- Được rồi.
Từ Huyền nhún vai:
- Dù sao đi nữa ta cũng không có Linh Uẩn Thất để bồi dưỡng, chuyển cho các ngươi vậy.
- Linh Uẩn Thất? Mấy vị Linh tài sư nghe vậy không khỏi mở to mắt lên, thần sắc thêm ngưng trọng vài phần, thiếu niên trước mặt quả nhiên là người trong nghề.
Linh Uẩn Thất là nơi thần kỳ mà các tiên sĩ của Tu giới dùng để bồi dưỡng các thiên địa linh tài. Nếu muốn nói chân chinh Linh Uẩn Thất, chỉ có các cửa hàng của Hoàng Long thành mới có.
Trả giá xong, Trương gia Linh tài phô sảng khoái trả tiền.
Lúc này, chưởng quỹ của Linh tài phô chợt xuất hiện, đây chính là lão giả mặc pháp bào nghênh tiếp Trương gia thiếu chủ lần trước/
Khi đối mặt với lão giả này, Từ Huyền không khỏi rùng mình, lấy cảm giác nhạy cảm của hắn có thể biết được lão giả chưởng quỹ đã vượt qua cấp bậc luyện thể phàm sĩ.
Rất có thể chưởng quỹ này là tiên sĩ…
Từ Huyền bỗng nhiên cảm thụ được một cỗ linh áp vô hình, áp bách hắn hầu như không thể thở được, trên đầu như có tòa núi lớn đè nặng, trong lòng hắn càng thêm xác định thân phận của lão giả thần bí.
Hắn vội vã vận chuyện Thổ Nạp quyết, tâm linh không hề bận tậm, mặc cho áp bách vô hình kia mạnh thế nào, ít nhất biểu hiện bên ngoài tỏ ra không có việc gì.
- Hừ… chỉ là Luyện Khí nhị trọng cũng dám bêu xấu.
Đột nhiên trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
- Luyện Khí nhị trọng?
Chưởng quỹ này quả nhiên là Luyện Khí tiên sĩ.
Mặc dù trong lòng Từ Huyền kinh hãi nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn bất động.
Lấy bối cảnh của Trương gia Linh tài phô, có Luyện Khí tiên sĩ tọa trấn cũng không có gì kỳ quái.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ.
Lão giả mặc pháp bào cười tủm tỉm quan sát Từ Huyền.
- Tại hạ họ Từ, quanh năm ở trong thâm sơn, không nghĩ tới lần này có thể gặp được Luyện Khí nhị trọng tiên sĩ.
Từ Huyền hời hợt nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt lão giả pháp bào chợt chấn động: thiểu niên nhìn qua không tới cấp bậc tiên sĩ này sao có thể liếc mắt nhìn thấy tu vi của ta, lẽ nào hắn là tiên sĩ, tiên sư lánh đời?
Làm một tiên sĩ già đời, lão già pháp bảo đương nhiên biết trển thế gian có rất nhiều đại tu giả không thể lấy tuổi tác và ngoại hình đề so sánh.
- Từ đạo hữu quá lời rồi.
Lão giả pháp bào lập tức cung kinh thêm vài phần, hỏi Từ Huyền muốn linh thạch hay là Linh nguyên tệ.
- Cho ta năm mươi khối thứ phẩm linh thạch, tám trăm Linh nguyên tệ.
Từ Huyền biểu hiện ra bộ dáng như không có việc gì, đối với chưởng quỹ không chút khách khí nhưng lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng hắn càng không khách khí, lão giả áo bào kia lại càng cẩn thận khiêm tốn.
Tiếp nhận một túi thứ phẩm linh thạch cùng với tám trăm Linh nguyên tệ, rời khỏi Trương gia Linh tài phô xong, Từ Huyền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hầu như có một loại cảm giác hư thoát.
Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, một học đồ thấp giọng nói:
- Chưởng quỹ, có cần ta phái người theo dõi hắn không…
- Không nên.
Chưởng quỹ do dự một hồi rồi lắc đầu:
- Người này lai lịch bất phàm, sâu không lường được, không thể khinh nhẹ.
…
Từ Huyền rời khỏi Trương gia Linh tài phô, dưới chân bất giác thi triển bí quyết chữ Phiêu dung nhập vào đoàn người trên đường.
Dòng người trên Bình Hoa trấn rất nhiều, hắn nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Sở dĩ làm như vậy cũng là lo lắng có người để ý tới mình.
Cũng may bản thân hắn đi tới Bình Hoa trấn rất ít, mười lăm năm qua hầu như có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không sợ có người nhận ra chính mình.
Tiếp theo, Từ Huyền đi mua vài thứ trên trấn, như giấy bút cùng các loại sách trắng.
Suy nghĩ một chút, hắn đi Linh Dược phô mua một lọ Linh Huyết tán, dùng hơn mười khối thứ phẩm linh thạch, tương đương với hơn một nghìn Linh nguyên tệ.
Tiêu phí xong chỗ này, Từ Huyền cũng không hối hận, bởi đây là mua cho phụ thân.
Buổi chiều ngày hôm đó, hắn cấp tốc phản hồi Dương Mẫu thôn.
Vì phòng ngừa bị theo dõi, hắn cố ý đi vòng vèo ở bên ngoài.
Về nhà xong, hắn đi vào trong bàn đặt bút cố gắng nhớ và viết ra Luyện Trận sơ giai trong đầu, chỉ là viết một phần tư rồi lại do dự, cuối cùng ngừng lại giao cho muội muội.
Từ Huệ Lan tiếp nhận sách, đọc nội dung xong, trong con ngươi thanh tú mỹ lệ lóe ra tia sáng kỳ dị.
- Những thứ này đều do quái lão đầu truyền cho ca ca sao? Kiến giải đối với cơ sở trận pháp chính là thứ ta thiếu khuyết, trước đây học luyện trận ở Hồ lão nhân, hắn chưa bao giờ truyền thụ những học thức chân chính, chỉ toàn để ta đẽo gọt mấy cái trận sống vụn vặt.
Từ Huệ Lan nhất thời bị nội dung trong quyển sách hấp dẫn.
Từ Huyền cười cười ra khỏi nhà.
Lúc này hắn đi tới đại viện xa hoa của Đại Từ gia.
- Đứng lại.
Vừa tới gần cửa nhà, hắn đã bị hai gã gia đinh luyện thể tam trọng ngăn cản.
- Làm phiền đi thông báo một chút, ta đến trả nợ.
Từ Huyền không chút biểu tình nói.
Sau mọt lát, lão tổng quản của Đại Từ gia đi ra, trên tay cầm một quyển sổ.
- Nợ của Từ què sao… nhanh như vậy?
Lão tổng quản ngốc lật sổ sách trong tay, vẻ mặt hồ nghi.
- A… đây không phải tiểu Huyền tử sao? Ngươi tới nhà ta có chuyện gì?
Từ Nguyên công tử toàn thân áo cà sa mỉm cười đi từ bên trong ra.
Từ Huyền không chút hào cảm đối với Từ Nguyên, hắn chỉ nhàn nhạt đáp một chút, sau khi biết được Từ Huyền tới đây để trả nợ, trong mắt Từ Nguyên lộ ra một tia kinh ngạc.
- Sáu trăm Linh nguyên tệ, nhà các ngươi đã chuẩn bị được rồi sao?
Từ Nguyên rõ ràng có chút không tin.
Ào!
Khi Từ Huyền bỏ lại một túi Linh nguyên tệ, Từ Nguyên và lão tổng quản ngốc đều trợn mắt lên.
- Điều này sao có thể? Lấy tình trạng của nhà Từ Huyền, ít nhất phải nửa năm mới trả hết được chỗ nợ đấy mới đúng.
Từ Nguyên thực sự khó có thể tiếp thụ được chuyện này.
Kiểm kê số lượng Linh nguyên tệ xong, công tử Đại Từ gia mơ hồ không cam lòng, Từ Huyền thu hồi giấy nợ xé tan tành ngay trước mặt.
Làm trò trước mặt mấy người, Từ Huyền cảm giác vui sướng chưa từng có từ trước tới nay.
Mà sắc mặt của Từ Nguyên tái nhợt giống như gan lợn.
Trả hết nợ nần xong, rời khỏi Đại Từ gia, Từ Huyền vui sướng lên rất nhiều, trong lòng thư thái và hớn hở không bút nào tả xiết.
Nghĩ đến áp bách nợ nần trầm trọng kia biến mất, nhất định mọi người trong nhà sẽ vui vẻ, phụ mẫu và muội muội cũng không phải liều mạng kiếm tiền nữa.
Hắn bước nhanh về phía nhà, trong bất tri bất giác vận khởi bí quyết chữ Phiêu, thân nhẹ như yến, nhưng bước tiến cũng không khoa trương.
Tại cảm giác mờ ảo như có như khong, Từ Huyền không khỏi có chút khát vọng nhìn về tương lai.
Bởi vì từ lúc ký ức kiếp trước xuất hiện, chính mình chỉ dùng thời gian mười ngày ngắn ngủi liên tục đột phá hai tầng, đật được luyện thể tam trọng, còn dễ dàng trả hết nợ nần, lại kiếm được một bút tiền không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thời điểm chính mình đột phá luyện thể tứ trộng cũng không còn xa xôi nữa, ngày sau cưới vợ cũng không phải sầu lo.
Từ Huyền nhún vai:
- Dù sao đi nữa ta cũng không có Linh Uẩn Thất để bồi dưỡng, chuyển cho các ngươi vậy.
- Linh Uẩn Thất? Mấy vị Linh tài sư nghe vậy không khỏi mở to mắt lên, thần sắc thêm ngưng trọng vài phần, thiếu niên trước mặt quả nhiên là người trong nghề.
Linh Uẩn Thất là nơi thần kỳ mà các tiên sĩ của Tu giới dùng để bồi dưỡng các thiên địa linh tài. Nếu muốn nói chân chinh Linh Uẩn Thất, chỉ có các cửa hàng của Hoàng Long thành mới có.
Trả giá xong, Trương gia Linh tài phô sảng khoái trả tiền.
Lúc này, chưởng quỹ của Linh tài phô chợt xuất hiện, đây chính là lão giả mặc pháp bào nghênh tiếp Trương gia thiếu chủ lần trước/
Khi đối mặt với lão giả này, Từ Huyền không khỏi rùng mình, lấy cảm giác nhạy cảm của hắn có thể biết được lão giả chưởng quỹ đã vượt qua cấp bậc luyện thể phàm sĩ.
Rất có thể chưởng quỹ này là tiên sĩ…
Từ Huyền bỗng nhiên cảm thụ được một cỗ linh áp vô hình, áp bách hắn hầu như không thể thở được, trên đầu như có tòa núi lớn đè nặng, trong lòng hắn càng thêm xác định thân phận của lão giả thần bí.
Hắn vội vã vận chuyện Thổ Nạp quyết, tâm linh không hề bận tậm, mặc cho áp bách vô hình kia mạnh thế nào, ít nhất biểu hiện bên ngoài tỏ ra không có việc gì.
- Hừ… chỉ là Luyện Khí nhị trọng cũng dám bêu xấu.
Đột nhiên trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
- Luyện Khí nhị trọng?
Chưởng quỹ này quả nhiên là Luyện Khí tiên sĩ.
Mặc dù trong lòng Từ Huyền kinh hãi nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn bất động.
Lấy bối cảnh của Trương gia Linh tài phô, có Luyện Khí tiên sĩ tọa trấn cũng không có gì kỳ quái.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ.
Lão giả mặc pháp bào cười tủm tỉm quan sát Từ Huyền.
- Tại hạ họ Từ, quanh năm ở trong thâm sơn, không nghĩ tới lần này có thể gặp được Luyện Khí nhị trọng tiên sĩ.
Từ Huyền hời hợt nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt lão giả pháp bào chợt chấn động: thiểu niên nhìn qua không tới cấp bậc tiên sĩ này sao có thể liếc mắt nhìn thấy tu vi của ta, lẽ nào hắn là tiên sĩ, tiên sư lánh đời?
Làm một tiên sĩ già đời, lão già pháp bảo đương nhiên biết trển thế gian có rất nhiều đại tu giả không thể lấy tuổi tác và ngoại hình đề so sánh.
- Từ đạo hữu quá lời rồi.
Lão giả pháp bào lập tức cung kinh thêm vài phần, hỏi Từ Huyền muốn linh thạch hay là Linh nguyên tệ.
- Cho ta năm mươi khối thứ phẩm linh thạch, tám trăm Linh nguyên tệ.
Từ Huyền biểu hiện ra bộ dáng như không có việc gì, đối với chưởng quỹ không chút khách khí nhưng lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng hắn càng không khách khí, lão giả áo bào kia lại càng cẩn thận khiêm tốn.
Tiếp nhận một túi thứ phẩm linh thạch cùng với tám trăm Linh nguyên tệ, rời khỏi Trương gia Linh tài phô xong, Từ Huyền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hầu như có một loại cảm giác hư thoát.
Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, một học đồ thấp giọng nói:
- Chưởng quỹ, có cần ta phái người theo dõi hắn không…
- Không nên.
Chưởng quỹ do dự một hồi rồi lắc đầu:
- Người này lai lịch bất phàm, sâu không lường được, không thể khinh nhẹ.
…
Từ Huyền rời khỏi Trương gia Linh tài phô, dưới chân bất giác thi triển bí quyết chữ Phiêu dung nhập vào đoàn người trên đường.
Dòng người trên Bình Hoa trấn rất nhiều, hắn nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Sở dĩ làm như vậy cũng là lo lắng có người để ý tới mình.
Cũng may bản thân hắn đi tới Bình Hoa trấn rất ít, mười lăm năm qua hầu như có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không sợ có người nhận ra chính mình.
Tiếp theo, Từ Huyền đi mua vài thứ trên trấn, như giấy bút cùng các loại sách trắng.
Suy nghĩ một chút, hắn đi Linh Dược phô mua một lọ Linh Huyết tán, dùng hơn mười khối thứ phẩm linh thạch, tương đương với hơn một nghìn Linh nguyên tệ.
Tiêu phí xong chỗ này, Từ Huyền cũng không hối hận, bởi đây là mua cho phụ thân.
Buổi chiều ngày hôm đó, hắn cấp tốc phản hồi Dương Mẫu thôn.
Vì phòng ngừa bị theo dõi, hắn cố ý đi vòng vèo ở bên ngoài.
Về nhà xong, hắn đi vào trong bàn đặt bút cố gắng nhớ và viết ra Luyện Trận sơ giai trong đầu, chỉ là viết một phần tư rồi lại do dự, cuối cùng ngừng lại giao cho muội muội.
Từ Huệ Lan tiếp nhận sách, đọc nội dung xong, trong con ngươi thanh tú mỹ lệ lóe ra tia sáng kỳ dị.
- Những thứ này đều do quái lão đầu truyền cho ca ca sao? Kiến giải đối với cơ sở trận pháp chính là thứ ta thiếu khuyết, trước đây học luyện trận ở Hồ lão nhân, hắn chưa bao giờ truyền thụ những học thức chân chính, chỉ toàn để ta đẽo gọt mấy cái trận sống vụn vặt.
Từ Huệ Lan nhất thời bị nội dung trong quyển sách hấp dẫn.
Từ Huyền cười cười ra khỏi nhà.
Lúc này hắn đi tới đại viện xa hoa của Đại Từ gia.
- Đứng lại.
Vừa tới gần cửa nhà, hắn đã bị hai gã gia đinh luyện thể tam trọng ngăn cản.
- Làm phiền đi thông báo một chút, ta đến trả nợ.
Từ Huyền không chút biểu tình nói.
Sau mọt lát, lão tổng quản của Đại Từ gia đi ra, trên tay cầm một quyển sổ.
- Nợ của Từ què sao… nhanh như vậy?
Lão tổng quản ngốc lật sổ sách trong tay, vẻ mặt hồ nghi.
- A… đây không phải tiểu Huyền tử sao? Ngươi tới nhà ta có chuyện gì?
Từ Nguyên công tử toàn thân áo cà sa mỉm cười đi từ bên trong ra.
Từ Huyền không chút hào cảm đối với Từ Nguyên, hắn chỉ nhàn nhạt đáp một chút, sau khi biết được Từ Huyền tới đây để trả nợ, trong mắt Từ Nguyên lộ ra một tia kinh ngạc.
- Sáu trăm Linh nguyên tệ, nhà các ngươi đã chuẩn bị được rồi sao?
Từ Nguyên rõ ràng có chút không tin.
Ào!
Khi Từ Huyền bỏ lại một túi Linh nguyên tệ, Từ Nguyên và lão tổng quản ngốc đều trợn mắt lên.
- Điều này sao có thể? Lấy tình trạng của nhà Từ Huyền, ít nhất phải nửa năm mới trả hết được chỗ nợ đấy mới đúng.
Từ Nguyên thực sự khó có thể tiếp thụ được chuyện này.
Kiểm kê số lượng Linh nguyên tệ xong, công tử Đại Từ gia mơ hồ không cam lòng, Từ Huyền thu hồi giấy nợ xé tan tành ngay trước mặt.
Làm trò trước mặt mấy người, Từ Huyền cảm giác vui sướng chưa từng có từ trước tới nay.
Mà sắc mặt của Từ Nguyên tái nhợt giống như gan lợn.
Trả hết nợ nần xong, rời khỏi Đại Từ gia, Từ Huyền vui sướng lên rất nhiều, trong lòng thư thái và hớn hở không bút nào tả xiết.
Nghĩ đến áp bách nợ nần trầm trọng kia biến mất, nhất định mọi người trong nhà sẽ vui vẻ, phụ mẫu và muội muội cũng không phải liều mạng kiếm tiền nữa.
Hắn bước nhanh về phía nhà, trong bất tri bất giác vận khởi bí quyết chữ Phiêu, thân nhẹ như yến, nhưng bước tiến cũng không khoa trương.
Tại cảm giác mờ ảo như có như khong, Từ Huyền không khỏi có chút khát vọng nhìn về tương lai.
Bởi vì từ lúc ký ức kiếp trước xuất hiện, chính mình chỉ dùng thời gian mười ngày ngắn ngủi liên tục đột phá hai tầng, đật được luyện thể tam trọng, còn dễ dàng trả hết nợ nần, lại kiếm được một bút tiền không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thời điểm chính mình đột phá luyện thể tứ trộng cũng không còn xa xôi nữa, ngày sau cưới vợ cũng không phải sầu lo.
Danh sách chương