TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 96:Hoa vũ linh loạn, tối thị u tình nan thổ(I).
Đối diện đám dã thú đông nghịt trên vuông đá, nhìn mắt thú âm u chớp chớp, Tỉnh Ngôn bất giác có chút kinh hoảng thất thố, trong đầu cứ nghĩ tới nghĩ lui, không biết nói gì thì tốt, nhất thời không thể lên tiếng.
"Quả nhiên diễn luyện rất cần thiết!"
Xem tình hình này, nếu bản thân không qua diễn luyện, thì cho dù chuẩn bị nội dung giảng kinh tốt đến đâu, e rằng dưới ánh mắt chăm chú của chúng nhân trên Giảng kinh hội, kết quả cũng chẳng khác gì hiện tại.
Cái này e rằng chính là ứng với câu "Nói dễ làm khó".
"Được, bắt đầu từ lúc này, chính thức diễn luyện!"
Thiếu niên thở khì một hơi rồi hít sâu vào, trấn định tâm thần, Tỉnh Ngôn hướng mình về phía đám sơn thú đang nằm ngồi trật tự trước mặt. Đặc biệt, thiếu niên ép ánh mắt của mình phải nhìn thẳng vào mắt thú lấp lánh trong màn đêm.
"Úi, lão hổ đó, khắp người trắng loáng, chắc chính là "Hàn thú" ghi chép trong cổ tịch quá?"
"A, còn con hồ li trong xó kia nữa, cũng toàn thân tuyết bạch, đúng chính là loại thú "Tỳ" rồi (Tỳ chỉ loại thú lông rất trắng)".
"Không ngờ sơn thú lông trắng ở đây còn không ít. Con bạch báo ngồi chỗ kia còn hiếm thấy hơn nữa. Bạch báo phải ứng với gì đây...đúng rồi, chắc là Mô!"
"Mấy con sơn thú tuyết bạch này, nơi khác rất ít khi thấy. Xem ra La Phù động thiên này, quả nhiên là thần tiên động phủ, trân cầm dị thú thật không ít!"
"A...tiểu nữ oa này, vốn phải là gì đây?"
Quét mắt sơ qua, ánh mắt nhìn đến tiểu Quỳnh Dung đang ngồi trước bầy thú, trong đầu Tỉnh Ngôn không khỏi dâng lên ý nghĩ này. Chỉ đáng tiếc, trong điển tịch bách gia chư tử mà y đã đọc, dường như không có ghi chép chuyện này.
Một phen suy nghĩ lung tung đã giúp người phải giảng kinh này trấn định không ít. Thiếu niên ban đầu hoảng loạn trước chúng thú, hiện đã bình tĩnh rất nhiều.
"Khặc khặc!"
Đằng hắng mấy tiếng, trấn định tâm thần, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng bắt đầu diễn giảng kinh nghĩa đạo gia mà y đã chuẩn bị trước.
Lúc đầu, khi ánh mắt Tỉnh Ngôn nhìn xuống đám thú trước mặt, vẫn còn không được tự nhiên, giảng diễn cũng ấp a ấp úng, ngập ngừng khục khặc. Bất quá, qua một hồi, y đã tìm được một vài mấu chốt.
Hiện tại, Tỉnh Ngôn cố ý không dời ánh mắt đi, nhưng không nhìn vào mắt thú nữa mà nhìn chằm chằm vào chỏm lông trên đầu chúng. Cứ như thế quả nhiên trong lòng không còn bị phân tâm, có thể tập trung tâm trí cho việc diễn giảng.
Thế là, vị giảng kinh nhân này càng giảng càng lưu loát, dần dần tiến vào cảnh giới bên cạnh không người. Đạo gia kinh nghĩa trong miệng cũng như nước chảy hoa trôi, ào ào tuôn ra không chút ngập ngừng.
Kinh nghĩa mà lúc này thiếu niên đang giảng diễn, chủ yếu là đạo gia kinh điển mà bình thường y ở trên Thiên điểu nhai nghiên cứu. Trong lúc tuyên giảng, còn kèm theo vài pháp môn luyện khí trong "Thượng Thanh kinh". Thượng Thanh kinh là giáo điển căn bản của Thượng Thanh cung, đến lúc Giảng kinh hội, thế nào cũng có đề cập đến.
Còn hiện tại khi giảng đến mức hưng phấn, thiếu niên lại không nhịn nổi đem mấy đạo lý "Âm chi hỗn độn", "Phụ chi hỗn độn" y vừa lĩnh hội được, diễn thuyết thao thao bất tuyệt. Mấy ý nghĩ này, trước giờ chỉ nằm trong đầu của y, chưa từng nói ra miệng. Đây là lần đầu tiên y có cơ hội lớn tiếng tuyên giảng ra, lập tức khiến y cảm thấy hết sức khoan khoái, không khỏi hoa chân múa tay. Buổi diễn giảng này, quả là hết sức sống động!
Ngay khi Tỉnh Ngôn diễn giảng, tiểu Quỳnh Dung ngồi trước mặt y, cũng không kể là nghe hiểu hay không hiểu, chỉ ngồi đó ngửa mặt lên, hai mắt nhấp nháy, tia mắt tập trung vào người Tỉnh Ngôn ca ca đang thao thao bất tuyệt đằng trước.
Còn vị Tỉnh Ngôn ca ca của nó cứ nhìn vào chỏm lông trên đầu chúng thú, lại không chú ý thấy, trong đám thú vốn phải mơ hồ không biết gì, lại có không ít đôi mắt thú đang lấp lánh thần thái kì dị, giống như tiếp thu được gì đấy!
Thế là, trên Thiên điểu nhai yên tĩnh, bên cạnh Tụ Vân đình, xuất hiện một tình cảnh kì dị thế này:
Dưới ánh trăng sáng phủ xuống, đang có một thiếu niên mặt mũi sáng sủa, đối diện với hơn trăm con dã thú ngồi nằm trật tự, ưỡn ngực hiên ngang, lớn giọng tuyên giảng đạo gia chân nghĩa. Còn đám sơn thú hung mãnh vốn hung hăng càn rỡ, hiện lại biến thành hiền lành ngoan ngoãn ở trước mặt thiếu niên, tựa như học trò đang chú tâm nghe thầy giảng bài.
Lúc ấy, trăng cong như cung, bốn bề gió thổi lá khua...
Ngay lúc Tỉnh Ngôn đang giảng hừng hực khí thế, phía sau đám thú có một con chó rừng, có lẽ do duy trì tư thế ngồi quá lâu, có chút khó chịu, không nhịn được đổi tư thế ngồi, gừ gừ mấy tiếng.
Trong âm thanh giảng bài vang vang của Tỉnh Ngôn, mấy tiếng chó gừ quả thật nghe rất chói tai.
Vừa nghe có tiếng gừ gừ quái lạ, thiếu niên hơi ngạc nhiên, liền dừng lời lại.
Bất quá, còn không kịp để y xem thử là chuyện gì, thì đã thấy ngay chỗ cất lên tiếng gừ quái dị đó, đang có mấy con mãnh thú hổ báo, chợt co mình đứng lên, trong miệng gầm gừ, móng vuốt cào cào trên mặt đá, nhất tề áp tới chỗ con chó rừng đó.
Con chó rừng gây nhiễu trật tự giảng đường, bị bức đến không ngừng thối lui về sau, miệng rít lên mấy tiếng sợ hãi, bất ngờ chuyển thân nhắm chỗ trống, chạy như điên xuống núi.
Thấy con chó rừng đó đã chạy, mấy con hổ báo cũng không đuổi theo, chỉ im lặng quay lại vị trí trước đây của mình.
Thấy tình hình vậy, Tỉnh Ngôn rất kinh ngạc:
"Không ngờ đám dã thú này lại thông nhân tính đến thế!"
Ý nghĩ này vừa dâng lên, Tỉnh Ngôn liền có cảm giác không còn có thể cho rằng chỉ có mình bản thân giảng diễn nữa. Nhìn chúng thú đang lắng nghe, Tỉnh Ngôn sau khi suy ngẫm một chút, thì đem một vài đạo lý dạy bảo người không thuộc kinh nghĩa đạo gia, tóm tắt giảng qua một lần.
Bất tri bất giác, trăng đã lên giữa trời.
Thấy thời gian đã trễ, vị Tứ Hải đường chủ của Thượng Thanh cung, tuyên bố kết thúc buổi diễn luyện giảng kinh kì dị này.
Khi quần thú tan hàng, tiểu nữ oa Quỳnh Dung không ngừng bận rộn ở cổng, dáng vẻ hệt như chủ nhân tiễn khách.
Nhìn thần thái cao hứng của tiểu hài nhân, Tỉnh Ngôn không khỏi suy đoán trong đầu:
"Dáng vẻ này của tiểu Quỳnh Dung, chẳng khác gì mỗi buổi chiều lúc tiễn bọn chim đi...Tiểu nữ hài này, không phải lại ở đó nhắc nhở bọn sơn thú, nói mấy lời kiểu như Nhớ lần sau lại đến nghe giảng kinh với Quỳnh Dung chứ?"
"Ài, hôm nay giảng diễn, quả thật là có chút chưa tận hết ý. Trước khi đến Giảng kinh hội, phải thử thêm một buổi nữa, cố gắng cho thật lưu loát".
Đang suy nghĩ lung tung, bên tai bỗng nghe được một thanh âm, khẽ khàng hỏi:
"Trương đường chủ, vì sao phải đem kinh nghĩa đạo gia trong Thượng Thanh cung, giảng cho mấy dã thú đó nghe?"
Tỉnh Ngôn nghe tiếng quay đầu, phát hiện người vừa phát thoại, chính là Khấu Tuyết Nghi Khấu cô nương. Hiện tại, trong ánh trăng vàng, Tỉnh Ngôn nhìn rất rõ, Khấu Tuyết Nghi nhíu chặt đôi mày, trên gương mặt xinh đẹp đầy rẫy thần tình nghi hoặc không hiểu.
"Khà...không giấu Khấu cô nương, đây là ta tập diễn luyện giảng kinh để chuẩn bị cho buổi Giảng kinh hội vào đầu tháng tới!"
Lúc nói lời này, Tỉnh Ngôn có chút dương dương tự đắc. Rõ ràng y vì bản thân có thể nghĩ ra một cách linh hoạt như thế mà cảm thấy hết sức đắc ý.
Chỉ có điều, lời giải thích quá đơn giải của y, lại dường như chưa giải được nghi hoặc của Khấu cô nương. Chỉ nghe Khấu Tuyết Nghi tiếp tục nói:
"Mấy giáo nghĩa Thượng Thanh này, tiểu nữ nghe quả thật là tinh diệu phi thường, vô cùng quý báu, Đường chủ vì sao đem đạo lý kinh nghĩa trong giáo ta, dễ dàng giảng cho bọn thú nghe như thế? Bọn chúng là dị loại mà..."
Lúc hỏi chuyện, thân hình Khấu Tuyết Nghi hơi rung động, dường như có chút kích động.
Bất quá, Tỉnh Ngôn không có chú ý đến điều này. Nghe Khấu Tuyết Nghi hỏi như thế, y chỉ mỉm cười đáp:
"Cái gọi là Đạo, là đạo của trời, không phải của người. Tỉnh Ngôn đâu thể vì cố kị bọn chúng là dị loại mà giấu diếm chứ!"
Suy nghĩ này của Tỉnh Ngôn đã ấp ủ trong đầu của y rất lâu rồi. Từ khi y trên sơn đạo ở La Dương, sau khi bất đắc dĩ phải chia tay Quỳnh Dung, vị tân nhiệm đường chủ Tứ Hải đường này, đối với việc phân biệt người, yêu, luận điểm về dị loại, đã chẳng thèm quan tâm. Thậm chí, còn phản ứng mãnh liệt với mấy quan niệm dạng vậy.
Còn hiện tại, y cùng Quỳnh Dung đã ở cùng nhau khá lâu, rất là thương yêu vị tiểu muội muội dị loại này, sớm đã đem mấy cái quan niệm kiểu "Không phải tộc ta"...vứt bén đi hết. Do đó, đối với việc đem nghĩa lý đạo gia, pháp môn luyện khí giảng cho sơn thú dị loại nghe tối nay, Tỉnh Ngôn cũng chẳng để trong lòng. Thậm chí, lúc y quyết định diễn luyện giảng kinh thế này, cũng chẳng hề nghĩ qua điểm này. Hiện tại nghe Tuyết Nghi hỏi, Tỉnh Ngôn mới nghĩ đến.
Còn nội dung giảng kinh, Tỉnh Ngôn thấy những thứ giảng giải tối nay, cũng chẳng phải là tàng kinh bí kĩ gì của Thượng Thanh cung, đại đa số đều là lý giải về điển tịch đạo gia của y, giảng ra cũng không có gì không ổn.
Lúc vị thiếu niên đường chủ vừa kết thúc "Giảng kinh", giải thích xong nghi hoặc cho Khấu Tuyết Nghi, chuẩn bị đi gọi Quỳnh Dung quay vào nhà, thì bất thình lình, chỉ nghe một tiếng "Chát" vang lên, trên mặt y đã bị trúng một cái tát rát rạt!
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, thiếu niên lúc đầu chưa kịp phản ứng. Qua một hồi mới cảm giác được gò má mình rát buốt, lúc này Tỉnh Ngôn mới ý thức được:
Vị cô nương Khấu Tuyết Nghi bên cạnh y, vừa vung tay tát y một cái rát mặt!
Chỉ có điều, sau khi y có phản ứng, thì không dám tin đây là sự thật. Bởi vì, vị Khấu cô nương Khấu Tuyết Nghi này, bình thường lúc nào thần thái cũng yểu điệu, yếu ớt, thái độ đối với y cũng hết sức cung kính!
"Vì sao Khấu Tuyết Nghi lại đột nhiên tát ta? Ta vừa rồi có nói gì sai đâu?"
Ngay lúc vị Tứ Hải đường chủ đang mơ mơ hồ hồ kinh nghi bất định, chuẩn bị lên tiếng chất vấn, thì thấy người vừa tát mình, nước mắt đã chảy ràn rụa...
Dưới ánh trăng thấy rõ người vừa rơi lệ đó, tuy khóc không thành tiếng, nhưng biểu hiện còn đau khổ hơn lúc khóc bình thường. Trong ánh trăng lạnh lẽo, nước mắt đã bê bết khắp mặt nàng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tạm không nhắc thiếu nữ rơi lệ như mưa cùng thiếu niên đang mơ hồ chẳng hiểu, lại nói đến tiểu Quỳnh Dung vừa tiễn chúng thú đến nghe kinh về, nghe đằng sau có âm thanh khác lạ, liền vội chạy đến xem đã phát sinh chuyện gì.
Chỉ là, khi đến nơi xảy ra chuyện, tiểu cô nương lại không lên tiếng hỏi, chỉ đặt tay lên cằm, đi vòng quanh hai người mấy vòng, quan sát Tỉnh Ngôn ca ca tay đang ôm má, cùng Khấu tỷ tỷ mắt lệ nhạt nhòa, dáng vẻ như đang khẩn trương đánh giá tình trạng trước mặt, tận lực suy đoán chân tướng sự thật.
Ngay khi vị ôm cái má rát buốt , bị tiểu nữ oa đó nhìn đến phát ngượng, chuẩn bị lên tiếng, thì thấy tiểu nữ oa đi vòng vòng cuối cùng đã ngừng lại, dùng thanh âm trẻ con nghiêm túc tuyên bố:
"Ca ca! Nhất định là huynh khinh bạc Tuyết Nghi tỷ tỷ!"
Lúc nói đến hai chữ "Khinh bạc", tiểu nữ oa này còn đặc biệt nhấn mạnh.
"Ta không có!"
Người vừa bị tiểu Quỳnh Dung mắt sáng như điện giám định là thứ khinh bạc, lập tức nhịn không nổi liền phát ngôn biện hộ cho mình.
Bất hạnh đó là, vận đạo của thiếu niên tối nay thật tệ, mọi giải thích của y dường như đều sinh ra tác dụng phụ. Lúc lời của y vừa dứt, thì thấy tiểu Quỳnh Dung ở trước mặt vỗ tay cười nói:
"Hì hì...vậy thì đúng rồi. Trước đây mấy tên khinh bạc phụ nữ trên đường, sau khi làm đều nói như thế cả!"
"Ách!.."