TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 79:Phong lưu ảnh động, ưu hỉ vô đoan thượng mi(I).




Thấy thanh quái kiếm thần quỷ mạc trắc này, lại hiểu được thuật thoát thân dương đông kích tây, Tỉnh Ngôn không khỏi mừng rỡ trong lòng!

Chỉ bất quá, hiện tại y không dám càn rỡ buông tiếng cười. Nhìn vào không trung đen ngòm ở xa xa, hai điểm kiếm quang vẫn thỉnh thoảng lại chớp động, Tỉnh Ngôn vội thu thanh quái kiếm, vô cùng nhanh nhẹn trở về phòng...

Một đêm yên bình.


Sớm ngày thứ hai, việc đầu tiên sau khi Tỉnh Ngôn rời khỏi giường đó là đem thanh dị kiếm đó, ở trên khối đá bằng trước căn nhà, giơ cao hạ thấp, vuốt khắp thân kiếm, muốn xem rõ thanh cổ kiếm này rốt cuộc có cổ quái gì.

Ngay khi thiếu niên lật qua lật lại thanh kiếm, hệt như đánh giá một món hàng, thì đột nhiên nghe "Ríu ríu" mấy tiếng trong trẻo, sau đó một làn dị hương truyền vào mũi, Lúc quay đầu nhìn, thì thấy trong mỏ của đôi bạch hạc bên cửa, đang nhả ra hai làn khói trắng mỏng.

"A! là Phi Vân đỉnh có chuyện triệu hoán!"

Lúc Tỉnh Ngôn cẩn thận đem thanh quái kiếm quay về phòng, chuẩn bị theo lời gọi đi ra, thì trong đầu lại đột nhiên dâng lên một ý nghĩ bất diệu:

"...Đột nhiên triệu hoán, không phải là vì chuyện ầm ĩ hồi hôm chứ?"

"Ai! Chuyện này rất có khả năng à!"

"Triệu ta đến, chẳng lẽ là vị tiền bối cao nhân đó, nhìn ra manh mối gì, biết đạo kiếm quang hồi hôm, là bay ra từ Thiên điểu nhai chỗ ta?"

"...Ách! Cho dù biết thì có sao? Cùng lắm cũng chỉ trách ta quấy nhiễu giấc ngủ người khác mà thôi! Khà khà..."

Chỉ có điều, tuy thiếu niên đã tự trấn an như thế, nhưng suốt đường đi vẫn có chút bất an sợ sệt.

Khi thiếu niên lòng có ý đồ này, di chuyển đến phụ cận Hoằng Pháp điện trên Bão Hà phong chính đối với Phi Vân đỉnh, sắp đến gần đường tắt "Hội tiên kiều" thông đến Phi Vân phong, thì vừa hay đụng phải mấy vị đệ tử Tử Vân điện, đang y phục phất phơ đối diện đi đến.

Hiện tại con đường đá mà Tỉnh Ngôn đứng, rất là chật hẹp. Thấy ba bốn vị nữ đệ tử đi đến trước mặt, người thiếu niên từng lăn lộn phố chợ này, theo thói quen tránh sang một bên.

Lúc mấy vị nữ đệ tử mặt vênh vênh đi qua, Tỉnh Ngôn thuận mắt liếc nhìn, vừa hay nhìn đúng người dần đầu, chính là nhân tài kiệt xuất trong lứa nữ đệ tử trẻ tuổi của Thượng Thanh cung: Đỗ Tử Hành.

Vị Đỗ Tử Hành cô nương này, cũng không thua kém nhân vật Trác Bích Hoa của Diệu Hoa cung chút nào, không chỉ dung mạo xinh đẹp vô cùng, đạo pháp tu vi dưới tay, cũng thuộc hàng nhất lưu. Nhân vật như thế, tự nhiên chính là nhân vật tiêu điểm trong câu chuyện hàng ngày của nam đệ tử trong Hoằng Pháp điện Bão Hà phong.

Danh tiếng của "Đỗ Tử Hành", ở trong giáo môn, sợ chỉ đứng thứ hai sau chưởng giáo sư tôn Linh Hư chân nhân, Tỉnh Ngôn đã nghe tên nàng đến mức muốn chai cả tai!

Do đó, hiện tại Tỉnh Ngôn chỉ là tùy tiện liếc nhìn, thì trong đám nữ đệ tử nhẹ nhàng lướt qua, vừa nhìn đã trúng vị Đỗ Tử Hành danh vang như sấm.

Khi Tỉnh Ngôn quay lại đường đi, thì bỗng nghe trong đám nữ đệ tử sau lưng, nổi lên một trận líu ríu thì thầm theo chiều gió truyền đến tai thiếu niên không sót chữ nào, ai ngờ nhĩ lực của y hiện lại trở nên tốt như thế!

Chỉ là, mấy nữ đệ tử tuổi thanh xuân này, lời nói như oanh kêu yến hót, nghe rất là thoải mái, nhưng khi nghe rõ nội dung, Tỉnh Ngôn vô luận thế nào cũng không thể cao hứng nổi:


Thì ra, mấy vị nữ đệ tử này, bao gồm cả Đỗ Tử Hành, ở đó thì thầm với nhau, bình phẩm về thân phận phố chợ của Tỉnh Ngôn:

"Đỗ sư tỷ, vị tiểu đạo sĩ vừa rồi tránh đường, rất giống Tứ Hải đường chủ mới à!"

"Vậy sao? Không chú ý, hì!...không có gì nổi bật".

"À, muội nghe nói, đó là nhờ vào hiến tặng ngọn núi nhà y, mới nhận được chức Đường chủ trong Thượng Thanh cung bọn ta! Úy, các người biết sao không? Tân Đường chủ này, công việc trước đây, quả thật là..."

Nữ đệ tử đó lời nói chỉ mới nửa thì ngưng, chỉ đứng ở đó cười cười khơi gợi sự tò mò của chúng tỷ muội nàng ta.

Bị lời nói của nữ đệ tử đó khơi gợi, không chỉ là những người khác, ngay cả nhân vật xuất chúng Đỗ Tử Hành cũng không ngoại lệ. Tức thì, Tỉnh Ngôn liền nghe thanh âm nôn nóng của "Đỗ sư tỷ" cất lên:

"Này! y làm chuyện gì? Nhiễm sư muội chớ giở trò nữa, mau nói đi..."

"Hì...ta định nói là ta từ miệng các sư huynh biết được, Trương đường chủ của Tứ Hải đường này, trước đây..."

Nói đến chỗ này, giống như đoạn sau nói ra xấu hổ vậy, chỉ đứng đó nhép miệng không nói, cứ như thế càng khiến cho đám tỷ muội liên thanh thúc dục.

Tiếp một trận nhộn nhạo ngượng nghịu, mới nghe Nhiễm sư muội đó tiếp tục nói:

"Nghe nói y trước đây...ở luôn trong một tòa kỹ lâu, làm nhạc công gì gì đó!"

Tuy hai chữ "Kỹ lâu" Nhiễm sư muội đó nói như tiếng muỗi kêu, nhưng chắc chắn đám tỷ muội của nàng ta, nhất định đều nghe rõ. Liền đó, chỉ nghe thanh âm hoặc kinh ngạc hoặc giả bộ kinh ngạc xì xào vang lên, cho dù nhĩ lực của thiếu niên bình thường, thì cũng nghe được rõ ràng!

"..."

"Thật không ngờ, thiếu niên nhìn bề ngoài có vẻ thật thà đó, trước đây lại làm việc ở nơi bẩn thỉu như thế...Chưởng môn sư tổ cũng thật là, sao có thể đưa dạng người như thế vào Thượng Thanh đạo môn tĩnh tu thiên đạo bọn ta chứ!"

"...Mấy tiểu cô nương không lo cơm áo trong đạo cung này, làm sao hiểu được tình cảnh của những người như ta!"

Tỉnh Ngôn đang cười khổ, lại đột nhiên nghe một thanh âm hơi ngập ngừng kiến nghị:

"Đỗ sư tỷ...người này trước đây làm việc ở nơi bẩn thỉu như thế, chi bằng...sư tỷ xuất thủ giáo huấn, giáo huấn y đi!"


"Ách?"

Ngay khi Tỉnh Ngôn nghiền ngẫm hàm nghĩa của hai chữ "Giáo huấn" này, thì bất thình lình cảm thấy một cổ đại lực ở bên tập kích đến, trong lúc bất phòng, chỉ nghe "Ai nha" một tiếng, thiếu niên đã bị đẩy ngã ra bên đường!.

Nhưng hiện tại bên cạnh thiếu niên, đang có một cổ gió xoáy mãnh liệt, đang ùn ùn xoáy đến, cuốn theo bụi đất lá cây trên đường mù mịt.

Lúc Tỉnh Ngôn đang đau đớn, thì nghe thấy mấy nữ đệ tử đó, hệt như vừa xem được một chuyện rất hả lòng hả dạ, mồm năm miệng bảy tán dương Đỗ sư tỷ.

"Tử Hành tỷ..."Toàn Phong chú" này, tỷ sử dụng rất là thuần thục à..."

"Ai, dĩ nhiên là vậy, chỉ là không biết đến lúc nào thì ta mới có thể luyện được Liệt Hỏa quyết thành thục như thế..."

Chỉ nghe một tràng thanh âm hoan hô tán dương như chuông ngân vang lên rồi tản đi trên sơn đạo Bão Hà phong. Trên con đường trở lại vẻ tịch mịch vốn có của nó, chỉ còn một thiếu niên lảo đảo, suýt xoa đau đớn không thôi trong nắng sớm mờ mờ.

"Hì hì, đám nữ oa nhi này, tâm tính đúng là xem ác như cừu! Chỉ là ta thật bị oan uổng! Bỏ sức làm việc kiếm sống, thì có gì xấu xa chứ?"

"Kì thật, đám tỷ muội trong Hoa Nguyệt lâu, cũng không có làm gì xấu! Vì để sinh tồn, miễn cưỡng cười nói tiếp khách, đó đâu phải bọn họ muốn làm như thế. Ai, mấy người tu đạo không lo cơm áo này, e rằng không hiểu được chua cay của những người như ta..."

"Bỏ đi, lần này không tính toán với bọn họ. Phải nhanh đến Phi Vân đỉnh mới là việc chính!"

Thiếu niên tự nhiên bị tai vạ, tuy có chút khuất tất, nhưng nhớ đến chưởng môn gọi gấp, nhất thời cũng thể nghĩ nhiều, vội vã đi qua Hội tiên thạch kiều tạo thành từ thiên nhiên, nhắm Thượng Thanh cung chạy gấp.

Khi đến cửa Thượng Thanh điện, tiểu đạo sĩ giữ cửa cung kính thi lễ với y, nói:

"Trương đường chủ, xin mau đến Nghị sự đường ở phía đông điện, chưởng môn có chuyện bàn bạc".

Đợi khi Tỉnh Ngôn vào Nghị sự đường, thì phát hiện ngoại trừ Linh Hư chưởng môn, còn có mấy vị đạo nhân trước giờ chưa từng gặp qua. Mấy đạo nhân này, hình như đã đến từ sớm, trải qua một trận thương nghị rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện