Nhìn thấy cô gái kia nổi nóng, người đàn ông vội tiến lên giải thích: “Cô ơi, con gái tôi khóc không phải vì cô ăn đâu, con bé khóc là vì… vì một sự việc nên mới không nhịn nổi, òa khóc bi thương như thế!”

Cô gái tò mò hỏi: “Sự việc gì, chẳng lẽ bị bồ đá?”

Cô ấy nói ra là cô gái của quán ăn lại khóc tức tưởi, bà chủ quán cũng rơi lệ đầy mặt, tay ôm con gái, nức nở nói: “Cũng không dám giấu giếm, thật ra con gái tôi sắp phải đi lấy chồng rồi!”

Cô gái lại cười nói: “Không phải chỉ gả chồng thôi à, sao ấm ức dữ vậy, trên đời này có cô gái nào không gả chồng chứ?”

Rõ ràng tuổi cô khách còn trẻ hơn con gái chủ quán mà lại tỏ ra lõi đời, điều này khiến Diệp Thành không nhịn được mà bật cười.

Cô gái kia quay lại nhìn anh, thẹn quá hóa giận quát to: “Anh cười cái gì!”

Diệp Thành nhịn cười, quay mặt đi, trong mắt là sự bình thản, gia đình này tuyệt vọng không phải vì con gái chuẩn bị gả chồng, hiển nhiên là có nguyên nhân sâu xa.

Quả nhiên, con gái chủ quán ăn khóc lóc nói: “Nhưng tôi lại không quen người mình sắp lấy!”

Cô gái kể bằng giọng đứt quãng, Diệp Thành và cô khách dần hiểu ra, hóa ra trạm dừng chân này nằm ở nơi giao nhau của hai tỉnh, thuộc khu vực không ai quản lý nên thường ngày có vài tên lưu manh tới đây thu phí bảo kê, ai không giao, nhẹ thì bị đập quán, nặng thì đánh người.

Người nhà này chất phác, phí bảo kê luôn nộp đúng hạn nên cũng bình an vô sự. Nhưng chuyện tệ hại lại xảy ra vào kỳ nghỉ trước đó, cô con gái đến quán phụ giúp thì vô tình bị tên đầu sỏ đám lưu manh được gọi là “anh Đặng” coi trọng.

Kết quả là kẻ đó ném xuống mấy nghìn tệ, bảo là “sính lễ”, cưỡng ép con gái người ta lấy mình. Hai vợ chồng chủ quán tất nhiên không đồng ý, người chồng tiến lên lý luận thì bị đánh bầm dập cả mặt mũi.

Gia đình ba người đã thương lượng là dù phải bỏ quán nhỏ này, họ cũng không thể để con gái bị ức hiếp. Nào ngờ anh Đặng lại đánh tiếng nói mình là người nhà họ Đặng ở Lương Châu, nếu vợ chồng này dám chạy, hắn sẽ khiến họ không còn mạng để chạy ra khỏi Giang Thành.

Danh tiếng của nhà họ Đặng ở Lương Châu rất vang dội ở Giang Thành, ít nhất thì khá là có sức uy hiếp với gia đình bình dân, vì thế cả nhà này tức khắc rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Cuối cùng, cô con gái định hi sinh bản thân để cứu bố mẹ, từ đó mới có tình cảnh ngày hôm nay.

Cô khách trẻ nghe xong thì tức giận đập bàn, quát to: “Hừ, hay cho một nhà họ Đặng ở Lương Châu, không ngờ lại dám làm chuyện ức hiếp nam cưỡng ép nữ này, cô đây quyết định quản chuyện này rồi!”

Nói xong, cô ấy còn khẽ nói với cô con gái nhà kia: “Chị cứ yên tâm, em tên Tào Hinh Toàn, chắc chị từng nghe nói về em rồi nhỉ. Hôm nay có cô đây, đừng kẻ nào hòng động tới chị!”

Lời nói khí phách của cô khách cũng được đáp lại:

“Cảm ơn em gái, chị là Lưu Giai Giai, chị chưa… từng nghe tới tên của em!”

“Sao có thể chứ? Mấy người không biết em là ai sao?”, Tào Hinh Toàn kinh ngạc trừng to hai mắt, dáng vẻ không thể tin nổi, sau đó lại như nhớ ra điều gì, cô gái này lại nhỏ giọng lầm bầm.

“Đáng giận, nếu ở tỉnh Tô Bắc, sao có người không biết cô đây được?”

Ông chủ quán cũng khuyên nhủ: “Lòng tốt của cô, chúng tôi xin nhận! Nhưng nhà họ Đặng này không thể đắc tội được, chúng tôi không cần tiền bữa ăn này, cô và cậu em này ăn xong rồi mau đi thôi!”

Trên mặt Tào Hinh Toàn hiện lên vẻ u sầu, cô ấy từ từ ngồi xuống nhưng Diệp Thành lại thấy mắt cô gái này đang đảo quanh, không biết đang mưu tính gì đây.

Quả nhiên, sau khi ngồi xuống, Tào Hinh Toàn càng thêm làm bộ làm tịch, cả buổi mới bắt đầu ăn một miếng, còn kén cá chọn canh. Lúc thì chê nước trái cây quá chua, chốc lát lại than thịt quá mặn, chứng tỏ cô ấy đang muốn kéo dài thời gian.

Người nhà kia sốt ruột đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, người đàn ông không nhịn được mà khuyên: “Cô gái, cô còn chê mặn gì nữa, ăn đại rồi đi thôi, cô còn đẹp hơn con gái tôi. Lỡ đâu mà bị anh Đặng nhìn trúng thì con gái một thân một mình ở ngoài như cô sẽ chịu thiệt đó!”

Tào Hinh Toàn còn chưa nói, từ ngoài cửa đã vang lên tiếng quát: “Ông Lưu, còn không nhanh chân tới nghênh đón chàng rể hiền của ông à?”

Gia đình kia lập tức hoảng sợ, thấy một đám người tiến vào, ông chủ quán vội nói: “Mẹ nó à, bà mau dẫn hai người khách vào bếp đi!”

Người phụ nữ trung niênđồng ý, liên tục khuyên hai người Diệp Thành vào trong bếp, Diệp Thành không nói gì mà đi theo. Sau khi vào bếp, bà ấy còn dặn dò: “Hai người đừng lên tiếng nha, lát nữa người bên ngoài đi hết rồi hẵng bước ra”.

Thấy người phụ nữ rời khỏi bếp, Diệp Thành mới nói: “Đây chính là gặp chuyện bất bình, ra tay cứu trợ của cô à?”

Tào Hinh Toàn hừ lạnh: “Người nhà này chất phác thiện lương như vậy, tại sao họ lại phải bị người khác ức hiếp? Cô đây không nhìn nổi!”

Diệp Thành thản nhiên nói: “Vì họ chưa đủ mạnh!”

Tào Hinh Toàn tức giận nói: “Hừ, cái giọng điệu nhàm chán này của anh giống hệt người mẹ máu lạnh của tôi, cô đây muốn quản là quản! Nếu anh sợ thì cứ trốn trong này đi!”

Diệp Thành nhún vai,không nói gì, Tào Hinh Toàn thấy thế thì hừ lạnh, trong ánh mắt nhìn anh có thêm sự khinh miệt, cô ấy nhoài người lên tấm rèm để quan sát bên ngoài.

Trong sảnh có thể năm người, họ đều có dáng vẻ lưu manh, trên mặt là nụ cười xấu xa, tên cầm đầu còn đeo một cái khuyên mũi, có lẽ đây là anh Đặng.

Anh Đặng cầm ly rượu, nốc một hơi cạn sạch, cười tà: “Ông Lưu, à không phải, giờ nên gọi là bố vợ, giờ nên để con dẫn con gái bố đi rồi nhỉ?”

Ông Lưu cười khan, lấy tiền lì xì từ dưới quầy ra, dâng lên bằng hai tay: “Anh Đặng, ông bà già này chỉ có một mụn con gái, còn trông chờ con bé dưỡng già, nói nữa thì con bé không xứng với anh đâu!”

“Trong xấp tiền lì xì này, trừ tiền của anh còn có một trăm nghìn vợ chồng tôi cực khổ để dành, xem như là chút lòng thành!”

“A…”, anh Đặng cười mả, nhét tiền lì xì vào túi nói: “Không tệ, không tệ, tôi nhận!”

Ông Lưu mừng rỡ nói: “Vậy anh đồng ý rồi phải không?”

Anh Đặng cười to: “Đồng ý, đồng ý, ông cho con gái nhiều hồi môn như vậy cũng là thành ý, sao tôi có thể từ chối?”

Nụ cười của ông Lưu cứng đờ, ông ấy tiến lên, vội nói: “Không phải như thế…”

“Bốp…”

Ông ấy còn chưa nói hết, anh Đặng tiến lên một bước, đấm vào bụng ông Lưu, ông ấy lập tức đau tới mức chảy mồ hôi lạnh, không nói ra lời.

Lúc này, anh Đặng nở nụ cười dâm tà, đi tới chỗ Lưu Giai Giai, bà chủ quán vội đứng cản trước mặt con gái, đau khổ cầu xin: “Anh Đặng, xin anh tha cho Giai Giai, con bé còn chưa tốt nghiệp đại học!”

Anh Đặng đẩy người phụ nữ trung niên ra, cười nói: “Đừng vội, chờ tôi chơi cô ta vài bữa, chơi chán thì cho người đưa về!”

“Bùm…”

Một âm thanh vang lên, người trong sảnh hoa mắt, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, họ thấy anh Đặng nằm trên mặt đất, cả người cong lên đầy đau đớn giống như cá thiếu nước.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện