Có lẽ là lần đầu tiên bị Tào Hinh Toàn quát mắng như thế nên Lam Thải Nhi sững người ra, sau đó vẫn cố chấp nói: "Cô chủ, người này lai lịch không rõ, rất có thể là gian tế do các gia tộc khác cài vào. Tôi là người bảo vệ của nhà họ Tào nên tôi tuyệt đối không thể..."

Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị tiếng quát tức giận của Tào Hinh Toàn ngắt lời: "Rốt cuộc tôi là gia chủ tương lai của nhà họ Tào hay cô mới là gia chủ tương lai của nhà họ Tào!"

Bị nói như thế, mặt Lam Thải Nhi thoắt xanh thoắt trắng, vội vàng quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: "Cô chủ bớt giận".

Cô ta nói với biểu cảm không thể tin được, cứ như là vẫn còn kinh ngạc vì cô cả lại đối xử như thế với mình. Thấy Tào Hinh Toàn níu tay Diệp Thành ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong khu biệt thự, nét mặt cô ta đan xen kinh ngạc lẫn đố kỵ.

Tuy mặt Diệp Thành không biểu cảm nhưng giác quan lại bao trùm khắp bốn phương tám hướng nên anh đã nhìn thấy hết biểu cảm của Lam Thải Nhi, không khỏi lẩm bẩm: "Đừng nói cô ta là les đấy nhé?"

Tào Hinh Toàn cứ như chú chim vàng anh đánh thắng trận, ngẩng cao đầu, cô ấy níu tay Diệp Thành đi vào trong khu biệt thự. Họ đi đại vào một đại sảnh thì thấy các võ sĩ Hoa Hạ trong lời đồn.

Chỉ trong nháy mắt, hình tượng kiếm hiệp của các võ sĩ mặc áo bào dài, tuấn tú đẹp trai trong tưởng tượng của cô ấy đã sụp đổ. Có tầm hơn mười võ sĩ đứng lác đác trong đại sảnh, đáng tiếc hầu như đều là các ông chú bốn năm mươi tuổi, mà đám người này còn ăn mặc thời thượng, màu sắc sặc sỡ hoa hòe hoa sói, trông như những nghệ sĩ theo phong cách dị hợm.

"Cái gì vậy, tùy tùng của mình trông còn đẹp trai hơn họ nhiều".

Tào Hinh Toàn khẽ lẩm bẩm, định sáp tới nghe xem người ta nói cái gì, không ngờ chẳng phải là chém giết giang hồ gì mà chỉ là mấy chuyện làm ăn, thế là liền trợn trắng mắt.

Nhưng ánh mắt Lam Thải Nhi lại vụt lên tia sáng. Đừng nhìn mấy ông chú này trông bề ngoài có vẻ xuề xòa, thực ra họ đều là cao thủ. Tuy còn chưa đạt đến trình độ của đại sư võ đạo nhưng cũng không hề thua kém ân sư Tiền Triều Tam của cô ta.

Nhưng xem thì xem vậy chứ cô ta không tùy tiện đi lên phía trước bất chuyện, võ sĩ đều khá kiêu ngạo. Vai vế cô ta không cao, thực lực không đủ, người chỉ có mỗi thiên phú như cô ta thì rất khó để bắt chuyện với những người này.

Diệp Thành cũng nhướng mày, anh thấy hơi kinh ngạc. Có rất nhiều võ sĩ ở đây, chọn đại một người cũng đủ để đảm nhận chức trách quan trọng trong một gia tộc lớn, nhưng ở đây chỉ có thể đi dạo khu vực bên ngoài, còn không có tư cách đi vào trong.

"Xem ra lần này mình đến đây là đúng".

Khóe miệng anh khẽ cong lên, trong lòng thầm có tính toán. Anh đưa Tào Hinh Toàn đi dạo vài gian triển lãm, cô bé này cứ kêu gào rằng đi đường quá mệt muốn nghỉ ngơi. Có lẽ là do các võ sĩ khác quá xa so với tưởng tượng của cô ấy nên mới thất vọng quay về.

Nhà họ Trình giàu nứt đố đổ vách, tất nhiên nơi ở sắp xếp cho các võ sĩ cũng khá tốt, nhưng nhà họ Tào dù sao cũng không có đại sư võ đạo nên chỉ được đãi ngộ của người bình thường. Cho dù như vậy thì căn phòng này cũng cùng đằng cấp với khách sạn bốn sao.

Nhưng đối với võ sĩ thì họ lại không chịu được chỗ ở này. Họ thà đi ra ngoài ở cũng không muốn để mình chịu thiệt ở đây, tất nhiên Tào Hinh Toàn cũng như vậy.

"Dựa vào đâu mà những người kia được ở biệt thự mà cô đây lại phải chen chúc trong căn phòng nhỏ này!"

Đứng trong căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, Tào Hinh Toàn hai tay chống eo, vẻ mặt ngang ngược. Cái đầu nhỏ của cô ấy lắc lư không ngừng, ngay cả hai bím tóc đuôi ngựa cũng lắc tới lắc lui, trông rất đáng yêu.

Lam Thải Nhi khuyên cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô chủ, là võ sĩ thì hoàn toàn không cần những thứ phàm tục này. Nếu cô đã trở thành đệ tử của sư phụ thì nên chuyên tâm tu hành, sao có thể tham lam hưởng lạc?"

"Ôi..."

Nghe đối phương nói vậy, Tào Hinh Toàn chán nản cúi đầu xuống. Thấy thế Lam Thải Nhi cười vui vẻ đi lên phía trước nói: "Nếu cô chủ đã hiểu nỗi khổ tâm của tôi thì bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hãy tu hành thâu đêm đi!"

"Hả? Không, không cần đâu...", Tào Hinh Toàn hoảng loạn, trốn ra sau lưng Diệp Thành rất tự nhiên rồi thò đầu ra cười nói: "Tôi, lúc cần tu hành thì rất nhiên tôi sẽ tự tu hành, tu hành với sư tỷ...cứ có cảm giác nguy hiểm thế nào ấy".

Diệp Thành thấy thế thì bật cười, xem ra cô chủ ngốc nghếch đáng yêu này cũng có thể nhận ra xu hướng lesbian của Lam Thải Nhi, không muốn ở một mình với cô ta.

Nghe vậy nét mặt Lam Thải Nhi vô cùng thất vọng, sau đó lại thấy Tào Hinh Toàn thân mật với Diệp Thành như vậy thì tức điên lên.

Cô ta đi lên phía trước một bước, quát Diệp Thành: "Này, anh! Nghe nói anh là người hầu được huấn luyện đặc biệt của các gia tộc, chắc là cũng phải biết tầm quan trọng của việc khổ công tu hành đúng không?"

Diệp Thành nhìn Lam Thải Nhi một cái rồi lạnh nhạt nói: "Khổ công tu hành tất nhiên rất quan trọng, nhưng đây không phải lý do để cô vượt quá bổn phận của mình".

Nói rồi anh sờ cái đầu của cô gái trẻ, nói: "Cho dù tu vi võ đạo của cô có cao đến đâu thì cô ấy vẫn là chủ nhân, còn cô là tùy tùng. Tôi chưa thấy người hầu nhà nào mà dám khoa chân múa tay với chủ nhân như vậy".

Nói đến đây anh đột nhiên híp mắt, ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả: "Hơn nữa cô ép cô ấy tu hành, chẳng lẽ là vì dục vọng cá nhân của cô sao?"

Bị nói trúng tim đen, Lam Thải Nhi thẹn quá hóa giận, quát lớn: "Anh, anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi chỉ suy nghĩ cho tương lai của cô chủ thôi!"

Diệp Thành cười khinh miệt, anh không nói gì nữa mà nhìn Tào Hinh Toàn, nói: "Không muốn ở đây thì không ở, tôi đưa cô ra ngoài ở phòng tổng thống".

Mắt Tào Hinh Toàn sáng bừng, vui mừng khôn xiết: "Thật sao?"

Tuy cô ấy xuất thân gia tộc danh giá nhưng luôn ở biệt thự, bình thường rất ít khi ra ngoài, còn chưa bao giờ ở khách sạn chứ đừng nói là ở phòng tổng thống trong lời đồn.

Lam Thải Nhi cười lạnh nột tiếng, khinh thường nói: "Phòng tổng thống của tỉnh Tô Nam một ngày ít nhất cũng phải năm mươi nghìn tệ, đại hội giao lưu võ đạo kéo dài một tháng. Cho dù anh chỉ thuê một phòng thôi cũng phải tốn một triệu năm trăm nghìn tệ".

"Nhưng anh là tùy tùng, sao có thể ở chung với chủ nhân? Ít nhất cũng phải thuê hai phòng".

Lam Thải Nhi nói vậy vốn định châm chọc Diệp Thành, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể thuê nổi phòng tổng thống. Nhưng không ngờ Diệp Thành cười lạnh nhạt, nói: "Không, tôi phải thuê ba phòng".

Nói rồi anh kéo Tào Hinh Toàn và Tiết Bách Hợp đi. Lam Thải Nhi tức điên, nhưng đột nhiên cười lạnh rồi nói: "Chúng ta đi theo xem tên nhóc này lấy đâu ra bốn triệu năm trăm nghìn tệ!"

Diệp Thành có các giác quan nhạy bén nên đã nghe được đối phương dfac đi theo, nhưng anh không để ý mà chỉ nhếch môi, giẫm ga lên mức cao nhất

Thấy đối phương phóng xe Rolls-Royce đi, Lam Thải Nhi cười châm chọc, hừ nhẹ: "Muốn đua xe với tôi? Chán sống rồi sao!"

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện