“Đồ ăn sáng nhiều lắm, giảm!”

“Không cần điểm tâm, triệt!”

“Quần áo nhiều lắm, thu!”

“Lá trà rất cao cấp, đổi!”

Như vậy một ngày trôi qua, hai người Tiểu An tử cùng Kiều Dương vội trong vội ngoài chỉnh đốn nội vụ Lân Chỉ cung.

Người này làm chủ tử không tồi, chỉ là tại sao lại bạc đãi chính mình như vậy chứ? Trong hoàng cung này nương nương nào không muốn mặc kim mang ngân, hắn ngược lại đem vàng bạc châu báu thu hồi không nói, còn tỉnh ăn kiệm dùng tới cực điểm, hắn tốt xấu gì cũng coi như là từ gia đình giàu có sinh ra, sao lại keo kiệt đến mức này? Sắp tới hoàng hôn, một ngày liền như thế trôi qua, Bùi Dật Viễn ngay cả cửa cung cũng không bước ra nửa bước, ngày đầu tiên đã làm một cuộc “Cải cách ” vĩ đại, chỉ trong một ngày này đã đem Lân Chỉ cung mà ngày xưa các tần phi đều ao ước có biến thành góc “nghèo” nhất hoàng cung.

Đồ cổ bằng sứ quý báu bị chủ tử thu hồi, từ bồn cảnh cho đến trang sức, một ngày ba bữa cơm canh từ xa xỉ cấp bậc yến hội sửa thành bốn món đồ ăn bình dân, bát đũa dùng bữa xa hoa cũng được lệnh đổi thành bình thường nhất, quần áo trang sức được ban cho càng không nói, toàn bộ bỏ vào rương, bởi vì chủ tử nói: “Thời điểm này không cần dùng tới.”

Bữa tối trên bàn cơm năm món ăn vô cùng đơn giản, cộng thêm ba bộ chén đũa, giống như một gia đình bình thường, hai nô tài thêm một chủ tử liền như thế cùng ăn, nếu không nói ra, thật đúng là không ai có thể nghĩ cảnh tượng này có thể phát sinh tại hoàng cung.

Kiều Dương chưa ăn được vài hớp, liền phẫn nộ buông bát, nhìn chủ tử thở dài, Tiểu An tử không hiểu, cũng buông theo, hai người liền như thế nhìn Bùi Dật Viễn.

“Xảy ra chuyện gì? Đồ ăn không hợp khẩu vị?” Bùi Dật Viễn hỏi.

Tiểu An tử không nói lời nào, chỉ nhìn Kiều Dương, chỉ nghe Kiều Dương nhuận nhuận cổ họng nói: “Nương nương, thứ cho Kiều Dương vô lễ, thật có chút chuyện Kiều Dương thật sự không thể không nói!”

“Ngươi nói.” Bùi Dật Viễn cũng buông bát còn thật sự lắng nghe.

Chỉ thấy Kiều Dương đứng lên, chỉ vào cung điện nói: “Nương nương, tiết kiệm không phải không hảo, nhưng cũng phải nhìn xem đây là chỗ nào, trong cung nhiều ánh mắt nhìn ngó chúng ta, người làm như thế không thể nghi ngờ là làm thấp đi thân phận của mình, người lấy cái gì đi tranh hoàng thượng đây? Thân là nam phi, người cũng là trong số các nương nương, người làm như vậy, Hoàng Thượng sớm hay muộn có một ngày sẽ chán!”

Lời nói của nàng ở trong cung là cấm kỵ, bất luận kẻ nào dám đối một phi tần nói chuyện như thế chắc chắn chỉ có con đường chết, nhưng Kiều Dương hiểu rõ chủ tử này không giống với những người khác, hắn hẳn là có thể hiểu được dụng ý thực sự của nàng.

Quả nhiên, Bùi Dật Viễn sau khi nghe vậy, kinh ngạc suy tư một phen, rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Kiều Dương, ngươi hy vọng ta có thể giống như các nương nương khác, cẩm y ngọc thực, xa xỉ lãng phí, vì tranh giành hậu cung nhỏ nhoi mà không từ thủ đoạn sao?”

“Quả thật hẳn là như thế.” Kiều Dương trả lời.

Bùi Dật Viễn nhìn nàng, thở dài: “Hoàng Thượng đối ta bất quá chỉ là nhất thời hứng khởi, đến lúc chán là chuyện đương nhiên, ta tội gì chỉ vì giấc mộng ngắn ngủi mà trả giá cả đời.”

“Nương nương, sẽ không, Hoàng Thượng hắn…” Tiểu An tử không nói được lời hay, nhưng nghe Bùi Dật Viễn khẳng định như thế, không khỏi khuyên giải an ủi hắn.

Bùi Dật Viễn ngăn hắn tiếp tục nói, trong giọng nói giống như đang trần thuật, không mang theo một tia cảm xúc cá nhân: “Đối Hoàng Thượng mà nói, ta là một trong số phần đông cất chứa phẩm của hắn, có thời điểm yêu thích, tự nhiên cũng sẽ có thời điểm phiền chán, ta muốn làm chính là ‘ chiêu chi tắc đến, huy chi tắc đi ’, chờ ngày nào đó Hoàng Thượng quên ta, như vậy ta có thể rời đi, hoặc là một mình ở trong cung sống quãng đời còn lại.”

( Gọi thì đến, đuổi thì đi)

Nửa câu nói sau của hắn chính là hai loại kết quả trước khi tiến cung hắn đã đoán trước: một là Hoàng Thượng thực sự chấp thuận cho hắn rời cung về nhà, còn lại là tại nơi thâm cung này một mình sống quãng đời còn lại. Đối với mỗi một loại kết cục, hắn đều chuẩn bị tâm lý kỹ càng, dù sao có việc không thể cưỡng cầu, hắn chưa bao giờ hy vọng xa vời có kết quả tốt hơn.

“Bàn luận xem ra cũng thật thú vị a!” Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nam to rõ, hai kẻ nô tài sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

“Nô tài ( nô tỳ) tham kiến Hoàng Thượng!”

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Bùi Dật Viễn cũng hành lễ nói.

“Bình thân.” Lăng Phượng vào nhà, không mang theo cung nhân.

Tiến vào cửa phòng, liền nhìn thấy bữa ăn còn dang dở trên bàn, còn có ba bộ bát đũa, thật cảm thấy mới mẻ, đế vương được giáo dục không thể để bọn nô tài ngồi cùng bàn, thế là hắn cho hai người lui đi, chỉ để lại một mình Bùi Dật Viễn.

Bùi Dật Viễn đứng ở một bên, Lăng Phượng ngồi ở trước bàn cơm, cũng bảo hắn ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa hắn đã dùng qua chỉ vào mâm đồ ăn hỏi: “Dật Viễn, này là cái gì? Úc! Giống như rau xanh!”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, này chính là rau xanh xào.” Bùi Dật Viễn cũng không ngại cầm lấy bát Tiểu An tử đã dùng.

“Rau xanh xào như vậy sao, không phối cùng các thứ khác cũng có thể ăn?” Lăng Phượng tò mò gắp một đũa cho vào miệng, “Ân, hương vị vẫn còn.”

Ăn qua sơn hào hải vị, chưa từng thấy bữa ăn của một gia đình bình thường.

Bùi Dật Viễn cũng không chế nhạo, còn hảo tâm giúp hắn chỉ rõ: “Này là cà chua xào trứng, cái kia là tương du thang, còn có thịt kho tiêu xanh cùng cá lô chưng.”

Lăng Phượng đông thử một ngụm, tây nếm một chút đến vui vẻ, hắn chưa kịp ăn đã chạy tới Lân Chỉ cung, vốn định cùng Bùi Dật Viễn tiếp tục nói chuyện ngày hôm qua, không nghĩ tới lại nghe hắn bàn luận về tương lai, thật sự là có chút ngoài dự đoán.

Ăn uống no đủ, uống một bụng trà, Lăng Phượng đánh ợ một cái, hai người đem toàn bộ thức ăn trên bàn đánh cho gió cuốn mây tan.

“Hương vị khá tốt, khó trách ngươi thích.” Lăng Phượng cười hì hì nói, cùng bộ dáng tối hôm qua tựa như hai người.

“Ngươi đang kỳ quái trẫm tại sao lại tới tìm ngươi đúng không?”

Bùi Dật Viễn thành thật gật gật đầu.

“Bởi vì trẫm nghĩ thông suốt.” Ngồi vào một bên ghế, hắn quan sát bày trí trong Lân Chỉ cung.

Tuy rằng không có… phô trương những thứ đẹp đẽ xa xỉ quý giá, phong cách mộc mạc lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Vừa lòng gật đầu, Lăng Phượng tiếp tục nói: “Giống như ngươi xem trọng bổng lộc phi tử của ngươi, trẫm cũng bất quá là coi trọng mỹ mạo của ngươi, chúng ta coi như theo nhu cầu, cũng không có ai phụ ai.”

Lời của Lăng Phượng cùng sự nhận thức của Bùi Dật Viễn giống nhau, hắn vốn chính là nghĩ muốn như thế.

“Bất quá, trẫm đối với lời ngươi nói mới rồi đang có nghi vấn.”

“Là lời nào?”

“Mới vừa rồi ngươi nói kết cục của mình, một là rời cung, hai là ở trong cung sống quãng đời còn lại, chẳng lẽ không có ba sao?”

Bùi Dật Viễn không rõ, thế là hỏi: “Hoàng Thượng, như thế nào là ba?”

“Nói không chừng, trẫm hứng khởi cùng ngươi làm bạn đến già thì sao?” Lăng Phượng trêu ghẹo hỏi.

Bùi Dật Viễn suy nghĩ lời hắn nói một lúc sau lắc lắc đầu, “Hẳn là điều này không thể.”

“Nga? Tại sao?”

Lăng Phượng cảm thấy mỹ nhân trước mắt rất thú vị, hắn chưa từng gặp qua người mâu thuẫn như thế, rõ ràng có gương mặt thoát tục tuyệt trần, nhưng cố tình thể hiện yêu tiền như mạng, theo lý thuyết phải là cái loại tiểu nhân vì tiền không tiếc a dua xu nịnh, nhưng hắn không hề như vậy, thật sự không rõ, hắn đến tột cùng là như thế nào mới có thể luyện đến mức này!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện