Lâm Sơ bước sang bên cạnh một bước, tránh xa cái tên biểu ca quẹt mũi này ra.
Quẹt mũi gì chứ, tên tồi tệ này.
Biểu ca hình như thấp giọng cười một tiếng, không quản hắn nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bước qua tầm 100 ngọc thềm, trước mắt hiện ra một rừng đào vô biên vô tận.
Trong núi không có bốn mùa, đào này cũng là đào phi phàm, hiện giờ đang bung nở khắp núi, rực rỡ tựa như ráng chiều.
Dựa theo ghi chép, đây chính là “Linh Lung động thiên”.
Vốn dĩ khảo nghiệm của Huyễn Đãng Sơn đã vô cùng toàn diện, khảo nghiệm tu vi, khảo nghiệm tâm cảnh, có thể xác định được người nào ưu tú rồi, nhưng trước khi bước vào tiên cung, cố tình lại phải thêm một trạm kiểm soát nữa.
Tương truyền, Linh Lung động thiên này không phải thứ vốn có trong Huyễn Đãng Sơn, mà là ngàn năm trước một người nào đó sống ở trên núi vì quá nhàm chán, đã tạo ra thứ này để gây khó dễ cho những thế hệ sau.
Trong rừng đào của Linh Lung động thiên có một bàn cờ.
Bàn cờ này, có người gọi “Đào Lâm Cục”, có người gọi “Linh Lung Cục”, mà trong chơi cờ có một thuật ngữ, gọi là “Trân lung”, chỉ những lối suy nghĩ trong đánh cờ, cho nên nhiều người lại thích gọi nó là “Trân Lung Kỳ Cục” hơn.
Trong danh sách ủy thác ở Tàng Bảo Các, có một ủy thác hạng nhất, chính là “Phá giải Trân Lung Kỳ Cục”, thù lao rất lớn, mà ủy thác này hiện giờ vẫn còn đang treo trên tường, chứng tỏ vẫn chưa có ai phá giải được “Trân Lung Kỳ Cục”.
Điển tịch cũng miêu tả cách phá giải Trân Lung Kỳ Cục, nhưng lại dùng quá nhiều câu từ tối nghĩa, hiểu được nó cũng chẳng dễ, Lâm Sơ cảm thấy, nếu dùng nhận thức lý giải, đây có lẽ là một vấn đề toán học đi.
Một bài toán sẽ có rất nhiều lời giải, trong đó có một lời giải tối ưu nhất.
Mà quy tắc của Trân Lung Kỳ Cục chính là, chỉ cần nghĩ ra được cách giải, không quan trọng có tối ưu nhất hay không.
Suy nghĩ đầu tiên của các đệ tử khi nhìn thấy quy tắc này là, làm người phải luôn cầu toàn hoàn mỹ, đương nhiên sẽ muốn tìm ra lời giải tối ưu nhất rồi.
Nhưng sự thật lại rất phũ phàng, chờ đến khi chân chính đứng trước Trân Lung Kỳ Cục, bọn họ sẽ tuyệt vọng phát hiện, có thể phá giải đã là tốt lắm rồi, tối ưu hay không tối ưu quái gì chứ.
Hai người xuyên qua rừng đào, tiến vào chỗ sâu nhất.
Trước một khối đá thật lớn ở giữa rừng đào đã đứng sẵn ba người, chính là ba người đã ra khỏi Vạn Trượng Bến Mê trước Lâm Sơ, chỉ thấy bọn họ hai mắt nhìn vách đá, thân hình không nhúc nhích, giống như ba bức tượng vậy.
Lăng Tiêu nói: “Cùng tiến lên đi.
”
Lâm Sơ gật đầu, dời mắt sang tường đá nhẵn nhụi, ngưng thần nhìn chăm chú.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào khối đá, trời đất quay cuồng, ngay sau đó, Lâm Sơ đã chìm trong một mảnh hư không.
Lăng Tiêu ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, trong hư không còn có ba người kia.
Trước mặt mỗi người đều đặt một bệ đá khổng lồ, trên bệ đá trôi lơ lửng vô số điểm sáng đen, trắng, xám, vàng, đỏ, xanh, có điểm sáng được nối với nhau bằng chỉ bạc, có điểm thì không.
Mà khi Lâm Sơ và Lăng Tiêu theo sau tiến vào, trước mặt hai người bọn họ cũng xuất hiện một bệ đá y như đúc.
—— đây chính là “Trân Lung Kỳ Cục” ư.
Ván cờ của tiên gia, tự nhiên cũng bất đồng với phàm nhân.
Những lời này không phải để phân cao thấp, mà là nguyên lý một trời một vực mà thôi.
Thế gian tung hoành 19 ván cờ, lấy đen trắng làm quân cờ, lấy bàn cờ ba thước làm sân đấu, đánh lên hạ xuống, muôn vàn biến hóa, bày ra bố cục, là có thể thấy được người nào có tài cầm quân thao lược.
Trong các văn nhân học sĩ, chơi cờ là thịnh hành nhất, Nho Đạo Viện của Học Cung, ngoài hai việc biện luận và biện luận thất bại thì lôi kéo Tiên Đạo Viện kéo bè kéo lũ đánh nhau ra, thích nhất chính là “Luận Cờ”, Đại sư tỷ Tạ Tử Thiệp, chính là một kỳ thủ quốc gia nổi tiếng khắp thiên hạ.
(kỳ là cờ, kỳ thủ là vận động viên chơi cờ)
Mà Trân Lung Kỳ Cục, lại là một ván cờ 3D.
Trong ván cờ, có những điểm sáng khác nhau, được gọi là “Linh Lung Châu”, trên toàn bộ bàn cờ, có tất cả 1800 viên.
Mỗi một loại Linh Lung Châu đều có dòng chảy linh lực nhất định, lưu động luân phiên, kéo dài không dứt, nếu có thể khiến những dòng linh lực bất đồng này nối liền với nhau, giữa các viên Linh Lung Châu sẽ xuất hiện chỉ bạc nối liền, đại biểu hai viên Linh Lung Châu này đã được kết nối.
—— Phương pháp phá giải Trân Lung Kỳ Cục, chính là kết nối tất cả 1800 viên Linh Lung Châu khác biệt này với nhau, để những dòng linh lực này lưu thông khắp nơi, tuần hoàn bất tận, đi mãi không ngừng.
Đây là một bài khảo nghiệm sự nhạy cảm đối với dòng chảy linh lực, cũng là một bài khảo nghiệm trí lực.
Dùng ngôn ngữ tiên đạo mà nói, trạm kiểm soát này, chính là để khảo nghiệm ngộ tính.
Ngươi lý giải linh lực như thế nào, khống chế linh lực ra sao, bố trí tổng thể dòng linh lực như thế nào, thậm chí cả phong cách tu luyện, con đường tu đạo, đều sẽ được phản ánh trong đáp án của ván cờ —— vấn đề là có ra được đáp án hay không thôi.
Nếu thứ này chỉ bằng sức của một người tạo ra, quả thật rất đáng khâm phục, nhưng hắn không muốn phiền phức lắm.
Lâm Sơ cảm thấy thật khó giải quyết.
Thứ như linh lực, hắn thực sự cũng không am hiểu lắm.
Sư môn tu kiếm, quan trọng nhất chính là kiếm khí, kiếm ý, nhất kiếm phá vạn pháp, chứ không giảng giải nhiều về linh lực, mà hiện đại linh khí thiếu thốn, cũng không có quá nhiều linh lực để giảng giải được.
Mà hắn đang có chủ nhân ở đây, có vấn đề thì phải tìm chủ nhân chứ, lâm thời cũng phải dùng.
Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hỏi: “Có thể giải không?”
Lâm Sơ vừa định nói không thể, dư quang đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng.
Bạch y không nhiễm bụi trần, là đệ tử Kiếm Các.
Đệ tử Kiếm Các kia đang ngưng thần kết nối Linh Lung Châu, trên bệ đá trước mặt, đã có một nửa Linh Lung Châu được chỉ bạc nối liền, tạo nên thế cờ mạch lạc phức tạp huyền bí.
Không được.
Cùng là đệ tử Kiếm Các, tên kia kết nối tốt như vậy, mà bản thân lại chẳng có chí tiến thủ đi xin sự giúp đỡ từ chủ nhân?
Lâm Sơ đáp: “Có thể.
”
“Trân Lung Kỳ Cục biến ảo vô cùng, qua hôm nay thôi, cảnh giới của ta và ngươi nhất định sẽ được nâng cao,” Lăng Tiêu nhìn các điểm sáng trước mặt, nói với hắn, “Ngươi học ở Thượng Lăng Học Cung, chắc cũng biết Thượng Lăng Mộng Cảnh phải không?”
Lâm Sơ: “Ừm.
”
“Linh lực của Thượng Lăng Mộng Cảnh dựa vào trận pháp, nhưng trong đó có đủ chỗ đặc thù kỳ dị, không phải trận pháp tầm thường có thể làm được.
”
Lâm Sơ: “Ừm.
”
Thượng Lăng Mộng Cảnh tồn tại, gần như một thế giới khác như vậy, hoàn toàn không giống như một trận pháp tầm thường.
“Mấy chục năm trước, Mạnh gia sinh được một người con trai có thiên tư ngộ tính tuyệt đỉnh.
” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói, “Y từng đến Huyễn Đãng Sơn, dành 5 năm suy ngẫm về Trân Lung Kỳ Cục trong Linh Lung động thiên, đưa ra 108 giải pháp cho ván cờ này.
Có câu nguyên lý thiên địa vận hành, đều nằm ở Trân Lung Kỳ Cục.
Nguyên mẫu của Thượng Lăng Mộng Cảnh, chính là bút tích của y sau khi ra khỏi Huyễn Đãng Sơn.
”
Lâm Sơ: Oa.
Nếu chỉ bảo ván cờ lợi hại, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng nếu là một người sau khi tìm hiểu ván cờ, cư nhiên tạo ra được Thượng Lăng Mộng Cảnh, ván cờ này cũng quá mức ảo diệu đi.
Lâm Sơ hỏi: “Y phi thăng sao?”
Người truyền kỳ như vậy, chỉ sợ đã sớm phi thăng.
Lăng Tiêu lại nói: “Không.
”
Lâm Sơ hơi hơi kinh ngạc.
“Mười lăm năm trước, trận chiến Trường Dương, Đại Vu Bắc Hạ đích thân đại giá, quân đội gấp rút tiếp viện tới muộn, y…… đêm thủ cô thành, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
”
Nhất thời không ai nói gì.
Lâm Sơ chợt nhớ đến Mộng tiên sinh luôn luôn tươi cười thật tao nhã hòa khí.
Quẹt mũi gì chứ, tên tồi tệ này.
Biểu ca hình như thấp giọng cười một tiếng, không quản hắn nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bước qua tầm 100 ngọc thềm, trước mắt hiện ra một rừng đào vô biên vô tận.
Trong núi không có bốn mùa, đào này cũng là đào phi phàm, hiện giờ đang bung nở khắp núi, rực rỡ tựa như ráng chiều.
Dựa theo ghi chép, đây chính là “Linh Lung động thiên”.
Vốn dĩ khảo nghiệm của Huyễn Đãng Sơn đã vô cùng toàn diện, khảo nghiệm tu vi, khảo nghiệm tâm cảnh, có thể xác định được người nào ưu tú rồi, nhưng trước khi bước vào tiên cung, cố tình lại phải thêm một trạm kiểm soát nữa.
Tương truyền, Linh Lung động thiên này không phải thứ vốn có trong Huyễn Đãng Sơn, mà là ngàn năm trước một người nào đó sống ở trên núi vì quá nhàm chán, đã tạo ra thứ này để gây khó dễ cho những thế hệ sau.
Trong rừng đào của Linh Lung động thiên có một bàn cờ.
Bàn cờ này, có người gọi “Đào Lâm Cục”, có người gọi “Linh Lung Cục”, mà trong chơi cờ có một thuật ngữ, gọi là “Trân lung”, chỉ những lối suy nghĩ trong đánh cờ, cho nên nhiều người lại thích gọi nó là “Trân Lung Kỳ Cục” hơn.
Trong danh sách ủy thác ở Tàng Bảo Các, có một ủy thác hạng nhất, chính là “Phá giải Trân Lung Kỳ Cục”, thù lao rất lớn, mà ủy thác này hiện giờ vẫn còn đang treo trên tường, chứng tỏ vẫn chưa có ai phá giải được “Trân Lung Kỳ Cục”.
Điển tịch cũng miêu tả cách phá giải Trân Lung Kỳ Cục, nhưng lại dùng quá nhiều câu từ tối nghĩa, hiểu được nó cũng chẳng dễ, Lâm Sơ cảm thấy, nếu dùng nhận thức lý giải, đây có lẽ là một vấn đề toán học đi.
Một bài toán sẽ có rất nhiều lời giải, trong đó có một lời giải tối ưu nhất.
Mà quy tắc của Trân Lung Kỳ Cục chính là, chỉ cần nghĩ ra được cách giải, không quan trọng có tối ưu nhất hay không.
Suy nghĩ đầu tiên của các đệ tử khi nhìn thấy quy tắc này là, làm người phải luôn cầu toàn hoàn mỹ, đương nhiên sẽ muốn tìm ra lời giải tối ưu nhất rồi.
Nhưng sự thật lại rất phũ phàng, chờ đến khi chân chính đứng trước Trân Lung Kỳ Cục, bọn họ sẽ tuyệt vọng phát hiện, có thể phá giải đã là tốt lắm rồi, tối ưu hay không tối ưu quái gì chứ.
Hai người xuyên qua rừng đào, tiến vào chỗ sâu nhất.
Trước một khối đá thật lớn ở giữa rừng đào đã đứng sẵn ba người, chính là ba người đã ra khỏi Vạn Trượng Bến Mê trước Lâm Sơ, chỉ thấy bọn họ hai mắt nhìn vách đá, thân hình không nhúc nhích, giống như ba bức tượng vậy.
Lăng Tiêu nói: “Cùng tiến lên đi.
”
Lâm Sơ gật đầu, dời mắt sang tường đá nhẵn nhụi, ngưng thần nhìn chăm chú.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào khối đá, trời đất quay cuồng, ngay sau đó, Lâm Sơ đã chìm trong một mảnh hư không.
Lăng Tiêu ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, trong hư không còn có ba người kia.
Trước mặt mỗi người đều đặt một bệ đá khổng lồ, trên bệ đá trôi lơ lửng vô số điểm sáng đen, trắng, xám, vàng, đỏ, xanh, có điểm sáng được nối với nhau bằng chỉ bạc, có điểm thì không.
Mà khi Lâm Sơ và Lăng Tiêu theo sau tiến vào, trước mặt hai người bọn họ cũng xuất hiện một bệ đá y như đúc.
—— đây chính là “Trân Lung Kỳ Cục” ư.
Ván cờ của tiên gia, tự nhiên cũng bất đồng với phàm nhân.
Những lời này không phải để phân cao thấp, mà là nguyên lý một trời một vực mà thôi.
Thế gian tung hoành 19 ván cờ, lấy đen trắng làm quân cờ, lấy bàn cờ ba thước làm sân đấu, đánh lên hạ xuống, muôn vàn biến hóa, bày ra bố cục, là có thể thấy được người nào có tài cầm quân thao lược.
Trong các văn nhân học sĩ, chơi cờ là thịnh hành nhất, Nho Đạo Viện của Học Cung, ngoài hai việc biện luận và biện luận thất bại thì lôi kéo Tiên Đạo Viện kéo bè kéo lũ đánh nhau ra, thích nhất chính là “Luận Cờ”, Đại sư tỷ Tạ Tử Thiệp, chính là một kỳ thủ quốc gia nổi tiếng khắp thiên hạ.
(kỳ là cờ, kỳ thủ là vận động viên chơi cờ)
Mà Trân Lung Kỳ Cục, lại là một ván cờ 3D.
Trong ván cờ, có những điểm sáng khác nhau, được gọi là “Linh Lung Châu”, trên toàn bộ bàn cờ, có tất cả 1800 viên.
Mỗi một loại Linh Lung Châu đều có dòng chảy linh lực nhất định, lưu động luân phiên, kéo dài không dứt, nếu có thể khiến những dòng linh lực bất đồng này nối liền với nhau, giữa các viên Linh Lung Châu sẽ xuất hiện chỉ bạc nối liền, đại biểu hai viên Linh Lung Châu này đã được kết nối.
—— Phương pháp phá giải Trân Lung Kỳ Cục, chính là kết nối tất cả 1800 viên Linh Lung Châu khác biệt này với nhau, để những dòng linh lực này lưu thông khắp nơi, tuần hoàn bất tận, đi mãi không ngừng.
Đây là một bài khảo nghiệm sự nhạy cảm đối với dòng chảy linh lực, cũng là một bài khảo nghiệm trí lực.
Dùng ngôn ngữ tiên đạo mà nói, trạm kiểm soát này, chính là để khảo nghiệm ngộ tính.
Ngươi lý giải linh lực như thế nào, khống chế linh lực ra sao, bố trí tổng thể dòng linh lực như thế nào, thậm chí cả phong cách tu luyện, con đường tu đạo, đều sẽ được phản ánh trong đáp án của ván cờ —— vấn đề là có ra được đáp án hay không thôi.
Nếu thứ này chỉ bằng sức của một người tạo ra, quả thật rất đáng khâm phục, nhưng hắn không muốn phiền phức lắm.
Lâm Sơ cảm thấy thật khó giải quyết.
Thứ như linh lực, hắn thực sự cũng không am hiểu lắm.
Sư môn tu kiếm, quan trọng nhất chính là kiếm khí, kiếm ý, nhất kiếm phá vạn pháp, chứ không giảng giải nhiều về linh lực, mà hiện đại linh khí thiếu thốn, cũng không có quá nhiều linh lực để giảng giải được.
Mà hắn đang có chủ nhân ở đây, có vấn đề thì phải tìm chủ nhân chứ, lâm thời cũng phải dùng.
Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hỏi: “Có thể giải không?”
Lâm Sơ vừa định nói không thể, dư quang đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng.
Bạch y không nhiễm bụi trần, là đệ tử Kiếm Các.
Đệ tử Kiếm Các kia đang ngưng thần kết nối Linh Lung Châu, trên bệ đá trước mặt, đã có một nửa Linh Lung Châu được chỉ bạc nối liền, tạo nên thế cờ mạch lạc phức tạp huyền bí.
Không được.
Cùng là đệ tử Kiếm Các, tên kia kết nối tốt như vậy, mà bản thân lại chẳng có chí tiến thủ đi xin sự giúp đỡ từ chủ nhân?
Lâm Sơ đáp: “Có thể.
”
“Trân Lung Kỳ Cục biến ảo vô cùng, qua hôm nay thôi, cảnh giới của ta và ngươi nhất định sẽ được nâng cao,” Lăng Tiêu nhìn các điểm sáng trước mặt, nói với hắn, “Ngươi học ở Thượng Lăng Học Cung, chắc cũng biết Thượng Lăng Mộng Cảnh phải không?”
Lâm Sơ: “Ừm.
”
“Linh lực của Thượng Lăng Mộng Cảnh dựa vào trận pháp, nhưng trong đó có đủ chỗ đặc thù kỳ dị, không phải trận pháp tầm thường có thể làm được.
”
Lâm Sơ: “Ừm.
”
Thượng Lăng Mộng Cảnh tồn tại, gần như một thế giới khác như vậy, hoàn toàn không giống như một trận pháp tầm thường.
“Mấy chục năm trước, Mạnh gia sinh được một người con trai có thiên tư ngộ tính tuyệt đỉnh.
” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói, “Y từng đến Huyễn Đãng Sơn, dành 5 năm suy ngẫm về Trân Lung Kỳ Cục trong Linh Lung động thiên, đưa ra 108 giải pháp cho ván cờ này.
Có câu nguyên lý thiên địa vận hành, đều nằm ở Trân Lung Kỳ Cục.
Nguyên mẫu của Thượng Lăng Mộng Cảnh, chính là bút tích của y sau khi ra khỏi Huyễn Đãng Sơn.
”
Lâm Sơ: Oa.
Nếu chỉ bảo ván cờ lợi hại, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng nếu là một người sau khi tìm hiểu ván cờ, cư nhiên tạo ra được Thượng Lăng Mộng Cảnh, ván cờ này cũng quá mức ảo diệu đi.
Lâm Sơ hỏi: “Y phi thăng sao?”
Người truyền kỳ như vậy, chỉ sợ đã sớm phi thăng.
Lăng Tiêu lại nói: “Không.
”
Lâm Sơ hơi hơi kinh ngạc.
“Mười lăm năm trước, trận chiến Trường Dương, Đại Vu Bắc Hạ đích thân đại giá, quân đội gấp rút tiếp viện tới muộn, y…… đêm thủ cô thành, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
”
Nhất thời không ai nói gì.
Lâm Sơ chợt nhớ đến Mộng tiên sinh luôn luôn tươi cười thật tao nhã hòa khí.
Danh sách chương