Vương Lâm không hề do dự, nhanh chóng thi triển Thổ độn thuật, chạy về phương hướng Chiến Thần điện. Dọc đường đi hắn phát tán thần thức, có thể thấy khắp nơi toàn là Hỏa linh thú. Hắn càng đi càng kinh hãi.
 
Lập tức hắn thay đổi phương hướng, không đi tìm Lâm Đào nữa mà căn cứ theo trí nhớ của Mã Lương, bỏ chạy về hướng biên giới. Hỏa Phần quốc đã không còn ở được nữa.
 
Tuy nhiên, hắn đi chưa được xa, thì có một cỗ thần thức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống. Sau khi đảo qua liền nhanh chóng tập trung bám theo người hắn. Vương Lâm cảm thấy thất kinh. Thần thức của hắn nhanh chóng phát hiện trong đám mây phía trên có mười sáu con Hỏa linh thú to lớn đang đứng thành một cái vòng tròn. Giữa vòng trong lơ lửng một cái hỏa hoàn.
 
Từng sợi tơ màu hồng từ hỏa hoàn lan tràn ra xung quanh, tiếp xúc với đầu của mười sáu con hỏa linh thú.
 
Cỗ thần thức khổng lồ đó đúng là từ trong hỏa hoàn phát ra. Hiển nhiên, đây là do mười sáu con hỏa linh thú tập trung lại một chỗ, lợi dụng thiên phú của bản thân thi triển thần thông.
 
Sau khi phát hiện được Vương Lâm, trong nháy mắt, từ hai mắt của mười sáu con hỏa linh thú lóe lên quang mang. Cả đám rống lên giận dữ vọt tới vị trí của Vương Lâm.
 
Vương Lâm không nói một lời, tốc độ tăng lên, nhanh chóng bỏ chạy. Mười sáu con linh thú gầm rú phun ra những thứ giống như dung nham khiến cho mặt đất biến thành màu đỏ, xuất hiện vô số vết nứt.
 
Vương Lâm đã bị thiệt thòi một lần làm sao có thể dẫm vào vết xe đổ một lần nữa được. Đúng vào lúc mấy con hỏa linh thú phun dịch thể, hắn liền nhảy ra khỏi lòng đất, hóa thành một đạo cầu vồng, bay đi.
 
Mười sáu con hỏa linh thú liền đuổi theo. Sở dĩ chúng ẩn nấp ở đây chính là để tìm ra tu sĩ đã giết chết Hỏa Linh thú tổ. Đó là ý niệm duy nhất trong đầu chúng. Đồng thời cũng bởi Vương Lâm mà đám hỏa thú căm hận tất cả các tu sĩ. Gần như cứ thấy người nào là chúng giết người đó. Tuy nhiên, bọn chúng cũng bị chết rất nhiều. Dưới pháp bảo cao cấp của tu sĩ có tu vi cao, hỏa linh thú chết vô số.
 
Chuẩn xác mà nói thì hỏa linh thú không hề có linh hồn. Chúng tồn tại theo một cách thức rất đặc biệt. Phi kiếm bình thường không thể phá hủy được thân thể cứng rắn của chúng. Phương pháp duy nhất để giết chúng chính là dùng những pháp bảo có uy lực mạnh, phá hủy thân thể.
 
Chỉ có điều số lượng hỏa linh thú thực sự quá nhiều. Chúng vẫn đang cuồn cuộn chui ra từ miệng núi lửa. Số lượng của bọn chúng có bao nhiêu, chỉ sợ rằng ngoài Hỏa Linh thú tổ bị Nghịch Thiên châu hấp thu ra, không còn người nào có thể biết.
 
Vương Lâm càng bay càng nhanh. Mấy con cự thú phía sau nếu ở trong dung nham thì tốc độ của chúng chắc chắn vượt qua Vương Lâm. Nhưng lúc này ra khỏi dung nham, tốc độ của chúng lập tức giảm xuống. Duy trì khoảng cách nhất định với hắn.
 
Có điều, Vương Lâm cũng chịu không nổi. Khắp nơi chỉ toàn là linh khí hỏa hệ. Mỗi lần hít một cái, trong cơ thể hắn lại cảm thấy hết sức đau nhức.
 
Ngoại trừ đám hỏa linh thú đang gầm rống sau lưng, trên đường đi hắn còn bị vô số con xuất hiện ngăn cản. Từ từ, hỏa linh thú đuổi theo phía sau hắn càng lúc càng nhiều. Vương Lâm sử dụng thần thức lướt qua mà lạnh cả người. Phía sau hắn là tầng tầng lớp lớp hỏa linh thú, không thể nhận biết được có bao nhiêu con.
 
Chỉ cần hắn dừng lại, chắc chắn sẽ bị phân thây thành từng mảnh nhỏ.
 
Nhưng Vương Lâm đâu có phải là loại người yên lặng chịu chết. Năm đó vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ, khi bị Đằng Lệ đuổi giết hắn cũng vẫn dám phản kháng đánh lén.
 
Lúc này, trong mắt hắn lóe lên một chút hàn quang. Hắn lấy ra thùng gỗ đựng dịch thể linh lực. Vừa phi hành vừa uống để bổ sung linh lực tiêu hao trong cơ thể.
 
Kế tiếp, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một đạo hắc quang. Nó lóe lên một cái rồi thuấn di, đâm về phía một con hỏa linh thú.
 
Một tiếng động vang lên, trên ngực con hỏa linh thú xuất hiện một vết máu, bắn ra xa, ngã xuống đất. Nó nhanh chóng bật dậy, rít lên vài tiếng rồi lại lao đến.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt xuất hiện một chút âm trầm. Con hỏa linh thú chẳng những không thể công kich được bằng thần thức mà ngay cả thân thể của nó cũng rất cứng rắn. Phi kiếm đâm trúng mà nó chỉ bị thương không chết. Hơn nữa, đó cũng chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi.
 
Vương Lâm không cam lòng, tiếp tục khống chế phi kiếm đánh lén. Cuối cùng trong một lần công kích, phi kiếm đâm trúng vào mi tâm của một con hỏa thú. Thân thể của nó lập tức run lên, sau đó liền phát nổ, tỏa ra một làn sóng nhiệt.
 
Ngay lập tức trên đầu Vương Lâm tỏa ra mùi khét nồng nặc. Tuy nhiên, trong ánh mắt hắn lại hiện lên một sự vui mừng. Trong đầu hắn thầm nghĩ
 
thì ra hỏa linh thú cũng không phải không có nhược điểm.
 
Sau đó, Vương Lâm không ngừng khống chế phi kiếm đánh lén. Trong nháy mắt lại có một con hỏa linh thú bị chết dưới kiếm của hắn. Theo sự phỏng đoán của Vương Lâm thì một con hỏa linh thú bình thường có tu vi tương đương với Ngưng Khí kỳ. Chỉ có điều nó không sợ công kích bằng thần thức, thân thể cứng rắn nên rất khó giết chết.
 
Dù sao thì Vương Lâm cũng chỉ có một mình, lực sát thương cũng có hạn.
 
Hơn nữa, hỏa linh thú lại không biết sợ hãi. Mặc dù bị chết tương đối nhưng chúng vẫn liên tiếp vọt tới.
 
Cuối cùng, sau nhiều lần thuấn di, lại thêm kiếm linh mới chỉ dưới dạng ký thân, chưa được tế luyện chính thức, nên phi kiếm đã bị biến dạng. Có rất nhiều chỗ bị sứt mẻ. Lúc này, cho dù là chủ nhân của phi kiếm sống lại cũng không thể nhận ra nó.
 
Mắt thấy không thể duy trì được một thời gian dài, hơn nữa hỏa linh thú lại không ngừng tăng lên. Mặc dù Vương Lâm có linh khí dịch thể bổ sung, nhưng lại phải dùng linh lực liên tục. Một khi bổ sung không kịp thời thì hắn chỉ có một con đường chết.
 
Vương Lâm cắn răng một cái, không bay về phía Tuyên Vũ quốc nữa, mà đổi hướng lao về phía Chiến Thần điện. Hắn không tin Chiến Thần điện đã bị Hỏa linh thú tiêu diệt. Nếu hắn là lão tổ của Chiến Thần điện, chắc chắn sẽ lựa chọn di chuyển. Mà cái chuyện di chuyển này không thể nói là làm ngay được. Tất nhiên sẽ phải mất một chút thời gian.
 
Hơn nữa, cho dù di chuyển cũng không thể có tốc độ quá nhanh. Dù sao thì di chuyển một phái cũng có rất nhiều người. Mà hắn mới bế quan trong động phủ được có tám ngày. Cứ cho là ngày đầu tiên hắn bế quan, hỏa linh thú đã xuất hiện thì Chiến Thần điện cũng không thể di chuyển hết nhanh như vậy.
 
Đó cũng chỉ là sự suy đoán của hắn. Chính thức làm cho Vương Lâm hạ quyết tâm đó chính là bản mệnh tinh phách trong cơ thể hắn có thể cảm ứng được đại khí vị trí của Dương Hùng và Lâm Đào.
 
Vương Lâm mới thay đổi phương hướng liền bị hỏa linh thú thu hẹp khoảng cách. Bọn chúng không ngừng phun ra dịch thể. Có vài lần, Vương Lâm suýt chút nữa thì bị dính. Hắn cắn răng cố gắng dốc toàn bộ tốc độ.
 
Không mất nhiều thời gian, có một cỗ hơi thở nhè nhẹ từ xa truyền đến người Vương Lâm. Thần thức của hắn khẽ đảo qua một cái, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Trước mặt hắn có đại quân hơn một vạn tu sĩ đang chậm rãi bay tới.
 
Vạn đạo kiếm quang xuất hiện trên bầu trời, khiến cho trái tim Vương Lâm đập thình thịch. Nhưng trong nháy mắt, hắn liền bình tĩnh lại, hướng về phía đại quân tu sĩ lao đến.
 
Trong đội ngũ tu sĩ có vô số chiến xa. Từng luồng linh lực dao động từ trong chiến xa truyền ra.
 
Hỏa linh thú đang đuổi theo Vương Lâm chợt dừng lại. Mười sáu con cự thú rít lên liên tục, ngăn cản phía trước đại quân tu sĩ.
 
Đại quân tu sĩ vẫn chưa dừng lại. Có mấy ngàn đạo kiếm quang bay ra.
 
Dưới sự dẫn đầu của mười vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bọn họ lập tức giao chiến với Hỏa linh thú. Ngay sau đó, trong đại quân liền bay ra hai nhóm, khoảng chừng hơn hai ngàn tu sĩ, tham dự vào trận chiến đấu.
 
Vương Lâm chưa kịp tiến vào trong đại quân thì có hơn mười đạo kiếm quang bay ra tới cách hắn khoảng mười trượng thì dừng lại. Người đứng giữa chính là nữ tử Diệu Linh. Tướng mạo của nàng tầm thường, nhưng giữa cặp lông mày lại ẩn hiện một chút sát khí. Hai mắt nhìn đám hỏa linh thú phía sau Vương Lâm, lộ vẻ căm hận, mở miệng hỏi:
 
- Đạo hữu là đệ tử phái nào? Danh tính là gì hãy nhanh nói ra.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn còn vẻ sợ hãi, vội ôm quyền, nói:
 
- Tại hạ là Mã Lương, đệ tử Chiến Thần điện.
 
Nữ tử liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, lạnh lùng nói:
 
- Thanh Huyền! Dẫn hắn đến đội ngũ của Chiến Thần điện, tra thân phận của hắn. Nếu không phải đệ tử của Chiến Thần điện.Giết chết.
 
Một thanh niên bay ra từ trong đám người, gật đầu với Vương Lâm. Sau đó, hắn liền hóa kiếm quang bay về phía đại quân tu sĩ. Vương Lâm ôm quyền với nữ từ rồi bay theo sát người thanh niên. Thoáng cái đã tới giữa đại quân tu sĩ. Càng tiến vào gần, hắn càng cảm nhận được linh lực dao động phát ra từ đoàn quân kinh khủng như thế nào.
 
Mặc dù khắp đất trời bị hắc vụ do núi lửa phun ra bao phủ. Nhưng với linh lực dao động của đại quân tu sĩ lại giống như một thanh cự kiếm cắt một nhát giữa thiên địa, khai thông một cái lỗ hổng.
 
Nơi nó đi qua, hắc vụ cuồn cuộn tản sang hai bên, không hề có chút ngăn trở. Kiếm khí từ mấy vạn phi kiếm lan ra, so với linh lực dao động lại càng dày hơn. Dưới kiếm khí đó, có thể nói là phong vân biến sắc, đất trời u ám.
 
Một loại phi kiếm phi hành với nhau, toát ra khí thế thiên băng địa liệt, giống như một dải cầu vồng xuyên qua bầu trời. Vào lúc này, bầu
 
trời rạng sáng, hắc vụ hơi tan đi một chút. Trận chiến đấu phía trước bất tri bất giác, có xu thế cân bằng Các loại pháp bảo, phi kiếm lóe ra vô số quang mang trên bầu trời. Khiến cho người xem hoa mắt. Cảnh tượng hoành tráng đó khiến cho Vương Lâm cả đời này cũng không thể quên được.
 
So sánh với chiến trường ngoại vực, cảnh tượng trước mắt có một sự đồng lòng, lại thêm ý chí kiên quyết của Hỏa Phần quốc. Loại lực lượng này cũng không thể một người có được. Nó là sự đồng nhất của cả một quốc gia, có thể chém nát tất cả những thứ cản đường. Có lẽ cũng chỉ có đàn hỏa linh thú mới có thể so sánh với nó mà thôi.
 
Ánh mắt Vương Lâm không khỏi có chút hoảng hốt. Cố gắng bĩnh tĩnh rồi bám theo Thanh Huyền đuổi theo đại quân tu sĩ.
 
- Thám báo doanh, Thanh Huyền - Đệ tử Lạc Hà môn đưa Mã Lương của Chiến Thần điện tới đây hội họp. Làm phiền đạo hữu Chiến Thần điện xác minh thân phận để tại hạ trở về báo cáo. - Thanh Huyền cao giọng nói.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên. Ngày ấy, phụ nhân Nguyên Anh kỳ vẫn không ra tay đối với hắn. Trong lời nói lại còn có ý chào đón. Nếu không, Vương Lâm cũng chẳng muốn tới đây cho lắm.
 
Tuy nhiên, cho dù không có chuyện của phụ nhân đó thì Vương Lâm cũng sẽ lựa chọn chạy tới, vì dưới sự truy đuổi của hỏa linh thú, đây là sự lựa chọn tốt nhất.
 
Nhưng tính cách của Vương Lâm vốn cẩn thận. Nếu tình thế không ổn, hắn sẵn sàng bỏ chạy ngay tức khắc. Phía trước đang giao chiến với Hỏa linh thú, thì khi hắn chạy trốn sẽ không có nhiều người đuổi theo lắm.
 
Về phần Nguyên Anh kỳ, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua đại sự di chuyển mà đuổi giết hắn. Còn Kết Đan kỳ thì lúc này đang là chủ lực chiến đấu.
 
Nếu thực sự muốn giết hắn cũng chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng Trúc Cơ kỳ đối với Vương Lâm mà nói thì tới một người chết một người, tới mười người hắn giết cả mười.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện