Thương Mân nói: "Xin chỉ giáo."

Trọng kiếm của hắn không có vỏ, cho nên không cần phải rút kiếm.

Thương Mân bày ra thức mở đầu, linh lực xung quanh điên cuồng kích động, tựa như cá voi Bắc Hải.

Với nhãn lực Lâm Sơ, kiếm này chất liệu đặc thù, ít nhất cũng phải trăm cân, linh lực mà nó khơi dậy rất khủng bố, thích hợp dùng để đè người.

Nhưng nếu Thương Mân được gọi là võ si, nhất định không phải một tên vũ phu tầm thường.

Lâm Sơ từ xa nhìn vào, chỉ thấy phía trên thân kiếm, quỹ đạo linh lực huyền ảo tinh thâm, khó có thể miêu tả, dẫn động linh lực thiên địa kinh đào hải lãng, hắn tuy chỉ đơn giản nâng tay lên, nhưng khí thế hùng hồn, căn cơ vững chắc, đủ loại tinh diệu. Lâm Sơ vẫn là lần đầu tiên thấy, nhất thời có chút hoa mắt say mê, nên hết sức chú ý, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ, nếu lúc này người đang đứng đối diện Thương Mân là mình, nên ứng đối như thế nào? Trước tiên, muốn phá giải kiếm chiêu, hoặc đón đỡ, hoặc cường công dẫn hắn hồi thủ, tránh để bản thân bị chém.

Tiếp theo, phải cắt đứt quỹ đạo phức tạp của linh lực trên kiếm, khiến nó không thể phát huy uy lực mạnh nhất, khó có thể liên kết với các kiếm chiêu tiếp theo.

Làm được hai điều này, mới xem như chặn được thức thứ nhất, tạm thời chiếm thế thượng phong.

Mà để làm được hai điều này, trước hết phải có trực giác cực nhạy và kinh nghiệm phá chiêu phong phú, tiếp theo, phải kiểm soát linh lực thành thạo hơn đối thủ.

Trước là võ công, sau là tu vi, tu vi dựa vào cảnh giới, cho nên nói, tiên cùng võ, không thể tách rời.

Lâm Sơ đem lực chú ý trở lại trong sân, Thương Mân đang chém nhát kiếm thứ nhất vào vai trái Tiêu Thiều, bởi vì khởi thế rất thành công, một thức này mượt như nước chảy thành sông, đầy đủ hoàn chỉnh, hơn nữa linh khí áp bách, gần như tránh cũng không thể tránh.

Tiêu Thiều đứng yên tại chỗ, vạt áo bất động.

Thương Mân sử dụng trọng kiếm, y chỉ sử dụng một cây bạch ngọc tiêu, vốn dĩ đã gặp bất lợi, hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy linh khí lưu động trên cơ thể y.

Nếu lúc này đem so sánh 2 người, Thương Mân tựa như đại dương mênh mông trước giông tố, còn Tiêu Thiều chỉ như chiếc lá lẻ loi giữa biển khơi.

Trọng kiếm chém xuống.

Tình hình giữa sân đột biến.

Trọng kiếm hướng về bả vai, với lực độ như vậy, cơ hồ có thể đem người chém thành hai nửa, mà Tiêu Thiều vẫn không lùi không tránh, ngược lại còn bật lên phía trước nghênh đón!

Đám đông hít vào một trận khí lạnh.

Thế nhưng, Tiêu Thiều cũng không phải muốn dâng mạng.

Chỉ thấy thân hình y nhanh như quỷ mị, nhẹ như tuyết rơi, giây lát đã quay người sang bên phải, mũi kiếm xẹt qua ngay sau đó, bạch ngọc tiêu trong tay nâng lên, đụng phải lưỡi kiếm của Thương Mân.

Coong một tiếng, kim thạch chạm nhau, gợn sóng linh lực bắn ra mãnh liệt, Lâm Sơ toàn thân đau nhói, im lặng bấm tay niệm pháp quyết, tạo một lá chắn linh khí quanh mình, tránh bị đả thương.

Gợn sóng này có thể ảnh hướng tới người cách xa cả trăm mét, càng đừng nói tới Thương Mân phải đứng mũi chịu sào!

Toàn bộ linh lực hắn tuôn trào, một khắc kia đều dừng lại.

Thân kiếm bị ngọc tiêu đẩy từ dưới lên trên, lực đạo cường đại, linh lực chấn động mạnh mẽ, ai có mắt đều có thể nhìn ra ——- trọng kiếm nặng tựa ngàn quân như vậy lại bị một ngọc tiêu mảnh mai nâng lên.

Thương Mân mím chặt môi, dựa thế hồi kiếm, nhưng mà Tiêu Thiều lại không cho hắn cơ hội?

Ngọc tiêu kia cực kỳ linh hoạt, ở trong tay y nhẹ xoay một cái, nháy mắt đã thay đổi vị trí, đè trên kiếm Thương Mân, Tiêu Thiều mượn lực nhảy lên không trung, tựa như mảnh lá rụng phiêu đãng.

Thương Mân ngưng tụ linh lực thành lá chắn, thân kiếm hơi lệnh đi, ép ngang lên ngọc tiêu, tiêu ngắn mà kiếm dài, vì vậy dễ như trở bàn tay.

Tiêu Thiều lại không thèm để ý, thậm chí, còn làm ra một chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt .

Y rút ngọc tiêu về, không dây dưa với kiếm Thương Mân nữa, ném nó lên không trung!

Ngay sau đó, Tiêu Thiều vẫn dang ở giữa không trung xuất chưởng đập vào kiếm Thương Mân.

Trên thân kiếm Thương Mân, vốn dĩ linh lực đang lưu động không chê vào đâu được.

Ngay cả Lâm Sơ, đến bây giờ mới phát hiện, những luồng linh lực ban đầu đó, khi ngọc tiêu và kiếm va chạm, một khắc linh lực đình trệ kia, đã bị linh lực Tiêu Thiều chấn động hỗn loạn.

Tiêu Thiều có một đôi tay rất đẹp .

Đôi tay này, rất giống đôi tay đánh đàn viết chữ chơi cờ.

Vô luận thế nào, cũng không phải một đôi tay của võ nhân.

Nhưng mà, chính bàn tay phải hơi tái nhợt này, ấn lên thân kiếm với uy thế rất lớn.

Linh khí trong không trung đột nhiên đông lại, linh lực trên thân kiếm nháy mắt hỗn loạn.

Ngay sau đó, trên thân kiếm xuất hiện vết rạn.

Lại sau đó nữa, hóa thành bột mịn.

Thương Mân phun ra một ngụm máu, bị lực xung kích đẩy về phía sau hơn mười bước.

Lúc này, ngọc tiêu bị Tiêu Thiều tung ra trở lại trong tay y.

Thương Mân nói: "Đa tạ đạo hữu chỉ giáo."

Tiêu Thiều vẫn lãnh đạm mà gật đầu, xoay người đi khỏi lôi đài, mọi người tự khắc nhường đường cho y, sau một lát, thân ảnh y dần dần hư ảo, cuối cùng biến mất.

Đây cũng không phải trận đấu ngang tài ngang sức, mà thật sự là đơn phương "Chỉ giáo".

Hai người này căn bản không phải cùng một cảnh giới.

Thậm chí, ngay cả khi trận đấu ngắn ngủi này qua đi, Lâm Sơ cũng không nhìn ra được phong cách võ công của Tiêu Thiều, chỉ biết, khả năng kiểm soát linh lực của người này rất khủng bố.

Y không có trước tiên tạo thế, dọn đường cho việc xuất chiêu, bởi vì linh lực đã hoàn tất trong nháy mắt xuất chiêu kia.

Đổi thành một người có kiến thức hạn hẹp, thậm chí còn không nhìn ra cách Tiêu Thiều sử dụng linh lực.

Lâm Sơ có chút hoa mắt say mê.

Cuối cùng hôm nay hắn cũng gặp được chiến lực đứng đầu Học Cung.

Thương Mân đã là hiếm thấy, Tiêu Thiều lại càng khó tưởng tượng.

Lâm Sơ là kiếm tu, nghiêm khắc mà nói, không cùng một hệ thống lý luận với những người sử dụng linh lực đánh nhau.

Mà đời trước, linh lực ở thế giới kia loãng đến mức, hắn còn không biết trình độ khống chế linh lực của mình.

—— vẫn là phải luận bàn với nhiều người khác, xác định thực lực, nhưng hôm nay không được, thứ nhất sắp đến lúc đi ngủ, thứ hai vì chăm chú xem quỹ đạo linh lực trong trận đấu, tiêu hao không ít tinh thần.

Lâm Sơ trở lại thế giới thực.

Trung đình vẫn còn sáng lên ánh nến, Tiêu Linh Dương chắc là mới rời đi, bởi vì Lăng Phượng Tiêu đang thu dọn sách vở, thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, chắc là đệ đệ lại không chăm chỉ học tập rồi.

Cho nên, Tiêu Thiều tuyệt không thể là Lăng Phượng Tiêu.

Lâm Sơ đang âm thầm quan sát bên cửa sổ, thẳng đến khi Lăng Phượng Tiêu nhìn sang mới nhận ra, hắn vẫn chưa kéo màn trúc xuống.

Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: "Tới đây."

Lâm Sơ âm thầm quan sát là thật, vừa vặn bị bắt, đuối lý, đành phải nhận lời Đại tiểu thư triệu hoán.

Căn cứ trực giác, Lăng Phượng Tiêu tâm tình không tốt lắm.

Lăng Phượng Tiêu hỏi: "Ngươi thực sự không cần danh ngạch Huyễn Đãng Sơn sao."

Lâm Sơ: "Không cần."

Hôm nay hắn cùng Thu Dư Trần so kiếm, vẫn chưa sử dụng quá nhiều tu vi, cảnh giới đời trước vốn dĩ là độ thiên kiếp, đánh lên top 30 cũng không phải không có khả năng.

Lăng Phượng Tiêu nói: "Sau lần này, Huyễn Đãng Sơn chắc sẽ không mở cửa nữa."

Lâm Sơ: "Vì sao?"

"Vốn dĩ là tháng 12 mới mở, lần này giữa tháng 10 đã mở rồi" Lăng Phượng Tiêu ngược lại hiếm thấy tâm bình khí hòa, "Tối hôm qua sơn trang truyền tin, nói là Thủ Sơn Nhân Huyễn Đãng Sơn sắp phi thăng."

Bước cuối cùng của tu tiên, phi thăng.

"Trong tiên đạo, không có ai có đủ tư cách đảm nhiệm Thủ Sơn Nhân, qua lần này, sơn môn có lẽ sẽ không mở ra nữa." Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, "Toàn bộ tiên đạo, Thủ Sơn Nhân tu vi tối cao, lấy một địch trăm, hiện giờ Bắc Hạ, Tây Cương như hổ rình mồi, lại không dám xâm chiếm. Sau khi Thủ Sơn Nhân phi thăng, chỉ sợ Nam Hạ thời cục rối loạn, ngươi không có tu vi, ta cũng không yên tâm."

Đây có lẽ là câu nói dài nhất Lăng Phượng Tiêu nói với hắn từ trước đến nay.

Vì quá dài, Lâm Sơ phải mất một lúc mới trích ra các từ khóa.

Ta cũng không yên tâm.

Hắn còn chưa hiểu được ý nghĩa của câu này, Lăng Phượng Tiêu lại nói: "Tay."

Lâm Sơ nội tâm là cự tuyệt, nhưng khí thế Đại tiểu thư quá mức cường đại, ảnh hưởng quá mạnh, đành phải ngoan ngoãn đưa tay ra.

Dưỡng tốt thân thể cũng không phải một sớm một chiều, vóc người tiểu ngốc tử vẫn gầy yếu, chỉ nhìn cổ tay trắng nõn này, nói là nữ hài tử cũng có người tin.

Lăng Phượng Tiêu không châm chọc hắn "Ma ốm lùn" nữa, mà cẩn thận dò xét kinh mạch hắn.

Linh lực du tẩu trong cơ thể, có ảo giác hơi hơi bị bỏng, bản năng Lâm Sơ muốn rút tay về, nhưng bị Đại tiểu thư đè lại.

Lăng Phượng Tiêu nói: "Trước khi đả thông kinh mạch, nếu ra khỏi Học Cung, phải ngoan ngoãn đi theo ta, không được tự mình chạy loạn."

Lâm Sơ nghe, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia.

Ta cũng không yên tâm.

Tác giả có lời muốn nói: Ồ, là cảm giác tim đập

Editor: Tiêu Thiều vừa xuất hiện đã ngầu hết phần người khác thế này :))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện