Càng đi về phía trước tà vật càng nhiều, tuy chúng pháp lực hữu hạn, nhưng số lượng lại vô cùng đông đảo.
Lâm Sơ nhanh chóng gảy đàn, ngăn chặn mấy con cá lọt lưới từ chỗ Lăng Tiêu và Thương Mân, tuy vậy, mấy thứ này số lượng tăng lên quá nhanh, thị lực của hắn không thể chịu nổi —— dùng một đôi mắt phàm nhân, tốc độ lại nhanh như vậy, vừa phải nhìn vô số bóng đen mờ ảo, vừa phải nhận biết đường đi, thật sự là quá sức.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn vừa phải chú ý tà vật vọt tới từ hai bên phải trái, vừa phải chú ý tình trạng hai người kia, chỉ chốc lát sau, đã cảm thấy hai mắt đau đớn, đành phải nhắm mắt lại!
Trong sự tĩnh mịch này, hành động của những tà vật mang theo tiếng gió đặc biệt rõ ràng.
Hắn lắng nghe những âm thanh ấy, đôi tay lướt nhẹ dây đàn, phóng linh lực ra bốn phương tám hướng.
Mặc dù phải nhắm mắt, nhưng trực giác nhiều năm luyện kiếm vẫn giúp hắn xác định vị trí bọn chúng.
Một con từ đông nam, phối hợp với hai con từ tây nam bay đến, tạo thành thế Kỷ Giác*, chỉ dùng một thức “Bình Hồ Nguyệt” quét ngang là có thể đồng thời giết chết bọn chúng.

(công địch từ hai hướng)
Phía bắc, có ba con nhảy từ trên cao xuống, bổ nhào vào Thương Mân, lại có hai con từ phía sau lao tới, nếu bọn chúng có thể từ phụ cận tìm được Thiên Cương vị* ở phía tây, thì sẽ tìm được một góc độ vô cùng xảo quyệt, chỉ cần một thức “Trường Hồng Quán Nhật” liền có thể xuyên thấu bọn chúng.

(thuật chiêm tinh – vị trí của các ngôi sao)
Mà trọng kiếm của Thương Mân đang từ Thiên Xu vị quét xuống dưới, nếu vừa xuất kiếm vừa phối hợp với hắn, có thể giết chết mười mấy tà vật trước mặt vô cùng đẹp mắt.
Còn có Lăng Tiêu……
Tuy những kiến thức này chỉ là lý thuyết suông được sư phụ dạy dỗ ngày xưa, tuy đời trước hắn cũng luyện tập nhiều, nhưng chung quy vẫn chưa được thực chiến.

Hiện giờ thân hãm hiểm cảnh, nhưng những kiến thức ngày xưa từng cái từng cái được tái hiện, không ngờ lại hữu dụng đến vậy.
Hiềm nỗi, trong tay hắn không có kiếm, chỉ có đàn, không dùng được kiếm chiêu.

Tuy vậy, đàn, có thể kích phát linh lực, nếu dùng linh khí này như một thanh kiếm ……!
Trong lòng hắn vô cùng thư thái, tằng tằng tằng vài tiếng, dây đàn bắn ra linh lực mạnh mẽ, dựa theo quỹ đạo định sẵn trong đầu phóng về bốn phương tám hướng!
Thương Mân khen: “Đàn tốt!”
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người bọn họ vốn đã bất khả chiến bại, lúc này thực lực đạt đến đỉnh cao, thậm chí còn dọn ra một khoảng đất trống bán kính một mét vuông không dính chút ô uế nào.
Tà vật im lặng ngắn ngủi, sau đó, đột nhiên đồng loạt gào thét, mấy con nhập thành một thể, trăm ngàn tà vật đều lao vào bọn họ như không cần mạng.
Lâm Sơ vẫn nhắm mắt ngưng thần như cũ, mười ngón lướt nhẹ, trong lòng trống rỗng, phảng phất như đang đắm chìm trong cảnh giới huyền diệu nào đó.
Kiếm chiêu, cũng chẳng phải kiếm chiếu mới lạ, tiếng đàn vô hình, nhưng cũng có thể có được sức mạnh kim thạch.
Là đàn? Hay là kiếm? Hắn thế nhưng không phân biệt rõ nữa.
Ba người cứ điên cuồng giết chóc, một khắc sau, đã hoàn toàn thâm nhập Vạn Quỷ Uyên.
Bấy giờ, Lăng Tiêu mới nói: “Quỷ Tương Sư tới rồi.”
Thứ vừa rồi vây công bọn họ, chỉ là tà vật cấp thấp ở rìa ngoài Vạn Quỷ Uyên mà thôi, cái gì mà “Địa Hành Quỷ”, “Ba Địa Thu” vân vân, không phải thứ gì đặc biệt, chỉ biết dùng pháp thuật cấp thấp và cơ thể tấn công.

Nhưng “Quỷ Tương Sư” thì khác, tuy chúng di chuyển rất chậm, thân thể yếu ớt, nhưng lại có linh trí, có thể ra lệnh cho những tà vật cấp thấp.

Mà sức mạnh của nó không chỉ có vậy, chúng còn có khả năng mê hoặc nhân tâm.
Nghe nói, Quỷ Tương Sư được tạo thành từ oán khí của vô số người đột tử do sợ hãi quá mức, có thể nhìn thấu thứ đáng sợ nhất trong lòng người, chỉ cần đánh trúng chỗ yếu ớt nhất trong lòng, sẽ có thể nhiễu loạn địch nhân!
Ngay khi Lăng Tiêu vừa dứt lời, Lâm Sơ quả nhiên cảm giác Địa Hành Quỷ cùng Ba Địa Thu công kích quy luật hơn không ít, một đợt lại một đợt nhào lên, giống như ỷ đông hiếp yếu ba người bọn họ.
Mà cùng lúc đó, xa xa vang lên tiếng nói trầm thấp sâu kín, vọng lên vách đá liên miên không ngừng, thật khiến người ta sởn tóc gáy.
“Dệt hoa trên gấm, thêm dầu vào lửa, có thể rạng rỡ bao lâu?”

“Cứng quá dễ gãy, khôn quá dễ đau, mây nhiều dễ tán, lưu ly dễ vỡ, tự giải quyết cho tốt.”
Lăng Tiêu nói: “Tây Bắc.”
Thương Mân: “Ta đi trước.”
Lâm Sơ ngầm hiểu ý bọn họ, tiếng đàn vừa chuyển, linh lực tập trung công kích về phía Tây Bắc, mở đường cho Thương Mân.
Thương Mân vung trọng kiếm lên, linh lực giống như lốc xoáy, gào thét xoắn vào một chỗ, tạo thành một lồng giam bằng linh lực không gì phá nổi.
Đao Lăng Tiêu theo ở phía sau, chém một đao kinh thiên động địa về hướng đó.
Bên tai Lâm Sơ vang lên âm thanh giống như xắt dưa chuột, giọng nói ra vẻ thần bí kia lập tức tắt lịm, cũng không biết sọ não của vị Quỷ Tương Sư này đã vỡ thành mấy mảnh.
Thương Mân: “Phải là ngươi tự giải quyết cho tốt mới đúng!”
Cùng lúc đó, Quỷ Tương Sư thứ hai, thứ ba xuất hiện, càng nhiều giọng nói huyền bí từ bốn phương tám hướng vang lên, cơ hồ muốn đem hết những lời sấm truyền trên thế gian này hô hoán, giống như hòa thượng trong chùa đang hát nguyền rủa vậy, thật khiến người ta đau muốn nổ đầu.

Lâm Sơ xoay trục đàn, đổi khúc nhạc, bắt đầu đàn 《 Thanh Minh Linh Hư Chú 》, tiếng đàn lọt vào tai, thoáng chốc hóa thành dòng suối mát lạnh chảy khắp cơ thể, lập tức giúp người ta thanh tỉnh.
Nếu đến gần Quỷ Tương Sư, thì có thể một đao chém chết, nhưng nếu cách xa, vậy chỉ có thể dựa vào tiếng đàn thanh tỉnh của hắn, ba người tiếp tục đi về phía trước, có thể nói là gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

Thương Mân hét lên một tiếng “Tuyệt vời!”.

Đồng thời, Lâm Sơ cũng cảm giác được, có thể đem kiến thức từ đời trước ra vận dụng, trợ giúp bọn họ một tay, đúng là một chuyện khiến người ta sung sướng.
Càng giết về sau, tà vật cấp cao như “Kim Cương Ma” “Thiên La Sát” càng ngày càng nhiều, quy ra cảnh giới tu tiên, đa số sẽ là Kim Đan, cũng có mấy con đạt tới Nguyên Anh, Lăng Tiêu và Thương Mân bắt đầu triền đấu với bọn chúng.


Cùng lúc đó, trình độ khống chế Băng Huyền cầm của Lâm Sơ lại tăng thêm một bậc, bắt đầu tự mình chặn lại tà vật cấp thấp và Quỷ Tương Sư nhào lên như thủy triều, tránh để hai người kia bị phân tâm.
Sau khoảng một canh giờ không ngừng chém giết, ngoại trừ tiếng gào rú bên tai bọn họ, đã bắt đầu truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
—— chính là dòng sông bên trong Vạn Quỷ Uyên, bờ sông là nơi bạch cốt hoa sinh trưởng.
Lúc này, tà vật đuổi giết bọn họ quả nhiên giống như dự tính, lao lên với số lượng rất khủng bố.

Nếu không nhờ Thương Mân phòng ngự vững chắc, Lăng Tiêu đao pháp sắc bén, chỉ sợ hàng vạn tà vật dày đặc như rừng này cũng đủ để nghiền nát bọn họ.

Cho dù có điên cuồng giết chóc đến đâu, cũng bởi vì số lượng địch nhân quá nhiều mà dần dần thua cuộc.
Lăng Tiêu: “Dùng phù đi.”
Phù chú phát động, Lâm Sơ cảm giác thân thể mình hư ảo trong giây lát, tà vật đang lao về phía hắn bỗng nhiên dừng lại, giống như đã mất đi mục tiêu.
Ba người nhanh chóng rời khỏi đây, thừa dịp không có ma vật công kích, dùng khinh công lên xuống vài cái, đã đến bờ sông.
Vừa rơi xuống đất, Thương Mân liền đả tọa ngay tại chỗ: “Ta hiểu được một chút rồi.”
Lâm Sơ lấy ra hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn, đến rìa sông hái bạch cốt hoa.
Loài hoa này thật ra rất dễ tìm, trong bóng tối vô tận chỉ có một loài thực vật nhỏ nhắn thân rễ trong suốt, đóa hoa trắng tinh toả ra ánh sáng mờ ảo, trên bờ sông cứ cách một trăm bước sẽ lại thấy một đóa hoa.
Vạn vật trên thế gian này đều có tương sinh tương khắc, họa phúc cùng hưởng, trong cái rủi có cái may.

Trong vòng trăm bước của hang ổ rắn độc, nhất định phải có thảo dược giải độc, mà Vạn Quỷ Uyên sinh cơ đoạn tuyệt, ác quỷ vô số, tất sẽ có bạch cốt hoa – linh dược trị bệnh cứu người này.
Lâm Sơ ngắt lấy ba cây, Lăng Tiêu ngắt lấy bốn cây, tính toán thời gian bùa chú sắp hết, liền quay lại bên cạnh Thương Mân.
Thương Mân mở to mắt: “Đúng là rất có thu hoạch.”
Lăng Tiêu nói: “Chúc mừng.”
Lâm Sơ cũng phụ họa: “Chúc mừng.”

Thương Mân nói: “Lâm sư đệ, thất lễ một chút, nhưng tiếng đàn lúc ngươi công kích tà vật thực sự quá khó nghe luôn.”
Lâm Sơ: “……”
Nếu hắn chỉ đàn một khúc cố định, tuy trình độ âm nhạc của hắn không cao lắm, nhưng sẽ không lạc điệu chỗ nào, chắc chắn sẽ rất êm tai.

Nhưng nếu là đàn kiếm hợp nhất, sẽ phải khơi dậy linh lực sắc bén, sao còn có tâm trạng quan tâm đến giai điệu nữa chứ.
Hắn đáp: “Ta sẽ tận lực sửa lại.”
Lăng Tiêu: “Cũng không khó nghe.”
Thương Mân: “Thật sự vô cùng khó nghe.”
Lăng Tiêu: “Hửm?”
Thương Mân: “…… Cũng không khó nghe.”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lâm Sơ mắc cười quá.
Sau khi thả lỏng một lúc, thừa dịp tác dụng của Độn Tích Phù chưa hết, bọn họ lập tức bay ngược về phía hạ du con sông, đến hang ổ của con Âm Xà đang ẩn núp dưới dòng nước lạnh.

Giữa hành trình, Thương Mân bỗng nhiên “Ơ” một tiếng.
Gần như cùng lúc, Lăng Tiêu dừng lại.
Lâm Sơ cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Những nơi khác đều là quỷ quái chen chúc, nối liền không ngừng, nhưng khu vực rộng lớn mà bọn họ vừa bay qua, vậy mà không có một con tà vật nào.
Bấy giờ, mèo đen vẫn đang ôm Lâm Sơ không buông bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Meo” một tiếng.
Lăng Tiêu nói: “Đi xem xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện