Lâm Đông nghe mà sững sờ, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn lại, đầu tiên nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen, tiếp nhìn thấy hai người phụ nữ đứng cạnh xe, một người phụ nữ dung mạo rất trẻ rất dễ nhìn, vừa nhìn liền làm cho bé cảm thấy rất ấm áp, một người phụ nữ khác…

… Một người phụ nữ khác là người mẹ thường xuyên xuất hiện trong mơ, mặc quần áo màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc hơi quăn, vừa cao quý lại hơi đứng tuổi, là dáng vẻ của mẹ trong mơ, mẹ ở trong mơ ôm bé sẽ hôn bé sẽ cười với bé.

Nhưng vào lúc này người phụ nữ này lại nhìn bé khóc, đôi mắt đẹp đẽ đỏ ngầu, trong lòng bé có chút vui vẻ cũng có chút khó chịu, lúc này những người bạn nhỏ đều đang say sưa ăn ngon lành, bé cũng không biết tại sao mình lại muốn đứng lên, đồng thời bé cũng chậm rãi mà đứng lên, di chuyển người nhìn người phụ nữ trên đường.

Người phụ nữ nhìn rõ ràng dáng dấp của Lâm Đông, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó không thể tin được mà gọi một tiếng: “Tri Nhiên.”

Tri Nhiên —— cái tên này thật quen thuộc, Lâm Đông cảm thấy mình giống như đang ở trong mơ, mẹ trong mơ cũng gọi bé như thế, bé không tự chủ được bước chân ngắn đi tới trước mặt người phụ nữ, vừa mới nhấc chân, đột nhiên người phụ nữ lập tức nhào tới, ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm lấy bé, dùng sức rất mạnh, làm cho bé cảm thấy khó thở.

Sau đó liền buông bé ra, ngón tay mảnh khảnh run run nâng khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, khi ngón tay chạm làn da non nớt của Lâm Đông trong nháy mắt, nước mắt óng ánh lập tức như từng hạt châu bị đứt dây, không ngừng rơi xuống.

Cô kinh hỉ và kích động gọi: “Tri Nhiên, Tri Nhiên, là con, thật sự là con, Tri Nhiên của mẹ, con trai của mẹ, thật sự là con, Tri Nhiên.”

Người phụ nữ khóc không ra hình thù gì, hai tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt của Lâm Đông, làm cho Lâm Đông bị dọa, bé ngơ ngác nhìn cô.

Người phụ nữ khi thì khóc khi lại cười mà xoa mặt Lâm Đông rồi vuốt ve tay Lâm Đông, làm giáo viên chủ nhiệm cùng những học sinh khác chú ý, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.

“Chị Tâm Bình.” Nguyễn Tâm Ninh đỏ mắt vội vàng nói: “Chị dọa Tri Nhiên rồi.”

Nguyễn Tâm Bình không quan tâm, ngẩng đầu nói: “Tri Nhiên, mẹ là mẹ đây, mẹ là mẹ của con đây.”

Mẹ? Lâm Đông luôn luôn muốn tìm mẹ, đặc biệt đặc biệt muốn tìm mẹ, nhưng khi thật sự có người nói là mẹ của mình, bé lại có cảm giác mình đang ở trong mơ, ngơ ngác nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình nắm tay nhỏ của Lâm Đông đặt trên miệng hôn hôn rồi nói: “Tri Nhiên, con có nhớ mẹ không? Bảo bối, còn nhớ mẹ không?”

Trong đầu Lâm Đông ầm ầm ầm.

Nguyễn Tâm Bình không buông tha mà hôn cái trán, đôi mắt, mũi, khuôn mặt của Lâm Đông không ngừng mà hỏi: “Tri Nhiên, con quên mất mẹ rồi sao? Không phải là con nói yêu mẹ nhất sao? Tri Nhiên, có phải là con trách mẹ làm mất con không? Xin lỗi, mẹ có lỗi với con, bảo bối, mẹ có lỗi với con.”

“Chị Tâm Bình.” Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng ngồi xuống đỡ Nguyễn Tâm Bình: “Chị Tâm Bình, chị đừng như vậy, làm Tri Nhiên sợ mất.”

Dường như Nguyễn Tâm Bình không nhìn thấy người khác, trong mắt chỉ có Lâm Đông, không ngừng rơi lệ, cả người run run rẩy rẩy, chỉ chú ý vuốt ve khuôn mặt, tay nhỏ của Lâm Đông.

Lâm Đông nghi hoặc lại lưu luyến mà nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Giáo viên chủ nhiệm rốt cục đi tới, lớn tiếng hỏi: “Các người là ai? Đang làm gì?”

Nguyễn Tâm Bình không để ý đến bất kỳ ai.

Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng đứng lên giải thích tình huống với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm không tin, muốn Nguyễn Tâm Bình thả ra Lâm Đông, nếu không hắn sẽ báo cho cảnh sát.

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân mới vừa lấy lại tinh thần, lập tức bò lên gọi một tiếng “Đông Đông”, hai người đồng thời chạy về phía Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình, muốn giải cứu Lâm Đông, vậy mà khi đi tới trước mặt Lâm Đông, mới đụng tới Lâm Đông, bị Nguyễn Tâm Bình dùng sức đẩy ra, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân không đứng vững, đặt mông ngồi dưới đất, nhất thời sững sờ.

Nguyễn Tâm Bình ôm Lâm Đông vào trong ngực, tức giận lớn tiếng với Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân: “Đều tránh ra, ai cũng không cho chạm vào con trai của tôi, ai cũng không cho chạm.”

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân cả kinh.

Giáo viên chủ nhiệm cũng sững sờ, này, người này xảy ra chuyện gì, hắn tiến lên một bước, vẫn chưa đụng tới Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình đã hét lên một tiếng “Tránh ra”, ôm Lâm Đông hốt hoảng lui về phía sau.

“Chị Tâm Bình!” Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng chạy tới, vội vàng nói: “Chị Tâm Bình, Tri Nhiên đã tìm được, tìm được, chị bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, không ai cướp Tri Nhiên, không có ai cướp được đâu, chị yên tâm, bình tĩnh một chút.”

Nguyễn Tâm Ninh càng nói càng ôn hòa, có ý muốn dụ dỗ Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình dần dần có chút nghe lời, nhưng khi Nguyễn Tâm Ninh đi đến bên cạnh, cô như chim sợ cành cong, đẩy Nguyễn Tâm Ninh ra, hai tay ôm thật chặt Lâm Đông lần thứ hai, một mặt phòng bị chú ý bốn phía, ấn đầu Lâm Đông vào trong ngực của mình, không ngừng nói: “Tri Nhiên, không phải sợ, không phải sợ, mẹ bảo vệ con, mẹ bảo vệ con, mẹ sẽ không để cho con bị ôm đi nữa, sẽ không, không phải sợ.”

Nói xong Nguyễn Tâm Bình ôm Lâm Đông muốn đi.

Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng gọi: “Chị Tâm Bình!”

“Cô không được đến đây!” Nguyễn Tâm Bình lớn tiếng quở mắng: “Không được tới!”

“Chị, em là Tâm Ninh đây, em là Tâm Ninh mà.”

“Không được tới, ai cũng không được tới!”

Nguyễn Tâm Bình ôm Lâm Đông đi về phía xe ô tô, đi với tốc độ cực nhanh.

Nguyễn Tâm Ninh cất bước đuổi theo.

Vừa vặn lúc này Lâm Lệ Hoa và Hạ Tiểu Xuyên đến, Lâm Lệ Hoa nhìn thấy Lâm Đông bị một người phụ nữ ôm, nghi ngờ trong lòng, nhìn kỹ thấy người phụ nữ kia mặc đồ rất cao cấp, nhưng trạng thái tinh thần không đúng.

Chắc là lừa bán trẻ con? Trong lòng cô cả kinh, lập tức xuống khỏi xe, ôm Hạ Tiểu Xuyên xuống dưới, không kịp chống xe đạp, ném xe đạp qua một bên “loảng xoảng”, lớn tiếng gọi: “Đông Đông!”

Lâm Đông theo tiếng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, gọi: “Cô ơi.”

Lâm Lệ Hoa nhanh chóng chạy lại gần Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình ôm chặt Lâm Đông, không cho phép bất cứ người nào tới gần, Lâm Lệ Hoa vừa chạm tới Lâm Đông, cô lập tức phẫn nộ, làm Lâm Lệ Hoa cũng sợ hết hồn, Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng ngăn cản đám người Lâm Lệ Hoa, nói: “Không nên ép cô ấy, giao cho tôi, giao cho tôi.”

Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Nguyễn Tâm Ninh, lo lắng nói: “Nhưng Đông Đông của tôi ở trong tay cô ấy.”

Nguyễn Tâm Ninh nhanh chóng nói: “Cô yên tâm, cô ấy sẽ không làm bị thương bất cứ ai, càng không làm bị thương Tri Nhiên.”

Lâm Lệ Hoa nghi hoặc lại tức giận hỏi: “Các người là ai?”

Nguyễn Tâm Ninh nói: “Tôi là dì của Tri Nhiên, cô ấy là là mẹ của Tri Nhiên.”

“Tri Nhiên là ai?”

“Chính là Đông Đông trong miệng cô.”

Tri Nhiên là Đông Đông?

Lâm Lệ Hoa sững sờ, cô quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình, đột nhiên nhận ra Nguyễn Tâm Bình, bởi vì trong phòng Lâm Đông có một tấm áp phích, bé đặc biệt đặc biệt xem áp phích quảng cáo như bảo bối, người phụ nữ trên áp phích quảng cáo chính là Nguyễn Tâm Bình.

Lâm Đông luôn khờ dại nói, đó là mẹ trong mơ của bé, cô và Hạ Thanh Chương vẫn cho là bởi vì Nguyễn Tâm Bình quá hoàn mỹ, nên trở thành hình tượng người mẹ tốt đẹp trong lòng Lâm Đông, cho nên Lâm Đông mới gọi Nguyễn Tâm Bình là mẹ trong mơ, bây giờ nhìn lại cũng không phải như vậy… Lẽ nào Nguyễn Tâm Bình thật sự là mẹ ruột của Lâm Đông ư? Bởi vì là mẹ ruột, dù cho lúc còn rất nhỏ đã rời xa, thế nhưng mẹ con đồng lòng, máu mủ tình thâm, Lâm Đông vẫn mơ hồ nhớ kỹ đường nét của mẹ, cho nên nói, Nguyễn Tâm Bình thật sự là mẹ của Lâm Đông?

Lâm Lệ Hoa kinh sợ.

Giáo viên chủ nhiệm thấy Lâm Lệ Hoa không nhúc nhích, hắn cũng không nhúc nhích.

Nhưng Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân lo lắng cho Lâm Đông, cố gắng âm thầm nhích tới bên người Nguyễn Tâm Bình, nỗ lực cứu Lâm Đông, sau khi Nguyễn Tâm Ninh thấy, nhanh chóng hô một tiếng: “Hai đứa đừng nhúc nhích! Chớ chọc đến cô ấy!”

Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân sợ hết hồn, nhanh chóng đứng im.

Nguyễn Tâm Ninh tiếp tục nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình ôm thật chặt Lâm Đông như ôm trân bảo, vừa có người tới gần, cô lập tức giật mình một cái, như là gặp phải quân địch, sau đó ôm Lâm Đông đi đến xe, nhưng cửa xe đóng chặt, cô không mở ra, cô dang tay che chở cho Lâm Đông, đề phòng bốn phía.

Nguyễn Tâm Ninh nhìn mà khóe mắt cay cay, khẽ gọi một tiếng: “Chị Tâm Bình.”

Ánh mắt của Nguyễn Tâm Bình chỉ rơi vào người Lâm Đông, con trai của cô, bảo bối của cô, thật sự là bảo bối của cô, nước mắt của cô rơi xuống.

Nguyễn Tâm Ninh ở bên cạnh gọi: “Chị Tâm Bình, chị thả Tri Nhiên ra trước đi.”

Nguyễn Tâm Bình kiên định nói: “Không thả!”

Nguyễn Tâm Ninh chậm rãi dây dưa, giọng nói mềm mại: “Chị thả nó ra trước đã, Tri Nhiên nó đói bụng, chị xem các bạn nhỏ khác đều đã cơm nước xong, nó vẫn chưa ăn xong.”

Nguyễn Tâm Bình nghe vậy sững sờ, nhìn Lâm Đông, giọng nói dịu dàng như nước hỏi: “Tri Nhiên, nói cho mẹ nghe nào, con đói bụng không?”

Lâm Đông nghe nói gật gật đầu.

“Vậy mẹ dẫn con đi ăn cơm nhé?”

Lâm Đông liền gật gật đầu.

Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, bên trong mang theo nước mắt.

Lâm Đông ngơ ngác nhìn Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình ôm Lâm Đông, đột nhiên quay người đi ra ngoài đường.

“Chị Tâm Bình!”

“Đông Đông!”

“Lâm Đông!”

Một đám người lên tiếng gọi, hoàn toàn không biết Nguyễn Tâm Bình này muốn đi nơi nào, mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đặc biệt là Lâm Lệ Hoa, cô muốn ôm Lâm Đông về, hỏi rõ chân tướng của chuyện này, nhưng đoán không được tình huống của Nguyễn Tâm Bình như thế nào, sợ Nguyễn Tâm Bình làm Lâm Đông bị thương, trong lòng lo lắng không nguôi, không thể làm gì khác hơn là gọi: “Đông Đông, Đông Đông!”

Lâm Đông nghe nói quay đầu lại.

Lâm Lệ Hoa gọi: “Đông Đông, trở về! Mau trở lại!”

Lâm Đông nhìn Lâm Lệ Hoa, lúc này mới lấy lại tinh thần, hình như không phải là ở trong mơ, nhìn Lâm Lệ Hoa, lại nhìn thầy giáo, các bạn, rồi quay người nhìn Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, mọi người đều đang lo lắng, đặc biệt là Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa nói: “Đông Đông, nói cho cô ấy biết, con muốn xuống dưới, con vẫn chưa cơm nước xong.”

Ánh mắt Lâm Đông rơi vào mặt Nguyễn Tâm Bình, nhìn chằm chằm Nguyễn Tâm Bình, giống y như trong áp phích quảng cáo, đột nhiên duỗi tay nhỏ sờ lên gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Tâm Bình.

Nguyễn Tâm Bình cả kinh, trong phút chốc dừng bước chân lại, lẳng lặng mà nhìn Lâm Đông, nước mắt nóng bỏng lại một lần nữa lăn dài trên má.

Mấy người Lâm Lệ Hoa đang đuổi theo Nguyễn Tâm Bình cũng dừng bước chân, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông không hề nhớ được những chuyện lúc trước, ngay cả dáng vẻ của người ông bé yêu nhất cũng đã quên.

Có thể là do giấc mơ vẫn luôn nhắc nhở bé, ở trên thế giới này có một người phụ nữ vô cùng yêu bé, hình như ngay cả tay nhỏ của bé cũng có ký ức, như những lần cực kỳ lâu trước đây, nhẹ nhàng xoa xoa mặt Nguyễn Tâm Bình, sau đó chậm rãi sờ tới đôi mắt đẹp đẽ của Nguyễn Tâm Bình, đôi mắt đẹp đẽ nhẹ nhàng nháy mắt, nước mắt lại rơi xuống, rơi xuống trúng tay nhỏ của bé, khá là nóng.

Bé ngơ ngác nhìn Nguyễn Tâm Bình, bé biết gào khóc là bởi vì thương tâm khổ sở, bé không muốn mẹ trong mơ thương tâm khổ sở, lại không hy vọng cô cũng thương tâm khổ sở, bởi vì hai người thương tâm khổ sở, bé cũng sẽ thương tâm khổ sở, bé lau nước mắt cho Nguyễn Tâm Bình, giòn giã mà nói: “Mẹ trong mơ ơi, mẹ đừng khóc, đừng khóc, mẹ mà khóc, con cũng muốn khóc theo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện