TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Tác giả: Quản Bình Triều.
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
Chương 20: Hận ma chướng chi công cao.
Dịch: Thanh Phong
Nguồn: Văn đàn
Đang lúc Thanh Hà lão đạo giả bộ cố làm ra vẻ huyền bí, thiếu niên Tỉnh Ngôn thường ngày rất thân thuộc với lão, vừa thấy bộ dạng này của lão đầu nhân, liền biết trong lòng lão tiểu tử này đã nhụt chí. Tỉnh Ngôn cười thầm, không tưởng được lão đầu nhân này bình thường lúc vẽ bùa trừ tà, động tác đều hết sức bài bản, thể hiện một thân đạo pháp cao diệu, dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang, nhưng khi bị mấy lời quái dị này hù dọa thì cũng không được việc gì.
Đang định thay lão đạo khuất lấp mấy câu, thì nghe Chúc viên ngoại đáp:
"Đạo trưởng có chỗ không biết, tuy nói yêu dị do tâm sinh, nhưng yêu dị ở Trạch viện ta lại là hoàn toàn có thật!"
Vừa nghe lời này, cả lão đạo lẫn Tỉnh Ngôn đều giật thót trong lòng. Chúc viên ngoại tiếp tục nói:
"Đại khái hơn nửa tháng trước, trong trạch viện ta không được yên ổn. Ban ngày nhìn lên không thì có ngói bay, ban đêm thì có tiếng quỷ rên rỉ. Thỉnh thoảng ở chỗ không người lại bỗng phát lửa...Chính vì mấy dị trạng như thế, náo loạn đến cả gà chó trong nhà cũng không yên! Cầu mong tiên trưởng cứu ta!..."
Mấy lời này của Chúc viên ngoại làm cho hai người già trẻ vốn chuẩn bị đến đây kiếm bổng lộc, nghe xong phát rét trong lòng.
"Đúng vậy! Yêu quái đó thật đáng sợ..." Nói chen lời Chúc viên ngoại là con trai Chúc Văn Tài của lão đang ngơ ngẩn. Chỉ là lời mới nói được nửa đã bị lão tử của hắn lừ mắt ngắt ngang.
Tỉnh Ngôn thấy không khí có chút nhạt nhẽo, liền chen lời hỏi: "Việc này..việc này đã hơn nửa tháng, chẳng lẽ chưa mời đạo gì pháp sư nào sao?" Tỉnh Ngôn lúc này cũng là một thân đạo y đạo quan, rất có nghiệp vụ. Thanh Hà lão đạo cũng luôn chú ý, mỗi lần Tỉnh Ngôn theo lão làm việc, đều kêu y đổi một đạo bào cũ.
"Đương nhiên mời rồi! Cả Vương Bàn Vương đạo trưởng của Tam Thanh Sơn Bà Dương huyện cũng đã mời rồi".
"Kết quả thế nào?" Tuy biết chắc đáp án không hề tốt đẹp, nhưng già trẻ hai người lúc này vẫn mong có kì tích phát sinh, không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi.
"Ai! Mấy chuyện quái dị trong viện vẫn như cũ; Vương đạo trưởng không biết vì sao, từ sau hôm đến viện hàng yêu, quay về liền bệnh không cất mình nổi, đến nay vẫn còn nằm trên giường dưỡng bệnh; Môn nhân đệ tử của ngài cả ngày lần lượt đến làm nhộn ở tiệm gạo ta, ta phải bồi thường không ít tiền thuốc".
Tuy không nói yêu dị đó thế nào, nhưng hai người Thanh Hà cùng Tỉnh Ngôn nghe mấy lời này càng sởn gai góc. Phải biết Vương Bàn đạo trưởng ở Tam Thanh Sơn, là một tài năng xuất chúng trong nghề của bọn họ.
Chỉ thấy sắc mặt lão đạo bỗng biến thành trắng nhợt, lúng búng nói: "Ặc..ặc...Chuyện này, chuyện hàng yêu bắt quái này...Đúng rồi, chuyện hàng yêu bắt quái này, nguyên bổn cũng không đáng kể. Chỉ là hôm nay lúc Quý gia đinh đến mời, chỉ nói là vẽ bùa trừ tà, vì vậy bần đạo đi vội, pháp bảo hàng yêu quên không mang theo, chi bằng đợi bần đạo quay về, lấy đủ các loại pháp khí hàng yêu, ngày mai lại đến".
"Quả nhiên người nhiều kinh nghiệm có khác!" Tỉnh Ngôn thầm nghĩ. Cơ sở của Thanh Hà lão đạo này bản thân biết rất rõ, thân mật hợp tác cũng nhiều lần, có thấy qua dùng pháp bảo pháp khí gì đâu. Rõ ràng đây chỉ là một động tác giả, chính là bắt chước Hán chủ Lưu Bang trên Hồng môn yến, tâm tư của lão đạo Tỉnh Ngôn cũng hoàn toàn đoán được.
Trước hết cứ từ biệt, đi khỏi rồi hãy nói. Cái gì mà ngày mai lại đến, đều là nói vớ vẩn! Tỉnh Ngôn dám cá, chân vừa bước khỏi cửa, Thanh Hà lão đạo lập tức sẽ xuất môn vân du, hoặc đi Bà Dương Hồ chọn mua hàng tươi, hoặc đi Tam Thanh Sơn thăm Vương đạo huynh, vô luận lí do đường hoàng tốt đẹp nào, trong vài ngày sắp tới đừng hòng tìm thấy lão ở trong Nhiêu Châu thành!
Nhưng có câu "Đạo cao một thước, Ma cao một trượng", Chúc viên ngoại đã thiết kế ra Hồng môn yến. đâu dễ có pháp sư rơi vào tròng, há có thể tái phạm sai lầm của Sở bá vương năm xưa, liền túm lấy tay áo lão đạo, kêu lên:
"Tiên trưởng nhất định phải cứu ta! Toàn gia kẻ hèn này hiện giờ đang như thân trong nước sâu lửa đỏ, một ngày cũng không thể chịu đựng nổi! Mong đạo trưởng mở lòng từ bi, giải thoát sự khốn đốn này cho nhà ta. Còn pháp bảo gì đó, không cần phiền đạo trưởng, có pháp khí gì, cứ liệt kê hết ra, tại hạ kêu gia đinh theo đó mà đi lấy, không dám phiền ngọc chỉ của tiên trưởng!"
Chúc viên ngoại thầm nói từ khi Vương Bàn Vương đạo trưởng trên Tam Thanh Sơn đến nhà hàng yêu không thành còn bị yêu cắn, thì cũng không có ai dám đến nữa; Hôm nay lão đạo chỗ thiện duyên này mù mà mù mờ, lại tự vui vẻ dẫn xác đến, đã mời đến được thì không thể dễ dàng để lão đi mất. Nhìn bộ dạng cấp bách của Chúc viên ngoại, xem ra Chúc gia cũng thật sự không chịu nổi nữa, đã khó mời được pháp sư thì càng không thể để dễ dàng bỏ đi như thế.
Đang khi lão đạo bối rối không biết làm sao thì Tỉnh Ngôn lên tiếng giải vây:
"Chúc viên ngoại à, tiểu tử có một chuyện không rõ. mấy loại quái dị ngài nói, lại nghe có tiếng yêu quái khóc lóc rên rỉ, ban ngày còn có ngói bay gì đó; Thế nhưng vì sao cho đến lúc này, đã qua một thời gian dài, vẫn không có động tĩnh gì?"
"Ài!..Cái này đúng à!" Nghe lời này của thiếu niên, Chúc viên ngoại mới nghĩ đến, sớm nay yêu quái còn làm loạn, nhưng từ lúc một già một trẻ đến nhà, yêu quái đó lập tức an phận thủ kỷ, không ngờ cả một tiếng động cũng không phát ra.
"Chẳng lẽ Thanh Hà lão đạo này quả thật có chúy môn đạo hay sao? Nói không chừng đúng như thế, nghĩ Thương Thanh Cung thiên hạ biết tiếng, trong phái nhất định là tàng long ngọa hổ, cho dù Thanh Hà đạo trưởng chỉ là một đạo sĩ tạp dịch, cũng nhất định là không tầm thường à!".
Tâm tư này của Chúc viên ngoại, cho thấy hôm nay lão mời Thanh Hà đến, cũng là vì quá cấp bách làm đại thôi. Không tưởng hôm nay yêu quái đó lại phản ứng như thế, không còn ra tác loạn nữa. Chỉ là việc này đối với Thanh Hà và Tỉnh Ngôn mà nói lại là không phải chuyện tốt, bởi vì nó đã khiến Chúc viên ngoại sinh lòng tin tưởng năng lực bọn họ. Trong mắt Chúc viên ngoại, Thanh Hà đạo trưởng trước mặt, bất tri bất giác đã từ kẻ giang hồ kiếm cơm, biến thành liều thuốc cứu mạng.
Đang lúc Chúc viên ngoại vui mừng trong lòng, lại nghe Thanh Hà đạo trưởng nói:
"À! Đồ nhi của ta nói rất có đạo lý! Ngài xem quý trạch hiện giờ cũng không có sự quái dị nào, Chúc viên ngoại ngài không nên hí lộng bần đạo. Chính như lời của bần đạo, nghĩ Nhiêu Châu thành trời đất trong sáng, sao có thể có yêu dị chứ! Yêu dị do tâm sinh thôi! Lão đạo phải cáo từ ở đây rồi!"
Thanh Hà lão đầu nhân lúc này không muốn lưu lại thêm chút nào, miệng hùm gan sứa nói xong mấy lời này liền đứng dậy, muốn cáo từ bỏ đi.
"A...Tiên trưởng xin chờ chút!" Thấy liều thuốc cứu mạng này muốn đi, Chúc viên ngoại vội giữ lấy.
"Ài! Ta đã nói Chúc viên ngoại rồi, ngài sao còn ngăn cản ta? Chẳng lẽ quý trạch còn muốn có yêu quái đến hay sao?" Lão đạo hiện tại cũng không giả bộ trang nghiêm nữa, thấy Chúc viên ngoại ngăn cản, hết sức không vui.
Nghe lời nói nặng của lão đạo, Chúc viên ngoại hệt như kiến bò trên chảo. Chúc lão bản lòng thầm kêu khổ, oán trách yêu quái này lại khôn khéo như thế, vừa nghe tiếng gió, thấy có cao nhân ở đây, lại an tĩnh như thường, cũng không ra làm loạn một hồi để tiên trưởng tiêu diệt. Hôm nay mắt thấy cao nhân cứu khổ cứu nạn này muốn nhấc chân bỏ đi, Chúc viên ngoại không ngớt kêu khổ trong lòng. Sự tình khẩn cấp cũng mặc kệ tất cả, lòng hạ quyết tâm, thầm kêu:
" Chuyện đến nước này, không còn cách rồi! Chỉ đành dùng chiêu đó thôi!"