Vụ án đó là sau khi Đoạn Tam Lang khinh nam bá nữ xong đã đến một quán rượu nhỏ uống rượu. Kết quả, chủ quán là thiếu nữ mồ côi pháo hôi Đỗ Tam Tư bị phú thương trong thành uy hiếp và ép buộc nàng hạ độc Đoạn Tam Lang vì gã không đối phó được với lão cha của hắn là tri phủ Đoạn Cửu của phủ Lâm An!

Kết quả bởi vì ánh mắt của thiếu nữ mồ côi bia đỡ đạn luôn tỏ ra né tránh nên bị Đoạn Tam Lang phát hiện. Sau đó chính là bi kịch của Đỗ Tam Tư, nàng bị nhân vật phản diện pháo hôi dùng đũa trên bàn ăn chọc mù mắt!

Như thế còn chưa đủ, sau đó nàng còn bị bắt vào nha môn tri phủ chịu đựng cực hình. Mà gã phú thương đó đã sớm đưa cả nhà bỏ trốn, nhân vật phản diện bia đỡ đạn không có nơi phát tiết nên chỉ có thể tống nàng vào thanh lâu.

Kết cục của thiếu nữ mồ côi bia đỡ đạn chính là một câu, đến cả thi thể đều bị chú chó nhỏ mà nàng nuôi kéo đến bãi tha ma, không ai dám chôn cất!

Chuyện này trở thành cái cớ tốt nhất để nữ chủ từ hôn. Từ đó, nữ chủ bắt đầu cuộc sống thăng cấp đánh quái vật, chiến đấu chống lại đích mẫu và thứ muội ác độc. 

Nhưng điểm khác biệt chính là, nữ chủ của quyển sách này là một người mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng, là một nữ cường nhân rất có chủ kiến, văn thể thiên về nữ tôn, không vì tình yêu mà rối rắm. Cuối cùng, nàng ta bước lên hậu vị, tham gia vào nhiếp chính, thực tế là thao túng toàn bộ vương triều, thiếu chút nữa có thể đăng cơ làm nữ đế!

Chính vì lý do này mà Đỗ Tam Tư đã hứng thú xem mấy chương đầu truyện. Bởi vì tính cách của nữ chủ là thứ mà nàng không có.

Nàng, Đỗ Tam Tư, xuất thân từ cô nhi viện, lúc nhỏ kiếm cơm không tranh nổi với mấy nhóc con miệng còn hôi sữa, đến tuổi đi học lại chạy thua cả học sinh tiểu học, trưởng thành đi làm công thì tiền lương bị người ta cắt xén cũng không dám lớn tiếng ồn ào, là người cực kỳ hèn nhát, nên hy vọng trở thành dạng nữ chủ làm người ta phải oán trời trách đất cầu xin thần phật.

Nhưng mà...

Bàn tay cầm bình rượu của Đỗ Tam Tư không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú gần như không còn huyết sắc, hai mắt nàng nhìn đăm đăm vào mỹ thiếu niên có tướng mạo đẹp đẽ với nốt ruồi bên khóe mắt ở đối diện. Nàng bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có.

Đây đây đây đây đây không phải là pháo hôi giai đoạn đầu Đoạn Tam Lang chứ? Mà bản thân… hình như đúng là Đỗ Tam Tư đó? Cho dù trí nhớ của nàng có kém thế nào thì cũng không thể quên được hình ảnh ra sân của nữ phụ cùng tên cùng họ với mình.

Đây không phải là hiện trường phát sóng trực tiếp phân cảnh Đỗ Tam Tư hạ độc Đoạn Tam Lang hay sao?!

 “Uông ô!” bên cạnh chiếc bàn thấp bị gãy thành hai nửa, chú chó nhỏ lông xù màu trắng giống như nhận ra sự bất an của chủ nhân nhà mình, nó vọt tới phía trước và hung hăng cắn vào đôi ủng đế dày của mỹ lang quân. 



Đỗ Tam Tư: “...”

Đôi mắt của mỹ lang quân vai phản diện hơi rũ xuống và nheo lại với vẻ nguy hiểm, hắn cười lạnh: “Răng vẫn chưa mọc đủ còn muốn cắn ta? Cút!”

Vừa dứt lời, một Đoạn Tam Lang thích nhất khinh nam bá nữ, trêu chó chọc mèo trong lời đồn đã đá bay chú chó nhỏ.

Một cước này dùng sức không lớn, chó con lại đứng không vững mà ngã chổng vó. Bạn nhỏ đáng thương vô cùng nấp sau lưng Đỗ Tam Tư, nó lay chiếc giày thêu hoa của nàng ô ô tố khổ. Hình ảnh này đã chọc cười vai phản diện.

Khuôn mặt vai phản diện đẹp như nữ nhân, cười rộ lên có thể nói là kinh diễm tuyệt sắc, tiếng cười của hắn lanh lảnh và sang sảng. Nhưng mà Đỗ Tam Tư lại cả người cứng đờ, nghe đến toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì thời khắc này, trong tay nàng bưng bình rượu, sau lưng nàng là một con chó, trước mặt là một mỹ lang quân đang cười như không cười, trong tay hắn giống như còn cầm một chiếc đũa trúc nguy hiểm... cách thời gian nàng bị chọc mù mắt rồi tống vào thanh lâu và bị chó tha đi chỉ là một đường phân cách!

Trước mắt Đỗ Tam Tư tối sầm.

Mỹ lang quân Đoạn Tam Lang thu hồi tầm mắt, thấy Đỗ Tam Tư đầu đổ mồ hôi lạnh, trong mắt hắn lóe lên vẻ hài hước, cười hì hì lấy chiếc đũa gõ lên bàn tay trắng như tuyết đang run rẩy bưng khay của nàng, lời nói mang theo ý khiêu khích: “Nha đầu, ngươi run cái gì?”

Đỗ Tam Tư nuốt một ngụm nước miếng, hễ sợ hãi liền bắt đầu nói năng bậy bạ, nàng nói: “Run, run em gái ngươi.”

Đoạn Tam Lang nhướng mày.

“Không không không không không.” Đỗ Tam Tư khẩn trương rơi xuống hai hàng nước mắt: “Ý ta là, ta ta ta không run, ách!”

Nàng không phải cố ý đâu, nàng chỉ là hễ khẩn trương liền dễ nói bậy mà thôi, khóc!

Đoạn Tam Lang: “...”

  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện