"Đang nằm mộng?"

Trời tờ mờ sáng, mắt mũi tèm nhem, mọi thứ trước mắt hư hư ảo ảo, sương sớm lãng đãng vây quanh, khí trời đất như hòa hợp thành một màu sắc ám muội.

"Chắc là đang nằm mộng".

Tỉnh Ngôn lại nhắm mắt.

Chỉ là, tuy hai mặt nhắm lại, không còn thấy được tràng diện hoang đường khó tin đó, nhưng cảm giác mềm mại tròn đầy nơi tay, còn có sự ấm áp lan truyền, thủy chung cũng đề tỉnh y:

E rằng, đây không phải là cơn mộng.

Tình trạng hoảng hốt như thế không kéo dài lâu. Đang khi trái tim đập thình thình thì bỗng cảm giác mu bàn tay mình bị người ấn ấn, thế là một cổ nhiệt lượng nóng bỏng cùng cảm giác êm ái truyền đi. Đến lúc này, Tỉnh Ngôn cũng không nhịn được nữa, hai mắt mở to:

Lần này, y xác định bản thân không hề nằm mộng.

Tiểu ác ma bị bắt về để cải biến tính điêu ngoa, hiện tại khắp mặt đỏ bừng, hai mắt chăm chăm nhìn y, trong đôi mắt tím đó toàn ánh nhìn êm dịu, phảng phất như còn óng ánh nước.

"..."

Linh giác hơn người đã giúp Tỉnh Ngôn đại thể biết đã phát sinh chuyện gì. Trong lúc gấp rút cũng chẳng nghĩ được gì khác, chỉ cảm thấy trên mặt đã không chịu sự khống chế của bản thân, một cổ nhiệt lượng bừng bừng tập kích lên mặt, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt mày. Không biết phải chăng khí huyết thịnh vượng hơn người mà lúc này sương sớm ngưng tụ quanh y, lập tức hóa thành một lũ khói trắng bốc đi.

Thời khắc mỹ lệ đó đến quá bất ngờ, thiếu niên không dám tin vào mắt mình. Cả hai đối mặt nhìn nhau một lúc, Tỉnh Ngôn mới đột nhiên tỉnh ngộ, "A" một tiếng rút tay về, vận lực nhảy sang phía khác, nỗ lực bình tâm, miễn cưỡng chất vấn nữ nhân đang nằm nghiêng dưới gốc cây:

"Cô...cô làm gì thế?"

Thấy dáng vẻ y, tiểu ma nữ nhất thời động tình cũng thu lại tâm thần lãng đãng, trên mặt lại xuất hiện thần quang động nhân, mỉm cười đáp:

"Không có gì".

"Chỉ là đêm khuya gió lạnh, bổn cung chủ chinh dụng bàn tay của ngươi để ngự phong hàn".

"Ách..."

Tỉnh Ngôn nghe nói thì vô thức quay đầu quan sát tứ bề, chỉ cảm thấy không khí nơi đầm lầy này tuy không còn nóng bức khó chịu, nhưng tuyệt không thể nói là có gió lạnh gì gì đấy.

Đang không biết trả lời thế nào thì thấy tiểu ma nữ tinh quái đó tử tế đánh giá y từ trên xuống dưới, sau đó một nét cười thoáng hiện nơi khóe miệng rồi rất nhanh chuyển thành một nụ cười tươi. Khi Tỉnh Ngôn bị nhìn đến mất tự nhiên thì nghe tiểu ác ma đó dương dương đắc ý nói:

"Mấy ngày nay còn cho rằng Đường chủ ca ca của chúng ta thật là đại quân tử không gần nữ sắc. Ai ngờ, thì ra cũng là dạng thấy sắc khởi ý".

"Vậy ta gọi ngươi là tiểu tặc háo sắc vốn chẳng sai!"

Ma cương cung chủ trước sau bảo thủ ý kiến, sau mấy ngày bị đè nén, cuối cùng cũng vãn hồi cục thế, trên mặt cười hết sức vui sướng.

Thấy nàng như thế, Trương đường chủ vốn hổ thẹn vạn phần lại có chút dở khóc dở cười, định thần suy nghĩ, nhớ hôm nay chính là ngày đem ma nữ đi đổi lấy Linh Y, Tuyết Nghi về, không thể để có sai sót gì. Nghĩ đến điểm này, Tỉnh Ngôn cũng chẳng hơi đâu mà đấu khẩu với Oánh Hoặc, áp chế huyết khí, định tâm tĩnh thần, ôm quyền cung cung kính kính bái một bái với vị ma nữ trước mặt.

Thấy y đột nhiên đổi tính, thái độ cung kính, Oánh Hoặc liền hồ đồ loạn lên.

"Chẳng lẽ lại muốn trêu chọc ta?"

Đang đầy lòng cảnh giới thì thấy thiếu niên đứng thẳng lên, nét mặt ôn nhu, dùng ngữ khí hòa hoãn chưa từng có nói với nàng:

"Cung chủ ở trên, mấy ngày nay tại hạ đắc tội nhiều, thật là bị bức bất đắc dĩ mà thôi. Có gì đường đột lỗ mãng, xin cung chủ rộng lòng bỏ qua".

"Hôm nay đã đủ ước hẹn năm ngày, ta phải trả cung chủ về. Mong cung chủ đại nhân không tính toán với tiểu nhân".

Thì ra một phen náo loạn khi nãy, tuy Tỉnh Ngôn hiện vẫn chưa nghĩ ra là có ý gì, nhưng hôm nay là ngày quan trọng, phải tìm biện pháp nắm giữ tiểu ác ma hành vi cổ quái ngoài ý này, tránh để cô ta gây ra rối loạn.

Chỉ bất quá, nghe y nói như thế, trên mặt Oánh Hoặc vốn còn đắc ý cười cười, lại tức thì đông cứng.

Ngẩn ra hồi lâu, khi nàng mấp máy môi định nói gì đấy thì thiếu niên thấy nàng im lặng đã lâu, nghĩ chắc là vô sự, thế là cung cung kính kính bái tiếp một bái, lên tiếng: "Cung chủ điện hạ nghỉ thêm chút đi, ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô", nói xong lẹ làng bước vào nhà. Lúc này mặt trời đã ló dạng, bầu trời trên đầu đã chuyển sang màu sáng trắng, Oánh Hoặc có chút buồn bã đưa mắt nhìn lên, tinh quang, nguyệt hoa đều đã thoái lui trước vầng thái dương, khoảng không bảng lãng sương xung quanh nàng cũng đã sáng lên nhiều, vài chiếc lá dong từ cây dong cổ thụ là đà theo gió rơi xuống, chỉ qua một đêm mà lá dong đã rụng thành một lớp mỏng trước mặt nàng.

Lại qua một lúc lâu, Oánh Hoặc thấy từ trong tiểu ốc tỏa lên một làn khói trắng, lát sau, khi trong làn khói đã pha lẫn mùi thơm thức ăn thì đột nhiên khói tỏa mù mịt, bỗng thấy tiểu nha đầu Quỳnh Dung sặc sụa chạy ra, lén liếc mắc nhìn Oánh Hoặc rồi chạy đến bên dòng nước rửa mặt.

Rửa mặt vuốt tóc xong, tiểu thiếu nữ quay vào nhà lấy ra một cái chậu gỗ, múc một chậu nước mát, sau đó đem đến để trước mặt Oánh Hoặc, đứng nhìn nàng rửa mặt.

"Không được chạy à..."

Quỳnh Dung nhắc nhở nàng, quay đầu nhìn chút khói còn sót vương vít trên mái lá, tiểu hài nhân có chút mắc cỡ nói:

"Quỳnh Dung vụng về quá, may mà hôm nay Tuyết Nghi tỷ tỷ về rồi!"

Khi Oánh Hoặc dưới sự giám sát của Quỳnh Dung rửa mặt xong, Tỉnh Ngôn cũng từ trong nhà bưng ra một nồi cháo lỏng, bày biện ra ngay mặt đất, ba người ngồi quanh cùng dùng bữa sáng.

Hôm nay biểu hiện của đôi huynh muội trước mặt Oánh Hoặc thật tương phản với thường ngày. Mới sáng Quỳnh Dung đã rất cảnh giới, chỉ e không cẩn thận để Oánh Hoặc chạy mất thì không đổi được hai vị tỷ tỷ về. Còn thiếu niên hay thô bạo vô lễ, nói năng châm biếm thì lại biến thành khách khách khí khí:

"Cung chủ, mời dùng cháo!"

"Cung chủ, mời dùng!"

"Hừ!"

Thấy y ân cần như thế, Oánh Hoặc liếc mắt nhìn, sau đó chẳng thèm quan tâm đến y.

Húp được mấy muỗng cháo, Oánh Hoặc không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói với vị tiểu nha đầu vẫn đang rất cảnh giới:

"Quỳnh Dung muội muội, sau này ta đến tìm muội chơi được không?"

"Được à!"

Quỳnh Dung buột miệng đáp, sau đó suy nghĩ lại bổ sung một câu:

"Bất quá hôm nay phải giúp hai tỷ tỷ của muội quay về!"

"Được!"

Oánh Hoặc sảng khoái hồi đáp, sau đó nhìn sang thiếu niên bên cạnh, thấy biểu hiện của y vẫn bình thường, nhưng Oánh Hoặc biết trong lòng y lúc này đang khẩn trương lắng nghe. Thế là vị công chúa ma tộc điêu ngoa nửa thật nửa giả nói:

"Quỳnh Dung muội muội, sau này ta đến sẽ tranh ăn với muội đó. Vốn muội ăn được một bát nhưng có ta thì muội chỉ được nửa bát thôi!"

"A!"

Nghe Oánh Hoặc nói, tiểu Quỳnh Dung đang thưởng thức chén cháo nóng nhất thời cũng ngẩn ra suy nghĩ. Bất quá chỉ thoáng sau, tiểu muội muội thông minh đã nghĩ được phương pháp giải quyết:

"Ma nữ tỷ tỷ đừng lo, sau này kêu ca ca nấu nhiều hơn thì chúng ta đều có thể được ăn như nhau"

...

"Muội muội nghĩ thật chu đáo!"

Đợi dùng xong bữa sáng, ánh nắng đã tỏa khắp mọi ngóc ngách. Lúc này Tỉnh Ngôn đứng nhìn Oánh Hoặc cùng Quỳnh Dung đem bát đi rửa, trả lại nguyên vẹn đồ đạc cho chủ nhân căn nhà. Xong chuyện, Tỉnh Ngôn cười nói với tiểu ma nữ:

"Chúng ta đi thôi".

Nói xong tay vung lên, định thi pháp như lần trước làm Oánh Hoặc mê man.

"Khoan khoan!"

"Chuyện gì?"

Tỉnh Ngôn đầy cảnh giới, Oánh Hoặc mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, nói:

"Ngươi xác định là kì hẹn năm ngày? Không phải mười ngày nửa tháng?"

"Đúng, là năm ngày, ta nhớ rất rõ".

Thiếu niên thành thật hồi đáp. Đáp xong thì thấy trong mắt người đối diện lộ ra thần sắc lưu luyến. Thấy nàng như thế, Tỉnh Ngôn cũng đành nói thẳng:

"Cung chủ điện hạ, hôm nay đã đến hạn định, ta không thể làm người thất tín".

Nói xong, hai tay vung lên, một màn hắc vụ liền xuất hiện, tiểu ma chủ liền bị quỷ vương vụ pha lẫn Thái hoa đạo lực làm cho mê man.

Khác với lần trước, lần này khi ôm thân thể của ma nữ bên hông, Tỉnh Ngôn cảm giác rất rõ đường nét lồi lõm trên người nàng. Hai chân điểm xuống đất phi thân lên không, thiếu niên đường chủ huyết khi phương cương bất giác nghĩ:

"Quên hỏi chuyện sớm nay rốt cuộc là..."

Ôm Oánh Hoặc trong tay, cảm nhận thân thể mềm mại của nàng, trong đầu Tỉnh Ngôn chợt mụ mị, lúc này chợt nhớ quên hỏi chuyện lúc sớm. Ai, xem ra chuyện đó đã thành một án chưa giải quyết được, cũng không biết liệu có cơ hội giải khai hay không.

Trong đầu suy nghĩ lung tung, bất tri bất giác đã vượt khỏi đầm lầy, trước mặt bọn họ là dòng sông đỏ ngầu phù sa, vận pháp quyết nhập thủy di chuyển, sau một lúc đã ra đến biển xanh mênh mông. Cắt ngang đầu sóng di chuyển, chưa đến nửa canh giờ, Tỉnh Ngôn đã dẫn Quỳnh Dung đến nơi có dòng nước ngầm đã tìm ra hôm trước.

Đưa ma nữ hôn mê cho Quỳnh Dung canh giữ, Tỉnh Ngôn toàn lực thi triển "Thuấn thủy quyết" men theo dòng ám lưu ấm áp đặc dị, tiềm tra mấy trăm dặm, phát hiện không có tung tích của ma tộc, Tỉnh Ngôn lúc này mới thấy yên tâm. Sau đó y tìm được một nơi có địa hình thủy thế đặc biệt gần dòng hải lưu, ghi nhớ kỹ càng, phân phó Quỳnh Dung mấy câu thì phi thân nhập hải, ẩn thân di chuyển đến Lê linh ma châu, tác pháp truyền lời cho ma nhân.

Còn lúc này, chúng ma tộc trên Lê linh châu đảo cũng khẩn trương vạn phần, lo sợ chuyện này có biến cố giữa chừng. Theo lệnh của Hung Lê trưởng lão, mấy ngày nay bọn chúng không hề cho người đi truy tìm nơi hạ lạc của tiểu cung chủ, mà y theo hẹn định chờ đợi ở Lê linh châu.

"Ngàn vạn lần chớ xảy ra chuyện gì!"

Sang ngày thứ năm, dường như tất cả binh tướng ma tộc đều kiên nhẫn cầu nguyện trong lòng. Chuyện hôm nay quả thật trọng đại, dù trưởng lão đã bảo đảm thiếu niên tuyệt đối không thất ước, nhưng chúng nhân vẫn hết sức thấp thỏm. Bởi vì, tuy chiếu theo đạo lý, thiếu niên không có lý do gì để phạm ước, nhưng vạn nhất y tuổi trẻ không hiểu chuyện, hoặc không khống chế được pháp lực cổ quái, nếu để cung chủ xảy ra chuyện gì khiến ma quân nổi giận, không cần nói, ma chúng trên ma châu đảo, bao gồm cả Hung Lê trưởng lão, đều khó tránh khỏi kết cục bị tiêu phách lạc hồn.

Chính vì như thế, đến sáng ngày thứ năm, dường như tất cả ma binh trên Lê linh chư đảo đều triệt hồi về cố thủ Lê linh đảo. Hành động như thế là vì sợ có tộc binh nào không cẩn thận, kinh động thiếu niên không dám đến truyền lời thì rắc rối to!

Trước khi hai bên giáp mặt, thật là ai nấy đều cẩn thận, không dám có chút sơ sót nào.

Mãi đến khi Tỉnh Ngôn phóng xuất "Viên linh thủy kính" để truyền lời, không bao lâu đã được quân thám thính của ma đảo phát hiện, lập tức chuyển lời báo cho Hung Lê trưởng lão. Lần này chỉ đơn giản có một câu:

"Đông nam thiên nam một ngàn bốn trăm dặm, nơi hòn đảo có thủy triều đỏ sẫm".

"Tôi biết nơi này!"

Đợi ma binh báo xong, bên cạnh hắc bào trưởng lão liền có mấy ma tướng không hẹn cùng lên tiếng.

"Được, bọn ta đi nhanh".

Hung Lê trưởng lão ra lệnh thủ hạ nghiêm thủ bổn đảo, sau đó dẫn Hoang Vãn cùng mấy thủ hạ đắc lực, áp giải hai thiếu nữ đang cầm tù trên đảo, phá không mà đi.

Trên đường, giống như đã có ước hẹn với thiếu niên đường chủ, hôm nay Hung Lê cũng rất hòa ái với hai cô gái. Lão nói với Tuyết Nghi, Linh Y, một chút nữa sẽ trả hai người lại cho tiểu hữu của bọn họ, mong cả hai tạm nhẫn nại, không nên để xảy ra chuyện.

Bỗng nhiên nghe lão nói như thế, hai cô gái tự nhiên hết sức kinh ngạc.

"Là Tỉnh Ngôn đến cứu chúng ta?"

Luôn cho rằng chắc phải là phụ thân Động Đình quân dẫn thủ hạ đến cứu mình, hiện tại nghe nói thế, Linh Y không khỏi vô cùng kinh ngạc.

Nghe Hung Lê nói vậy, Linh Y vừa cảm động vừa lo lắng, nghĩ đến Tỉnh Ngôn thế đơn lực cô, liệu có cách nào chống lại thế lực to lớn của ma tộc, lần này, có phải là một cái bẫy hay không? Nghĩ đến đây, Tứ độc long nữ trập trùng lo lắng. Lúc này, bất chợt đảo mắt thì vừa hay cũng nhìn thấy sự ưu tư trong mắt của Tuyết Nghi, thế là Linh Y càng thêm sầu não. Hiện tại nàng chỉ nghĩ, nếu chút nữa thấy không ổn thì phải tận lực để Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung đào tẩu.

Chỉ là, Tứ độc công chúa đang sầu lo trong lòng không đoán ra tình thế trước mắt, cũng không đoán ra tâm ý chân thật của thiếu nữ đồng bạn. Lúc này, vị nữ hài thanh lãnh bị hiểu lầm là nữ tướng của Long tộc công chúa đang suy nghĩ trong đầu:

"Ai, Linh Y muội có binh mã Long tộc đến cứu, đường chủ đâu cần lo lắng như thế. Phen này đến chắc là do Quỳnh Dung muội muội yêu cầu..."

Nghĩ đến chỗ đó, nhìn không ít ma nhân ma lực cường đại xung quanh, Tuyết Nghi không khỏi sầu thảm, thê thiết nghĩ:

"Lần này đường chủ đã nghĩ sai rồi. Hạng tinh linh thảo mộc như ta đâu có giá trị gì để phải mạo hiểm chứ? Chút nữa, đợi lúc mấy ma nhân định hạ thủ, ta sẽ tự đoạn trước, như thế đường chủ và Quỳnh Dung đều không bị vướng víu, cũng không để bị ma nhân bắt được".

"Còn ta, chỉ cần nhìn thấy bọn họ lần cuối là đủ rồi..."

Thế là vị mai tuyết tinh linh đã hạ quyết tâm, khôi phục lại thần thái lãnh ngạo như thường, không còn một chút sợ hãi, lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện