Tính sai, thất sách, thất thố!
Sau buổi lâm triều không chút tập trung, Lăng Phượng hai mắt dại ra trực tiếp bay vào ngự thư phòng, đóng cửa phòng ngồi xuống xong, hắn lập tức vô thần ngã vào thư án trong ngự thư phòng, toàn bộ đầu óc đều là: trẫm hôn Dật Viễn, trẫm hôn Dật Viễn…
Tào công công hầu hạ bên người hắn lại càng hoảng sợ, trong lòng không kiềm chế nổi kỳ quái: gần đây Hoàng Thượng thường xuyên xuất hiện một vài biểu hiện khác thường, hay lại là có liên quan đến Thần phi nương nương? Cũng không biết Hoàng Thượng đối Thần phi nương nương rốt cuộc tâm tư ra sao, lúc trước đem hắn tạp thương còn khiến bên ngoài đều nghe được thanh âm mắng hắn, nhưng trong nháy mắt vừa vội vừa lo cho đòi ngự y vì hắn trị thương, biểu tình là đau lòng vô cùng, mà sau khi băng bó tốt miệng vết thương đi ra, Hoàng Thượng lại thành bộ dáng mất hồn mất vía, rốt cuộc là…
“Tào công công.” Bỗng nhiên, Lăng Phượng lên tiếng đánh gảy suy đoán của hắn.
Hắn vội vàng trả lời: “Có nô tài, hoàng thượng có gì phân phó?”
Lăng Phượng ngẩng đầu, nhưng trong mắt vẫn lưu lại hoang mang như cũ, “Ngươi nói trẫm phong Dật Viễn làm nam phi đúng hay sai?”
“Này… Chỉ cần Hoàng Thượng hài lòng, thích, nô tài cảm thấy được… không có gì là không thể.” Tào công công trả lời từng chữ đều vừa phải, không chút thất thố.
“Đúng vậy sao…” Ủ rũ, Lăng Phượng lại ngã xuống, mà Tào công công vừa thấy tình huống sai, lập tức muốn bổ sung thêm, lại nghe thanh âm Lăng Phượng rầu rĩ nói, “Vậy ngươi nói, trẫm lập nam phi có sai lầm như lúc trước trẫm phong Trữ quý phi không?”
“Hoàng Thượng!?” Tào công công thực kinh ngạc nhìn Lăng Phượng.
Từ bốn năm trước, Trữ quý phi làm ra chuyện gièm pha như vậy bị Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy, “Trữ quý phi” ba tiếng xưng hô này trở thành cấm kỵ trong hậu cung, không người nào dám nhắc tới, mà ngay cả bản thân Hoàng Thượng cũng tránh việc này, nhưng hôm nay sao vậy…? Chính Lăng Phượng cũng cảm thấy kỳ quái, sau khi đem chuyện này nói cho Dật Viễn nghe, trong ánh mắt hắn không có đồng tình không có thương hại, có chính là lo lắng, còn dùng vẻ mặt như vậy nhìn hắn, kéo hắn muốn hắn không cần cười nữa, trong lúc nhất thời, Lăng Phượng trong lòng đại động tựa hồ bị một thứ tình cảm nào đó chậm rãi lấp đầy.
Hiện giờ tái hồi tưởng lại chuyện cũ, đã không còn tức giận cùng không cam lòng như lúc trước, chỉ là có chút tiếc nuối nhàn nhạt, mà hiện tại hắn có thể không xấu hổ không phiền não ở trước mặt Tào công công hỏi điều này, ngay cả chính hắn trong lòng có cảm giác khó có thể tin.
Thấy Hoàng Thượng thật sự là thập phần lãnh tĩnh hỏi han, Tào công công cũng nhẹ nhàng thở ra, Hoàng Thượng cuối cùng có thể vượt qua tổn thương? Mà người mang đến điều này có phải là..
“Hoàng Thượng, sắc phong Trữ quý phi là vì Hoàng Thượng đối nàng sủng ái, còn Thần phi nương nương, hắn tài cán vì ngài phân ưu giải sầu, này cũng đã là một công lớn, sao ngài lại nói là sai lầm?”
Nghe Tào công công nói lời tâm huyết, Lăng Phượng đưa lưng về phía hắn mỉm cười.
Đúng vậy, Dật Viễn quả thật có công, thiện lương am hiểu ý người, tính tình dịu ngoan, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, cũng khó trách mình sẽ đi thân hắn, kìm lòng không đậu thôi, bất luận kẻ nào cũng sẽ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lăng Phượng ý cười càng sâu, thậm chí không khỏi xoa nhẹ đôi môi, dư vị ngày hôm qua giống như còn lưu lại ở đây, kia mềm mại cùng mùi thơm ngát tạo cảm giác bất đồng với bất kỷ kẻ nào Lăng Phượng chạm qua trước kia.
Cọ cọ một chút, Lăng Phượng *** thần tràn đầy giống như thay đổi thành người khác, điểm này đã đem Tào công công doạ cho kinh hách.
“Hoàng Thượng, ngài đây là…?”
“Trẫm muốn đi Lân Chỉ cung!”
…
Lân Chỉ cung vẫn như cũ, Bùi Dật Viễn đối với chuyện bị thương không đề cập tới, Tiểu An tử cùng Kiều Dương tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết chủ tử không nói tự nhiên có nguyên nhân của hắn, hơn nữa chủ tử rõ ràng là ở chỗ Hoàng Thượng mà bị thương, chuyện này hạ nhân bọn hắn không thể nhúng tay.
Trên đầu bao vải gạc, lại như trước không ảnh hưởng cuộc sống của Bùi Dật Viễn, trừ bỏ ngẫu nhiên đầu còn có thể đau một chút ra cũng không có gì. Đánh bàn tính, ngồi ở trên ghế tính sổ sách, không bao lâu, hắn liền đình chỉ ghi chép, nhìn bàn tính bắt đầu phát ngốc.
Nụ hôn ngày hôm qua gây cho hắn ảnh hưởng còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng, cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Lăng Phượng mới chỉ hôn một cái đã làm hắn khó có thể giữ được bình tĩnh, việc này không thể không làm Bùi Dật Viễn bắt đầu một lần nữa bế quan tự hỏi như thế nào là “Vào cung vi phi”.
Hắn một lòng vào cung là vì bổng lộc của quý phi, vì vậy phải hầu hạ Hoàng Thượng cũng là chuyện phải làm, mà trước khi vào cung thái giám phụ trách có đưa cho hắn vài quyển long dương thư, khi đó hắn nghĩ rằng bất quá là bị đè rồi làm vài cái cũng không có tổn thất gì, nhưng hiện tại hình như có gì đó không ổn lắm …
Nghĩ, nghĩ, hắn vươn tay vuốt nhẹ đôi môi, ngày hôm qua nụ hôn của hoàng thượng là ám chỉ cái gì sao?
“Chủ tử, Hoàng Thượng giá lâm!” Chính vào lúc này, Tiểu An tử cười tủm tỉm tiến lên bẩm báo.
“…!” Một tiếng này gọi hồn Bùi Dật Viễn trở về, hắn có chút kích động buông tay, rồi mới nhanh chóng đứng dậy hướng đại sảnh đi ra.
Hành động này lọt vào mắt Tiểu An tử, trong lòng không khỏi nổi lên dấu chấm hỏi: chủ tử nhà hắn hôm nay sao đặc biệt kỳ quái?
Bùi Dật Viễn đi như chạy vào đại sảnh, khi tới cửa, hắn dừng bước, thở sâu để lấy bình tĩnh, rồi mới chậm rãi mở cửa.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Dật Viễn!” Thấy hắn đến đây, Lăng Phượng trong tâm nở hoa, bắt đầu từ khi nào, chỉ cần vừa thấy Bùi Dật Viễn, hắn sẽ cảm thấy đặc biệt cao hứng, cảm giác kia thật giống như… tiểu khoả nhi mới biết yêu.
Bùi Dật Viễn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lăng Phượng, tim đánh thót một cái, hắn lẽ nào sợ hãi nhìn khuôn mặt tươi cười này!?
Lăng Phượng vẫn không hay biết tiến lên săn đón, Kiều Dương dâng lên trà bánh liền lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ, Lăng Phượng xoay mặt Bùi Dật Viễn qua, rồi nhẹ nhàng chạm đến băng gạc màu trắng.
“Dật Viễn, còn đau hay không?”
“Không đau, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Bùi Dật Viễn lặng lẽ kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, tổng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ không phát sinh chuyện tốt đẹp.
Nhìn động tác mờ ám của hắn, Lăng Phượng chỉ cảm thấy thú vị, có lẽ chính là điểm độc đáo này của Bùi Dật Viễn mới hấp dẫn được hắn.
Bưng trà nóng lên, Lăng Phượng thổi mấy hơi rồi mới khẽ uống một ngụm, “Dật Viễn, trẫm phát hiện… Trẫm hình như rất thích ngươi.”
Bùi Dật Viễn nghe vậy sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng, “Hoàng Thượng lúc trước say rượu đã từng nói qua, muốn làm bằng hữu, Dật Viễn cũng rất thích Hoàng Thượng.”
“Không phải bằng hữu.” Lăng Phượng buộc miệng nói, làm cho Bùi Dật Viễn sững sờ tại chỗ.
“Trẫm hình như là, là lấy thân phận tình nhân thích ngươi.”
Bùi Dật Viễn không đáp lại, chỉ lăng lăng nhìn chăm chú hắn, sau một lúc lâu mới có chút không được tự nhiên lên tiếng nói: “Hoàng Thượng… nói đùa không buồn cười chút nào.”
“Đây không phải là nói đùa.” Lăng Phượng nâng khóe miệng lên, cũng thuận thế đi tới bên cạnh hắn, kéo tay hắn đặt lên môi hôn hôn, “Ngươi là người đáng được yêu.”
“Nói đến đùa cũng tốt, trẫm nạp ngươi vi phi trước, rồi mới yêu ngươi, ngươi nói… Này có phải là mục tiêu đã định trước hay không?” Hắn vừa nói vừa muốn hôn tiếp.
Bùi Dật Viễn cuống quít rút tay lại, lui ra sau mấy bước, không có vui sướng như Lăng Phượng dự đoán, ngược lại sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Phượng có chút lo lắng hỏi, “Trẫm nói sai cái gì sao?”
Bùi Dật Viễn lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi nói: “Hoàng Thượng lời này đối bao nhiêu người nói qua?”
“Ân… Ngươi là người thứ hai.” Lăng Phượng nghĩ nghĩ trả lời, “Ngươi mất hứng?”
Đối mặt với nghi hoặc của Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn không biết làm thế nào, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình ôm tâm tư gì đối Lăng Phượng, hắn đang định hảo hảo tự hỏi, nhưng lại bị Lăng Phượng nói thẳng như thế làm suy nghĩ hắn nhiễu loạn.
Hắn đến tột cùng nên trả lời như thế nào mới tốt!?
Sau buổi lâm triều không chút tập trung, Lăng Phượng hai mắt dại ra trực tiếp bay vào ngự thư phòng, đóng cửa phòng ngồi xuống xong, hắn lập tức vô thần ngã vào thư án trong ngự thư phòng, toàn bộ đầu óc đều là: trẫm hôn Dật Viễn, trẫm hôn Dật Viễn…
Tào công công hầu hạ bên người hắn lại càng hoảng sợ, trong lòng không kiềm chế nổi kỳ quái: gần đây Hoàng Thượng thường xuyên xuất hiện một vài biểu hiện khác thường, hay lại là có liên quan đến Thần phi nương nương? Cũng không biết Hoàng Thượng đối Thần phi nương nương rốt cuộc tâm tư ra sao, lúc trước đem hắn tạp thương còn khiến bên ngoài đều nghe được thanh âm mắng hắn, nhưng trong nháy mắt vừa vội vừa lo cho đòi ngự y vì hắn trị thương, biểu tình là đau lòng vô cùng, mà sau khi băng bó tốt miệng vết thương đi ra, Hoàng Thượng lại thành bộ dáng mất hồn mất vía, rốt cuộc là…
“Tào công công.” Bỗng nhiên, Lăng Phượng lên tiếng đánh gảy suy đoán của hắn.
Hắn vội vàng trả lời: “Có nô tài, hoàng thượng có gì phân phó?”
Lăng Phượng ngẩng đầu, nhưng trong mắt vẫn lưu lại hoang mang như cũ, “Ngươi nói trẫm phong Dật Viễn làm nam phi đúng hay sai?”
“Này… Chỉ cần Hoàng Thượng hài lòng, thích, nô tài cảm thấy được… không có gì là không thể.” Tào công công trả lời từng chữ đều vừa phải, không chút thất thố.
“Đúng vậy sao…” Ủ rũ, Lăng Phượng lại ngã xuống, mà Tào công công vừa thấy tình huống sai, lập tức muốn bổ sung thêm, lại nghe thanh âm Lăng Phượng rầu rĩ nói, “Vậy ngươi nói, trẫm lập nam phi có sai lầm như lúc trước trẫm phong Trữ quý phi không?”
“Hoàng Thượng!?” Tào công công thực kinh ngạc nhìn Lăng Phượng.
Từ bốn năm trước, Trữ quý phi làm ra chuyện gièm pha như vậy bị Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy, “Trữ quý phi” ba tiếng xưng hô này trở thành cấm kỵ trong hậu cung, không người nào dám nhắc tới, mà ngay cả bản thân Hoàng Thượng cũng tránh việc này, nhưng hôm nay sao vậy…? Chính Lăng Phượng cũng cảm thấy kỳ quái, sau khi đem chuyện này nói cho Dật Viễn nghe, trong ánh mắt hắn không có đồng tình không có thương hại, có chính là lo lắng, còn dùng vẻ mặt như vậy nhìn hắn, kéo hắn muốn hắn không cần cười nữa, trong lúc nhất thời, Lăng Phượng trong lòng đại động tựa hồ bị một thứ tình cảm nào đó chậm rãi lấp đầy.
Hiện giờ tái hồi tưởng lại chuyện cũ, đã không còn tức giận cùng không cam lòng như lúc trước, chỉ là có chút tiếc nuối nhàn nhạt, mà hiện tại hắn có thể không xấu hổ không phiền não ở trước mặt Tào công công hỏi điều này, ngay cả chính hắn trong lòng có cảm giác khó có thể tin.
Thấy Hoàng Thượng thật sự là thập phần lãnh tĩnh hỏi han, Tào công công cũng nhẹ nhàng thở ra, Hoàng Thượng cuối cùng có thể vượt qua tổn thương? Mà người mang đến điều này có phải là..
“Hoàng Thượng, sắc phong Trữ quý phi là vì Hoàng Thượng đối nàng sủng ái, còn Thần phi nương nương, hắn tài cán vì ngài phân ưu giải sầu, này cũng đã là một công lớn, sao ngài lại nói là sai lầm?”
Nghe Tào công công nói lời tâm huyết, Lăng Phượng đưa lưng về phía hắn mỉm cười.
Đúng vậy, Dật Viễn quả thật có công, thiện lương am hiểu ý người, tính tình dịu ngoan, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, cũng khó trách mình sẽ đi thân hắn, kìm lòng không đậu thôi, bất luận kẻ nào cũng sẽ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lăng Phượng ý cười càng sâu, thậm chí không khỏi xoa nhẹ đôi môi, dư vị ngày hôm qua giống như còn lưu lại ở đây, kia mềm mại cùng mùi thơm ngát tạo cảm giác bất đồng với bất kỷ kẻ nào Lăng Phượng chạm qua trước kia.
Cọ cọ một chút, Lăng Phượng *** thần tràn đầy giống như thay đổi thành người khác, điểm này đã đem Tào công công doạ cho kinh hách.
“Hoàng Thượng, ngài đây là…?”
“Trẫm muốn đi Lân Chỉ cung!”
…
Lân Chỉ cung vẫn như cũ, Bùi Dật Viễn đối với chuyện bị thương không đề cập tới, Tiểu An tử cùng Kiều Dương tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết chủ tử không nói tự nhiên có nguyên nhân của hắn, hơn nữa chủ tử rõ ràng là ở chỗ Hoàng Thượng mà bị thương, chuyện này hạ nhân bọn hắn không thể nhúng tay.
Trên đầu bao vải gạc, lại như trước không ảnh hưởng cuộc sống của Bùi Dật Viễn, trừ bỏ ngẫu nhiên đầu còn có thể đau một chút ra cũng không có gì. Đánh bàn tính, ngồi ở trên ghế tính sổ sách, không bao lâu, hắn liền đình chỉ ghi chép, nhìn bàn tính bắt đầu phát ngốc.
Nụ hôn ngày hôm qua gây cho hắn ảnh hưởng còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng, cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Lăng Phượng mới chỉ hôn một cái đã làm hắn khó có thể giữ được bình tĩnh, việc này không thể không làm Bùi Dật Viễn bắt đầu một lần nữa bế quan tự hỏi như thế nào là “Vào cung vi phi”.
Hắn một lòng vào cung là vì bổng lộc của quý phi, vì vậy phải hầu hạ Hoàng Thượng cũng là chuyện phải làm, mà trước khi vào cung thái giám phụ trách có đưa cho hắn vài quyển long dương thư, khi đó hắn nghĩ rằng bất quá là bị đè rồi làm vài cái cũng không có tổn thất gì, nhưng hiện tại hình như có gì đó không ổn lắm …
Nghĩ, nghĩ, hắn vươn tay vuốt nhẹ đôi môi, ngày hôm qua nụ hôn của hoàng thượng là ám chỉ cái gì sao?
“Chủ tử, Hoàng Thượng giá lâm!” Chính vào lúc này, Tiểu An tử cười tủm tỉm tiến lên bẩm báo.
“…!” Một tiếng này gọi hồn Bùi Dật Viễn trở về, hắn có chút kích động buông tay, rồi mới nhanh chóng đứng dậy hướng đại sảnh đi ra.
Hành động này lọt vào mắt Tiểu An tử, trong lòng không khỏi nổi lên dấu chấm hỏi: chủ tử nhà hắn hôm nay sao đặc biệt kỳ quái?
Bùi Dật Viễn đi như chạy vào đại sảnh, khi tới cửa, hắn dừng bước, thở sâu để lấy bình tĩnh, rồi mới chậm rãi mở cửa.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Dật Viễn!” Thấy hắn đến đây, Lăng Phượng trong tâm nở hoa, bắt đầu từ khi nào, chỉ cần vừa thấy Bùi Dật Viễn, hắn sẽ cảm thấy đặc biệt cao hứng, cảm giác kia thật giống như… tiểu khoả nhi mới biết yêu.
Bùi Dật Viễn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lăng Phượng, tim đánh thót một cái, hắn lẽ nào sợ hãi nhìn khuôn mặt tươi cười này!?
Lăng Phượng vẫn không hay biết tiến lên săn đón, Kiều Dương dâng lên trà bánh liền lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ, Lăng Phượng xoay mặt Bùi Dật Viễn qua, rồi nhẹ nhàng chạm đến băng gạc màu trắng.
“Dật Viễn, còn đau hay không?”
“Không đau, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Bùi Dật Viễn lặng lẽ kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, tổng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ không phát sinh chuyện tốt đẹp.
Nhìn động tác mờ ám của hắn, Lăng Phượng chỉ cảm thấy thú vị, có lẽ chính là điểm độc đáo này của Bùi Dật Viễn mới hấp dẫn được hắn.
Bưng trà nóng lên, Lăng Phượng thổi mấy hơi rồi mới khẽ uống một ngụm, “Dật Viễn, trẫm phát hiện… Trẫm hình như rất thích ngươi.”
Bùi Dật Viễn nghe vậy sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng, “Hoàng Thượng lúc trước say rượu đã từng nói qua, muốn làm bằng hữu, Dật Viễn cũng rất thích Hoàng Thượng.”
“Không phải bằng hữu.” Lăng Phượng buộc miệng nói, làm cho Bùi Dật Viễn sững sờ tại chỗ.
“Trẫm hình như là, là lấy thân phận tình nhân thích ngươi.”
Bùi Dật Viễn không đáp lại, chỉ lăng lăng nhìn chăm chú hắn, sau một lúc lâu mới có chút không được tự nhiên lên tiếng nói: “Hoàng Thượng… nói đùa không buồn cười chút nào.”
“Đây không phải là nói đùa.” Lăng Phượng nâng khóe miệng lên, cũng thuận thế đi tới bên cạnh hắn, kéo tay hắn đặt lên môi hôn hôn, “Ngươi là người đáng được yêu.”
“Nói đến đùa cũng tốt, trẫm nạp ngươi vi phi trước, rồi mới yêu ngươi, ngươi nói… Này có phải là mục tiêu đã định trước hay không?” Hắn vừa nói vừa muốn hôn tiếp.
Bùi Dật Viễn cuống quít rút tay lại, lui ra sau mấy bước, không có vui sướng như Lăng Phượng dự đoán, ngược lại sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Phượng có chút lo lắng hỏi, “Trẫm nói sai cái gì sao?”
Bùi Dật Viễn lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi nói: “Hoàng Thượng lời này đối bao nhiêu người nói qua?”
“Ân… Ngươi là người thứ hai.” Lăng Phượng nghĩ nghĩ trả lời, “Ngươi mất hứng?”
Đối mặt với nghi hoặc của Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn không biết làm thế nào, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình ôm tâm tư gì đối Lăng Phượng, hắn đang định hảo hảo tự hỏi, nhưng lại bị Lăng Phượng nói thẳng như thế làm suy nghĩ hắn nhiễu loạn.
Hắn đến tột cùng nên trả lời như thế nào mới tốt!?
Danh sách chương