Tiếng bàn tán chung quanh càng lúc càng lớn, những người này chẳng hề nể nang đám người Diệp Thành, thể hiện sự ác ý và khinh miệt chẳng hề kiêng nể ai, thậm chí họ còn bàn luận là có phải Tào Hinh Toàn đã dùng sắc đẹp dụ dỗ Diệp Thành nhận mình làm đệ tử không
Tào Hinh Toàn tức giận tới mức cả người run rẩy, nhưng chung quanh quá đông, cô ấy không thể cãi lại từng người, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt oan ức.
Nhưng không ngờ là khi đám người này thấy biểu cảm của Tào Hinh Toàn thì lại được nước lấn tới, thậm chí có nhiều người còn thuận miệng biên thành bài vè, lớn tiếng đọc ra.
“Hừ!”
Diệp Thành thấy thế thì giận tái mặt, anh hừ lạnh một tiếng, người đang ồn ào nhất lập tức tái mét cả mặt, miệng phun máu tươi, sắc mặt trở nên xám xịt nhanh chóng.
Mấy người chung quanh cũng giảm bớt phóng túng, họ mới nhận ra là dù sau này tên họ Diệp này chết thảm thế nào trong hôm nay thì cậu ta vẫn là đại sư võ đạo, võ sĩ bình thường chỉ có thể cung kính nhìn lên.
Thấy mọi người đã ngoan ngoãn một chút, Diệp Thành mới xoay người, nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc đang mít ướt: “Trò ngoan, hôm nay sư phụ sẽ dạy con chuyện đầu tiên khi muốn trở thành một kẻ mạnh!”
“Đừng bao giờ để tâm tới những lời của mấy con kiến, chúng chỉ biết nói, sẽ không ra tay, rõ ràng mình làm sai mà còn cố tình ác độc suy đoán về người mạnh hơn mình. Hãy coi chúng như động lực, chúng chỉ đang hâm mộ và ghen ghét!”
Có thể nói lời này là lời châm biếm hoàn mỹ, lửa giận bùng lên trong mắt đám người chung quanh nhưng những người này lại không dám khiêu khích Diệp Thành, chỉ có thể trừng mắt đầy hung dữ, nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ là Diệp Tiên Đế đã bị hồn phi phách tán.
Nhưng vào lúc này, trong chỗ sâu nhất của khu biệt thự nhà họ Trình truyền ra một hồi rung lắc dữ dội, tiếp theo, hồ nước trong sân xuất hiện từng ngọn sóng mạnh mẽ, bầy chim sợ hãi bay tán loạn, ngay cả những động vật nhỏ cũng vội vàng rời khỏi nơi truyền ra khí thế kia.
Gần như là đồng thời, một âm thanh hùng hồn vang vọng khắp nơi: “Trời cao ban chứng cớ, đất rộng làm chứng nhân, hôm nay, Trình Bác Hiên tôi đã vượt mọi khó khăn, khổ tu gần trăm nay, cuối cùng hôm nay cũng… nhập Thánh Vực!”
Nghe xong những lời này, trong mắt các võ sĩ đều hiện lên tia sợ hãi, nhưng trong lòng họ cũng rất kích động, sự kích động thật sự từ trong tâm hồn: Mình đúng là tích đức ba đời mới có thể may mắn chứng kiến thời khắc một Võ Thánh ra đời khi còn sống thế này!
Qua vài giây, họ nghe thấy tiếng cười mừng rỡ của bảy vị trưởng lão nhà họ Trình: “Chúc mừng gia chủ, chúc mừng gia chủ, từ hôm nay, nhà họ Trình lại có thêm một Võ Thánh!”
Lời vừa dứt, đám võ sĩ cũng kịp phản ứng, vội vàng quỳ lạy hướng phát ra âm thành: “Chúc mừng Trình Võ Thánh, xin ra mắt Trình Võ Thánh!”
Cứ như vậy, sự hoa lệ do Tào Hinh Toàn bày ra đã bị khí phách khi xuất quan của Trình Bác Hiên đè ép, sau khi nhiều võ sĩ quỳ lạy, nhiều võ sĩ nhìn đám người Diệp Thành với ánh mắt không có ý tốt
Lời Diệp Thành vừa nói đã đắc tội gần như đắc tội toàn bộ mọi người ở đây,họ sợ hãi thực lực đại sư võ đạo mà không dám tiến lên nhưng giờ đã khác, nhà họ Trình có một vị Võ Thánh.
Tên nhóc này còn tiếp tục kiêu ngạo được không, dù mạnh cỡ nào thì có mạnh bằng Võ Thánh không?
Thậm chí, ngay cả trong mắt Lam Thải Nhi cũng xuất hiện tia mừng rỡ. Không chỉ cô ta cảm thấy tên họ Diệp quá mức ngang tàng, tuy mình trung thành với nhà họ Tào nhưng trong lòng lại mong người này bị vả mặt.
Dù sao Tào Hinh Toàn cũng chưa từng trải sự đời, thấy Võ Thánh vừa xuất hiện, mọi người quỳ bái thì rất luống cuống, quay đầu nhìn người duy nhất mà mình có thể dựa vào.
Nhưng không ngờ Diệp Thành lại cười nhạt: “Đồ nhi, con có nhớ sư phụ từng nói là muốn những trưởng lão nhà họ Trình từng bắt nạt con quỳ xuống hát Chinh Phục không?”
Mọi người nghe thấy câu này thì sửng sốt, ngay cả Tào Hinh Toàn cũng đơ ra, lúc này sư phụ nhắc tới mấy câu đùa giỡn này để làm gì?
Diệp Thành cười khẽ: “Hôm nay là cơ hội tốt, sư phụ đã đồng ý với con thì nhất định sẽ làm được!”
Người chung quanh lập tức hít sâu một hơi, bắt những trưởng lão nhà họ Trình quỳ xuống hát Chinh Phục thì có khác gì diệt tộc? Tên nhóc họ Diệp này quá càn rỡ, biết gia chủ nhà họ Trình đã tiến vào Thánh Vực mà còn dám nói bậy bạ ở đây.
Ngay cả Lam Thải Nhi cũng không nhịn được mà quát: “Diệp Thành, anh nói năng tôn trọng một chút cho tôi, dù anh là sư phụ của cô chủ nhưng nói năng vô lễ với Võ Thánh như vậy, tôi tuyệt đối không tha thứ, vì Võ Thánh không thể bị khinh nhục!”
Diệp Thành liếc cô ta một cái, lười nói chuyện với cô ta mà cúi đầu nói với Tào Hinh Toàn: “Con có tin hay không?”
Mọi người chung quanh cười lạnh, thầm nghĩ Diệp Thành đúng là không biết tự lượng sự, không ngờ lại dám đối đầu với Võ Thánh, không thấy ngay cả Lam Thải Nhi đứng sau cũng không kìm được lửa giận sao. Dù con nhóc kia không phân biệt được đúng sai nhưng sao có thể không biết sự lợi hại của Võ Thánh?
Nhưng không ngờ Tào Hinh Toàn lại cười: “Con tin!”
Cô ấy nói như thế không phải là vì nể mặt sư phụ hay là bị ép buộc mà là trong lòng thực sự tin tưởng Diệp Thành, tin tưởng là chỉ cần người trước mắt nói ra, anh nhất định sẽ làm được.
Diệp Thành cười, nắm tay Tào Hinh Toàn đi vào trong khu biệt thự nhà họ Trình, bỏ lại đám võ sĩ đang chờ chế giễu họ ở lại nhìn nhau.
Thấy hai người hoàn toàn biến mất, có người mới dám lên tiếng mỉa mai: “Hừ, tôi còn cho rằng thằng họ Diệp có bản lĩnh gì, hóa ra là chỉ biết lừa con nít, con bé kia cũng ngu, dám tin vào chuyện vớ vẩn của thằng đó!”
Mọi người nghe xong, định gật đầu hùa theo thì lại nghe thấy tiếng “Vèo” trong không khí, người vừa nói bậy kia đã ngã ra đất, chết ngắc.
Họ hoảng sợ nhìn lại, trên cổ người này có vết thương, tuy không lớn nhưng một chiêu cắt cổ, cạnh thi thể còn có một mảnh lá liễu.
Mọi người nhìn nhau, phóng lá hoa giết người chứng tỏ một điều là tu vi Diệp Thành chưa tới Võ Thánh nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu..
Lúc này, giọng Diệp Thành mới truyền lại từ nơi xa: “Võ Thánh không thể khinh nhuc, tôi càng không thể bị làm nhục!”
“Người làm nhục tôi, phải chết!” . Truyện Xuyên Nhanh
Sau khi tiến vào sảnh, mọi ngóc ngách đều có võ sĩ trẻ tuổi giỏi giang, hiển nhiên đây là đời sau của các thế gia võ đạo. Tuy họ còn trẻ, nhưng cũng có người đã tỏa ra khí thế dày dạn kinh nghiệm, khác với các võ sĩ bên ngoài.
Tào Hinh Toàn thấy thế thì trong lòng sợ hãi, nhưng Diệp Thành lại xoa tóc cô ấy, cười nói: “Đồ nhi đừng sợ, chờ sư phụ dạy con ba chiêu để đánh đám người kia thành đầu heo hết nha!”
- ------------------