Edit: OnlyU
Phạm Lam nhìn theo tầm mắt của cậu.
Trên sườn núi hơi cao, một ánh sáng không biết là thứ gì đang từ từ khuếch tán, phác họa ra một ánh sáng nhợt nhạt và một bóng người nhòe nhòe không rõ.
Không phải chân thật mà giống như ảo ảnh phóng to, thỉnh thoảng rung rung vài cái, giống như chất lỏng đang chậm chạp lưu động.
Bạch Thất bị bọc bên trong, hai tay thả lỏng dọc bên người, như là một con nhộng vậy.
Yên tĩnh bất động.
Tạ Miên vừa muốn đến gần thì bị đụng đầu vào một vách tường trong suốt, cậu vươn tay chạm thử, vách tường không có độ ấm cũng không có thực thể nhưng không cách nào đi qua.
Tạ Miên dùng sức đập lên vách tường, lớn tiếng gọi cố ý đánh thức Bạch Thất: “Thất gia, Thất gia!”
Phạm Lam nắm cổ tay cậu ngăn cản: “Cái này hẳn là ảo giác, không phải Tiểu Thất thật sự, đừng lo lắng.”
“Nhưng mà…” Tạ Miên lập tức trợn to hai mắt, dùng sức đẩy người trước mặt qua.
Một luồng ánh sáng cực mạnh nháy mắt chiếu ra từ con nhộng kia, cậu vội trốn ra sau, ánh sáng cực mạnh xuyên thấu qua vách tường trong suốt, nổ tung như pháo hoa. May mà Phạm Lam nhanh tay lẹ mắt kéo cậu một cái, dùng thân mình gắng gượng chặn lại.
Tạ Miên chưa hoàn hồn bước ra khỏi cái ôm của hắn, luống cuống tay chân kiểm tra xem hắn có bị thương hay không, phát hiện sau lưng hắn bị bẩn một mảng nhỏ màu xám.
“Không có việc gì.” Phạm Lam nắm tay Tạ Miên quay đầu nhìn lại, con nhộng kia đã biến mất.
“Vừa rồi là cái gì vậy?” Cậu lên tiếng hỏi.
“Không biết.”
Tạ Miên nhìn mặt hắn, nghi ngờ chưa đến một giây thì hắn đã bổ sung: “Lần này là thật sự không biết.”
“Không thấy Thất gia.”
Phạm Lam như có điều suy nghĩ nhìn về vị trí con nhộng vừa nãy, trói hồn kén này là hắn dạy, dùng để bao vây một vài quỷ hồn có oán niệm quá mạnh không cách nào độ hóa.
Từ trước đến giờ Bạch Thất vẫn chưa từng sử dụng, lần đầu tiên dùng lại là trên chính bản thân sao? Phạm Lam vốn tưởng đi vào trí nhớ của Bạch Thất là có thể kéo hắn ra ngoài, không ngờ hắn lại không màng đến hậu quả mà trói bản thân trước.
Phạm Lam đau đầu không thôi, vốn nghĩ Bạch Thất là người lý trí nhất trong tiệm quan tài, là người khiến hắn không bận tâm nhất. Kết quả ngược lại, là tên cầm đầu không bớt lo.
…
Lúc hai người quay lại tiệm quan tài, Tiếu Sơn vẫn chưa tỉnh, Mục Yêu đã quay về từ Thanh Khâu, vừa ngồi sau quầy xem truyền hình vừa cắn hạt dưa tanh tách.
Trước mặt cô là một đống vỏ hạt dưa như ngọn núi nhỏ vậy, mà trước quầy có rất đông người đang ngồi. Tạ Miên và Phạm Lam không có chỗ đặt chân xuống luôn, suýt nữa dẫm lên trán một người đầu trọc.
May là Phạm Lam phản ứng nhanh, chợt lách người biến vào bên trong.
Tạ Miên vừa đứng vững lập tức đi ra ngoài, vòng ra sau quầy hỏi Mục Yêu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô nhìn hắn một cái, lười biếng nâng mí mắt: “À, những người này nói gần đây họ bị nguyền rủa, rất xui xẻo.”
Tạ Miên ngẩng đầu nhìn mấy người đang ngồi hoặc đứng đối diện, họ đang mồm năm miệng mười nói chuyện, căn bản không ai định phản ứng cậu, nhìn qua là vẻ mặt không may.
Nhưng thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người xui xẻo mà, bị hạ chú sao?
Mục Yêu tiếp tục cắn hạt dưa, ánh mắt không dời khỏi bộ phim truyền hình: “Tình hình này đã kéo dài liên tục ba tiếng đồng hồ rồi, tôi nghi ngờ họ không phải đến nhờ giúp đỡ mà là tới làm tôi ngột ngạt.”
Cô nói xong liền chỉnh âm thanh lên lớn hơn một chút.
Vẫn không nghe được tiếng ti vi.
Phạm Lam vén rèm đi ra từ bên trong, tiếng người lập tức im bặt, yên tĩnh duy trì chừng năm giây, sau đó lại bắt đầu ồn ào còn lớn tiếng hơn.
Hắn nhíu nhíu mày, từ từ giơ tay lên, Tạ Miên cảm thấy ánh mắt này của hắn hơi nguy hiểm bèn nhào qua ngăn cản: “Bình tĩnh nào!”
Mục Yêu buông hạt dưa, hung hăng vỗ bàn một cái: “Yên lặng!”
Mọi người lập tức im lặng. Mục Yêu thu vẻ hung thần ác sát, nháy mắt khôi phục nét mặt ôn hòa mà mỉm cười, dùng giọng nói còn dịu dàng hơn cả nhân viên chăm sóc khách hàng lên tiếng: “Kế tiếp, chúng tôi mời từng người nói rõ tình huống, được không?”
Mục Yêu cố gắng từng bước từng bước nói đến trọng tâm.
Một bà lão bị đám người đẩy ra, tóc hoa râm, răng rụng gần hết, môi móm mém vào trong, hốc mắt hõm sâu, làn da đầy vết đồi mồi trải rộng, cả người tỏa ra hơi thở già nua sắp chết đến nơi.
Nhưng Tạ Miên phát hiện động tác của bà lão rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không phải sự linh hoạt mà một cụ già nên có.
“Tôi, tôi nói trước.”
Mục Yêu giơ tay: “Mời cụ.”
Bà lão nhìn mặt Mục Yêu, không biết bị chọc trúng dây thần kinh nào mà lập tức gào khóc: “Năm nay tôi mới hai mươi sáu tuổi, cũng trẻ tuổi như cô, cô nhất định phải giúp tôi!”
Câu nói vừa dứt, mọi người vừa giữ im lặng lại bắt đầu ồn ào, hấp tấp chỉ vào mình bắt đầu kể sự tình.
“Năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi mà đã trọc thành thế này!”
“Con gái của cha ơi! Sao con lại thảm như vậy, rốt cuộc là ai hại con? Chắc chắn là hắn!” Một người đàn ông nhào mạnh đến trước quầy, hung tợn nói: “Chắc chắn là gã đàn ông mặc đồ trắng kia! Hắn chính là quỷ, là ma quỷ!”
Người đàn ông mặc đồ trắng?
Mục Yêu sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Tạ Miên, chỉ thấy cậu cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cho ra kết luận.
Không phải là Thất gia chứ?
Phạm Lam giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi bà lão vừa kêu khóc om sòm kia: “Sao cô lại biến thành thế này?”
Bà lão – phải nói là cô gái mới đúng – khóc một lúc lâu mới chớp mắt gạt lệ nói: “Công việc của tôi rất bận, ngày nào cũng phải làm thêm giờ. Hôm đó sau khi tăng ca về nhà, trên đường tôi gặp một người đàn ông mặc đồ trắng rất đẹp trai, anh ta hỏi tôi tên gì.”
Phạm Lam hơi nhíu mày: “Cô nói cho hắn biết?”
Cô nàng bụm mặt liên tục gật đầu: “Tôi vốn không định nói, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, tôi nhìn vào mắt hắn là không tự chủ được nói ra.”
Ánh mắt.
Đối với Ngôn Linh, không được đáp lại bất cứ câu gì, chỉ cần nói một câu thôi là sau đó không thể khống chế được.
“Sau khi tôi nói cho hắn biết tên thì hắn lập tức biến mất.” Cô gái hít hít mũi nói, giọng nói già nua như bị mài trên cát, khàn khàn khó nghe.
“Ngày hôm sau, lúc tôi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy hắn đứng ngay trước cửa nhìn chằm chằm vào tôi, nói tôi sẽ chết già.”
Mục Yêu nghe thế thầm nghĩ, người phàm không phải thần cũng không phải quỷ, ai mà không chết già chứ?
Phỏng chừng cô gái cũng nhìn ra suy nghĩ của Mục Yêu, cô ta hung hăng lau nước mắt nước mũi, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, kết quả mới qua đến ngày thứ ba thì tôi đã già thành như vậy rồi!”
Cô khóc lóc than thở làm người ta mủi lòng, người bên cạnh ít nhiều gì cũng có cảm nhận tương tự, dựa vào quầy mồm năm miệng mười ồn ào: “Tôi, công ty của tôi kinh doanh rất tốt, gần đây còn định đưa ra thị trường, kết quả…”
“Mấy ngày trước, tôi và bà xã đi kiểm tra sức khỏe trước khi cưới để chuẩn bị kết hôn, kết quả vì gặp phải người đàn ông này, bây giờ xét nghiệm ra bị ung thư xương.”
Tạ Miên vừa thấy thế liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, cậu vừa lắng tai nghe bọn họ khóc lóc kể lể vừa kéo tay áo Phạm Lam đến gần hỏi: “Anh có thấy là lạ chỗ nào không?”
Phạm Lam gật đầu.
Tuy những người này tự mồm thuật lại, nhưng vì họ gặp tình cảnh bi đát nên nói năng lộn xộn không có trọng điểm gì, có điều họ đều nhắc đến một người đàn ông mặc đồ trắng.
Người này không phải Bạch Thất, mấy ngày trước bọn họ còn đang ở Sơn Giang chưa quay về.
Ngôn Linh Điểu Đại Hoang Sơn cũng màu trắng, hóa thành hình người không có vấn đề. Thời Tuyết Chiết… cũng mặc đồ trắng.
Mà tất cả những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là tại sao họ biết tìm đến tiệm quan tài?
Tiệm quan tài hoạt động luôn dựa vào thư xin giúp đỡ từ tam giới, thông qua hộp thư ở cửa, sau đó phái người đi giải quyết, chưa từng có trường hợp người bị hại trực tiếp vọt vào tiệm quan tài.
Phạm Lam gõ xuống bàn lần nữa: “Ai nói cho mọi người biết có thể đến đây nhờ giúp đỡ?”
Mọi người ngẩn ra, ai cũng mờ mịt nhìn nhau, dường như hoàn toàn không nhớ nổi.
Tạ Miên trầm tư suy nghĩ, bọn họ bị người hạ chú, sau đó có người nói cho họ biết tìm đến tiệm quan tài xin giúp đỡ.
Tình huống này khiến Tạ Miên đột nhiên nghĩ đến một quyển tiểu thuyết, một người hạ độc quần chúng vô tội, sau đó lại nói cho họ biết ai có thể cứu họ. Còn đối phương thì đứng một bên xem bác sĩ có cứu người hay không.
Người này không có ý định giống vậy chứ, muốn tiệm quan tài mất hết danh dự sao?
Từ vụ đầu tiên là hàng đầu thuật, sau đó đến hồ tiên tác quái, bây giờ là Ngôn Linh, Tạ Miên cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi chuyện phát sinh.
Người nọ ẩn nấp rất sâu, hắn nhắm vào tiệm quan tài, lại như không hoàn toàn nhắm vào tiệm quan tài, giống như có mục đích gì đó lớn hơn.
Nhất thời cậu nhìn không thấu, đơn giản đặt ra sau đầu mà giải quyết vấn đề trước mắt trước.
“Chúng ta có thể cứu họ không?” Tạ Miên hỏi.
Phạm Lam gật đầu, có thể cứu, nếu tâm tư người bị hạ chú tinh thuần, hắn phí chút quỷ lực là có thể làm được. Nhưng nếu tâm tư họ đen tối thì dù là hắn cũng không có cách.
Phỏng chừng người sắp đặt chuyện này cũng biết vậy nên mới nói cho các nạn nhân biết tiệm quan tài có thể cứu họ.
Phạm Lam giơ tay phải, lòng bàn tay tung ra một chùm tia sáng màu vàng, bao phủ những người trước mặt rồi nhỏ giọng niệm chú ngữ gì đó, sau đó những tia sáng màu vàng chui vào giữa trán bọn họ.
Bà lão khóc than thảm thiết nhất từ từ lột bỏ làn da già nua, khôi phục làn da săn chắc của thiếu nữ trẻ tuổi, gương mặt nhỏ nhắn, cặp mắt to tròn, quả thật vô cùng xinh đẹp.
Anh chàng đầu hói cũng khôi phục mái tóc vừa đen vừa dày.
Nhưng sau cùng có hai người không những không khôi phục, trái lại còn già đi với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, cuối cùng chỉ còn một lớp da dưới đất, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Mọi người chứng kiến tình cảnh này bị dọa sợ, hét lên chạy trốn tứ phía.
Bàn tay Phạm Lam bỗng mất hết sức, chân cũng lảo đảo vài bước, hắn thu tay đè xuống cạnh bàn, thở hổn hển thật khẽ.
Tạ Miên và Mục Yêu chạy lên xem da người dưới đất nên không phát hiện Phạm Lam ở phía sau lắc đầu một cái, cảnh vật trước mắt hắn chồng lên nhau như bị say xe, ngón tay đè xuống bàn bóp chặt.
Trong mấy Ngôn Linh này, có một cái là hạ vào người hắn.
Phạm Lam cúi đầu thở sâu, đầu đau nhức đến nỗi hắn đứng không vững. Người hạ chú biết trực tiếp hạ chú với hắn không có tác dụng nên lợi dụng những người này.
Một khi Ngôn Linh có hiệu lực liền bị người hút lấy, mà Ngôn Linh đã phát tác không xua tan được. Ngay từ đầu đối phương đã có kế hoạch dùng Ngôn Linh Điểu dẫn Bạch Thất đi. Phạm Lam tiến vào ký ức của Bạch Thất, phỏng chừng cũng là kế hoạch của đối phương, thừa dịp khoảng thời gian hắn không có đây hạ chú lên người thường, sau đó dẫn họ đến tiệm quan tài.
Phạm Lam cong khóe miệng, rốt cuộc là nhắm vào hắn, tính toán chu toàn, muốn hắn thân bại danh liệt, cuối cùng không còn quyền hạn ở địa phủ sao?
Hắn quản lý địa phủ mấy năm nay, người muốn giết hắn nhiều không đếm xuể, nhưng người có thể tính toán thế này lại không nhiều.
Phạm Lam nhìn theo tầm mắt của cậu.
Trên sườn núi hơi cao, một ánh sáng không biết là thứ gì đang từ từ khuếch tán, phác họa ra một ánh sáng nhợt nhạt và một bóng người nhòe nhòe không rõ.
Không phải chân thật mà giống như ảo ảnh phóng to, thỉnh thoảng rung rung vài cái, giống như chất lỏng đang chậm chạp lưu động.
Bạch Thất bị bọc bên trong, hai tay thả lỏng dọc bên người, như là một con nhộng vậy.
Yên tĩnh bất động.
Tạ Miên vừa muốn đến gần thì bị đụng đầu vào một vách tường trong suốt, cậu vươn tay chạm thử, vách tường không có độ ấm cũng không có thực thể nhưng không cách nào đi qua.
Tạ Miên dùng sức đập lên vách tường, lớn tiếng gọi cố ý đánh thức Bạch Thất: “Thất gia, Thất gia!”
Phạm Lam nắm cổ tay cậu ngăn cản: “Cái này hẳn là ảo giác, không phải Tiểu Thất thật sự, đừng lo lắng.”
“Nhưng mà…” Tạ Miên lập tức trợn to hai mắt, dùng sức đẩy người trước mặt qua.
Một luồng ánh sáng cực mạnh nháy mắt chiếu ra từ con nhộng kia, cậu vội trốn ra sau, ánh sáng cực mạnh xuyên thấu qua vách tường trong suốt, nổ tung như pháo hoa. May mà Phạm Lam nhanh tay lẹ mắt kéo cậu một cái, dùng thân mình gắng gượng chặn lại.
Tạ Miên chưa hoàn hồn bước ra khỏi cái ôm của hắn, luống cuống tay chân kiểm tra xem hắn có bị thương hay không, phát hiện sau lưng hắn bị bẩn một mảng nhỏ màu xám.
“Không có việc gì.” Phạm Lam nắm tay Tạ Miên quay đầu nhìn lại, con nhộng kia đã biến mất.
“Vừa rồi là cái gì vậy?” Cậu lên tiếng hỏi.
“Không biết.”
Tạ Miên nhìn mặt hắn, nghi ngờ chưa đến một giây thì hắn đã bổ sung: “Lần này là thật sự không biết.”
“Không thấy Thất gia.”
Phạm Lam như có điều suy nghĩ nhìn về vị trí con nhộng vừa nãy, trói hồn kén này là hắn dạy, dùng để bao vây một vài quỷ hồn có oán niệm quá mạnh không cách nào độ hóa.
Từ trước đến giờ Bạch Thất vẫn chưa từng sử dụng, lần đầu tiên dùng lại là trên chính bản thân sao? Phạm Lam vốn tưởng đi vào trí nhớ của Bạch Thất là có thể kéo hắn ra ngoài, không ngờ hắn lại không màng đến hậu quả mà trói bản thân trước.
Phạm Lam đau đầu không thôi, vốn nghĩ Bạch Thất là người lý trí nhất trong tiệm quan tài, là người khiến hắn không bận tâm nhất. Kết quả ngược lại, là tên cầm đầu không bớt lo.
…
Lúc hai người quay lại tiệm quan tài, Tiếu Sơn vẫn chưa tỉnh, Mục Yêu đã quay về từ Thanh Khâu, vừa ngồi sau quầy xem truyền hình vừa cắn hạt dưa tanh tách.
Trước mặt cô là một đống vỏ hạt dưa như ngọn núi nhỏ vậy, mà trước quầy có rất đông người đang ngồi. Tạ Miên và Phạm Lam không có chỗ đặt chân xuống luôn, suýt nữa dẫm lên trán một người đầu trọc.
May là Phạm Lam phản ứng nhanh, chợt lách người biến vào bên trong.
Tạ Miên vừa đứng vững lập tức đi ra ngoài, vòng ra sau quầy hỏi Mục Yêu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô nhìn hắn một cái, lười biếng nâng mí mắt: “À, những người này nói gần đây họ bị nguyền rủa, rất xui xẻo.”
Tạ Miên ngẩng đầu nhìn mấy người đang ngồi hoặc đứng đối diện, họ đang mồm năm miệng mười nói chuyện, căn bản không ai định phản ứng cậu, nhìn qua là vẻ mặt không may.
Nhưng thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người xui xẻo mà, bị hạ chú sao?
Mục Yêu tiếp tục cắn hạt dưa, ánh mắt không dời khỏi bộ phim truyền hình: “Tình hình này đã kéo dài liên tục ba tiếng đồng hồ rồi, tôi nghi ngờ họ không phải đến nhờ giúp đỡ mà là tới làm tôi ngột ngạt.”
Cô nói xong liền chỉnh âm thanh lên lớn hơn một chút.
Vẫn không nghe được tiếng ti vi.
Phạm Lam vén rèm đi ra từ bên trong, tiếng người lập tức im bặt, yên tĩnh duy trì chừng năm giây, sau đó lại bắt đầu ồn ào còn lớn tiếng hơn.
Hắn nhíu nhíu mày, từ từ giơ tay lên, Tạ Miên cảm thấy ánh mắt này của hắn hơi nguy hiểm bèn nhào qua ngăn cản: “Bình tĩnh nào!”
Mục Yêu buông hạt dưa, hung hăng vỗ bàn một cái: “Yên lặng!”
Mọi người lập tức im lặng. Mục Yêu thu vẻ hung thần ác sát, nháy mắt khôi phục nét mặt ôn hòa mà mỉm cười, dùng giọng nói còn dịu dàng hơn cả nhân viên chăm sóc khách hàng lên tiếng: “Kế tiếp, chúng tôi mời từng người nói rõ tình huống, được không?”
Mục Yêu cố gắng từng bước từng bước nói đến trọng tâm.
Một bà lão bị đám người đẩy ra, tóc hoa râm, răng rụng gần hết, môi móm mém vào trong, hốc mắt hõm sâu, làn da đầy vết đồi mồi trải rộng, cả người tỏa ra hơi thở già nua sắp chết đến nơi.
Nhưng Tạ Miên phát hiện động tác của bà lão rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không phải sự linh hoạt mà một cụ già nên có.
“Tôi, tôi nói trước.”
Mục Yêu giơ tay: “Mời cụ.”
Bà lão nhìn mặt Mục Yêu, không biết bị chọc trúng dây thần kinh nào mà lập tức gào khóc: “Năm nay tôi mới hai mươi sáu tuổi, cũng trẻ tuổi như cô, cô nhất định phải giúp tôi!”
Câu nói vừa dứt, mọi người vừa giữ im lặng lại bắt đầu ồn ào, hấp tấp chỉ vào mình bắt đầu kể sự tình.
“Năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi mà đã trọc thành thế này!”
“Con gái của cha ơi! Sao con lại thảm như vậy, rốt cuộc là ai hại con? Chắc chắn là hắn!” Một người đàn ông nhào mạnh đến trước quầy, hung tợn nói: “Chắc chắn là gã đàn ông mặc đồ trắng kia! Hắn chính là quỷ, là ma quỷ!”
Người đàn ông mặc đồ trắng?
Mục Yêu sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn Tạ Miên, chỉ thấy cậu cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cho ra kết luận.
Không phải là Thất gia chứ?
Phạm Lam giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi bà lão vừa kêu khóc om sòm kia: “Sao cô lại biến thành thế này?”
Bà lão – phải nói là cô gái mới đúng – khóc một lúc lâu mới chớp mắt gạt lệ nói: “Công việc của tôi rất bận, ngày nào cũng phải làm thêm giờ. Hôm đó sau khi tăng ca về nhà, trên đường tôi gặp một người đàn ông mặc đồ trắng rất đẹp trai, anh ta hỏi tôi tên gì.”
Phạm Lam hơi nhíu mày: “Cô nói cho hắn biết?”
Cô nàng bụm mặt liên tục gật đầu: “Tôi vốn không định nói, nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, tôi nhìn vào mắt hắn là không tự chủ được nói ra.”
Ánh mắt.
Đối với Ngôn Linh, không được đáp lại bất cứ câu gì, chỉ cần nói một câu thôi là sau đó không thể khống chế được.
“Sau khi tôi nói cho hắn biết tên thì hắn lập tức biến mất.” Cô gái hít hít mũi nói, giọng nói già nua như bị mài trên cát, khàn khàn khó nghe.
“Ngày hôm sau, lúc tôi đi ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy hắn đứng ngay trước cửa nhìn chằm chằm vào tôi, nói tôi sẽ chết già.”
Mục Yêu nghe thế thầm nghĩ, người phàm không phải thần cũng không phải quỷ, ai mà không chết già chứ?
Phỏng chừng cô gái cũng nhìn ra suy nghĩ của Mục Yêu, cô ta hung hăng lau nước mắt nước mũi, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, kết quả mới qua đến ngày thứ ba thì tôi đã già thành như vậy rồi!”
Cô khóc lóc than thở làm người ta mủi lòng, người bên cạnh ít nhiều gì cũng có cảm nhận tương tự, dựa vào quầy mồm năm miệng mười ồn ào: “Tôi, công ty của tôi kinh doanh rất tốt, gần đây còn định đưa ra thị trường, kết quả…”
“Mấy ngày trước, tôi và bà xã đi kiểm tra sức khỏe trước khi cưới để chuẩn bị kết hôn, kết quả vì gặp phải người đàn ông này, bây giờ xét nghiệm ra bị ung thư xương.”
Tạ Miên vừa thấy thế liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, cậu vừa lắng tai nghe bọn họ khóc lóc kể lể vừa kéo tay áo Phạm Lam đến gần hỏi: “Anh có thấy là lạ chỗ nào không?”
Phạm Lam gật đầu.
Tuy những người này tự mồm thuật lại, nhưng vì họ gặp tình cảnh bi đát nên nói năng lộn xộn không có trọng điểm gì, có điều họ đều nhắc đến một người đàn ông mặc đồ trắng.
Người này không phải Bạch Thất, mấy ngày trước bọn họ còn đang ở Sơn Giang chưa quay về.
Ngôn Linh Điểu Đại Hoang Sơn cũng màu trắng, hóa thành hình người không có vấn đề. Thời Tuyết Chiết… cũng mặc đồ trắng.
Mà tất cả những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là tại sao họ biết tìm đến tiệm quan tài?
Tiệm quan tài hoạt động luôn dựa vào thư xin giúp đỡ từ tam giới, thông qua hộp thư ở cửa, sau đó phái người đi giải quyết, chưa từng có trường hợp người bị hại trực tiếp vọt vào tiệm quan tài.
Phạm Lam gõ xuống bàn lần nữa: “Ai nói cho mọi người biết có thể đến đây nhờ giúp đỡ?”
Mọi người ngẩn ra, ai cũng mờ mịt nhìn nhau, dường như hoàn toàn không nhớ nổi.
Tạ Miên trầm tư suy nghĩ, bọn họ bị người hạ chú, sau đó có người nói cho họ biết tìm đến tiệm quan tài xin giúp đỡ.
Tình huống này khiến Tạ Miên đột nhiên nghĩ đến một quyển tiểu thuyết, một người hạ độc quần chúng vô tội, sau đó lại nói cho họ biết ai có thể cứu họ. Còn đối phương thì đứng một bên xem bác sĩ có cứu người hay không.
Người này không có ý định giống vậy chứ, muốn tiệm quan tài mất hết danh dự sao?
Từ vụ đầu tiên là hàng đầu thuật, sau đó đến hồ tiên tác quái, bây giờ là Ngôn Linh, Tạ Miên cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi chuyện phát sinh.
Người nọ ẩn nấp rất sâu, hắn nhắm vào tiệm quan tài, lại như không hoàn toàn nhắm vào tiệm quan tài, giống như có mục đích gì đó lớn hơn.
Nhất thời cậu nhìn không thấu, đơn giản đặt ra sau đầu mà giải quyết vấn đề trước mắt trước.
“Chúng ta có thể cứu họ không?” Tạ Miên hỏi.
Phạm Lam gật đầu, có thể cứu, nếu tâm tư người bị hạ chú tinh thuần, hắn phí chút quỷ lực là có thể làm được. Nhưng nếu tâm tư họ đen tối thì dù là hắn cũng không có cách.
Phỏng chừng người sắp đặt chuyện này cũng biết vậy nên mới nói cho các nạn nhân biết tiệm quan tài có thể cứu họ.
Phạm Lam giơ tay phải, lòng bàn tay tung ra một chùm tia sáng màu vàng, bao phủ những người trước mặt rồi nhỏ giọng niệm chú ngữ gì đó, sau đó những tia sáng màu vàng chui vào giữa trán bọn họ.
Bà lão khóc than thảm thiết nhất từ từ lột bỏ làn da già nua, khôi phục làn da săn chắc của thiếu nữ trẻ tuổi, gương mặt nhỏ nhắn, cặp mắt to tròn, quả thật vô cùng xinh đẹp.
Anh chàng đầu hói cũng khôi phục mái tóc vừa đen vừa dày.
Nhưng sau cùng có hai người không những không khôi phục, trái lại còn già đi với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, cuối cùng chỉ còn một lớp da dưới đất, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Mọi người chứng kiến tình cảnh này bị dọa sợ, hét lên chạy trốn tứ phía.
Bàn tay Phạm Lam bỗng mất hết sức, chân cũng lảo đảo vài bước, hắn thu tay đè xuống cạnh bàn, thở hổn hển thật khẽ.
Tạ Miên và Mục Yêu chạy lên xem da người dưới đất nên không phát hiện Phạm Lam ở phía sau lắc đầu một cái, cảnh vật trước mắt hắn chồng lên nhau như bị say xe, ngón tay đè xuống bàn bóp chặt.
Trong mấy Ngôn Linh này, có một cái là hạ vào người hắn.
Phạm Lam cúi đầu thở sâu, đầu đau nhức đến nỗi hắn đứng không vững. Người hạ chú biết trực tiếp hạ chú với hắn không có tác dụng nên lợi dụng những người này.
Một khi Ngôn Linh có hiệu lực liền bị người hút lấy, mà Ngôn Linh đã phát tác không xua tan được. Ngay từ đầu đối phương đã có kế hoạch dùng Ngôn Linh Điểu dẫn Bạch Thất đi. Phạm Lam tiến vào ký ức của Bạch Thất, phỏng chừng cũng là kế hoạch của đối phương, thừa dịp khoảng thời gian hắn không có đây hạ chú lên người thường, sau đó dẫn họ đến tiệm quan tài.
Phạm Lam cong khóe miệng, rốt cuộc là nhắm vào hắn, tính toán chu toàn, muốn hắn thân bại danh liệt, cuối cùng không còn quyền hạn ở địa phủ sao?
Hắn quản lý địa phủ mấy năm nay, người muốn giết hắn nhiều không đếm xuể, nhưng người có thể tính toán thế này lại không nhiều.
Danh sách chương