Loại "người nghèo" ngay cả một kiện Linh khí cũng không có như Vương Viên này, cho dù ngã xuống tại Luyện Ngục Lộ này thì cũng không có bao nhiêu người để ý đến hắn. nhiều nhất coi hắn như sàn nhà, đạp đi qua.
Nhưng Vũ Văn Lâm thì khác, trên khuôn mặt hắn còn lưu lại một chút "dấu vết" lộ ra vẻ thâm thù đại hận giữa hắn cùng Vương Viên.
- Vũ Văn sư huynh, huynh thay ta giáo huấn mập mạp này một chút.
Lý Hoành đứng cách đó không xa dùng Thanh âm trầm thấp nói.
Lúc này Trương Hằng mới nhớ tới, lúc trước ở cửa của Độc Thiên Bảo. Vương Viên từng dùng ngôn ngữ châm chọc Lý Hoành, khi đó Lý Hoành cũng không để ý đến hắn. Nhưng là sau đó ở Đại Hội Phương Vân, Lý Hoành cùng Vương Viên giao thủ. Một kiện Linh khí duy nhất trong tay Vương Viên cũng bị Lý Hoành đoạt đi.
Cái miệng thối của Vương Viên khiến hắn nếm không ít thiệt Thời.
- Xin Lý sư đệ yên tâm.
Vũ Văn Lâm nhìn thoáng qua Lý Hoành cách đó không xa, giọng điệu lộ vẻ cung kính.
Trước kia khi ở nội môn Phong Hành Môn. thân phận của Vũ Văn Lâm tự nhiên là cao hơn Lý Hoành. Nhưng hiện tại tu vi của Lý Hoành đã đạt tới Trúc cơ kỳ. thực lực đứng đầu nhất trong số tu sĩ ở đây.
Nếu cần thiết, Vũ Văn Lâm cũng sẽ lấy lòng Lý Hoành một chút. Khi Vũ Văn Lâm đi đến cách Vương Viên khoảng mười thước liền dừng chân, giọng âm lãnh nói:
- Ta không tin ngươi có thể bố trí cấm chế từ trước ở trên Luyện Ngục Lộ này.
Thân hình Vương Viên bị chất dính màu đỏ trên mặt đất dính chặt, nếu muốn thoát khỏi nhất định phải tiêu hao không ít pháp lực.
Một luồng sáng xanh chói mắt từ trên người Vũ Văn Lâm dâng lên. thân thể hắn đột nhiên ngửa mạnh về trước, nửa thân trên cuối cùng coi như rời khỏi Luyện Ngục Lộ màu đỏ. nhưng là thân dưới lại có chút miễn cưỡng.
Dù sao chỉ là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, lại thêm thân hình mập mạp, có thể làm được như vậy cũng đã rất không tệ rồi.
Nhưng làm sao Vũ Văn Lâm để hắn được như ý. vô cùng thuần thục đánh ra một viên đạn lửa về phía Vương Viên.
Vương Viên thấy vậy, thân thể dứt khoát lại nằm xuống đất, miệng còn thở hổn hển.
- Nể mặt cùng là Phương Vân sơn, ta cho ngươi chết một cách thống khoái.
Vũ Văn Lâm cũng không muốn tụt lại phía sau, tính toán nhanh chóng giải Quyết mập mạp này sau đó còn chạy đi. Ngón tay khẽ điểm, hắn tế ra một Thanh Linh khí thượng phẩm dạng phi kiếm.
Cái Linh khí này là hắn được thưởng trên Đại Hội Phương Vân, cũng không phải là Linh khí mạnh nhất của hắn. Nhưng dùng để đối phó với một tu sĩ không có bất kỳ Linh khí nào như ýương Viên đã là đủ rồi.
Vương Viên cũng không nằm yên chờ chết, dùng hết sức lực toàn thân, trên tay lóe ra ánh sáng xanh, gian nan nâng lên. sờ lên túi trữ vật lấy ra mười mấy viên dạng đạn châu.
- Đi chết đi!
Vương Viên ném hết ra ngoài.
Ầm Ầm…..
Đạn châu kia còn không rơi xuống đất đã bùng nổ. một vùng lôi Hỏa lớn lấp lánh trong vùng không gian này.
Số đạn châu này mỗi một viên đều tương đương với một cái pháp thuật bậc hai. nhiều đạn châu như vậy tụ tập cùng một chỗ vẫn rất khủng bố. Uy lực của nó thậm chí mơ hồ vượt qua pháp thuật bậc ba bình thường.
VŨ Văn Lâm vốn đang điều khiển phi kiếm trong tay. trong lúc bất ngờ liền tế ra một kiện Linh khí phòng ngự.
Nhưng quầng sáng trên Linh khí phòng ngự còn không kịp sáng lên. lôi Hỏa do vụ nổi mang tới cũng đã bao trùm lấy hắn. quầng sáng phòng ngự nháy mắt biến mất.
Lôi Hỏa qua đi, thân thể máu thịt mơ hồ của Vũ Văn Lâm nằm trên Luyện Ngục Lộ.
Tu sĩ chung quanh cùng bị động tĩnh này dọa sợ. Không ngờ lại mười mấy hạt đạn châu do Vương Viên này tùy tiện ném ra có uy lực như vậy.
- Đan Dẫn Châu? Nam Minh cách đó không xa nhíu mày. nói ra một danh từ khiến tu sĩ nơi đây rất khó hiểu.
- Hắc hắc. không nghĩ tới ngươi lại biết sự tồn tại của Đan Dẫn Châu.
Thân hình mập mạp của Vương Viên lóe ra ánh sáng xanh, từ mặt đất bỏ dậy.
Giọng điệu Nam Minh mang theo vài tia thương hại nhìn Vương Viên:
- Khó trách tu vi của ngươi thấp như vậy. thân thể lại mập như vậy!
- Cút con mẹ ngươi đi! Nếu lão tử có thiên phú giống như ngươi. vậy cần gì phải tu luyện thứ này. lại càng không chạy đến nơi Quỷ quái này...
Vương Viên rít gào vài câu. miệng thở hổn hển. dường như đang thải phóng không cam lòng ở trong lòng.
Nam Minh trầm mặc không nói, cũng không nổi giận, nhấc bước chân gian nan đi về phía trước.
- Nam Minh sư đệ. cái gì là Đan Dẫn Châu?
Một gã tu sĩ bên cạnh tò mò hỏi.
- Đây là một loại kỹ nghệ gần như thất truyền, dùng đan điền làm đỉnh kết hợp với luyện đan thuật, dùng tinh nguyên gian khổ tu luyện ra trong cơ thể làm căn bản phối hợp thêm với tài liệu bên ngoài từ đó luyện thành một loại hạt châu có thể tùy Thời khống chế gây nổ. Người tu luyện loại công pháp này. lúc bắt đầu có lẽ còn có thể công lực tăng mạnh, nhưng sau khi công pháp sơ thành, tu vi đừng mơ tiến thêm một bước.
Đan Dẫn Châu? Trương Hằng cũng nghe được giải thích của Vương Viên, đáy lòng đối với Vương Viên này cũng có hiểu biết thêm một bước.
Trương Hằng cũng là một người linh căn bình thường, nếu không phải vì có thần bí ngọc giản trợ giúp, giờ phút này chỉ sợ còn kém mập mạp này.
-Lý sư đệ... cứu... cứu ta...
Không ngờ Vũ Văn Lâm còn chưa chết, miệng hấp hối kêu. Giọng điệu Lý Hoành lãnh đạm nói:
- Cho dù ta cứu ngươi, ngươi cùng không thể thông qua thí luyện của thần điện.
Ném lại một câu, Lý Hoành cũng đi về phía trước không quay đầu lại.
- Thế nào? Đối nghịch với lão tử. ngươi không có bất kỳ kết cục tốt gì!
Thân thể mập mạp của Vương Viên tập tễnh đi tới Vũ Văn Lâm. Trong mắt Vũ Văn Lâm lộ ra một tia sợ hãi. Đột nhiên, ánh mắt hắn đừng ở trên người dường như nhớ tới cái gì, cố hết sức hô:
- Đường sư đệ... Cứu ta... Ta có bí mật nói cho ngươi...
"Làm sao Vũ Văn Lâm này biết thân phận của mình chứ?" Trương Hằng buồn bực. liếc nhìn hắn một cái. cũng không tính ra tay giúp đỡ. Vũ Văn Lâm bị thương thành như vậy nhất định là không cứu được.
Trương Hằng làm bộ không nghe thấy, đi về phía trước.
- Có liên quan Âu Dương lão tổ... Khụ khu...
Trong miệng Vũ Văn Lâm phun ra một búng máu.
Thân hình Trương Hằng dừng lại, chính lúc hắn do dự. một Thanh âm quen thuộc truyền đến:
- Ngươi nói tới Đường Phong sao?
Trên mặt Triệu Thụy lộ ra vẻ vui sướng, đi về phía Vũ Văn Lâm.
- Tiểu tử. đừng xen vào việc của người khác!
Sắc mặt Vương Viên bất thiện nhìn Triệu Thụy.
- Vương sư huynh ta không có ác ý. chỉ muốn hỏi hắn một chút.
Trên mặt Triệu Thụy lộ vẻ tươi cười, đi đến trước người Vũ Văn Lâm hỏi:
- Đường sư huynh, hắn làm sao vậy?
Giờ phút này thần trí của Vũ Văn Lâm đã mơ hồ không rõ, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Lão tổ... từng muốn ta giám thị hắn... cùng đi động phủ đoạt bảo...
Lúc nói tới đây, rốt cục Vũ Văn Lâm nhắm mắt. hô hấp tức thì ngừng hẳn. Một số tu sĩ còn lại của Phong Hành Môn đều không kìm nổi nhìn thi thể hắn vài lần.
Ai ngờ tới đệ tử từng đứng đầu của Phong Hành Môn không ngờ lại chết uất ức như vậy ở chỗ này.
Trong lòng Trương Hằng im lặng, hắn cũng có thể đoán được một chút đầu đuôi của chuyện này.
Vào lúc thế lực bên ngoài còn chưa chen chân vào. khẳng định Âu Dương lão tổ sẽ không gửi gắm tất cả hy vọng đoạt bảo trong động phủ vào một mình Trương Hằng.
Mà Vũ Văn Lâm có cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn chính là một quân cờ trong tay Âu Dương lão tổ.
Đúng lúc này, từ trong đầu Vũ Văn Lâm bay ra hai điểm đen nhỏ, toàn thân còn lóe lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.
- Phệ Hồn Cổ?
Trương Hằng lập tức nhận ra thứ này.
Hai Phệ Hồn cỗ này sau khi bay ra từ trong đầu Vũ Văn Lâm liền đánh về phía Triệu Thụy ở gần nhất.
Triệu Thụy có thể cảm nhận sự uy hiếp của Phệ Hồn cổ này đối với mình, trong tay chợt lóe ánh lửa. một ngọn lửa màu đỏ bao trùm Phệ Hồn cổ này.
Nhưng dường như Phệ Hồn cỗ không sợ những ngọn lửa này. tốc độ chỉ vẻn vẹn giảm đi một chút rồi tiếp tục bay về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy hoảng sợ, vội vàng từ trong miệng nhổ ra một luồng khí màu đỏ sậm.
"Phốc!" Hai Phệ Hồn cổ vừa gặp luồng khí này. trong nháy mắt tan cháy, biến mất trong không khí.
- Thật nguy hiểm a!
Sắc mặt Triệu Thụy hơi tái. lòng còn sợ hãi nhìn chằm chằm thi thể cách đó không xa.
- Đường đạo hữu. Uy lực của Phệ Hồn cổ này như thế nào? Hình như trong cơ thể ngươi cũng có thứ này nha!
Ngay khi Trương Hằng trầm tư. Hà Y Tú đột nhiên thần thức truyền âm với hắn.
Sắc mặt Trương Hằng âm trầm, cũng không để ý đến nàng này.
Hà Y Tú cho rằng trong lòng hắn rất e ngại, khẽ cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
Làm sao nàng biết Trương Hằng đã sớm thoát khỏi bóng ma của Phệ Hồn cổ. Ngay cả hai dấu hiệu truy tung khác trên người đều đã bị Lạc Hà giải trừ.
Cái chết của Vũ Văn Lâm cùng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với chúng tu sĩ. bọn họ vẫn thong thả đạp bước đi về phía trước như cũ.
Nhìn con đường nhơm nhớp màu đỏ phăng phất không có cuối. Trương Hằng thầm nghĩ: "Luyện Ngục Lộ hẳn là sẽ không đơn giản như vậy chứ?"
Nhưng Vũ Văn Lâm thì khác, trên khuôn mặt hắn còn lưu lại một chút "dấu vết" lộ ra vẻ thâm thù đại hận giữa hắn cùng Vương Viên.
- Vũ Văn sư huynh, huynh thay ta giáo huấn mập mạp này một chút.
Lý Hoành đứng cách đó không xa dùng Thanh âm trầm thấp nói.
Lúc này Trương Hằng mới nhớ tới, lúc trước ở cửa của Độc Thiên Bảo. Vương Viên từng dùng ngôn ngữ châm chọc Lý Hoành, khi đó Lý Hoành cũng không để ý đến hắn. Nhưng là sau đó ở Đại Hội Phương Vân, Lý Hoành cùng Vương Viên giao thủ. Một kiện Linh khí duy nhất trong tay Vương Viên cũng bị Lý Hoành đoạt đi.
Cái miệng thối của Vương Viên khiến hắn nếm không ít thiệt Thời.
- Xin Lý sư đệ yên tâm.
Vũ Văn Lâm nhìn thoáng qua Lý Hoành cách đó không xa, giọng điệu lộ vẻ cung kính.
Trước kia khi ở nội môn Phong Hành Môn. thân phận của Vũ Văn Lâm tự nhiên là cao hơn Lý Hoành. Nhưng hiện tại tu vi của Lý Hoành đã đạt tới Trúc cơ kỳ. thực lực đứng đầu nhất trong số tu sĩ ở đây.
Nếu cần thiết, Vũ Văn Lâm cũng sẽ lấy lòng Lý Hoành một chút. Khi Vũ Văn Lâm đi đến cách Vương Viên khoảng mười thước liền dừng chân, giọng âm lãnh nói:
- Ta không tin ngươi có thể bố trí cấm chế từ trước ở trên Luyện Ngục Lộ này.
Thân hình Vương Viên bị chất dính màu đỏ trên mặt đất dính chặt, nếu muốn thoát khỏi nhất định phải tiêu hao không ít pháp lực.
Một luồng sáng xanh chói mắt từ trên người Vũ Văn Lâm dâng lên. thân thể hắn đột nhiên ngửa mạnh về trước, nửa thân trên cuối cùng coi như rời khỏi Luyện Ngục Lộ màu đỏ. nhưng là thân dưới lại có chút miễn cưỡng.
Dù sao chỉ là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, lại thêm thân hình mập mạp, có thể làm được như vậy cũng đã rất không tệ rồi.
Nhưng làm sao Vũ Văn Lâm để hắn được như ý. vô cùng thuần thục đánh ra một viên đạn lửa về phía Vương Viên.
Vương Viên thấy vậy, thân thể dứt khoát lại nằm xuống đất, miệng còn thở hổn hển.
- Nể mặt cùng là Phương Vân sơn, ta cho ngươi chết một cách thống khoái.
Vũ Văn Lâm cũng không muốn tụt lại phía sau, tính toán nhanh chóng giải Quyết mập mạp này sau đó còn chạy đi. Ngón tay khẽ điểm, hắn tế ra một Thanh Linh khí thượng phẩm dạng phi kiếm.
Cái Linh khí này là hắn được thưởng trên Đại Hội Phương Vân, cũng không phải là Linh khí mạnh nhất của hắn. Nhưng dùng để đối phó với một tu sĩ không có bất kỳ Linh khí nào như ýương Viên đã là đủ rồi.
Vương Viên cũng không nằm yên chờ chết, dùng hết sức lực toàn thân, trên tay lóe ra ánh sáng xanh, gian nan nâng lên. sờ lên túi trữ vật lấy ra mười mấy viên dạng đạn châu.
- Đi chết đi!
Vương Viên ném hết ra ngoài.
Ầm Ầm…..
Đạn châu kia còn không rơi xuống đất đã bùng nổ. một vùng lôi Hỏa lớn lấp lánh trong vùng không gian này.
Số đạn châu này mỗi một viên đều tương đương với một cái pháp thuật bậc hai. nhiều đạn châu như vậy tụ tập cùng một chỗ vẫn rất khủng bố. Uy lực của nó thậm chí mơ hồ vượt qua pháp thuật bậc ba bình thường.
VŨ Văn Lâm vốn đang điều khiển phi kiếm trong tay. trong lúc bất ngờ liền tế ra một kiện Linh khí phòng ngự.
Nhưng quầng sáng trên Linh khí phòng ngự còn không kịp sáng lên. lôi Hỏa do vụ nổi mang tới cũng đã bao trùm lấy hắn. quầng sáng phòng ngự nháy mắt biến mất.
Lôi Hỏa qua đi, thân thể máu thịt mơ hồ của Vũ Văn Lâm nằm trên Luyện Ngục Lộ.
Tu sĩ chung quanh cùng bị động tĩnh này dọa sợ. Không ngờ lại mười mấy hạt đạn châu do Vương Viên này tùy tiện ném ra có uy lực như vậy.
- Đan Dẫn Châu? Nam Minh cách đó không xa nhíu mày. nói ra một danh từ khiến tu sĩ nơi đây rất khó hiểu.
- Hắc hắc. không nghĩ tới ngươi lại biết sự tồn tại của Đan Dẫn Châu.
Thân hình mập mạp của Vương Viên lóe ra ánh sáng xanh, từ mặt đất bỏ dậy.
Giọng điệu Nam Minh mang theo vài tia thương hại nhìn Vương Viên:
- Khó trách tu vi của ngươi thấp như vậy. thân thể lại mập như vậy!
- Cút con mẹ ngươi đi! Nếu lão tử có thiên phú giống như ngươi. vậy cần gì phải tu luyện thứ này. lại càng không chạy đến nơi Quỷ quái này...
Vương Viên rít gào vài câu. miệng thở hổn hển. dường như đang thải phóng không cam lòng ở trong lòng.
Nam Minh trầm mặc không nói, cũng không nổi giận, nhấc bước chân gian nan đi về phía trước.
- Nam Minh sư đệ. cái gì là Đan Dẫn Châu?
Một gã tu sĩ bên cạnh tò mò hỏi.
- Đây là một loại kỹ nghệ gần như thất truyền, dùng đan điền làm đỉnh kết hợp với luyện đan thuật, dùng tinh nguyên gian khổ tu luyện ra trong cơ thể làm căn bản phối hợp thêm với tài liệu bên ngoài từ đó luyện thành một loại hạt châu có thể tùy Thời khống chế gây nổ. Người tu luyện loại công pháp này. lúc bắt đầu có lẽ còn có thể công lực tăng mạnh, nhưng sau khi công pháp sơ thành, tu vi đừng mơ tiến thêm một bước.
Đan Dẫn Châu? Trương Hằng cũng nghe được giải thích của Vương Viên, đáy lòng đối với Vương Viên này cũng có hiểu biết thêm một bước.
Trương Hằng cũng là một người linh căn bình thường, nếu không phải vì có thần bí ngọc giản trợ giúp, giờ phút này chỉ sợ còn kém mập mạp này.
-Lý sư đệ... cứu... cứu ta...
Không ngờ Vũ Văn Lâm còn chưa chết, miệng hấp hối kêu. Giọng điệu Lý Hoành lãnh đạm nói:
- Cho dù ta cứu ngươi, ngươi cùng không thể thông qua thí luyện của thần điện.
Ném lại một câu, Lý Hoành cũng đi về phía trước không quay đầu lại.
- Thế nào? Đối nghịch với lão tử. ngươi không có bất kỳ kết cục tốt gì!
Thân thể mập mạp của Vương Viên tập tễnh đi tới Vũ Văn Lâm. Trong mắt Vũ Văn Lâm lộ ra một tia sợ hãi. Đột nhiên, ánh mắt hắn đừng ở trên người dường như nhớ tới cái gì, cố hết sức hô:
- Đường sư đệ... Cứu ta... Ta có bí mật nói cho ngươi...
"Làm sao Vũ Văn Lâm này biết thân phận của mình chứ?" Trương Hằng buồn bực. liếc nhìn hắn một cái. cũng không tính ra tay giúp đỡ. Vũ Văn Lâm bị thương thành như vậy nhất định là không cứu được.
Trương Hằng làm bộ không nghe thấy, đi về phía trước.
- Có liên quan Âu Dương lão tổ... Khụ khu...
Trong miệng Vũ Văn Lâm phun ra một búng máu.
Thân hình Trương Hằng dừng lại, chính lúc hắn do dự. một Thanh âm quen thuộc truyền đến:
- Ngươi nói tới Đường Phong sao?
Trên mặt Triệu Thụy lộ ra vẻ vui sướng, đi về phía Vũ Văn Lâm.
- Tiểu tử. đừng xen vào việc của người khác!
Sắc mặt Vương Viên bất thiện nhìn Triệu Thụy.
- Vương sư huynh ta không có ác ý. chỉ muốn hỏi hắn một chút.
Trên mặt Triệu Thụy lộ vẻ tươi cười, đi đến trước người Vũ Văn Lâm hỏi:
- Đường sư huynh, hắn làm sao vậy?
Giờ phút này thần trí của Vũ Văn Lâm đã mơ hồ không rõ, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Lão tổ... từng muốn ta giám thị hắn... cùng đi động phủ đoạt bảo...
Lúc nói tới đây, rốt cục Vũ Văn Lâm nhắm mắt. hô hấp tức thì ngừng hẳn. Một số tu sĩ còn lại của Phong Hành Môn đều không kìm nổi nhìn thi thể hắn vài lần.
Ai ngờ tới đệ tử từng đứng đầu của Phong Hành Môn không ngờ lại chết uất ức như vậy ở chỗ này.
Trong lòng Trương Hằng im lặng, hắn cũng có thể đoán được một chút đầu đuôi của chuyện này.
Vào lúc thế lực bên ngoài còn chưa chen chân vào. khẳng định Âu Dương lão tổ sẽ không gửi gắm tất cả hy vọng đoạt bảo trong động phủ vào một mình Trương Hằng.
Mà Vũ Văn Lâm có cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn chính là một quân cờ trong tay Âu Dương lão tổ.
Đúng lúc này, từ trong đầu Vũ Văn Lâm bay ra hai điểm đen nhỏ, toàn thân còn lóe lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.
- Phệ Hồn Cổ?
Trương Hằng lập tức nhận ra thứ này.
Hai Phệ Hồn cỗ này sau khi bay ra từ trong đầu Vũ Văn Lâm liền đánh về phía Triệu Thụy ở gần nhất.
Triệu Thụy có thể cảm nhận sự uy hiếp của Phệ Hồn cổ này đối với mình, trong tay chợt lóe ánh lửa. một ngọn lửa màu đỏ bao trùm Phệ Hồn cổ này.
Nhưng dường như Phệ Hồn cỗ không sợ những ngọn lửa này. tốc độ chỉ vẻn vẹn giảm đi một chút rồi tiếp tục bay về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy hoảng sợ, vội vàng từ trong miệng nhổ ra một luồng khí màu đỏ sậm.
"Phốc!" Hai Phệ Hồn cổ vừa gặp luồng khí này. trong nháy mắt tan cháy, biến mất trong không khí.
- Thật nguy hiểm a!
Sắc mặt Triệu Thụy hơi tái. lòng còn sợ hãi nhìn chằm chằm thi thể cách đó không xa.
- Đường đạo hữu. Uy lực của Phệ Hồn cổ này như thế nào? Hình như trong cơ thể ngươi cũng có thứ này nha!
Ngay khi Trương Hằng trầm tư. Hà Y Tú đột nhiên thần thức truyền âm với hắn.
Sắc mặt Trương Hằng âm trầm, cũng không để ý đến nàng này.
Hà Y Tú cho rằng trong lòng hắn rất e ngại, khẽ cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
Làm sao nàng biết Trương Hằng đã sớm thoát khỏi bóng ma của Phệ Hồn cổ. Ngay cả hai dấu hiệu truy tung khác trên người đều đã bị Lạc Hà giải trừ.
Cái chết của Vũ Văn Lâm cùng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với chúng tu sĩ. bọn họ vẫn thong thả đạp bước đi về phía trước như cũ.
Nhìn con đường nhơm nhớp màu đỏ phăng phất không có cuối. Trương Hằng thầm nghĩ: "Luyện Ngục Lộ hẳn là sẽ không đơn giản như vậy chứ?"
Danh sách chương