Lâm Sơ ngẩn người.
Hắn chợt nhớ ra, trong Diễn Võ Trường, Đại tiểu thư chỉ mới gặp qua hình tượng Chiết Trúc, chưa từng thấy hình tượng này.
Tại Diễn Võ Trường, mỗi hình tượng đều gắn liền với một cái tên, hiện tại hắn đang dùng khuôn mặt kiếp trước của mình, tên là “Không Tranh”, chính là tên của thanh kiếm bản mệnh mà sư phụ đặt cho hắn.
Đại tiểu thư tiến lên trước vài bước, ánh mắt dừng thật lâu trên khuôn mặt hắn, hỏi: “Đây là mặt ai?”
Trong giọng nói mang theo do dự, trong ánh mắt vương ý không vui.
Lâm Sơ sợ hãi sửng sốt.
Hắn đương nhiên không thể nói kỳ thật hắn không phải người của thế giới này, chẳng qua là vì độ kiếp thất bại nên mới bị Thiên Đạo sung quân đến đây thôi, vì thế hắn nghĩ nghĩ một hồi, đáp: “Ta tự nặn đấy.”
Đại tiểu thư lại hỏi: “Tại sao không dùng Chiết Trúc nữa?”
Lâm Sơ sờ sờ mũi: “Trang phục của con gái, ta không quen.”
“Thì ra là vậy.” Đại tiểu thư đáp.
Lâm Sơ cảm thấy lý do này vô cùng hợp lý.
Sau đó chợt thấy Đại tiểu thư khe khẽ thở dài: “Ủy khuất ngươi rồi.”
Đại tiểu thư vẫn luôn quan tâm hắn như vậy, thương hắn năm đó phải mặc nữ trang đi đứng khổ sở trên Diễn Võ Trường.
Lâm Sơ cảm thấy vô cùng cảm động, đáp: “Không sao.”
Vừa cảm động xong, đã nghe Đại tiểu thư nói: “Nhưng ta thích hình tượng Chiết Trúc hơn.”
Lâm Sơ: “……”
Hết cảm động rồi.
Đại tiểu thư nói tiếp: “Muốn thấy ngươi mặc váy.”
Lâm Sơ: “……”
—— đây là cái đam mê ác liệt gì vậy?
Hắn đáp: “Nhưng ta không thể mặc váy được.”
Đại tiểu thư nói: “Nhưng đây là trong ảo cảnh mà.”
Lâm Sơ cảm thấy khó thở.
Được rồi.
Hắn yên lặng offline.
Lại lần nữa đăng nhập, đứng trước gương phác họa hình tượng, biến lại thành Chiết Trúc, tiến vào Diễn Võ Trường.
Vừa đến bến tàu, đã thấy mọi người sôi nổi nhìn sang bên này, khe khẽ nói nhỏ: “Chiết Trúc tiên tử xuất hiện rồi!”

Cùng lúc đó, cái tên Không Tranh biến mất, cái tên Chiết Trúc xuất hiện trên bảng xếp hạng.
May mà hắn không dùng hình tượng Không Tranh đánh nhau với người khác, cái tên này chìm vào biển người mênh mông, sẽ không ai phát hiện ra nó biến mất, đương nhiên cũng không thể đoán được Không Tranh chính là Chiết Trúc, Chiết Trúc chính là Không Tranh.
Mà cái tên Chiết Trúc, đứng ở vị trí đầu bảng.
Lâm Sơ thấy hơi xấu hổ, sờ sờ mũi.
—— ai bảo Thương Mân ái võ thành si như vậy chứ, cứ nhất quyết phải khiêu chiến Chiết Trúc, sau một hồi so tài qua lại, cuối cùng Chiết Trúc đứng thứ nhất, Thương Mân đứng thứ hai.
Mà hắn phải dùng thân thể Chiết Trúc trong một năm, cơ hồ cứ cách ba bốn ngày lại nhảy ra lời mời ước chiến của Thương Mân, hắn không thể chịu nổi spam, kỳ hạn một năm qua đi, lập tức đổi hình tượng khác chạy mất, không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Vào ngày cái tên Chiết Trúc biến mất, Thương Mân còn thương tâm đến mức hẹn Việt Nhược Hạc, Việt Nhược Vân uống rượu, tâm sự trong lòng mất mát thế nào thế nào.
Đại tiểu thư nhìn thấy hắn trong đám đông, xa xa cười với hắn.
Lâm Sơ bước tới.
Đại tiểu thư nói: “Mặc dù nam hay nữ cũng không có gì khác biệt, nhưng ta vẫn thích hình tượng con gái hơn một chút.”
Lâm Sơ thầm nghĩ, hóa ra, Đại tiểu thư lớn lên trong Phượng Hoàng Sơn Trang chỉ có các cô nương, quen ở cùng với con gái, chướng mắt nam nhân bên ngoài.
Đại tiểu thư lôi kéo hắn đến một nơi không người: “Cho ngươi xem đao pháp của ta.”
Đồng Bi đao ra khỏi vỏ, phát ra tiếng réo rắt ngân dài.
Trước tiên Đại tiểu thư biểu diễn một đao nhẹ nhàng chậm rãi: “Thức này ta từng cho người xem rồi, tên là ‘Quy Chu’.”
Sau đó mũi đao nâng lên, nước chảy mây trôi, vẽ ra một vòng cung hình bán nguyệt.
Chiêu thức này cũng không có gì phức tạp, thậm chí chẳng có kỹ xảo gì, nhưng đáng quý nhất chính là hàm ý viên dung* trong đó.

(chu toàn, trọn vẹn)
Lâm Sơ vừa xem vừa suy tư, thầm nghĩ, Phượng Hoàng Đao Pháp đa phần sắc bén bá đạo, tới thời điểm tàn nhẫn nhất, khó tránh khỏi sẽ không đủ trôi chảy.

Nhưng hai chiêu này của Đại tiểu thư, nếu được dùng xen kẽ giữa các chiêu thức khác, có thể giải quyết triệt để vấn đề này, khi chiến đấu với người khác sẽ càng linh hoạt hơn, quả thực là rất tuyệt vời.
“Chiêu này tên là Viên Nguyệt*” Đại tiểu thư nói, “Hai năm trước cùng ngươi đi tới Giang Châu, ý định ban đêm thăm dò Giang Châu phủ, mượn cớ ngắm trăng tránh khỏi nhãn tuyến dịch quán.

Sau này hồi tưởng lại, cảm thấy vầng trăng đêm đó thật sự rất tròn.” (trăng tròn)
Lâm Sơ nói: “Đúng là rất tròn.”
Đại tiểu thư cười cười, thân hình gập lại, ánh đao như nước, đột nhiên bắn nhanh lên trời, sau đó lại hướng xuống dưới.
Hồng y phi đãng, ánh đao cực nhanh, lại không sắc bén, mà xoay chuyển tung bay khắp nơi, giống như những bông tuyết bay lả tả.
Lâm Sơ cảm thấy thực kỳ diệu, hai chiêu đầu tiên là viên dung, nhưng một chiêu này lại hơn ở sự biến hóa, yêu cầu kỹ xảo cực cao —— trong động mà vẫn có tĩnh, còn cực kỳ đẹp mắt.

Lăng Phượng Tiêu múa đao xong, lại nhìn hắn: “Vào cái đêm trước khi ta bế quan kia, ngồi trong biển trúc nướng chuột cho ngươi ăn, cảm thấy vô cùng vui vẻ, liền nghĩ ra chiêu Dạ Tuyết* này.” (đêm tuyết)
Lâm Sơ nói: “Đẹp lắm.”
Đại tiểu thư xoay ngang thanh đao, nhắm hai mắt lại, một tay nắm lấy chuôi đao, một tay dựng hai ngón tay lên, chậm rãi vuốt dọc lưỡi đao.
Đồng Bi đao phát ra một tiếng trong vắt.
Theo chuyển động của ngón tay Đại tiểu thư, thân đao vậy mà khẽ rung lên.
Rung động này nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lâm Sơ chưa nhìn rõ, đang định quan sát kỹ hơn, bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có gió, cũng không có một chút âm thanh nào.
Tiếp đến, một giọt nước, từ từ nhỏ xuống mặt nước phẳng lặng như gương.
Từng lớp gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, lan tràn ra phía ngoài, linh lực dao động giống như mưa xuân trong đêm, thoạt nhìn có vẻ tầm thường, nhưng sau đó khiến cho toàn bộ linh lực chấn động.
Một chiêu này, chứng tỏ khả năng khống chế linh lực thật tinh diệu.
Nhưng Lâm Sơ không thể nghĩ ra được nên dùng nó như thế nào trong thực chiến.
Đang miên man suy nghĩ, đã thấy Đại tiểu thư thu đao: “Chiêu này tên là Văn Cầm*.” (nghe đàn)
Lâm Sơ: “Văn Cầm?”
Đại tiểu thư nói: “Trong lúc bế quan, đêm đêm ngẫu nhiên tỉnh lại, nghe được tiếng đàn của ngươi, con tim rung động, tựa như mặt nước gợn sóng, mới có chiêu này.”
Không biết vì sao, Lâm Sơ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.
Hắn hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Đại tiểu thư nữa.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngại ngùng?”
Lâm Sơ: “Một chút.”
Đại tiểu thư tươi cười đến thập phần vui sướng.
Lâm Sơ thầm nghĩ, Mộng tiên sinh từng bảo đao pháp Phượng Hoàng Sơn Trang quá mức cô tuyệt bá đạo, chỉ sợ có hại cho người luyện nó, cho nên nam tử không thể tu luyện đao pháp này.

Nhưng hắn lại thấy, cho dù là nữ tử, chắc gì đã không có hại, nên những chiêu thức yên tĩnh ôn nhu Đại tiểu thư mới ngộ ra kia, có lẽ sẽ vô cùng hữu ích cho tu luyện sau này.
Chỉ là mấy chiêu này đều dựa trên những kỷ niệm với hắn, làm hắn có đôi chút xấu hổ.
Hắn đang xuất thần, chợt bị một ngón tay nâng cằm lên.
Đại tiểu thư nói: “Không được cúi đầu.”
Lâm Sơ: “……”
Đại tiểu thư nói tiếp: “Mấy năm nay, võ học của ta vẫn không có thành tựu gì, chỉ sáng tạo ra được mấy chiêu thức giúp ngươi vui vẻ mà thôi.


Thời gian còn lại đều dùng để lắng đọng tâm cảnh, hiện tại tu vi vững chắc, tâm cảnh cũng không còn nóng nảy như xưa nữa, tự thấy Nguyên Anh chẳng còn ai là đối thủ, gặp phải tiền bối Hợp Đạo độ kiếp, cũng có thể chiến một trận.”
Lâm Sơ đáp: “Vậy là tốt rồi.”
Với tài năng thiên bẩm của Lăng Phượng Tiêu, theo lý nên là như vậy.
Lúc hắn bằng tuổi Đại tiểu thư ở hiện đại, cũng đã đứng trên ngưỡng cửa đỉnh cấp Nguyên Anh rồi, chỉ cần một thời cơ nữa thôi là sẽ tiến vào Độ Kiếp kỳ.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Khi nào ngươi bước vào độ kiếp?”
Câu trả lời của Lăng Phượng Tiêu, lại nằm ngoài dự kiến của hắn.
“Ta không thể độ kiếp.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Lâm Sơ: “Tại sao?”
“Thứ nhất, sau khi bước vào cảnh giới độ kiếp, thiên kiếp không biết lúc nào sẽ đến, nếu ta phi thăng, vũ lực Nam Hạ càng thêm bạc nhược.

Không bằng đè ở Nguyên Anh đỉnh, vào lúc nguy cấp, dùng nội công Niết Bàn Sinh Tức, cũng có thể có được chiến lực của Độ Kiếp kỳ.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Thứ hai, ta vướng bận trần thế, không thể siêu thoát thế tục.

Tâm cảnh không đủ, cho dù muốn nhập độ kiếp, chỉ sợ cũng khó.”
Lâm Sơ nhìn Lăng Phượng Tiêu: “Thế sau khi chiến tranh kết thúc thì sao?”
“Ừm hửm.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Khi đó, nếu ta còn sống, sẽ cùng ngươi quy ẩn núi rừng, hoặc lang bạt thế gian, không quan tâm đến tục sự thế gian nữa, chỉ một lòng tu tiên.

Độ kiếp phi thăng, cũng không phải việc khó.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
“Bất quá, ngươi phải chờ ta mới được.” Lăng Phượng Tiêu nhẹ cười, bàn tay vốn đang giữ cằm hắn chuyển hướng, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, vén vài sợi tóc trên trán ra sau tai.
Động tác thực ôn nhu, ngữ khí cũng giống vậy: “Nếu như ta chết, ngươi vẫn phải tu luyện đàng hoàng, nhanh chóng phi thăng.

Còn nếu ta không chết, vẫn còn sống sót, ngươi không được tiến cảnh quá nhanh, không được phi thăng trước ta.”
Lâm Sơ cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Hắn nói: “Hiện giờ ta còn chưa có tu vi, phi thăng vẫn còn xa vời lắm.”
Lăng Phượng Tiêu: “Nhưng một khi ngươi khôi phục được kinh mạch, cảnh giới trước đây rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
Dứt lời, lại hỏi: “Cảnh giới trước khi ngươi tẩu hỏa nhập ma là gì? Ta quên chưa hỏi ngươi.”
Lâm Sơ suy nghĩ một phen, cảm thấy không thể nói đúng sự thật được, vì thế hạ “Độ kiếp đỉnh” xuống một chút, đáp: “Mới vừa kết Nguyên Anh.”
“Vậy cũng rất cao rồi.” Lăng Phượng Tiêu nhăn nhăn mày, “Nếu ngươi phi thăng quá sớm……”
Lâm Sơ cảm thấy Đại tiểu thư thậm chí có phần ủy khuất.
Hắn trấn an: “Ta không phi thăng sớm đâu mà.”
Đại tiểu thư: “Tạm thời tin tưởng.”

Nhắc tới phi thăng, Lâm Sơ liền nhớ tới kinh mạch của mình, nhớ tới kinh mạch, lại nhớ tới Đại tiểu thư từng nói có phương pháp có thể khôi phục toàn bộ kinh mạch cho hắn.
Lâm Sơ ngập ngừng hỏi: “Làm thế nào kinh mạch ta mới tốt lên được?”
Lăng Phượng Tiêu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lâm Sơ bị Đại tiểu thư nhìn đến luống cuống tay chân.
Lăng Phượng Tiêu lên tiếng, nói ra lại là một câu không liên quan lắm: “Ngươi năm nay mười tám?”
Lâm Sơ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
“Tuy rằng, nếu là ở thế gian, cũng đủ tuổi rồi, nhưng ta vẫn cảm thấy quá nhỏ.” Thanh âm Lăng Phượng Tiêu ôn nhu đến mức nhỏ ra nước, “Vụ án huyết độc lần này, sợ là phải đi biên cảnh Bắc Hạ tra xét, đợi khi nào xong việc, ta sẽ đưa ngươi về Phượng Hoàng Sơn Trang gặp mẫu thân, thỉnh nàng chọn ngày thành thân.

Một hai năm nữa, chúng ta thành thân rồi, ngươi không cần phải lo lắng về kinh mạch nữa.”
Lâm Sơ không hiểu kiểu gì: “Thành thân xong kinh mạch sẽ thay đổi sao?”
Động tác vuốt tóc của Lăng Phượng Tiêu dừng lại: “Ngươi không biết?”
Lâm Sơ: “…… A?”
Hắn ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Lăng Phượng Tiêu một lời khó nói hết nhìn hắn.
Một lời khó nói hết qua đi, Lăng Phượng Tiêu có lẽ đã điều chỉnh cảm xúc xong, ngữ khí càng thêm ôn nhu, quả thực là khinh thanh tế ngữ*, giống như sợ là giọng mình nghiêm khắc quá, sẽ dọa hắn.

(ăn nói nhỏ nhẹ)
“Trong phòng ngươi có một quyển 《 Dưỡng Mạch Kinh 》, chưa đọc kỹ nó sao?”
Lâm Sơ: “Ta đọc rồi.”
Lăng Phượng Tiêu: “Thế đọc thật kỹ lại một lần nữa xem nào.”
Lâm Sơ: “…… Được.”
Ngoài miệng nói được, kỳ thật nội tâm hắn vẫn vô cùng hoài nghi, hắn không tin quyển Dưỡng Mạch Kinh tầm thường kia có thể viết ra được cái gì hay ho, mà bản thân hắn dựa theo phương pháp trong đó luyện hai năm, kinh mạch đâu có thấy thay đổi gì đâu.
“Tóm lại, sau khi thành thân, ngươi sẽ có kinh mạch thiên phú tuyệt đỉnh.” Lăng Phượng Tiêu kéo tay hắn, “Nếu muốn sớm ngày khôi phục kinh mạch, thật ra cũng không phải không thể, nhưng dù sao không thể làm trái lễ nghĩa, ta cũng không bỏ qua nó mà chạm vào ngươi được.”
Lâm Sơ càng thêm mê man.
Đại tiểu thư đến tột cùng là muốn nói cái gì vậy?
Thành thân?
Hai từ này càng khiến hắn hoảng hốt lo sợ.
Hắn sắp cưới Đại tiểu thư?
Gặp mẫu thân?
Ba từ này không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Đại trang chủ của Phượng Hoàng Sơn Trang sẽ không ghét bỏ hắn chứ?
Bộ não hắn giống như bị xử lý quá tải, đột ngột nổ bùm một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện