Ngay lúc đó, khi toàn bộ Địa Cầu, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.

Khi mọi người của Sương Diệp rút kiếm thề sống chết chiến đấu, không quay đầu.

Khi tất cả mọi người vây xem đều lắc đầu thở dài, nghĩ rằng trận chiến này không thể lật ngược được, thần thoại Diệp Thành này cuối cùng cũng kết thúc.

Khi Lăng Tiêu Chân Tiên hoàn toàn phán tội chết cho Diệp thành, ngay lúc đang chuẩn bị bóp nát thần hồn của Aokawa Sakura trong tay, cảnh cáo Diệp Thành đang thoi thóp…

Đột nhiên Diệp Thành bật cười, nụ cười như một đứa trẻ ngây thơ, giống như có được bảo vật trân quý nào đó đã từng bị mất đi từ lâu rồi.

“Cười cái gì?”

Lăng Tiêu Chân Tiên cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh như nhìn cá nằm trên thớt không thể giãy giụa. Rất nhiều người vây xem lại lắc đầu thở dài, ngay lúc không nghĩ rằng Diệp Thành lại có bất kỳ cơ hội nào có có thể lật ngược tình thế.

Thì Diệp Thành không còn cười mà khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Tôi đang cười, nghĩ là đánh bại được tôi nhưng có biết tôi là ai không? Biết tên tôi là gì không?

“Ha ha, tên gì, là người thế nào, bản Chân Tiên cần gì phải quan tâm, chẳng lẽ là Thái Cổ Tiên Tôn hay là Thần Vương tối cao, hoặc là đệ tử Ngũ Đại Tiên Tông”, Lăng Tiêu Chân Tiên cười lớn.

Rất nhiều thuộc hạ đứng sau lưng hắn cũng cười lớn như sấm rền.

Nhiều người vây xem đồng thời cũng nản lòng mà lắc đầu. Diệp Thành đã hoàn toàn buông bỏ hy vọng rồi, nếu không sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy, e là đã bị ép đến điên rồi. Cho rằng dựa vào danh tiếng Diệp Chân Tiên thì có thể hù dọa ngăn cản một vị Hợp Đạo sao?

Không cần nói đến một Bán Chân Tiên của tinh vực lãng quên, cho dù Diệp Thành thật sự là đệ tử của Ngũ Đại Tiên Tông thì lúc này Lăng Tiêu Chân Tiên cũng sẽ không nhượng bộ chút nào.

Bọn họ bật cười nhưng Diệp Thành lại không chút quan tâm, chỉ chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lại càng sâu thẳm:

“Từ khi tôi sống lại đến bây giờ, bọn họ gọi tôi là Diệp Tiên Sư, Diệp Chân Quân, Diệp Đan Vương, Diệp Thiên Quân… Nhưng đều không phải là tên gọi thật sự của tôi, tôi tìm kiếm nó, tìm rất lâu, thậm chí có một dạo tôi cho rằng tôi đã mất đi rồi”.

“Ngay cả khi tôi đưa nửa phần Thần La Thiên Tinh dung nhập vào trong cơ thể, cũng không tìm thấy nó, đã tuyệt vọng quyết định không tìm kiếm nữa, mãi cho đến lúc nãy, khi chém ra Hải Hoàng Quân Lâm, tôi mới phát hiện thì ra nó vẫn luôn ở đây…”

“À, vậy là ai?”, Lăng Tiêu Chân Tiêu cười lạnh nói.

“Muốn biết thật sao?”, Diệp Thành quay đầu, cười như không cười nhìn hắn.

“Đúng vậy, cho bản Chân Tiên xem xem!”

Vẻ mặt Lăng Tiêu Chân Tiên càng cười chế giễu. Mấy tên thuộc hạ xung quanh cũng cười nhìn anh như thể nhìn một tên khờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện