TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 7: Kiểm điểm nhu tràng hiệp cốt (1)
“Chẳng lẽ chúng ta phải tụ thủ bàng quan sao? Hai Cha con đó thật đáng thương!”
Đoạn đối thoại xóa dấu vết vừa rồi giữa Tỉnh Ngôn và Vương Nhị chịu đòn, không may bị Cứ Doanh nghe được mang máng. Thế là, thiếu nữ nhịn không nổi kháng nghị bất mãn với y.
“Đương nhiên không phải!”
Thấy thiếu nữ ngây thơ hiểu lầm mình, Tỉnh Ngôn vội giải thích rành mạch:
“Cứ Doanh cô phải biết, nếu muốn từ nha môn quan phủ cứu người ra ngoài, là chuyện không phải dễ dàng. Làm không tốt, cứu người không thành ngược lại chúng ta còn bị bắt thêm. Tiền chuộc người đó, tuy cũng là biện pháp, chỉ là ta nhận thấy, đem ngân lượng cho tên tham quan ăn, thật là không cam tâm”.
“Quan trọng nhất, cho dù cô nguyện ý xuất tiền, ta thấy Trần trưởng nhóm đó cũng không nhất định vừa ý. Bởi vì, nghe mọi người nói, Trần trưởng nhóm rõ ràng có ý xấu với nữ hài đó”.
Cứ Doanh nghe hắn phân tích một hồi, cũng cảm thấy nói không sai, chỉ đành nhẫn nại tâm tư, cùng y nghĩ xem có cách gì vừa sức để cứu người. Có điều, tuy lao tâm khổ tứ, nhất thời cũng không có manh mối gì, đành buồn phiền đi men theo bờ hồ.
“Đúng rồi!”
Tỉnh Ngôn đột nhiên la lên, phá bầu không khí tịch mịch khiến người khó chịu.
“A..Tỉnh Ngôn ngươi nghĩ ra biện pháp rồi à?”
“Không phải vậy”
Thiếu niên xấu hổ gãi gãi đầu, cười tươi nói:
“Ta chỉ là đột nhiên nhớ đến, món ăn của ta vẫn được tiểu nhị giữ lại. Chúng ta cứ ở đây di chuyển mất phương hướng cũng không phải là biện pháp, không bằng quay về vừa ăn vừa nghĩ, nói không chừng sau khi ăn no bao tử, biện pháp cũng sẽ tự nhiên nghĩ ra được!”
Thiếu nữ vốn hết sức hy vọng, sau khi nghe lời này của y thật là dở khóc dở cười. Bất quá, qua sự nhắc nhở của y, đột nhiên cũng cảm thấy rất đói bụng, đành theo đề nghị của thiếu niên, lại quay về Vọng Hồ Lâu.
Vào chỗ ngồi, đôi thiếu niên nam nữ này không thể tập trung ăn cơm, chỉ nghĩ đến chuyện cứu người.
Lúc này, Cứ Doanh cũng không có hứng quan thưởng cảnh hồ như trước, Tỉnh Ngôn cũng không chuyên chú vào món ngon trước mắt nữa. Hai vị nam nữ nhiệt huyết trên đường gặp chuyện bất bình, thì cũng giống như đám hán tử giang hồ khi nãy, nhất thời rơi vào khốn cảnh, vô kế khả thi, đối ảnh trường sầu.
“Đúng rồi! Thật ngốc quá…”
Lần này là thiếu nữ phá vỡ sự trầm lặng trước, mặt đầy hưng phấn nói:
“Chúng ta sao quên mất, có thể lên Châu phủ thượng quan tố cáo bọn chúng cưỡng đoạt dân nữ!”
“Ách! Cái này…”
Thiếu niên đang rửa tai chờ nghe, vừa nghe lời này, dường như bị mắc nghẹn cơm trọng miệng. Xem ra, thiếu nữ này vẫn ngây thơ quá. Tỉnh Ngôn lăn lộn ở phố chợ đã lâu, hiện tại bản lĩnh suy xét những chuyện bất bình này cũng hết sức thấu triệt.
Nếu cách báo cáo thượng quan có thể có tác dụng, tình hình của Bà Dương huyện, sớm đã không hỗn loạn hủ bại như hiện tại, chắc tám chín phần, quan lại phủ, huyện từ trên xuống dưới đều bao che cho nhau.
Thiếu niên trong lòng nghĩ thấu đáo, cười khổ đem suy nghĩ của bản thân, nói cho thiếu nữ đang hưng phấn nghe.
“Một đám cẩu quan!”
Nghe phân tích hợp tình hợp lý của y, Cứ Doanh ngoài uất ức còn rất tức giận.
Trong khoảng khắc nàng bật ra mấy lời trách mắng, Tỉnh Ngôn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kì quái: Thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, không hiểu thế tình này, hiện tại phát giận, lại tự nhiên lộ ra uy thế ngạo thị chúng nhân.
Sinh ra cảm giác kì quái như thế, Tỉnh Ngôn lập tức kinh ngạc nhìn chăm chăm vào gương mặt đỏ bừng của thiếu nữ đối diện, muốn chứng minh một chút, vừa rồi liệu có phải là ảo giác của bản thân hay không.
Thấy bộ dạng ngơ ngẩn như thế của y, thiếu nữ đang tập trung suy nghĩ cứu người, lập tức biểu đạt sự bất mãn của mình:
“Tỉnh Ngôn ngươi làm gì thế, trên mặt ta không có lọ nghẹ đâu – hãy mau nghĩ biện pháp đi!”
Vẫn còn bức xúc, lại nhịn không được có chút thất vọng:
“Ai, nếu có Thành thúc thì tốt rồi…”
“Này. Kỳ thật, ta hình như đã có một biện pháp rồi”.
Nhìn thiếu nữ rối loạn trong lòng, Tỉnh Ngôn cảm thấy phải đem phương án giải cứu đang dần hoàn chỉnh trong đầu, nói liền cho nàng biết.
Cứ Doanh vừa nghe đã có cách rồi, liền thôi thúc y nói nhanh. Chỉ là, bởi vì hưng phấn thái quá, nàng nhất thời quên hạ thấp giọng, may mà thiếu niên kịp thời bịa chuyện, nói lớn át giọng nàng đi.
Thấy tình hình thế, thiếu nữ tỉnh ngộ xấu hổ lè lưỡi một cái, lập tức im miệng không nói.
Bất quá, tiếng hoan hô không kìm được vừa rồi của Cứ Doanh, trái lại đã nhắc nhở thiếu niên, cảm thấy trên Vọng Hồ Lâu này ngư long hỗn tạp, tịnh không phải là chỗ tốt để vạch kế hoạch. Hơn nữa, bữa cơm ngon cũng cơ bản ăn xong, y liền đề nghị phải đi tìm một chỗ yên tĩnh cạnh Bà Dương Hồ rồi hãy bàn luận tiếp.
Thiếu nữ lanh lẹ, hiện tại đối với Tỉnh Ngôn đã là nói gì nghe nấy, lập tức kêu tiểu nhị tính tiền, hai người cùng ly khai Vọng Hồ Lâu đông người phức tạp.
Lúc đi qua xe ngựa dưới lầu, Cứ Doanh gọi người đánh xe nhà nàng lại, nói mình muốn đi ngắm phụ cận cảnh hồ, bảo hắn không cần đi theo. Sau đó, liền cùng thiếu niên đi một hồi, tìm được một tảng đá cạnh hồ hiếm có dấu vết của người, hai người ngồi xuống đó, bắt đầu thương thảo đại kế cứu người.
Dường như, chuyện này Cứ Doanh cũng không muốn để người đánh xe nhà nàng biết chút nào.
Đợi nàng ngồi xuống trên tảng đá cạnh hồ, Tỉnh Ngôn thì tựa ở bên cạnh, đem suy nghĩ của mình nói rõ với Cứ Doanh.
Kế hoạch này không hề quá phức tạp, y nói một chút là xong. Có điều, đợi y trình bày xong, Cứ Doanh lại dùng ánh mắt chứa đầy hoài nghi, cẩn thận đánh giá y mấy lần, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, mặt đầy hoài nghi hỏi:
“Tỉnh Ngôn ngươi nói đều là thật chứ? Không phải lại gạt ta chứ? Làm sao một chút cũng nhìn không ra vậy?”
Thấy nàng không tin, Tỉnh Ngôn cụng không giận. Bởi vì chuyện này, có lúc ngay cả y cũng không dám tin. Bất quá, vì để thuận lợi thực thi kế hoạch, cho dù chuyện này nói ra có chút ly kì, nhưng đến giờ phút quan trọng này, cũng cần chứng minh một chút.
Nghĩ đến chỗ này, y liền đứng dậy, cười nói:
“Sớm biết cô không tin, đang muốn diễn luyện cho cô xem!”
Thế là, Tỉnh Ngôn liền trong mục quang hiếu kì của thiếu nữ, đưa mắt nhìn quanh. Sau một lát, chọn được một khối đá hồ. Khối đá hồ này, non nửa ngập trong đất, chu vi lớn hơn hai vòng thớt.
Quan sát một lát, Cứ Doanh liền thấy y cúi người xuống, dùng hai tay cầm hai góc khối đá, xoay xoay, xác nhận đã nắm chắc, liền hét lớn một tiếng:
“Lên!”
Sau tiếng hét lớn này, chỉ thấy khối đá lớn vốn không thể có khả năng bị một thiếu niên mười sáu tuổi lôi lên khỏi mặt đất, trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, cho dù không muốn rời khỏi mảnh đất êm ái của mình, cùng đã bị Tỉnh Ngôn lôi lên ôm trước ngực!
Chỉ giữ một chút, y lại từ từ đưa khối đá hồ đó quay về chỗ cũ. Sau khi hoàn thành một hành động vĩ đại, quan sát y, thấy y mặt không đổi sắc, tim không loạn, chỉ đứng chỗ đó cười hì hì, xác nhận với thiếu nữ, lần này có phải đã tin là y không có gạt nàng hay không.
Bất quá, Cứ Doanh không có hồi đáp.
Bởi vì miệng nàng lúc này, đang há to đến mức có thể bỏ lọt một quả trứng gà.
Bất quá, nhìn biểu tình kinh ngạc lẫn vui mừng của thiếu nữ, Tỉnh Ngôn vẫn không dương dương đắc ý, lắc lắc đầu, lại hơi lo lắng:
“Cứ Doanh, phương pháp của ta còn có một sơ hở rất lớn!”
“Ồ? Ta cảm thấy rất tốt mà!”
Thiếu nữ đơn thuần lúc nào cũng vô tư lạc quan như thế. Thấy nàng như vậy, Tỉnh Ngôn nhắc nhở rất có chừng mực:
“Cô không cảm thấy phương pháp của ta, cô cũng phải có mặt giúp đỡ sao? Chuyện này e rằng…”
“Chuyện đó có quan hệ gì chứ! Sao?”
Thiếu nữ thông minh lập tức có cảnh giác, bất mãn chất vấn:
“Này! Ngươi có phải cảm thấy ta quá vô dụng hay không, chỉ có thể làm hỏng chuyện? Hừ hừ…ta, những chỗ ta đi còn nhiều hơn ngươi!...”
Thiếu nữ cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng, nghênh cái miệng nhỏ lên.
“Thật không có vấn đề chứ?”
Tỉnh Ngôn vì để sự tình thành công, phớt lờ sự tức giận của thiếu nữ, cứ phản vấn dứt khoát.
"Đương nhiên ! "
Câu trả lời lại càng dứt khoát.
“Kế hoạch này của ta rất bạo lực à!”
“Không sợ! Bổn tiểu thư đang muốn giáo huấn hai cẩu quan đó một chút!” Hồi đáp càng chắc như đinh đóng cột.
“
“Kế hoạch của ta còn rất đẫm máu à!” Thiếu niên tiếp tục truy vấn. “…”
Lần này thiếu nữ có chút chần chừ. Chỉ bất quá cũng trong chốc lát; Tỉnh Ngôn lập tức liền nghe nàng trả lời:
“Vẫn không sợ!...Này, cha ta từng nói với ta, đối với quan xấu thì không thể mềm lòng!”
Xem ra, cuối cùng thì sự giáo dục của cha nàng, lần nữa lại giúp vị thiếu nữ hơi dao động này kiên định lập trường.
“Không tưởng được, Cứ Doanh cô vẫn thật kiên cường à!” Thấy nàng như thế, thiếu niên cũng thập phần mãn ý, sau khi tán thưởng một câu, liền đưa ra vấn đề cuối cùng: “Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng nhất”.
“Là gì?” Biết đã đến lúc cuối, cũng thường là khảo nghiệm gian khổ nhất sẽ đến, thiếu nữ vội tập trung lắng nghe, khẩn trương chờ đợi đoạn sau.
“Là thế này, trong kế hoạch của ta liên quan tới việc chi tiêu vài lượng bạc trắng, cô xem cô có thể hay không…” Lần này đổi thành quan chủ khảo khẩn trương.
“…Tỉnh Ngôn ngươi xem ta là tên quỷ keo kiệt hả!”
Xem dáng vẻ, lần này thiếu nữ là tức giận thật sự, đôi môi khẽ run, khóe môi trễ xuống hai bên, trong hai mắt lại bắt đầu ươn ướt nước mắt.
Thế là, ở bên bờ hồ Bà Dương khói sóng giăng giăng, lại diễn ra một màn kịch kinh điển thiếu niên tay chân rối loạn thấp giọng hạ khí thỉnh cầu thiếu nữ thứ lỗi. Vừa hay lúc đó một cụ già đã trên bảy mươi chống gậy gỗ lê từ chỗ không xa nơi đó chầm chậm đi qua, nhìn màn kịch này, không nhịn được run run vuốt chòm râu hoa râm, hết sức cảm khái than:
“Ai! tuổi trẻ thật tốt! Nhớ năm đó…”
Bỏ qua cụ già này thương cảm tuế nguyệt vô tình, lại nói đến đại kế giải thoát của Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh. Kế hoạch đã xác định, quỹ tiền cũng đã đầy đủ, phương án giải thoát lập tức chính thức tiến vào giai đoạn thực thi.
“Biết người biết ta, mới có thể trăm trận không bại!”.
Tỉnh Ngôn ở trong Quý gia tư thục, cũng đọc qua một vào binh thư chiến sách, biết sự quan trọng của việc thu được tin tức chính xác.
Nói đến việc đọc nhiều này của thiếu niên, cũng may thời đại của y còn không coi trọng khoa cử, triều đình tuyển chọn quan viên thường áp dụng cách tiến cử bảo đảm. Tiếng tăm hiếu thuận của ai tốt, sự tiến cử của ai cao, bất kỳ ai cũng có thể làm quan, làm đại quan. Vì vậy, trong quý gia tư thục, đệ tử rất chú ý phát triển toàn diện, tài liệu giảng dạy của trường tư cũng không phải quan phủ chỉ định biên soạn phát hành. Trường tư bình thường, đều có đọc qua Chư tử bách gia quân. Nhờ vậy lúc này, thiếu niên nhỏ tuổi Tỉnh Ngôn, mới biết đạo lý “Dục tốc bất đạt, mưu định hậu động”.
Thế là buổi chiều đó, thân ảnh của hai người Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, cứ nhanh nhẹn lỉnh khắp đường lớn hẻm nhỏ của Bà Dương huyện thành, thâm nhập bách tính, thu thập tư liệu trực tiếp liên quan đến hai kẻ vang danh Lữ Sùng Hoàng và Trần Khôi.
Lúc này, tài ăn nói đã luyện lâu năm của Tỉnh Ngôn cuối cùng đã có chỗ dùng, thông qua hàng loạt kỹ xảo bắt chuyện hỏi thăm, thu được rất nhiều tư liệu trực tiếp. Đương nhiên, gương mặt chân thật vô hại của y, cũng là yếu tố ngoài ý liệu trong quá trình thu thập tin tức này, khiến nó càng dễ dàng.
Đồng thời khi y bận rộn, tiểu nha đầu Cứ Doanh cũng không thảnh thơi. Mỗi khi có vấn đề người nam không tiện hỏi, thậm chí không tiện có mặt ở chỗ đó, Cứ Doanh tiểu thư của chúng ta liền ưỡn người xông lên, dẹp tính cách tiểu thư đi, dùng lời lẽ êm ái ôn tồn, cộng thêm gương mặt tươi cười khiến người vui vẻ. Dưới sự phối hợp liền lạc không kẽ hở của hai người, hiếm có ba cô sáu bà, đại thúc đại bá nào mà không bị công thế khả ái vô địch này hạ gục!
Sau đó, chỉ thấy trên Ma Phòng Nhai của Bà Dương huyện thành, đang có một vị đại hán râu quai nón như hung thần ác sát, chăm chú nhìn hai lưng ảnh xa dần trong ánh chiều, rất lâu sau mới tỉnh táo lại, nghi hoặc nói:
“Ồ? Chẳng lẽ ta rất quen với bọn nó sao? Không hiểu vì sao vừa rồi ta lại đem trải nghiệm nhiều năm trong lòng ta, dốc sạch mọi chuyện cho hai thiếu niên này biết?
Chính là:
Lòng dạ cứng như thép, cũng hóa thành mềm yếu!
Tỉnh Ngôn cũng không tưởng được, bản thân và tiểu nha đầu hợp thành một khối, lại thành một tổ hợp chặt chẽ như thế, không đến hai canh giờ, đã sưu tập đầy đủ tin tức cần thiết. Trải qua một hồi chú tâm lược chỉnh, loại bỏ mấy tin tức vớ vẩn như “Lữ huyện lệnh sợ vợ”, “Trần trưởng nhóm không rửa chân”, cuối cùng đã được bản tin có tác dụng dưới đây:
Trần Khôi Trần trưởng nhóm, ngoài háo sắc thích cờ bạc, còn là người thích ăn ngon. Chạng vạng sau khi rời nha môn, tên này nhất định sẽ đi quán rượu “Thủy trung cư” ở hòn đảo nhỏ nam Bà Dương Hồ. Bởi vì “Thủy trung cư” lúc này, đang có ngư dân đem Thì ngư thượng phẩm vừa mới câu lên còn rất tươi đến. Trần Khôi mỗi tối đều đi, gió mưa cũng mặc, chưa từng có ngoại lệ…cứ như hắn chưa từng trả tiền vậy.
Còn Lữ Sùng Hoàng huyện lệnh, không nghĩ tham quan này, lại cũng si mê về thanh đàm, thường đi “Thủy hồ văn xã” ở thành tây, cùng đàm huyền luận đạo, thường đến khuya mới về. Tuy nhiên phu nhân của Lữ đại nhân này, chính là muội muội của châu thủ Cán Châu phủ, huyện lệnh sợ vợ này có quan hệ cũng rất sâu xa với hắn, bởi vậy không tránh được khuê môn gia pháp nghiêm ngặt. lại vô cùng sợ vợ. Chỉ là, giống như Lữ lão nhân lúc còn sống tham tiền, vụ thanh đàm thâu đêm này xác thật là một thứ hắn thích đến cực độ, bởi vì cho dù luật lệ trong nhà nghiêm khắc, nhưng về mặt này, Lữ phu nhân chỉ có thể thông tình đạt lý, thuận theo ý tứ của lão đầu tử, không để hắn mất mặt trong đám sĩ lâm hiện tại. Bất quá, so với trong nhà, phong khí hoàn cảnh của hai gian văn xã này, càng lúc càng khiến Lữ đại nhân lưu luyến thanh đàm, mỗi lần đều đến đêm khuya mới về.
Hai luồng tin tức này, đối với hành động giải cứu của Tỉnh Ngôn hết sức quan trọng; chính là hai thói quen thường ngày của hai vị đại nhân, mới giúp kế hoạch giải cứu của y, đạt được thời gian hiệu quả càng thêm hoàn mỹ.
Đôi nam nữ này khi bàn bạc xong, thì bắt đầu chuẩn bị vật sự cần thiết. Sau khi nhiều thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, hai thiếu niên cả gan làm loạn này, liền trọ lại trong Bình An khách sạn, yên lặng chờ màn đêm buông xuống.
“À, nhớ rồi! Tỉnh Ngôn ngươi còn chưa nói với ta, ngươi sao có thể có một thân sức lực đó!”.
Trong một sương phòng của Bình An khách sạn, đang truyền ra lời nói của một vị thiếu nữ.
“Ách…”
Không nghĩ vấn đề đã né tránh nửa ngày, cuối cùng cũng không thể lùm xùm trôi qua. Thiếu niên ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng bứt rứt nói ra một câu:
“Ta, ta cũng không biết! Có thể là phong thủy nhà ta tốt…”
Lời này cũng không có hoàn toàn gạt nàng.