TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 46: Sương nhận kích thu phong, thùy hữu bất bình sự.
"Cứ Doanh, Cứ Doanh..."
Chợt nhớt đến tiểu nha đầu Cứ Doanh, Tỉnh Ngôn không kìm lòng nổi, lại lẩm qua nhẩm lại cái tên đó mấy lần.
Bộ dạng khả ái nói cười dịu dàng của Cứ Doanh, cứ thấp thoáng trong đầu Tỉnh Ngôn. Hai dung mạo khác biệt ban đầu và lúc sau của thiếu nữ, những nét cười vẻ giận, không ngừng xen kẽ, chập chờn trước mắt Tỉnh Ngôn.
Thiếu niên bị nhị nương mắng đến thần thái hơi hoảng loạn, ngay khi nhớ đến Cứ Doanh, trong lòng như có biến động, hệt như có được một gợi ý gì đấy. Chỉ đáng tiếc, tia sáng đó lóe lên chỉ trong tích tắc, đến khi y ngưng thần suy nghĩ, lại nắm bắt không được linh cơ thoáng qua ấy.
"Không sao...cứ tập trung đầu óc suy nghĩ lại vậy!"
Tỉnh Ngôn dùng lực lắc lắc đầu, như muốn mọi ưu phiền trong đầu văng ra hết.
"A a...nghĩ coi nhị nương và Hồ công tử ân ái như thế, ta chỉ là một người ngoài, nhiều chuyện xen vào làm gì? Bị nhị tỷ tỷ mắng cho một trận cũng là phải!"
"Có lẽ đúng là ta đã quan trọng hóa chuyện này quá chăng? A...chính như câu nói Thiên hạ vốn vô sự, tự mình làm phiền mình. Không ngờ ta cũng vướng vào câu nói đó, chẳng lẽ ta làm vậy là không phải? Hà..."
Thiếu niên tự châm chích mình, tự cười nhạo mình, tâm tình cũng theo đó mà nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Sinh hoạt của Tỉnh Ngôn, dường như lại quay về quỹ đạo vốn có: có chút buồn chán, nhưng cũng thỏa mãn.
Hiện tại, Tỉnh Ngôn có giao hảo tốt với các tỷ muội trong lầu, y đo kích thước của thanh kiếm cổ, nhờ họ may cho nó một cái bao ngoài bằng vải. Tỉnh Ngôn đem bao vải đó làm vỏ kiếm, bọc lấy thanh kiếm cổ có vẻ thích bị nói khích đó lại.
Bình thường, Tỉnh Ngôn cũng học theo điệu bộ của đám hào khách giang hồ, thế gia tử đệ, lúc rảnh rỗi đi lang thang trên đường thì đem thanh kiếm cổ đó, đeo xeo xéo sau lưng làm dáng. Dù sao Tỉnh Ngôn vẫn còn tâm tính thiếu niên, cảm thấy làm thế thể hiện uy phong lẫm lẫm, rất lấy làm thích thú.
Đương nhiên, kiếm này cũng không phải chỉ làm vật trang sức. Tỉnh Ngôn vào lúc nhàn hạ, cũng đi đến Quý gia tư thục, theo Quý lão tiên sinh trong lớp học sơ qua kiếm thuật.
Vốn là, trong Quý gia tư thục, cũng không phải chỉ giới hạn về lễ nhạc thi thơ. Thuật bắn cung cưỡi ngựa trị nước cũng được dạy sơ qua. Trong giáo trình của Quý lão học cứu, vốn có khóa học kiếm thuật. Đương thời quan niệm đào tạo hết sức chú trọng tổng quát, bố cục của một khóa học như thế cũng không có gì là kì quái.
Đương nhiên, kiếm thuật do vị Quý lão tiên sinh đức cao vọng trọng dạy bảo, không thể là loại kiếm thuật đơn thuần giết người đẫm máu. Khi lão đầu khởi kiếm, tư thế ung dung nho nhã, nhấc chân vung tay, lúc chậm lúc nhanh đều rất hòa hợp. Thêm vào phối hợp với bộ râu dài lất phất, ống tay áo phất phơ của lão, nhìn từ xa chẳng khác gì thần tiên. Có lẽ, xưng kiếm thuật của Quý lão tiên sinh là "Kiếm vũ", thì cũng thật thỏa đáng.
Bất quá, cho dù xưng là gì, miễn sao thật sự khi diễn luyện, có thể cường thân kiện thể, thư giãn gân cốt là được. Vì vậy, những học sinh theo học, cũng múa hoài không biết chán.
Tỉnh Ngôn trước đây bởi vì nhà nghèo, không thể mua được đao kiếm thích hợp, thì lấy một cây tre vót làm kiếm giả. Kiếm tre đó lúc múa lên, tuy cũng rất quy củ, nhưng cảm giác trên tay thì có vẻ lỏng lẻo. Khi y thêm vài tuổi, thì thấy xấu hổ cũng không dùng kiếm tre thao luyện nữa. Vì vậy, Tỉnh Ngôn đã rất lâu không đến tham gia khóa học kiếm thuật rồi.
Hiện tại thiếu niên vô ý nhặt được thanh kiếm cổ này, tuy nhìn không đẹp mắt lắm, nhưng dù sao cũng là một thanh kiếm thật. Vì vậy, mấy lúc nhàn hạ, Tỉnh Ngôn cũng tranh thủ chạy đến học kiếm với Quý lão tiên sinh, coi như để giết thời gian.
Buổi chiều hôm ấy, trong khoảng trống nơi vườn hoa hậu viện Hoa Nguyệt Lâu, Tỉnh Ngôn theo bài kiếm thuật mà Quý lão tiên sinh truyền thụ gần đây, diễn luyện một lượt. Thu kiếm tạm nghĩ, thấy trên người nóng nực, Tỉnh Ngôn liền áp kiếm vào má mình, cảm thụ sự mát lạnh từ thân kiếm truyền qua.
"Hà...nếu ngày đó trên Bà Dương Hồ, đem kiếm này kề vào cổ của tên Trần Khôi, chắc hẳn càng có hiệu quả? Khà khà!..."
Cảm thụ từng tia lạnh truyền đến từ thân kiếm, Tỉnh Ngôn bồi hồi nhớ lại. Từng hình ảnh khi y hợp tác với tiểu cô nương Cứ Doanh, cùng dọa nạt tên Trần trưởng nhóm lằm xằng làm bậy đó, chầm chậm trôi qua trong đầu.
"Úy!"
Vừa nhớ đến chuyện này, Tỉnh Ngôn liền chợt máy động trong lòng!
Thì ra, thiếu niên cuối cùng cũng nhớ được suy nghĩ phiêu hốt, chập chờn lúc có lúc không trong đầu mấy ngày nay mà mình không sao nắm bắt được là gì:
"...Chuyện của nhị nương, đã có lòng tốt khuyến cáo mà không được, ta sao không giở lại mánh cũ chứ?"
Thì ra, Tỉnh Ngôn tuy hôm đó khuyên ngăn nhị nương không được, bề ngoài ra vẻ không nhắc đến nữa, nhưng trong lòng y, thiếu niên xem ác như cừu này, thật sự vẫn không bỏ qua chuyện của nhị nương. Tuy bản thân đã nghĩ ra cả ngàn lý do để chấp nhận, nhưng Tỉnh Ngôn tâm tư linh mẫn, cuối cũng vẫn không thuyết phục được bản thân tin Hồ công tử đó có chân tâm với nhị nương. Tỉnh Ngôn thật sự không thể lừa gạt chính mình được.
Rất nhiều khi chính là như thế, có vài chuyện có lẽ sau khi tin tưởng thì sẽ tốt đối với bản thân, cho nên liền ép bản thân tin tưởng. Nhưng có những chuyện, cho dù làm thế nào thì bản thân cũng không thể tin được!
Tuy nhị nương hôm ấy lời lẽ lạnh lùng trách mắng thiếu niên, nhưng Tỉnh Ngôn sinh tính hiền lành, không hề để bụng. Không những vậy, mỗi khi nghĩ đến chuyện nhị tỷ tỷ nếu như bị gạt cả người lẫn tiền, thì đối với nàng ta mà nói, thống khổ sẽ đến mức nào?
Do đó, tuy biểu hiện ngoài mặt vẫn như thường ngày, nhưng trong lòng, Tỉnh Ngôn luôn suy nghĩ, làm thế nào mới có thể nghĩ được một phương pháp lưỡng toàn kì mĩ, giúp nhị nương hiện giờ vẫn rất tin tưởng kẻ lường gạt đó, sớm ngày tỉnh ngộ.
Hiện tại, hình như cuối cùng cũng có chút manh mối.
Chuyện cũ ở Bà Dương đã gợi ý cho thiếu niên, giống như bỗng nhiên có được giải thoát. Ngóng nhìn lâu xá chỗ nhị nương ở cách không xa, Tỉnh Ngôn chợt cười khì một tiếng, dụng lực vung thanh kiếm trong tay chém vào gió thu, rồi liền chuyển thân rời đi.
Ở sau lưng thiếu niên, một chiếc lá vàng cô độc sót lại ở đầu nhánh thu, dường như cũng không chống lại nổi ý thu xơ xác như đao như kiếm, đành rời đầu nhánh cao cao, dưới sự lôi cuốn của gió thu hiu hắt, lượn lờ, phiêu diêu...