đợi Lưu Văn Cử nói xong, Phác Nam Tử ngắt lời nóng nãy nói:
-Cút! Ngoại trừ thân thể các ngươi, không một thứ gì có thể bị mang đi, còn yêu sách, lão phu cũng không ngại diệt sạch cả Hằng Nhạc phái các ngươi.
Lão phụ nhân vẻ mặt tức giận, đang muốn mở miệng, Lưu Văn Cử vội vàng giữ bà lại, hít sâu một hơi, cung kính nói:
-Vãn bối tuân mệnh! Nhưng Hằng Nhạc Sơn là sơn môn của Hằng Nhạc phái chúng ta, vãn bối không có quyền đem dâng cho tiền bối, chỉ có thể ước định cho mượn, ngày sau nếu… Phán Nam Tử cười lạnh một tiếng, lại ngắt lời hắn, ngạo mạn nói:
-Mượn? Được, cho Huyền Đạo Tông chúng ta mượn mười vạn năm đi.
Tất cả nội môn đệ tử chỉ đành nén giận, không dám nói gì, trên mặt hiện lên nét đau thương, rơi vào trầm mặc. Còn có một số ánh mắt loé lên, bắt đầu tính toán cho bản thân mình.
Ánh mắt của Phác Nam Tử đảo qua, dừng lại trên người của Hoàng Long, nói: "Ngươi, để thanh Tử Nhạc Kiếm tiên đó lại, Âu Dương sư điệt của ta đã nhìn trúng thanh kiếm này rồi." Hoàng Long uỷ khuất, siết chặt quyền đầu, nhìn qua Lưu Văn Cử và lão phụ nhân, thấy hai người cũng không nói lời nào đành thở dài, bất đắc dĩ xuất ra Tử Nhạc Kiếm tiên, ném sang một bên.
Tay phải của Phác Nam Tử vung lên, thanh kiếm này đã nhẹ nhàng bay đến tay hắn. Lập tức một đạo tử vân theo thân kiếm tràn ra, ngưng tụ thành hình, hoá thành một con tử sắc cự long.
Danh sách chương