Nghe thấy Diệp Thành nói vậy, không chỉ đám người Quan Trường Hưng mà cả Lam Thải Nhi cũng bùng lên lửa giận.

Đùa gì vậy chứ, trong hai phút mà có thể giải quyết năm cao thủ? Ăn nói thật ngông cuồng, phải biết là cuộc đấu giữa các võ sĩ ít nhất cũng phải hơn mười phút, nhiều thì mấy tiếng. Chỉ còn một chút nội lực thì vẫn có cơ hội biến bại thành thắng.

Trừ khi là có sự khắc chế về chiêu thức, lại thêm cả thực lực tuyệt đối đè bẹp đối phương, nếu không thì cho dù là đại sư võ đạo cũng không dám to mồm nói trong hai phút là có thể giải quyết đối thủ. Tên Diệp Thành này rốt cuộc huyênh hoang đến mức nào mới có thể nói như vậy?

Sắc mặt đám người Quan Trường Hưng đã không còn sự sợ hãi nữa mà thay và đó là lửa giận ngút trời, và cả sự kiêu ngạo của võ sĩ.

Sự kiêu ngạo!

Quan Trường Hưng hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: "Tên họ Diệp kia, quả thực là mày rất mạnh, mạnh tới nỗi ngay cả tao cũng không phải đối thủ của mày. Mày có thể đánh bại bọn tao, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục tín ngưỡng của võ sĩ bọn tao!"

Lão gầm to, quanh người lão đổi nhiên bắn ra ánh sáng màu đỏ thẫm, râu và tóc bay hết lên, cứ như bị gió lớn điên cuồng thổi.

Đôi mắt lão hiện lên màu trắng bất thường, gần như bao phủ cả đồng tử, nhìn trông như ác quỷ.

Tứ đại cao thủ của Ma Đô đều vô cùng kinh ngạc. Hành động này của Quan Trường Hưng hiển nhiên là được ăn cả ngã về không, đốt cháy tất cả nội lực lên đến cực hạn trong một khoảng thời gian ngắn, bộc phát một thứ sức mạnh đáng sợ!

Tất nhiên sức mạnh này cũng tựa như sao băng, rực rỡ trong chớp mắt rồi sau đó tàn lụi. Ngay sau đó, e là kinh mạch Quan Trường Hưng sẽ đứt đoạn, trở thành kẻ tàn phế!

Sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi, tứ đại cao thủ đều cười thảm, cắn răng nói: "Thôi, mặc kệ đi, hôm nay phải hy sinh cùng quân tử, để tên họ Diệp này thấy được hắn ngu xuẩn không biết điều cỡ nào!"

Nói rồi bốn người cũng đồng thời quát to, quanh người họ phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm, hiển nhiên là đã bắt đầu liều mạng.

Lam Thải Nhi thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng ôm lấy Tào Hinh Toàn chạy về phía ngược lại, vừa chạy vừa hét: "Tên họ Diệp kia, anh bị ngốc hả! Tự tìm chết thì cũng đừng có kéo chúng tôi theo, năm cao thủ này nếu liều mạng thì e là khu vực phạm vi năm trăm mét đều sẽ bị ảnh hưởng. Nếu cô chủ có chuyện gì, tôi tuyệt đối..."

"Thiên Cơ Ngũ Hành Trận!"

Lúc cô ta đang điên cuồng mắng chửi thì đám người Quan Trường Hưng đồng loạt quát to, giẫm lên năm vị trí khác nhau rồi vận nội công ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ tấn công về phía Diệp Thành.

Trong nháy mắt, giống như sao chổi vụt qua bầu trời, năm luồng sáng nội công màu sâc bay nhanh đến chỗ Diệp Thành, mà năm ánh sáng này còn hợp lại trong không trung, biến thành một luồng sáng lớn, trên đó dường như còn có cột sáng màu vàng kim đang thiêu đốt hừng hực!

Thấy cảnh này, sắc mặt Lam Thải Nhi trắng bệch, chợt nảy ra một ý nghĩ: "Xong rồi, sức mạnh của đòn này e là đã gần với Võ Thánh, chạy không kịp nữa rồi!"

Thế là cô ta cắn răng, để Tào Hinh Toàn xuống rồi quay người vận hết toàn bộ nội lực, giơ hai tay ra chắn trước người Tào Hinh Toàn, quát lớn: "Cô chủ, cô mau đi đi, tôi chắn cho cô..."

Lam Thải Nhi không nói nữa, cũng không phải là do bị ngắt lời mà là do cảnh trước mắt quá kinh ngạc, khiến cô ta trố mắt há mồm, quên mất mình định nói gì. Truyện thuộc sở hữu của ReadMe (Android) và FindNovel (iOS).

Đối mặt với cột sáng màu vàng kim mạnh mẽ tới nỗi trông như muốn nghiền nát tất cả, Diệp Thành lại không hề tránh né. Anh nhẹ nhàng bước lên trước một bước, đấm ra một cú!

Nhưng cú đấm này trong mắt người khác lại khiến người ta cảm thấy như đang đứng ở nơi chân trời vô tận, trên cánh đồng cỏ dại bao la bát ngát, trên đầu là trời đêm tĩnh mịch vô cùng.

Nhưng đột nhiên, một luồng sao băng phá vỡ cảnh đêm, ngay sau đó là luồng tiếp theo, luồng thứ ba...

Đến cuối cùng, hàng ngàn hàng vạn sao băng bay qua trời đêm trở thành màn mưa sao băng to lớn. Nhưng nếu nhìn kỹ, những viên sao băng này lại rơi xuống chỗ mình, rơi xuống mặt đất, rơi xuống cánh đồng hoang vu này!

Ngay lúc này, giọng nói không nhanh không chậm của Diệp Thành mới vang lên trong tai mỗi người:

"Tinh, Thùy, Mộ, Dã!"

Sau đó liền thực sự có vô số ánh sao lóe qua bầu trời đêm, cứ như là có vô vàn nắm đấm sao băng, nhiều vô số kể, khiến người ta không thể nào đếm được rốt cuộc có bao nhiêu cú đấm.

Nhưng rõ ràng là Diệp Thành chỉ đấm một cú thôi mà!

Cho dù là cột sáng vàng kim vô cùng ngang ngược kia cũng đành bất lực tan vỡ tách rời trước vô số cú đấm, thậm chí còn không kiên trì nổi một phút.

Ngay sau đó là những âm thanh "bốp bốp bốp" vang lên, tiếng cú đấm chạm vào da thịt, thậm chí Lam Thải Nhi đứng nơi không xa còn nổi đầy da gà. Nhìn những võ sĩ vừa nãy còn biến hình như Siêu Saiyan, giờ họ đã bị đánh bay ra ngoài, không thể khống chế cơ thể mình.

Mà tiếng đánh vang lên không ngừng này cũng khiến ánh sáng đỏ thẫm trên cơ thể họ càng lúc càng tối đi, cuối cùng biết mấy hẳn, ngay sau đó là hàng loạt tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

Lần này, Lam Thải Nhi run lẩy bẩy. Cô ta tận mắt nhìn thấy Tang Môn Kiếm Chu Vân béo tròn mập mạp, mặt mũi dữ tợn bị đánh tới nỗi chiều cao thu lại còn chưa đầy một mét. Còn Hắc Quả Phụ có thân hình nóng bỏng nhưng ra tay độc ác bị đánh tới nỗi mắt vẹo mồm xiêu, đang là một nữ thần mà biến thành một ả đàn bà xấu xí. Thậm chí ngay cả Quan Trường Hưng có nội lực thâm hậu, là đại sư võ đạo cao quý cũng bị đánh tới nỗi thương tích đầy mình, chục cái xương trên người cũng lòi ra ngoài thịt!

Một cú đấm, Diệp Thành chỉ dùng một cú đấm đã phá tan Thiên Cơ Ngũ Hành Trận, và bùng nổ trong chốc lát hạ gục hoàn toàn năm người!

Đúng vậy, giết sạch cả năm người. Khi năm người này rơi xuống đất thì họ đã không còn hơi thở, chỉ còn lại những cái xác không còn nguyên vẹn, thảm hại vô cùng, cảnh đó cứ như là địa ngục vậy.

"Ọe!"

Hai người Tào Hinh Toàn và Tiết Bách Hợp không chịu nổi nên đã nôn ra. Họ như thế khiến dạ dày Lam Thải Nhi cuộn lên, nhưng dù gì cô ta cũng là một võ sĩ, bởi thế có thể miễn cưỡng vận công khống chế.

Mà ngay lúc này, Diệp Thành thu cú đấm về, lạnh nhạt nói: "Xem ra tôi đã đánh giá cao các người rồi. Từ đầu đến cuối các người còn chẳng kiên trì được một phút".

Anh vừa dứt lời, mọi người đã thấy rợn hết tóc gáy. Đặc biệt là Quan Ngôn Tương vẫn còn sống, gã nhìn Diệp Thành như đang nhìn quái vật.

Lúc này gã đã sợ tới nỗi ngồi bệt trên mặt đất, liều mạng muốn bò lên nhưng lại nhận ra chân đã mềm nhũn, không thể động đậy được.

Thấy Diệp Thành từ từ tới gần, gã liền quỳ trên mặt đấy khóc to: "Xin lỗi, xin lỗi người anh em. À không không, Diệp đại ca, tôi sai rồi, là do tôi hồ đồ, là do tôi có mắt như mù, là do tôi hèn hạ vô liêm sỉ..."

Ánh mắt Lam Thải Nhi nhìn Quan Ngôn Tương đã thay đổi. Phải biết đây là cậu cả nhà họ Quan, đừng nói là cô ta mà ngay cả ân sư của cô ta mà gặp thì cũng phải cúi đầu khom lưng, tiếp đãi cung kính.

Nhưng một cậu chủ lớn thế này mà lại dập đầu nhận sai với Diệp Thành, còn không có dũng khí để đứng lên! - ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện