Thậm chí… tại thời điểm đánh chết Từ Đại Hổ, Từ Huyền còn đưa lưng về phía hắn.
Cuối cùng một mình Từ Huyền dùng thủ đoạn sấm sét đánh chết hai người!
Mà trong bóng tối, khuôn mặt Từ Huyền lạnh lùng như máy móc, hai tròng mắt như nước đọng, hô hấp gấp gáp, lưng như cung, đứng yên tại chỗ, song chưởng vẫn duy trì tư thái như cũ.. Nguồn truyện:
Một người đối mặt chém giết với hai tên ác đồ cùng hung cực ác, thân hình Từ Huyền cắm rễ tại chỗ, ngực phập phồng, hơi thở bất định.
Hai tròng mắt lặng yên như nước dần dần nội liễm lại, khôi phục vẻ bình thường xong, trên mặt lộ vài phần sợ hãi, thân hình hắn nhanh chóng mềm nhũn rồi ngồi xuống dưới đất.
Nếu hắn không dung nhập áo nghĩa của bí quyết chữ Tính, tâm thần cảnh giới sẽ đi không đi tới được đỉnh phong, đến trạng thái đối địch bình ổn nhất, như vậy cuối cùng thắng bại, kết cục sinh tử cũng vẫn không biết là gì.
Cuối cùng Từ Huyền dùng thủ đoạn sấm sét chém chết hai người, nhìn thì như đơn giản nhưng từng chi tiết xuất thủ, độ lớn của góc đều được lý trí của Từ Huyền tính toán cẩn thận.
Nếu chỉ sai sót một chút, sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Cũng chỉ có tại bí quyết chữ Tĩnh, lý trí hoàn mỹ thì tinh thần khí mới đạt được trạng thái bình ổn đỉnh phong, có thể làm được chuyện tình mạo hiểu đáng sợ như này. Một khi có bất kỳ có điều gì ràng buộc thì đều có thể thất bại trong gang tấc.
Ngồi xếp bằng tại chỗ trong chốc lát, thân thể Từ Huyền từ từ khôi phục, nhìn hai bộ thi thể trước mặt, hắn không khỏi biến sắc.
Lấy thân phận đệ tử tiên môn của hắn hiện giờ, chém giết một hai luyện thể phàm sĩ, pháp quy thế tục khó có thể ước thúc. Chỉ có điều một người trong đó là thành viên Huyết Linh đạo, điều này khiến Từ Huyền phải suy nghĩ.
Suy nghĩ một chút, hắn đi tới trước hai người, lấy ra một ít vật phẩm, giống như là Linh nguyên tệ.
Rất nhanh, hắn tìm được một khối đầu lâu huyết sắc từ trên người Huyết Linh đạo Tào Phi, không biết dùng tài liệu nào chế tạo, sau khi chạm vào cảm thụ được một cỗ khí tức quỷ dị bên trong lộ ra huyết tinh băng lãnh.
Sắc mặt Từ Huyền lập tức biến đổi.
Vật ấy hẳn là bằng chứng thân hận của thành viên Huyết Linh đạo.
Bằng vào ký ức kiếp trước, hắn rõ ràng trong lòng, nếu như bên trong Huyết Linh đạo có tiên sĩ thần thông vị tất không thể thông qua bí thuật cảm ứng được phương hướng của vật này. Thậm chí ngay từ lúc thành viên chết đi có thể cảm ứng được yếu ớt.
Hắn lập tức thu cái đầu lâu cùng với chuôi loan đao kỳ lạ lại, sau đó nhanh chóng thi triển bí quyết chữ Phiêu… sưu một tiếng bắn mình lên không như khinh yến rời khỏi làng. Sau nửa canh giờ bôn ba hơn mười dặm đường, Từ Huyền ném hai đồ vật này vào trong một cái hồ giữa rừng núi hoang dã.
Làm xong những chuyện này, Từ Huyền không khỏi buông ra một hơi thở, sau đó hắn phản hồi lại đường cũ, đi tới nhà Từ Đại Hổ, ném hai thi thể vào trong bẫy rập, phóng hỏa đốt thành tro bụi, cuối cùng dùng một tầng đất phủ lên trên.
- Từ Đại Hổ đã chết, tai họa ngầm trong thôn đã được cởi bỏ, chỉ còn lại Từ Tiểu Hổ chắc chắn đã trốn đi từ lâu. Lấy thiên phú phế linh căn của hắn sau này sẽ không ra hồn. Dù ngày sau có người hoài nghi thì cũng sẽ không dám trêu chọc tới ta thân ở trong tiên môn.
Từ Huyền suy tư trong lòng, hiện giờ hắn lo lắng cũng chỉ có Huyết Linh đạo thần bí quỷ dị kia.
Chỉ có điều nghĩ tới tang vật đã bị ném vào trong núi hoang dã cách thôn rất xa, rất có thiên hướng về phương vị Phong Vũ tiên môn, về lý sẽ không làm hại tới Dương Mẫu thôn. Huyết Linh đạo kia dù hung tàn đáng sợ tới mức nào cũng tuyệt đối không dám phạm vào tiên môn.
Buổi tối về nhà, Từ Huyền ngả đầu ngủ, hắn nghĩ tới cách đây không lâu chính mình đã giết chết hai người mà không khỏi kinh sợ.
Cho dù hắn dung hợp ký ức kiếp trước nhưng chung quy cũng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, đây là lần đầu tiên giết người trong cuộc đời này, lại là một lần hai cái, trong lòng tự nhiên có chút bất an.
Buối tối tiến nhập mộng đẹp, Từ Huyền không hể suy nghĩ tiến vào trong Ký Ức Tinh Hải.
Mà nay, toàn bộ tinh hải đều ảm đạm hoang ắng, trong đó phương viên khu vực năm sáu dặm trở thành tinh không sáng sủa, bao gồm cả hai ngôi sao nhỏ cùng với vô số tinh sa huyền phù xung quanh.
Các khu vực còn lại đều ảm đạm, thê lãnh hoang vũ, vô biên vô tận, toàn bộ đều là ký ức kiếp trước không được khôi phục, bị vây trong trạng thái ngủ say.
Chỉ có khu vực sáng sủa thì Từ Huyền mới có thể hấp thu những cảm ngộ và ký ức này, hắn cũng dần dần đồng hóa, đạt được một bộ phận trong đó.
Thế nhưng so sánh với tinh không vô tận lờ mờ kia, hiện nay khu vực Từ Huyền mở ra giống như muối bỏ bể, đây gần như chỉ là bộ phận ký ức trước mười sáu tuổi.
- Có phải thực lực của ta càng mạnh thì càng khôi phục được nhiều ký ức hơn không? Thậm chí có thể khôi phục được tất cả ký ức sở hữu kiếp trước? Từ Huyền trống rỗng dò hỏi.
- Ha ha, trên lý luận là như vậy.
Tàn hồn kiếp trước hiện lên trong khu vực tinh hải sáng sủa:
- Khôi phục ký ức có liên quan tới độ mạnh yếu của linh hồn. Nếu như ngươi có thể có được Hồn Mặc thạch ẩn chứa hồn lực của Tu giới thì sẽ nhanh chóng tu bổ ký ức kiếp trước hơn.
Linh quáng thạch ẩn chứa hồn lực thuần túy?
Từ Huyền lộ ra bộ dáng có chút suy nghĩ, lúc trước ở quáng địa Đại Từ gia, Hồn Mặc thạch kia bạo tác phát tán hồn lực, bị Ký Ức Tinh Hải hấp thu một bộ phận, lúc đó mới mở ra một khối ký ức sứt mẻ nho nhỏ.
Thế nhưng bằng vào một khối ký ức sứt mẻ kia, lúc này hắn đã mở rộng địa bàn trong tinh hải lên tới phương viên năm sáu dặm, lượng tin tức ký ức lớn hơn ban đầu phải tới chục lần.
- Ký Ức Tinh Hải này chính là một bảo tàng vô cùng vô tận, hiện giờ ta biết chỉ như một hạt nước mưa đã có thành tựu như vậy. Ngày sau nỗ lực đề thăng thực lực, cố gắng khai phá phân nửa bảo tàng này, không, cho dù chỉ một phần trăm, một phần nghìn thì cũng đã không biết kinh khủng đến bao nhiêu…
Từ Huyền nghĩ tới đây liền hưng phấn bừng bừng không ngủ được.
Tồn tại của Ký Ức Tinh Hải so với bất kỳ bảo tàng, bảo vật nào đều tốt hơn. Dù sao những bảo bối khác chung quy chỉ là vật ngoại thân, không phải như ký ức và kinh nghiệm cảm ngộ vô cùng vô tận như vậy, có thể hoàn toàn chuyển hóa cho chính mình.
- Ngươi phải nhanh chóng đề thăng thực lực, khi thực lực của ngươi đạt đến một cao độ thì có thể tìm được tài sản trước đây của ngươi lưu lại.
Trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước lộ ra vài tia chờ mong.
- Tài sản kiếp trước lưu lại?
Con mắt Từ Huyền phát sáng.
Kiếp trước cường đại không thể đánh giá được sẽ lưu lại bảo tàng gì, thiên tài địa bảo nào? Tiên đan linh dược? Bảo bối tiên gia trong truyền thuyết? Hay là động phủ bảo tàng?
Kiếp trước cường đại như vậy, hẳn là còn có rất nhiều đạo lữ, thị thiếp xinh đẹp. Tý như Lỵ sư muội thanh nhã như tiên của tiên môn kiếp trước, hắc hắc, chẳng phái chính mình cũng có thể…
Cuối cùng một mình Từ Huyền dùng thủ đoạn sấm sét đánh chết hai người!
Mà trong bóng tối, khuôn mặt Từ Huyền lạnh lùng như máy móc, hai tròng mắt như nước đọng, hô hấp gấp gáp, lưng như cung, đứng yên tại chỗ, song chưởng vẫn duy trì tư thái như cũ.. Nguồn truyện:
Một người đối mặt chém giết với hai tên ác đồ cùng hung cực ác, thân hình Từ Huyền cắm rễ tại chỗ, ngực phập phồng, hơi thở bất định.
Hai tròng mắt lặng yên như nước dần dần nội liễm lại, khôi phục vẻ bình thường xong, trên mặt lộ vài phần sợ hãi, thân hình hắn nhanh chóng mềm nhũn rồi ngồi xuống dưới đất.
Nếu hắn không dung nhập áo nghĩa của bí quyết chữ Tính, tâm thần cảnh giới sẽ đi không đi tới được đỉnh phong, đến trạng thái đối địch bình ổn nhất, như vậy cuối cùng thắng bại, kết cục sinh tử cũng vẫn không biết là gì.
Cuối cùng Từ Huyền dùng thủ đoạn sấm sét chém chết hai người, nhìn thì như đơn giản nhưng từng chi tiết xuất thủ, độ lớn của góc đều được lý trí của Từ Huyền tính toán cẩn thận.
Nếu chỉ sai sót một chút, sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Cũng chỉ có tại bí quyết chữ Tĩnh, lý trí hoàn mỹ thì tinh thần khí mới đạt được trạng thái bình ổn đỉnh phong, có thể làm được chuyện tình mạo hiểu đáng sợ như này. Một khi có bất kỳ có điều gì ràng buộc thì đều có thể thất bại trong gang tấc.
Ngồi xếp bằng tại chỗ trong chốc lát, thân thể Từ Huyền từ từ khôi phục, nhìn hai bộ thi thể trước mặt, hắn không khỏi biến sắc.
Lấy thân phận đệ tử tiên môn của hắn hiện giờ, chém giết một hai luyện thể phàm sĩ, pháp quy thế tục khó có thể ước thúc. Chỉ có điều một người trong đó là thành viên Huyết Linh đạo, điều này khiến Từ Huyền phải suy nghĩ.
Suy nghĩ một chút, hắn đi tới trước hai người, lấy ra một ít vật phẩm, giống như là Linh nguyên tệ.
Rất nhanh, hắn tìm được một khối đầu lâu huyết sắc từ trên người Huyết Linh đạo Tào Phi, không biết dùng tài liệu nào chế tạo, sau khi chạm vào cảm thụ được một cỗ khí tức quỷ dị bên trong lộ ra huyết tinh băng lãnh.
Sắc mặt Từ Huyền lập tức biến đổi.
Vật ấy hẳn là bằng chứng thân hận của thành viên Huyết Linh đạo.
Bằng vào ký ức kiếp trước, hắn rõ ràng trong lòng, nếu như bên trong Huyết Linh đạo có tiên sĩ thần thông vị tất không thể thông qua bí thuật cảm ứng được phương hướng của vật này. Thậm chí ngay từ lúc thành viên chết đi có thể cảm ứng được yếu ớt.
Hắn lập tức thu cái đầu lâu cùng với chuôi loan đao kỳ lạ lại, sau đó nhanh chóng thi triển bí quyết chữ Phiêu… sưu một tiếng bắn mình lên không như khinh yến rời khỏi làng. Sau nửa canh giờ bôn ba hơn mười dặm đường, Từ Huyền ném hai đồ vật này vào trong một cái hồ giữa rừng núi hoang dã.
Làm xong những chuyện này, Từ Huyền không khỏi buông ra một hơi thở, sau đó hắn phản hồi lại đường cũ, đi tới nhà Từ Đại Hổ, ném hai thi thể vào trong bẫy rập, phóng hỏa đốt thành tro bụi, cuối cùng dùng một tầng đất phủ lên trên.
- Từ Đại Hổ đã chết, tai họa ngầm trong thôn đã được cởi bỏ, chỉ còn lại Từ Tiểu Hổ chắc chắn đã trốn đi từ lâu. Lấy thiên phú phế linh căn của hắn sau này sẽ không ra hồn. Dù ngày sau có người hoài nghi thì cũng sẽ không dám trêu chọc tới ta thân ở trong tiên môn.
Từ Huyền suy tư trong lòng, hiện giờ hắn lo lắng cũng chỉ có Huyết Linh đạo thần bí quỷ dị kia.
Chỉ có điều nghĩ tới tang vật đã bị ném vào trong núi hoang dã cách thôn rất xa, rất có thiên hướng về phương vị Phong Vũ tiên môn, về lý sẽ không làm hại tới Dương Mẫu thôn. Huyết Linh đạo kia dù hung tàn đáng sợ tới mức nào cũng tuyệt đối không dám phạm vào tiên môn.
Buổi tối về nhà, Từ Huyền ngả đầu ngủ, hắn nghĩ tới cách đây không lâu chính mình đã giết chết hai người mà không khỏi kinh sợ.
Cho dù hắn dung hợp ký ức kiếp trước nhưng chung quy cũng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, đây là lần đầu tiên giết người trong cuộc đời này, lại là một lần hai cái, trong lòng tự nhiên có chút bất an.
Buối tối tiến nhập mộng đẹp, Từ Huyền không hể suy nghĩ tiến vào trong Ký Ức Tinh Hải.
Mà nay, toàn bộ tinh hải đều ảm đạm hoang ắng, trong đó phương viên khu vực năm sáu dặm trở thành tinh không sáng sủa, bao gồm cả hai ngôi sao nhỏ cùng với vô số tinh sa huyền phù xung quanh.
Các khu vực còn lại đều ảm đạm, thê lãnh hoang vũ, vô biên vô tận, toàn bộ đều là ký ức kiếp trước không được khôi phục, bị vây trong trạng thái ngủ say.
Chỉ có khu vực sáng sủa thì Từ Huyền mới có thể hấp thu những cảm ngộ và ký ức này, hắn cũng dần dần đồng hóa, đạt được một bộ phận trong đó.
Thế nhưng so sánh với tinh không vô tận lờ mờ kia, hiện nay khu vực Từ Huyền mở ra giống như muối bỏ bể, đây gần như chỉ là bộ phận ký ức trước mười sáu tuổi.
- Có phải thực lực của ta càng mạnh thì càng khôi phục được nhiều ký ức hơn không? Thậm chí có thể khôi phục được tất cả ký ức sở hữu kiếp trước? Từ Huyền trống rỗng dò hỏi.
- Ha ha, trên lý luận là như vậy.
Tàn hồn kiếp trước hiện lên trong khu vực tinh hải sáng sủa:
- Khôi phục ký ức có liên quan tới độ mạnh yếu của linh hồn. Nếu như ngươi có thể có được Hồn Mặc thạch ẩn chứa hồn lực của Tu giới thì sẽ nhanh chóng tu bổ ký ức kiếp trước hơn.
Linh quáng thạch ẩn chứa hồn lực thuần túy?
Từ Huyền lộ ra bộ dáng có chút suy nghĩ, lúc trước ở quáng địa Đại Từ gia, Hồn Mặc thạch kia bạo tác phát tán hồn lực, bị Ký Ức Tinh Hải hấp thu một bộ phận, lúc đó mới mở ra một khối ký ức sứt mẻ nho nhỏ.
Thế nhưng bằng vào một khối ký ức sứt mẻ kia, lúc này hắn đã mở rộng địa bàn trong tinh hải lên tới phương viên năm sáu dặm, lượng tin tức ký ức lớn hơn ban đầu phải tới chục lần.
- Ký Ức Tinh Hải này chính là một bảo tàng vô cùng vô tận, hiện giờ ta biết chỉ như một hạt nước mưa đã có thành tựu như vậy. Ngày sau nỗ lực đề thăng thực lực, cố gắng khai phá phân nửa bảo tàng này, không, cho dù chỉ một phần trăm, một phần nghìn thì cũng đã không biết kinh khủng đến bao nhiêu…
Từ Huyền nghĩ tới đây liền hưng phấn bừng bừng không ngủ được.
Tồn tại của Ký Ức Tinh Hải so với bất kỳ bảo tàng, bảo vật nào đều tốt hơn. Dù sao những bảo bối khác chung quy chỉ là vật ngoại thân, không phải như ký ức và kinh nghiệm cảm ngộ vô cùng vô tận như vậy, có thể hoàn toàn chuyển hóa cho chính mình.
- Ngươi phải nhanh chóng đề thăng thực lực, khi thực lực của ngươi đạt đến một cao độ thì có thể tìm được tài sản trước đây của ngươi lưu lại.
Trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước lộ ra vài tia chờ mong.
- Tài sản kiếp trước lưu lại?
Con mắt Từ Huyền phát sáng.
Kiếp trước cường đại không thể đánh giá được sẽ lưu lại bảo tàng gì, thiên tài địa bảo nào? Tiên đan linh dược? Bảo bối tiên gia trong truyền thuyết? Hay là động phủ bảo tàng?
Kiếp trước cường đại như vậy, hẳn là còn có rất nhiều đạo lữ, thị thiếp xinh đẹp. Tý như Lỵ sư muội thanh nhã như tiên của tiên môn kiếp trước, hắc hắc, chẳng phái chính mình cũng có thể…
Danh sách chương