Cứu?
Lý Áp Mao đang cầu cứu?
Lâm Sơ nhăn mày lại, lấy lá thư lần trước ra đối chiếu nét chữ của Lý Áp Mao, phát hiện bút tích lần này so với lần trước đúng là vô cùng qua loa, có thể thấy là được viết rất vội vàng.
Nếu thật sự nó đang cầu cứu, vậy rốt cuộc là sự tình gì phát sinh phải khiến nó viết hẳn một bức thư như vậy, viết thêm mấy chữ nữa cũng đâu mất nhiều thời gian?
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Sơ chính là Bắc Hạ đã phát động chiến tranh, đánh tới Mân Châu.
Nhưng chuyện này hiển nhiên không có khả năng, thứ nhất, Mân Châu nằm ở phía Đông Nam, là nội địa Nam Hạ, nếu Bắc Hạ đánh tới được Mân Châu, vậy toàn bộ Nam Hạ cũng gần như thất thủ rồi.
Thứ hai, trong Học Cung cũng không có tin tức gì là chiến tranh đã nổ ra.
Nếu vậy, Ninh An Phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trước tiên Lâm Sơ gửi lại một phong thư đi Mân Châu, tiếp tục hỏi thăm tình hình, sau đó thu dọn vài thứ đơn giản, mang cả mèo đến chuồng linh thú gặp Chiếu Dạ.
Chiếu Dạ thấy hắn, thân mật mà cọ cọ.
Đại tiểu thư trước khi bế quan đã giao cho hắn rất nhiều thứ, trong đó có Chiếu Dạ, cứ cách vài ngày Lâm Sơ sẽ qua thăm nó một lần.
Lâm Sơ hỏi: “Ta có thể cưỡi ngươi ra ngoài không?”
Chiếu Dạ phát ra tiếng phì phì trong mũi, tiếp tục cọ cọ Lâm Sơ.
Lâm Sơ cảm thấy đây là đồng ý.
Hắn uống mấy viên Tích Cốc Đan, nhờ sự giúp đỡ của mèo ngồi lên Chiếu Dạ, phi ngựa rời khỏi Học Cung.
Trên đường có rất nhiều bảng chỉ đường, cho nên hắn cũng không gặp phải khó khăn gì.
Chiếu Dạ vốn là linh mã một ngày phi được ngàn dặm, cước trình tự nhiên cũng rất nhanh, mới hai ngày đã đến địa giới Mân Châu.
Tuy nhiên ——
Lâm Sơ nắm chặt dây cương, Chiếu Dạ thả chậm tốc độ, để cho hắn thấy rõ cảnh vật hai bên đường.
Cơn mưa ba năm trước, rốt cuộc vẫn không rơi xuống.
Cái gọi là đất cằn ngàn dặm, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hai bên đường đều là đồng ruộng, nhưng cũng không có bao nhiêu hoa màu, đất nứt toác đầy hố sâu do nhiều năm hạn hán nghiêm trọng, cứng như sắt thép, trên mặt chỉ mọc chút cỏ khô.
Dưới ánh mặt trời chói chang, trong phạm vi 5 dặm, chỉ có 3 vật sống là Lâm Sơ, Chiếu Dạ, mèo, bầu trời không có mây, ngay cả chim cũng không thấy đâu.
Trong lòng Lâm Sơ không rõ là cảm thụ gì.
Chiếu Dạ phát ra tiếng phì phì trong mũi, vó ngựa dần tăng tốc, tại ngã rẽ phía trước rẽ vào con đường dẫn đến Ninh An Phủ.
Đồng ruộng chính là nền tảng của một đất nước, đất cằn ngàn dặm như thế này, trong thành đương nhiên sẽ tiêu điều thưa thớt, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, chỉ còn những người vô gia cư cuộn mình dưới bóng mấy ngôi nhà, không biết có thể chịu đựng được bao lâu.
Lâm Sơ xuyên qua thành trấn đi vào vùng ngoại ô, dựa theo trí nhớ tìm được địa chỉ mà Đại tiểu thư năm đó chọn cho họ.
Thôn xóm vẫn còn đó, thưa thớt vài ngôi nhà lụp xụp, lúc này đang là chiều tà, vài ống khói bốc lên khói bếp nghi ngút.
Đã có khói bếp, vậy chắc không có việc gì, thôn vẫn chưa gặp phải đại nạn.
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, phi nước đại về phía thôn xóm, dừng trước cánh cổng quen thuộc, đập đập cổng tre.
Không có ai ra mở, hắn lại hô to một tiếng: “Áp Mao.
”
Bên trong cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân, cổng kẽo kẹt một tiếng, lộ ra gương mặt của đại nương.
Hơn hai năm không gặp, nàng tiều tụy đi rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy hắn, đại nương run run môi vài cái, đôi mắt đục ngầu bừng sáng, nắm lấy bả vai hắn, thân thể phát run lên, nhất thời không thốt ra được lời gì.
Lâm Sơ hỏi: “Áp Mao với Kê Mao đâu rồi ạ?”
Đại nương đờ đẫn dùng giọng nói dày đặc tiếng địa phương đáp: “Bị bắt đi rồi!”
Lâm Sơ: “Bắt đi?”
Đại nương nói: “…… Quan sai bắt người đi rồi!”
Lâm Sơ: “Vì sao vậy?”
Đại nương: “Để đánh giặc!”
Nói tới đây, nàng mờ mịt nhìn quanh bốn phía, đôi tay vẫn nắm chặt bả vai Lâm Sơ, đứt quãng nói: “Năm đầu tiên con đi, thúc của con…… phải ra trận đánh giặc, năm thứ hai, Kê Mao cũng phải đi biên quan …… Đến năm nay, Áp Mao vừa bước ra khỏi cửa, đã bắt nó, nói cái gì mà ….
sai dịch pháp* mới sửa đổi, ta bảo Áp Mao còn phải tới Học Cung tu tiên, cầu xin bọn họ buông tha.
Lão gia* kia liền nói, hắn không quan tâm tiên hiệp trường sinh gì hết …… đám người đó vẫn lôi Áp Mao đi, chẳng biết đã đưa nó đi đâu rồi ……” (sai dịch pháp giống luật nghĩa vụ quân sự, lão gia là cách gọi quan thời xưa)
Lâm Sơ nhìn khuôn mặt tiều tụy vô thần của nàng, ánh mắt hướng vào trong nhà, chỉ thấy một cô nhóc xanh xao vàng vọt đang rụt rè đứng ngoài cửa ngó nghiêng.
Cô nhóc này Lâm Sơ biết, chính là muội muội Lý Nga Mao của Lý Áp Mao và Lý Kê Mao.
Lý Nga Mao nhìn nhau một hồi với hắn, bỗng nhiên mếu máo, hai mắt khóc ròng: “Ca ca chạy mau! Có người đang bắt ca ca a……”
Lý Áp Mao đang cầu cứu?
Lâm Sơ nhăn mày lại, lấy lá thư lần trước ra đối chiếu nét chữ của Lý Áp Mao, phát hiện bút tích lần này so với lần trước đúng là vô cùng qua loa, có thể thấy là được viết rất vội vàng.
Nếu thật sự nó đang cầu cứu, vậy rốt cuộc là sự tình gì phát sinh phải khiến nó viết hẳn một bức thư như vậy, viết thêm mấy chữ nữa cũng đâu mất nhiều thời gian?
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Sơ chính là Bắc Hạ đã phát động chiến tranh, đánh tới Mân Châu.
Nhưng chuyện này hiển nhiên không có khả năng, thứ nhất, Mân Châu nằm ở phía Đông Nam, là nội địa Nam Hạ, nếu Bắc Hạ đánh tới được Mân Châu, vậy toàn bộ Nam Hạ cũng gần như thất thủ rồi.
Thứ hai, trong Học Cung cũng không có tin tức gì là chiến tranh đã nổ ra.
Nếu vậy, Ninh An Phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trước tiên Lâm Sơ gửi lại một phong thư đi Mân Châu, tiếp tục hỏi thăm tình hình, sau đó thu dọn vài thứ đơn giản, mang cả mèo đến chuồng linh thú gặp Chiếu Dạ.
Chiếu Dạ thấy hắn, thân mật mà cọ cọ.
Đại tiểu thư trước khi bế quan đã giao cho hắn rất nhiều thứ, trong đó có Chiếu Dạ, cứ cách vài ngày Lâm Sơ sẽ qua thăm nó một lần.
Lâm Sơ hỏi: “Ta có thể cưỡi ngươi ra ngoài không?”
Chiếu Dạ phát ra tiếng phì phì trong mũi, tiếp tục cọ cọ Lâm Sơ.
Lâm Sơ cảm thấy đây là đồng ý.
Hắn uống mấy viên Tích Cốc Đan, nhờ sự giúp đỡ của mèo ngồi lên Chiếu Dạ, phi ngựa rời khỏi Học Cung.
Trên đường có rất nhiều bảng chỉ đường, cho nên hắn cũng không gặp phải khó khăn gì.
Chiếu Dạ vốn là linh mã một ngày phi được ngàn dặm, cước trình tự nhiên cũng rất nhanh, mới hai ngày đã đến địa giới Mân Châu.
Tuy nhiên ——
Lâm Sơ nắm chặt dây cương, Chiếu Dạ thả chậm tốc độ, để cho hắn thấy rõ cảnh vật hai bên đường.
Cơn mưa ba năm trước, rốt cuộc vẫn không rơi xuống.
Cái gọi là đất cằn ngàn dặm, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hai bên đường đều là đồng ruộng, nhưng cũng không có bao nhiêu hoa màu, đất nứt toác đầy hố sâu do nhiều năm hạn hán nghiêm trọng, cứng như sắt thép, trên mặt chỉ mọc chút cỏ khô.
Dưới ánh mặt trời chói chang, trong phạm vi 5 dặm, chỉ có 3 vật sống là Lâm Sơ, Chiếu Dạ, mèo, bầu trời không có mây, ngay cả chim cũng không thấy đâu.
Trong lòng Lâm Sơ không rõ là cảm thụ gì.
Chiếu Dạ phát ra tiếng phì phì trong mũi, vó ngựa dần tăng tốc, tại ngã rẽ phía trước rẽ vào con đường dẫn đến Ninh An Phủ.
Đồng ruộng chính là nền tảng của một đất nước, đất cằn ngàn dặm như thế này, trong thành đương nhiên sẽ tiêu điều thưa thớt, nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, chỉ còn những người vô gia cư cuộn mình dưới bóng mấy ngôi nhà, không biết có thể chịu đựng được bao lâu.
Lâm Sơ xuyên qua thành trấn đi vào vùng ngoại ô, dựa theo trí nhớ tìm được địa chỉ mà Đại tiểu thư năm đó chọn cho họ.
Thôn xóm vẫn còn đó, thưa thớt vài ngôi nhà lụp xụp, lúc này đang là chiều tà, vài ống khói bốc lên khói bếp nghi ngút.
Đã có khói bếp, vậy chắc không có việc gì, thôn vẫn chưa gặp phải đại nạn.
Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, phi nước đại về phía thôn xóm, dừng trước cánh cổng quen thuộc, đập đập cổng tre.
Không có ai ra mở, hắn lại hô to một tiếng: “Áp Mao.
”
Bên trong cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân, cổng kẽo kẹt một tiếng, lộ ra gương mặt của đại nương.
Hơn hai năm không gặp, nàng tiều tụy đi rất nhiều.
Sau khi nhìn thấy hắn, đại nương run run môi vài cái, đôi mắt đục ngầu bừng sáng, nắm lấy bả vai hắn, thân thể phát run lên, nhất thời không thốt ra được lời gì.
Lâm Sơ hỏi: “Áp Mao với Kê Mao đâu rồi ạ?”
Đại nương đờ đẫn dùng giọng nói dày đặc tiếng địa phương đáp: “Bị bắt đi rồi!”
Lâm Sơ: “Bắt đi?”
Đại nương nói: “…… Quan sai bắt người đi rồi!”
Lâm Sơ: “Vì sao vậy?”
Đại nương: “Để đánh giặc!”
Nói tới đây, nàng mờ mịt nhìn quanh bốn phía, đôi tay vẫn nắm chặt bả vai Lâm Sơ, đứt quãng nói: “Năm đầu tiên con đi, thúc của con…… phải ra trận đánh giặc, năm thứ hai, Kê Mao cũng phải đi biên quan …… Đến năm nay, Áp Mao vừa bước ra khỏi cửa, đã bắt nó, nói cái gì mà ….
sai dịch pháp* mới sửa đổi, ta bảo Áp Mao còn phải tới Học Cung tu tiên, cầu xin bọn họ buông tha.
Lão gia* kia liền nói, hắn không quan tâm tiên hiệp trường sinh gì hết …… đám người đó vẫn lôi Áp Mao đi, chẳng biết đã đưa nó đi đâu rồi ……” (sai dịch pháp giống luật nghĩa vụ quân sự, lão gia là cách gọi quan thời xưa)
Lâm Sơ nhìn khuôn mặt tiều tụy vô thần của nàng, ánh mắt hướng vào trong nhà, chỉ thấy một cô nhóc xanh xao vàng vọt đang rụt rè đứng ngoài cửa ngó nghiêng.
Cô nhóc này Lâm Sơ biết, chính là muội muội Lý Nga Mao của Lý Áp Mao và Lý Kê Mao.
Lý Nga Mao nhìn nhau một hồi với hắn, bỗng nhiên mếu máo, hai mắt khóc ròng: “Ca ca chạy mau! Có người đang bắt ca ca a……”
Danh sách chương