Lăng Phượng Tiêu phân phó đem thôn dân an trí Ninh An Phủ xong, tung người vận khinh công rời đi, cung trang màu đỏ tung bay trong gió, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Vị Đại tiểu thư này tâm tình sợ là vẫn còn bực bội, đoạn đường này không muốn cùng nhau đi nữa rồi.

"Đại tiểu thư đặc biệt tới Mân Châu thành một chuyến, không nghĩ tới là cái kết quả này." Lăng Bảo Trần nói.

"Từ nay về sau, Đại tiểu thư nếu muốn gả cho người khác, cũng vô pháp gả cho người đẹp đôi nhất rồi." Lăng Bảo Kính nói.

Lăng Bảo Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: "Nguyên lai ma quỷ kia cũng không có cái gì tốt! Sư phụ hắn là Đào Nguyên Quân, ta hỏi các ngươi, trên giang hồ đã từng nghe qua danh hào này chưa? Bất quá chắc là vô danh tiểu bối, liệu có thể dạy ra dạng đồ đệ gì?"

Lăng Bảo Trần thở dài: "Người mà trang chủ chỉ định cho Đại tiểu thư đương nhiên không tệ. ' Đào Nguyên Quân ' tên này nghe thật ẩn dật, nói không chừng là vị thâm tàng bất lộ ẩn sĩ cao nhân nào đó, đáng tiếc "phản loạn" liên lụy rất rộng, đến ẩn sĩ cao nhân cũng không lo nổi thân mình. Bằng không, nếu Đào Nguyên Quân còn sống, như thế nào mười năm vẫn không có tin tức?"

Ba người Lâm Sơ an tĩnh như gà con đi theo các nàng, dọc đường đi, nghe những cô nương này vì hôn sự Đại tiểu thư mà buồn thúi ruột, sau khi đem hết thanh niên trẻ tuổi tài tuấn nghèo nàn trên giang hồ nói xong, đưa ra một cái kết luận: Ai cũng không xứng với Đại tiểu thư.

Các nàng quả thật rất lo lắng, hai người Lý Kê Mao và Lý Áp Mao cũng thở dài vài lần, nhưng Lâm Sơ lại không lĩnh hội được cảm giác này.

Thứ nhất, hắn không quá quen thuộc phong tục thế giới này, theo nhận thức ban đầu của hắn, sự tình lão công chết cũng chả có gì đáng xấu hổ, huống chi còn là đứa bé chưa từng gặp mặt. Thứ hai, một cô gái mở miệng là uy hiếp "Lột da", "Chấn vỡ xương cốt" , thật sự tàn nhẫn độc ác, mà người tàn nhẫn độc ác, như nhau đều là máu lạnh vô tình.

—— bất quá vô luận Đại tiểu thư là người như thế nào, cũng không liên quan gì tới hắn nữa, hắn cùng vị Đại tiểu thư này chẳng qua là bèo nước gặp nhau, từ nay về sau vĩnh viễn cáo biệt. Lâm Sơ hiện tại chỉ mong tìm được phương pháp tu luyện khắc phục thể chất của mình.

Nghĩ đến tu luyện, hắn bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước.

Mỗi ngày nửa đêm xem minh nhập định, rạng sáng luyện kiếm, sáng sớm thu dọn cặp sách đi học.

Trong phòng học có rất nhiều người, hắn vẫn luôn ngồi ở cái góc cuối cùng, đem sách giáo khoa dày uỵch đặt ở phía trước, như thể ngăn cách thành một mảnh thiên địa không muốn ai quấy rầy.

Một ngày nọ, những thứ này đều bị đẩy xuống đất.

Vài người vây quanh Lâm Sơ, cười nhạo chửi rủa gì đó mà hắn không còn nhớ nữa, chắc là so với "Bệnh tâm thần" "Người câm" càng ác độc hơn, càng nhiều người đang nhìn hắn.

Hắn ngồi xổm xuống nhặt từng thứ đó lên bàn, rồi lại bị đẩy xuống.

Hắn cúi đầu tiếp tục nhặt.

Đại khái, bắt nạt một kẻ ngốc thực sự vô nghĩa, và xem một kẻ ngốc bị bắt nạt cũng không phải trò giải trí gì vui vẻ, sau khi lặp lại một vài lần, những người đó dần cảm thấy buồn chán, liền biến mất.

Hôm đó, hắn về đến nhà, nói với sư phụ hắn: Ta muốn chết.

Lão nhân đáp: Không được, ngươi phải luyện kiếm. Chờ qua Đại Thừa (cấp bậc tu tiên), trong thiên địa tự nhiên tung hoành, không muốn cùng người giao tiếp, liền không cần giao tiếp, chậc, thật suиɠ sướиɠ.

Lâm Sơ: Nga.

Hắn liền không có đi tìm chết nữa, tiếp tục luyện kiếm.

Luyện luyện, thời gian mấy năm như nước chảy mây trôi, sư phụ đã chết.

Hắn sinh hoạt không có gì biến hóa, nên như thế nào luyện, vẫn là như thế đó luyện, thuận tiện còn thi đậu đại học.

Về sau, dần dần đến Đại Thừa, rồi đến độ kiếp.

Lại về sau, liền tới nơi này.

Ngoại trừ người tu tiên sẽ nhiều hơn trước, không có cột thu lôi vạn ác, thế giới này đối với Lâm Sơ cũng không có gì khác biệt.

Đời trước sống như thế nào, đời này liền sống như thế đó, luyện kiếm là được. Loại người như hắn, nếu muốn sống thoải mái, hoặc là chết, hoặc là Đại Thừa.

Chỉ là, bằng vào khối thân thể căn cốt kém cỏi này, muốn tu tiên cũng quá khó khăn đi.

Hắn hơi có chút mê mang, bước chân không khỏi chậm lại.

Lăng Bảo Thanh thúc giục: "Còn không nhanh lên!"

Sau một phen xây dựng tâm lý, Lâm Sơ nhìn vẻ mặt hung ác của Lăng Bảo Thanh hỏi: "Bên ngoài có rất nhiều người tu tiên sao?"

"Cái gì ?" Lăng Bảo Thanh liếc hắn: "Ngươi cũng muốn tu tiên?"

Lâm Sơ: "Đúng vậy."

"Này thì đơn giản," Lăng Bảo Thanh không gây khó dễ hắn, "Nho đạo có nói, giáo dục không phân nòi giống, tiên đạo chúng ta cũng vậy, chỉ cần có thiên phú, đều có thể tu tiên."

Nếu dựa vào thiên phú, vậy không thể nói là giáo dục không phân nòi giống, vị Lăng Bảo Thanh cô nương này trình độ văn hóa quả thật có chút đáng lo ngại.

Nhưng lý trí khiến Lâm Sơ không vạch trần chuyện này: "Nói rõ hơn đi?"

"Nói ví dụ, hai tháng nữa sẽ diễn ra kỳ thi ' Thượng Lăng thí ', con dân Nam Hạ triều ta đều có thể tham gia," Lăng Bảo Thanh nói: "Vô luận là nho sinh, võ nhân, hay là người tu tiên, tu Phật, ... bất kỳ ai có thể thông qua khảo hạch mỗi năm một lần của Thượng Lăng thí, đều có thể bước vào ' Thượng Lăng Học Cung ' ở Thục Châu, Học Cung có vô số danh sư khai đàn thụ nghiệp (mở lớp giảng dạy), phàm là người muốn học, tất nhiên có thể tu ra một phen thành quả. Trừ Thượng Lăng Học Cung, bên ngoài còn có những Học Cung khác, tuy thứ hạng không bằng, nhưng vẫn là rất tốt."

Nàng nói xong, đánh giá Lâm Sơ từ đầu đến chân, vừa nói vừa đi về phía trước: "Bất quá, tiểu ăn mày, ta xem ngươi thân thể yếu đuối mong manh, luyện không được võ, ngươi lại không có nho đạo học vấn tu dưỡng, sợ là —— quá sức!"

Lâm Sơ có chút đắng lòng, nhưng vẫn âm thầm nhớ kỹ "Thượng Lăng thí".

Sau khi trở lại thôn, đoàn người Lăng Bảo Thanh chuyển cáo tới thôn dân ý tứ Đại tiểu thư, nói rằng sẽ bình an hộ tống bọn họ đến Ninh An Phủ phồn hoa cách đây hơn trăm dặm.

Thôn dân cảm động đến rơi nước mắt, sau khi dùng mọi cách cảm tạ, tức khắc thu dọn đồ đạc, vứt bỏ hết mấy thứ cồng kềnh, chỉ để lại mấy vật đáng giá, chất trên xe lừa hoặc la kéo.

Các cô gái Phượng Hoàng Sơn Trang cũng không chê bọn họ nghèo nàn, phía trước phía sau vội vàng giúp đỡ.

Lâm Sơ nhìn ngôi nhà tranh của mình, trống không, thật sự không có gì để thu dọn, bởi vậy hắn chỉ nhìn nóc nhà, mặc niệm nhớ kỹ những tâm pháp khẩu quyết trước kia, tránh tương lai quên mất.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là đại nương.

Đại nương cầm một cái hộp gỗ màu đen, đứng cạnh cửa nói: "Thiếu hiệp, năm đó sư phụ ngươi ủy thác nhà ta bảo quản thứ này, nói là để lại cho ngươi."

Lâm Sơ tiếp nhận, có chút cứng ngắc đáp: "Cảm ơn."

Đại nương nhìn hắn vài lần, nói: "Không nghĩ tới, ngươi tắm rửa sạch sẽ, lại tuấn tú như vậy."

Hệ thống ngôn ngữ của Lâm Sơ không đủ để đáp lại những lời này.

Hắn nhìn cái hộp trong tay, nghĩ nghĩ, cỗ thân thể này còn có sư thừa, vẫn nên hỏi rõ ràng chút: "Sư phụ ta...... Vì cái gì đem ta lưu lại nơi này?"

Đại nương "Haiz" một tiếng, nói: "Chúng ta sao biết được tiên nhân suy nghĩ cái gì, ngươi ngày sau gặp lại, tự mình hỏi là được."

Sợ là có gặp cũng không nhận ra a.

Hoặc là vị sư phụ nhận ra hắn, chính hắn lại không nhận ra sư phụ.

Lâm Sơ đành nói: "Ta không nhớ rõ ông ấy như thế nào."

"Ta nhớ đại khái," trên mặt đại nương xuất hiện thần sắc ca ngợi: "Tuổi thực trẻ, mặc bạch y, cực kỳ tuấn tú."

Này có khác gì không nói chứ, người tu tiên thường thích mặc bạch y, mà người trẻ tuổi mặc bạch y thường sẽ tuấn tú.

Lâm Sơ đành tiếp tục hỏi: "Tên là gì?"

"Này thì ta không biết." Đại nương nói, "Tên của một tiên nhân sao loại người như chúng ta có thể tùy tiện biết chứ."

Lâm Sơ: "Đa tạ."

Nói xong câu này, ngôn ngữ dự trữ của Lâm Sơ hoàn toàn bị rút cạn, lâm vào trầm mặc, bầu không khí bỗng nhiên rất xấu hổ.

May mà đại nương vẫy vẫy tay: "Ta phải đi thu dọn đồ đạc đây, đi trước."

Lâm Sơ thở dài nhẹ nhõm, mở chiếc hộp.

Trong hộp có hai đồ vật.

Đầu tiên là một khối ngọc yên thanh (màu xanh khói) rất nhỏ, chất ngọc tinh xảo, nắm trong tay, tức khắc có một luồng mát lạnh truyền từ lòng bàn tay tới tứ chi, là ngọc thạch cực kỳ có linh khí.

Nét điêu khắc trên ngọc rất tinh xảo, là một con tiểu long sống động, một phần cơ thể nó xoắn thành cái lỗ nhỏ, bị sợ dây nhỏ màu đen xuyên qua.

Lâm Sơ suy tư một chút, cuối cùng nhặt sợi dây mỏng này lên, đem ngọc thạch treo trên cổ mình.

Bất luận ngọc thạch này lai lịch như thế nào, chất liệu thực sự quá tốt. Mà linh ngọc tốt có thể ôn dưỡng thân thể, thông kinh mạch, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng có còn hơn không.

Đồ vật thứ hai nhìn không ra chất liệu, tựa ngọc lại không phải ngọc, tựa kim lại không phải kim, hình ống tròn, mặt trên họa đồ án cát tường.

Lâm Sơ lắc lắc nó, quả nhiên nghe được âm thanh.

Hắn hy vọng đây chính là tuyệt thế võ công bí tịch mà vị sư phụ kia để lại, học xong có thể tẩy kinh phạt tủy, biến phế vật thành thiên tài.

Nguyện vọng thật tốt đẹp, nhưng không biết sự thật có phải như vậy hay không, bởi vì mở không ra a.

Cái ống tròn này thập phần cứng rắn, có ném cũng không vỡ, hơn nữa toàn thân không có kẽ hở, không chỗ nào xuống tay được.

Lâm Sơ ngoan ngoãn cất nó đi, tin tưởng bên trong nhất định có tuyệt thế bí tịch, cũng tin tưởng chính mình một ngày nào đó có thể mở nó ra.

Lại qua nửa ngày, mọi thứ đều đã sẵn sàng, mười mấy con la và lừa lôi kéo xe đẩy hùng vĩ cuồn cuộn xuất phát.

Lý Kê Mao cùng Lý Áp Mao mỗi người lái một xe lừa, Lâm Sơ một mình một xe do hai con lừa kéo, hành lý chỉ có một vật trân quý, có thể mở ra tuyệt thế bí tịch hoặc một mảnh giấy vụn, ống tròn Schrodinger*.

*tên gốc là thí nghiệm con mèo Schrodinger, đại khái ở đây chỉ 2 khả năng xảy ra.

Lâm Sơ ngửi thấy điềm xấu từ ống tròn Schrodinger này, đại khái vì vật lý hiện đại luôn hại hắn a.

Sau khi ra khỏi thôn, mọi người, lừa cùng la đều quay đầu lại nhìn phế tích quê nhà lần cuối, sau đó suиɠ sướиɠ rời đi.

Tuy rất vui vẻ, nhưng lừa cùng la cước trình chung quy rất chậm, bởi vậy sáu ngày sau mới đến Ninh An Phủ.

Mà vị kia quả nhiên đã hao hết kiên nhẫn, tính tình lại tệ hơn nữa.

Thời điểm hội họp ở khách điếm, Đại tiểu thư mặt vô biểu tình ngồi trên lầu hai uống rượu, thấy người tới, tức giận đem một xấp đồ vật ném xuống bàn dưới lầu, đem bàn gỗ chấn ra một vết nứt lớn.

Đó là một tờ khế đất cùng một chồng quan phủ công văn, mấy tờ ngân phiếu, hóa ra Đại tiểu thư không đi cùng Lăng Bảo Thanh, không phải phiền muộn vì phu quân đã chết, mà là đi trước một bước đến quan phủ Ninh An Phủ bẩm báo tin tức. Mấy ngày này, Đại tiểu thư không chỉ giải quyết vấn đề nơi ở của thôn dân, thậm chí còn mua cho họ một mảnh đất ở ngoại ô phía nam.

Lăng Bảo Trần đem khế đất cùng ngân phiếu đưa cho những thôn dân không dám nhận, niềm nở nói: "Sơn trang chúng ta thiếu chút ngân lượng này sao? Cảm tạ Lâm thiếu hiệp cùng hai vị Lý huynh đã dẫn đường cho chúng ta.

"Đại tiểu thư vẫn là thiện tâm như vậy," Lăng Bảo Thanh ở nơi thôn dân không nghe thấy liếc mắt, "Tạm thời thay tử quỷ kia tích đức vậy."

Thôn dân cảm kích đến mức muốn hô to Đại tiểu thư Quan Thế Âm Bồ Tát.

Quan Thế Âm Bồ Tát đối với cảm kích của bọn họ không tỏ vẻ gì, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng, xuống lầu dắt ra một ngựa trắng như tuyết, nói: "Đi thôi."

Lăng Bảo Trần "Ai" một tiếng, hướng thôn dân nói: "Chư vị, chúng ta duyên tẫn tại đây, phải từ biệt rồi."

Chỉ thấy Đại tiểu thư xoay người lên ngựa, hồng sa chỉ vàng trên áo buông xuống thân ngựa tuyết trắng, hết sức kiêu hãnh tôn quý. Đợi các cô nương đuổi kịp, liền giục ngựa phi nhanh, đoàn người dần dần biến mất nơi tà dương chân trời.

Thôn dân cầm khế đất, công văn và ngân phiếu: "Thật là một người tốt a."

Lâm Sơ cảm thấy có chút phức tạp, như vậy xem ra, Đại tiểu thư cũng không hẳn máu lạnh vô tình, thậm chí có chút thiện lương. Chỉ là bèo nước gặp nhau, có thể đưa thôn dân ra khỏi Quỷ Thành cũng thật tận tình tận nghĩa.

Nữ nhân quả nhiên hay thay đổi.

Hắn quyết định đem cái ống tròn Schrodinger kia đổi tên thành ống tròn Lăng Phượng Tiêu, cứ như vậy, không chỉ duy trì được bản chất, còn có thể thoát khỏi bóng ma vật lý hiện đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện