Edit: OnlyU
“Hai người muốn đi đâu?” Lô Dao đột nhiên xuất hiện phía sau, vỗ lên vai Tạ Miên một cái rồi khá thân mật khoác cánh tay cậu.
Tạ Miên đang bị hơi thở của Phạm Lam làm khẩn trương không thôi, Lô Dao bỗng đột ngột xuất hiện vỗ lên vai làm cậu không khỏi khẽ run lên một cái.
“Không, không có gì đâu.”
Cô kề sát vào cậu, đôi mắt to chớp chớp hai cái: “Sao mặt anh đỏ vậy?”
Tạ Miên không thích ứng khoảng cách quá gần như vậy, đặc biệt dáng người cô không cao, cậu hơi cúi đầu là có thể thấy trong cổ áo của cô, vì thế cậu lúng túng lùi ra sau một bước: “Vừa rồi đi bộ quá nhanh nên hơi nóng. À, sao cô không đi cùng sư phụ cô?”
Lô Dao thẹn thùng xoắn tóc, thờ ơ hừ một tiếng: “Kha Nghiễn thật đáng ghét, luôn chướng mắt em, nói người như em sẽ kéo chân sau. Vẫn là anh Tạ Miên tốt, vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Em thích anh rồi đó nha.”
Tạ Miên vội phủ nhận: “… Không không, tôi không dịu dàng lắm đâu.”
Phạm Lam đứng bên cạnh không nói lời nào. Tạ Miên biết hắn không hiểu cách đối nhân xử thế và thả thính hẹn hò, cũng không trông mong hắn có thể nói đỡ giải vây cho cậu, vì thế Tạ Miên đành nở nụ cười lúng túng mà không thất lễ: “Sư phụ cô đi xa rồi kìa, chúng ta mau đi theo xem.”
Lô Dao: “Ừ.”
Cô vẫn kéo cánh tay Tạ Miên nói luyên thuyên về giới thiên sư, khiến cậu bó tay toàn tập, cố ý rút tay ra.
“Này…”
Lô Dao nâng giọng “Hửm~~” một tiếng, hai tay chắp sau mông hơi nghiêng người về phía trước, cười híp mắt đến gần cậu: “Làm sao vậy, anh đẹp trai?”
Cô vừa kề sát vào, lập tức thấy gương mặt của Tạ Miên biến thành một cái đầu lâu máu me đầm đìa, trong hai hốc mắt đen ngòm đang chảy ra chất dịch màu xanh lá cây, phía dưới là cái miệng đỏ lòm há to đánh về phía cô.
“Á á á á…!” Hai chân Lô Dao mềm nhũn lùi ra sau, va vào người Phạm Lam. Hắn giơ tay vờ đỡ cô, thân thiện cười nói: “Ôi chao, sao vậy?”
“Có có có…” Lô Dao bị dọa sợ, hai chân nhỏ run lẩy bẩy, nhưng nhớ lại bản thân tới đây là để bắt quỷ, cô đành nghẹn lại trong cổ họng, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Tạ Miên không hiểu ra sao nhìn Phạm Lam: “Cô ấy làm sao vậy?”
Hắn hơi nghiêng đầu: “Không biết nữa.”
Lô Dao trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Tạ Miên không truy vấn thêm, thầm nghĩ Phạm Lam làm việc có chừng mực, sẽ không quá giới hạn nên cậu cũng yên lòng.
“Tiểu Diêm Vương, hiện tại em không phải thật sự muốn đi thăm dò tòa nhà này đúng không?” Hắn bỗng lên tiếng hỏi.
Cậu nhìn dáng vẻ bình thản tựa như chỉ thuận miệng hỏi của hắn mà hơi khiếp sợ, chuyện này mà hắn cũng nhận ra? Phạm Lam nói tiếp: “Lo lắng năng lực của mấy người kia không đủ để ứng phó với hồ yêu, lại nghĩ nói thẳng ra thì không tốt lắm nên tìm một lý do, khiến tôi và em cùng đi vào?”
Tạ Miên hơi lo lắng, cẩn thận hỏi lại: “… Anh còn nhìn ra gì nữa không?”
Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em còn ba viên kẹo trong túi áo mà không đưa cho tôi.”
“…”
Rất chính xác.
…
Diệp Giản Minh không dám đi vào mà đứng ở ngoài run lẩy bẩy mở cửa Phật tháp: “Các vị đại sư, mời, mời vào.”
Kha Nghiễn lên tiếng nói họ đến lâu như vậy rồi mà không thấy Hồ Tiên đi ra, hơn phân nữa là không có gì đáng sợ bèn đi vào đầu tiên. Tôn Chí Khiêm lo lắng học trò bị đụng phải đồ bẩn bèn lập tức theo vào.
Diệp Tầm Phương đi cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Tìm chết không cần hỏi thời gian.” Lô Dao theo sát sư phụ không dám rời một bước, càng không quấn lấy “anh Tạ Miên”.
Ngoại trừ Diệp Giản Minh ở ngoài không vào trong, mọi người lần lượt đi vào điện Công Đức, bên trong còn có một cánh cửa to làm bằng gỗ lim giống cánh cửa bên ngoài, hai bên cửa là mười tám cái đầu hồ ly hoàn toàn khác nhau, vừa dày như nặng như sắt đen.
Cánh cửa không chút rỉ sét, cũng không có dấu vết đóng đinh, phảng phất như là một tấm sắt hoàn chỉnh từ nóc nhà thẳng xuống.
Bên trong có một mùi thối rữa, mang theo mùi tanh tưởi không cách nào diễn tả.
“Tụ hồn mộc?” Tôn Chí Khiêm vươn tay khẽ chạm lên cánh cửa, sau đó như bị nóng mà vội rụt tay lại, không dám đến gần nữa.
Diệp Tầm Phương thấy ông như vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứng bên phải nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu: “Thứ trên cánh cửa hẳn là Đạo thờ vật tổ gì đó, vẽ đuôi hồ ly quá lớn, khác với hồ ly bình thường, giống cửu vĩ hồ ly.”
*图腾 [túténg]: Đạo thờ vật tổ hay còn được biết đến dưới tên khoa học là “tô-tem thờ vật”. Đây là một tập tục có từ thời kì các thị tộc. Thời kì này nhận thức con người còn hoang sơ, con người vẫn còn khiếp sợ sức mạnh của tự nhiên, bởi vậy nhiều thị tộc, bộ lạc lấy một con vật nào đó coi như vật tổ của mình. Dấu tích của nó vẫn còn đến tận ngày nay qua một số họ của người Trung Quốc như; Mã (ngựa), Long (rồng) v.v… Đây là 1 tín ngưỡng rất phổ biến ở các dân tộc từ Á sang Âu.
Tạ Miên quay đầu nhìn Phạm Lam, đôi khi hắn nói nhiều khiến người ta giận sôi lên, nhưng nghĩ lại thì hắn chỉ nói khi đang vui, còn lúc không muốn nói chuyện thì vẻ mặt như thiếu sức sống vậy. Lúc này trên mặt hắn viết đầy mấy câu “Tôi không biết gì hết, tôi chỉ là người qua đường. Tiểu Diêm Vương, khi nào chúng ta đi, ở đây thúi quá”.
Tạ Miên bất đắc dĩ trấn an: “Xem xong sẽ đi ra.” Cậu suy nghĩ một chút rồi lấy một viên kẹo trong túi ra, vừa bước chậm rãi vừa lặng lẽ xé vỏ kẹo nhét vào lòng bàn tay hắn, sau đó lại vò vỏ kẹo nhét lại vào túi áo.
Trong điện thờ này không có điện.
Có vài tinh quái sợ mấy thứ như điện và đèn, thế nên trên vách tường chỉ gắn vài ngọn đen nhỏ, Kha Nghiễn móc bật lửa ra châm đèn dọc đường đi.
Đi qua cánh cửa, bên trong là một cầu thang xoắn ốc, từng vòng từng vòng dài không đứt. Tất cả cầu thang đều dùng một loại gỗ màu đen, mỗi tầng đều 18 bậc, cao 18, từng bậc nối tiếp nhau.
Lúc này không biết có phải Phạm Lam bị viên kẹo dỗ ngọt rồi hay không mà bắt đầu mở miệng nói chuyện, hắn nghiêng đầu kề vào tai Tạ Miên hỏi nhỏ: “Nhìn ra gì rồi?”
Tạ Miên không biết có phải hắn đang muốn khảo sát cậu hay không, chẳng qua nếu cậu làm ông chủ của tiệm quan tài thì không thể treo cái danh đó rồi nhàn rỗi được, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa nãy chúng ta đi qua cánh cửa kia, trên đó hẳn là cửu vĩ hồ không sai, mặc dù hiện tại có nói rằng trong nước nếu muốn thỉnh Hồ Tiên chính thống thì phải thông qua Thiên Sư Phủ ở Long Hổ Sơn, nhưng kỳ thật *Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi vẫn là tinh quái. Cửu vĩ hồ lại giống như chân tiên được thiên đình phát công văn nói rõ, được thiên đình cho phép tu hành.”
*Hồ tiên (hồ ly), Hoàng tiên (hoàng thử lang – chồn vàng), Bạch tiên (thứ vị – con nhím), Liễu tiên (rắn), Hôi tiên (chuột) được dân gian gọi là “Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi”, là năm đại tiên.
Hắn hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Tạ Miên đáp lời: “Thiên Hồ ở nước Thanh Khâu hẳn là tự thành một mạch, không nên cùng cung phụng với phương tây, địa phủ và thiên giới, không hợp quy củ.” Cậu dừng một chút, không chắc lắm bổ sung: “Bát gia bảo chúng ta không nhúng tay vào, hẳn là hơn phân nửa vì có liên quan đến Thanh Khâu, tôi hoài nghi Thiên Hồ này có thể là… em trai của Đát Kỉ.”
*Nước Thanh Khâu là một địa danh trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, gần tứ thủy thượng nguyên
Phạm Lam mờ mịt: “Đát Kỉ là ai?”
Tạ Miên à một tiếng: “Anh chưa xem Bảng Phong Thần hả, Thương Trụ não bổ mơ mộng Nữ Oa nương nương, sau đó Nữ Oa sai một con hồ ly đến triều đình gieo rắc tai họa, con hồ ly đó nhập vào người Đát Kỉ.”
Hiếm khi Phạm Lam không có lời nào đáp lại trong vài giây, hắn răng rắc cắn nát viên kẹo rồi nói: “Em còn não bổ hơn Thương Trụ.”
“Hắn hắn hắn… tay hắn!” Một tiếng hét chói tai vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của ba tầng ngầm.
Tạ Miên quay đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay của Tôn Chí Khiêm trở nên đen thui, giống như mới rút ra từ chảo nhuộm, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, hơi thở dồn dập, hai má đỏ bừng, trạng thái cực kỳ quỷ dị.
Gương mặt béo tròn hai má đỏ hồng bây giờ trắng như cả giấy, hai mắt trợn to dại ra, trông giống như… Bà Diệp!
Không đợi Tạ Miên kinh ngạc xong, đã có người nhanh hơn cậu chạy tới.
Diệp Tầm Phương lấy một tờ giấy trong túi ra, đâm lên đầu ngón tay Tôn Chí Khiêm thấm hai giọt máu, sau đó giật lấy bật lửa của Kha Nghiễn rồi châm lửa đốt tờ giấy.
Ngọn lửa màu xanh lam cháy lên, kèm theo đó là mùi đàn hương bị đốt cháy.
Hô hấp của Tôn Chí Khiêm dần dần khôi phục nhưng vẻ mặt vẫn rất tệ, lá bùa này có tác dụng không lớn.
“Hình như ông ta đã sờ cánh cửa kia khi chúng ta tiến vào.” Tạ Miên vô thức sờ sờ môi, nhỏ giọng hỏi Phạm Lam: “Cánh cửa đó có gì kỳ lạ à?”
“Cánh cửa kia dùng tụ hồn mộc chế tạo, chạm vào nó thì chẳng khác nào hiến tế một hồn, nhưng vì ông ta là thiên sư…” Phạm Lam còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng động khá nhỏ, nhưng rất trầm và khó chịu.
!!
Mọi người rùng mình, lẽ nào “Hồ Tiên” đó đang ở đây?!
“Diệp Tầm Phương, dẫn Tôn Chí Khiêm và học trò của ông ra ngoài, tôi vào trong xem sao.” Phạm Lam tiến lên vài bước, sau đó bỗng xoay người ném một cái vảy màu vàng óng cho cô rồi quay sang nhìn Kha Nghiễn đang sợ ngây người nói: “Cậu đi theo.”
Kha Nghiễn theo bản năng cự tuyệt: “Tôi không, không đi. Hay là tôi ra ngoài với sư phụ, mấy người…”
Phạm Lam “ôi chao” một tiếng, mặt mày ôn hòa nói: “Anh bạn nhỏ à, hồn của sư phụ cậu còn ở đây, bây giờ cậu đi ra ngoài thì hồn phách của sư phụ cậu sẽ bị ăn sạch.” Hắn vừa nói vừa vươn tay lấy một danh thiếp màu đen chữ vàng trong túi áo của Tạ Miên: “Nhớ đến tiệm chúng tôi mua quan tài nha, được giảm giá đó.”
Tạ Miên: “?” Danh thiếp đó ở đâu ra vậy.
Kha Nghiễn xoay người nhìn sư phụ đang gần đất xa trời, hắn cắn răng một cái, cảm giác hổ thẹn trong lòng lập tức vượt qua nỗi sợ hãi, hắn dũng cảm gật đầu: “Được! Tôi ở lại!”
“Ừ, trẻ ngoan.”
Phạm Lam và Tạ Miên đi trước.
Từ nhỏ Kha Nghiễn đã đi theo Tôn Chí Khiêm, trong lòng hắn, không có gì là ông không làm được, thế mà lần này chỉ chạm vào cửa một cái đã thành ra thế này.
Hắn vốn rất tự tin sẽ bắt được Hồ Tiên làm loạn này, sau đó dựa vào một lần hành động này mà nổi tiếng tài giỏi nhất trong giới thiên sư.
Kết quả, sư phụ sắp chết, sau này hắn phải làm sao đây, nơi này có phải…
Kha Nghiễn nơm nớp lo sợ nhìn mấy bộ xương bị treo lên và xương trắng rải rác khắp nơi, chúng như không nhanh không chậm đánh vào lòng hắn, không tìm được hồn của sư phụ, hồn của ông sắp bay mất.
“Phạm, Phạm tiên sinh, hồn của sư phụ tôi đang ở đâu, chúng ta phải đi đâu, phía dưới không phải là mười tám tầng địa ngục chứ?”
Phạm Lam không dừng bước, nhẹ bẫng nói một câu: “Không biết.”
“Hả?”
Phạm Lam quay đầu lại, hiền hòa nhìn Kha Nghiễn: “Thế nên mới bảo cậu đi vào dẫn hồn của sư phụ cậu, nghe tiếng động lúc nãy không, lát nữa cậu nhào đến, nếu sư phụ yêu thương cậu thì nhất định sẽ ra cứu cậu.”
Kha Nghiễn ngơ ra, ngồi bệt xuống đất: “Anh đang đùa… đùa tôi đó hả?”
Phạm Lam cười một tiếng: “Đúng rồi đó.”
Tạ Miên kéo đối phương đứng lên: “Nói thế nào thì anh cũng là tiểu Đạo trưởng danh môn chính phái, anh sợ như vậy không phải làm mất mặt sư phụ sao?”
“Tôi… tôi…” Một lúc lâu mà Kha Nghiễn vẫn nói không xong. Không phải hắn chưa từng thấy quỷ, kinh khủng buồn nôn hơn cũng thấy rồi. Thế nhưng không hiểu tại sao, vừa vào điện Công Đức này là hắn sinh ra cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Đó là cảm giác sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.
“Đối với quỷ thần có thể có lòng kính sợ nhưng không thể có lòng sợ hãi, thân làm thiên sư, trừ yêu diệt ma là chức trách của cậu, mà không phải là công cụ tạo danh lợi.” Phạm Lam nhàn nhạt nói.
Kha Nghiễn ngẩn ra, câu này như nhìn thấu tâm tư của hắn, nhẹ nhàng đâm thủng tấm màn che trong lòng hắn, giống như ngay cả linh hồn cũng bị xách ra, lật qua lật lại đánh một lần.
“Phải không…”
Kha Nghiễn còn chưa nhận sai xong thì chợt thấy Tạ Miên biến sắc, cậu lập tức hung hăng đè mạnh hắn xuống, còn cậu thì được Phạm Lam kéo qua một bên. Kha Nghiễn vừa quay đầu lại thì bị một mùi tanh tưởi đập vào mặt, hắn nhịn không được ọe một tiếng nôn ra.
Kèm theo mùi tanh hôi là một cái bọc lớn, bên trong là một cái đuôi gì đó được ném mạnh tới, đến nỗi ván gỗ và cột đá bị vỡ thành bụi phấn, xen lẫn mùi tanh tưởi lả tả rơi xuống.
Lúc nãy Tạ Miên đè Kha Nghiễn xuống hoàn toàn là theo bản năng, sau khi được Phạm Lam kéo qua, cậu vẫn còn kinh hãi chưa kịp phản ứng, trong lớp bụi mù mịt màu vàng bẩn thỉu có một cái đuôi dài ít nhất hai mét, nếu bị nó quất trúng một cái thì ngay cả xương người cũng có thể vỡ nát thành mảnh vụn.
Phạm Lam kéo Tạ Miên lùi ra sau, kết quả phía sau là bức tường đá cứng rắn.
“Ái chà chà, cùng đường rồi.”
“Hai người muốn đi đâu?” Lô Dao đột nhiên xuất hiện phía sau, vỗ lên vai Tạ Miên một cái rồi khá thân mật khoác cánh tay cậu.
Tạ Miên đang bị hơi thở của Phạm Lam làm khẩn trương không thôi, Lô Dao bỗng đột ngột xuất hiện vỗ lên vai làm cậu không khỏi khẽ run lên một cái.
“Không, không có gì đâu.”
Cô kề sát vào cậu, đôi mắt to chớp chớp hai cái: “Sao mặt anh đỏ vậy?”
Tạ Miên không thích ứng khoảng cách quá gần như vậy, đặc biệt dáng người cô không cao, cậu hơi cúi đầu là có thể thấy trong cổ áo của cô, vì thế cậu lúng túng lùi ra sau một bước: “Vừa rồi đi bộ quá nhanh nên hơi nóng. À, sao cô không đi cùng sư phụ cô?”
Lô Dao thẹn thùng xoắn tóc, thờ ơ hừ một tiếng: “Kha Nghiễn thật đáng ghét, luôn chướng mắt em, nói người như em sẽ kéo chân sau. Vẫn là anh Tạ Miên tốt, vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Em thích anh rồi đó nha.”
Tạ Miên vội phủ nhận: “… Không không, tôi không dịu dàng lắm đâu.”
Phạm Lam đứng bên cạnh không nói lời nào. Tạ Miên biết hắn không hiểu cách đối nhân xử thế và thả thính hẹn hò, cũng không trông mong hắn có thể nói đỡ giải vây cho cậu, vì thế Tạ Miên đành nở nụ cười lúng túng mà không thất lễ: “Sư phụ cô đi xa rồi kìa, chúng ta mau đi theo xem.”
Lô Dao: “Ừ.”
Cô vẫn kéo cánh tay Tạ Miên nói luyên thuyên về giới thiên sư, khiến cậu bó tay toàn tập, cố ý rút tay ra.
“Này…”
Lô Dao nâng giọng “Hửm~~” một tiếng, hai tay chắp sau mông hơi nghiêng người về phía trước, cười híp mắt đến gần cậu: “Làm sao vậy, anh đẹp trai?”
Cô vừa kề sát vào, lập tức thấy gương mặt của Tạ Miên biến thành một cái đầu lâu máu me đầm đìa, trong hai hốc mắt đen ngòm đang chảy ra chất dịch màu xanh lá cây, phía dưới là cái miệng đỏ lòm há to đánh về phía cô.
“Á á á á…!” Hai chân Lô Dao mềm nhũn lùi ra sau, va vào người Phạm Lam. Hắn giơ tay vờ đỡ cô, thân thiện cười nói: “Ôi chao, sao vậy?”
“Có có có…” Lô Dao bị dọa sợ, hai chân nhỏ run lẩy bẩy, nhưng nhớ lại bản thân tới đây là để bắt quỷ, cô đành nghẹn lại trong cổ họng, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Tạ Miên không hiểu ra sao nhìn Phạm Lam: “Cô ấy làm sao vậy?”
Hắn hơi nghiêng đầu: “Không biết nữa.”
Lô Dao trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Tạ Miên không truy vấn thêm, thầm nghĩ Phạm Lam làm việc có chừng mực, sẽ không quá giới hạn nên cậu cũng yên lòng.
“Tiểu Diêm Vương, hiện tại em không phải thật sự muốn đi thăm dò tòa nhà này đúng không?” Hắn bỗng lên tiếng hỏi.
Cậu nhìn dáng vẻ bình thản tựa như chỉ thuận miệng hỏi của hắn mà hơi khiếp sợ, chuyện này mà hắn cũng nhận ra? Phạm Lam nói tiếp: “Lo lắng năng lực của mấy người kia không đủ để ứng phó với hồ yêu, lại nghĩ nói thẳng ra thì không tốt lắm nên tìm một lý do, khiến tôi và em cùng đi vào?”
Tạ Miên hơi lo lắng, cẩn thận hỏi lại: “… Anh còn nhìn ra gì nữa không?”
Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em còn ba viên kẹo trong túi áo mà không đưa cho tôi.”
“…”
Rất chính xác.
…
Diệp Giản Minh không dám đi vào mà đứng ở ngoài run lẩy bẩy mở cửa Phật tháp: “Các vị đại sư, mời, mời vào.”
Kha Nghiễn lên tiếng nói họ đến lâu như vậy rồi mà không thấy Hồ Tiên đi ra, hơn phân nữa là không có gì đáng sợ bèn đi vào đầu tiên. Tôn Chí Khiêm lo lắng học trò bị đụng phải đồ bẩn bèn lập tức theo vào.
Diệp Tầm Phương đi cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Tìm chết không cần hỏi thời gian.” Lô Dao theo sát sư phụ không dám rời một bước, càng không quấn lấy “anh Tạ Miên”.
Ngoại trừ Diệp Giản Minh ở ngoài không vào trong, mọi người lần lượt đi vào điện Công Đức, bên trong còn có một cánh cửa to làm bằng gỗ lim giống cánh cửa bên ngoài, hai bên cửa là mười tám cái đầu hồ ly hoàn toàn khác nhau, vừa dày như nặng như sắt đen.
Cánh cửa không chút rỉ sét, cũng không có dấu vết đóng đinh, phảng phất như là một tấm sắt hoàn chỉnh từ nóc nhà thẳng xuống.
Bên trong có một mùi thối rữa, mang theo mùi tanh tưởi không cách nào diễn tả.
“Tụ hồn mộc?” Tôn Chí Khiêm vươn tay khẽ chạm lên cánh cửa, sau đó như bị nóng mà vội rụt tay lại, không dám đến gần nữa.
Diệp Tầm Phương thấy ông như vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứng bên phải nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu: “Thứ trên cánh cửa hẳn là Đạo thờ vật tổ gì đó, vẽ đuôi hồ ly quá lớn, khác với hồ ly bình thường, giống cửu vĩ hồ ly.”
*图腾 [túténg]: Đạo thờ vật tổ hay còn được biết đến dưới tên khoa học là “tô-tem thờ vật”. Đây là một tập tục có từ thời kì các thị tộc. Thời kì này nhận thức con người còn hoang sơ, con người vẫn còn khiếp sợ sức mạnh của tự nhiên, bởi vậy nhiều thị tộc, bộ lạc lấy một con vật nào đó coi như vật tổ của mình. Dấu tích của nó vẫn còn đến tận ngày nay qua một số họ của người Trung Quốc như; Mã (ngựa), Long (rồng) v.v… Đây là 1 tín ngưỡng rất phổ biến ở các dân tộc từ Á sang Âu.
Tạ Miên quay đầu nhìn Phạm Lam, đôi khi hắn nói nhiều khiến người ta giận sôi lên, nhưng nghĩ lại thì hắn chỉ nói khi đang vui, còn lúc không muốn nói chuyện thì vẻ mặt như thiếu sức sống vậy. Lúc này trên mặt hắn viết đầy mấy câu “Tôi không biết gì hết, tôi chỉ là người qua đường. Tiểu Diêm Vương, khi nào chúng ta đi, ở đây thúi quá”.
Tạ Miên bất đắc dĩ trấn an: “Xem xong sẽ đi ra.” Cậu suy nghĩ một chút rồi lấy một viên kẹo trong túi ra, vừa bước chậm rãi vừa lặng lẽ xé vỏ kẹo nhét vào lòng bàn tay hắn, sau đó lại vò vỏ kẹo nhét lại vào túi áo.
Trong điện thờ này không có điện.
Có vài tinh quái sợ mấy thứ như điện và đèn, thế nên trên vách tường chỉ gắn vài ngọn đen nhỏ, Kha Nghiễn móc bật lửa ra châm đèn dọc đường đi.
Đi qua cánh cửa, bên trong là một cầu thang xoắn ốc, từng vòng từng vòng dài không đứt. Tất cả cầu thang đều dùng một loại gỗ màu đen, mỗi tầng đều 18 bậc, cao 18, từng bậc nối tiếp nhau.
Lúc này không biết có phải Phạm Lam bị viên kẹo dỗ ngọt rồi hay không mà bắt đầu mở miệng nói chuyện, hắn nghiêng đầu kề vào tai Tạ Miên hỏi nhỏ: “Nhìn ra gì rồi?”
Tạ Miên không biết có phải hắn đang muốn khảo sát cậu hay không, chẳng qua nếu cậu làm ông chủ của tiệm quan tài thì không thể treo cái danh đó rồi nhàn rỗi được, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa nãy chúng ta đi qua cánh cửa kia, trên đó hẳn là cửu vĩ hồ không sai, mặc dù hiện tại có nói rằng trong nước nếu muốn thỉnh Hồ Tiên chính thống thì phải thông qua Thiên Sư Phủ ở Long Hổ Sơn, nhưng kỳ thật *Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi vẫn là tinh quái. Cửu vĩ hồ lại giống như chân tiên được thiên đình phát công văn nói rõ, được thiên đình cho phép tu hành.”
*Hồ tiên (hồ ly), Hoàng tiên (hoàng thử lang – chồn vàng), Bạch tiên (thứ vị – con nhím), Liễu tiên (rắn), Hôi tiên (chuột) được dân gian gọi là “Hồ Hoàng Bạch Liễu Hôi”, là năm đại tiên.
Hắn hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Tạ Miên đáp lời: “Thiên Hồ ở nước Thanh Khâu hẳn là tự thành một mạch, không nên cùng cung phụng với phương tây, địa phủ và thiên giới, không hợp quy củ.” Cậu dừng một chút, không chắc lắm bổ sung: “Bát gia bảo chúng ta không nhúng tay vào, hẳn là hơn phân nửa vì có liên quan đến Thanh Khâu, tôi hoài nghi Thiên Hồ này có thể là… em trai của Đát Kỉ.”
*Nước Thanh Khâu là một địa danh trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, gần tứ thủy thượng nguyên
Phạm Lam mờ mịt: “Đát Kỉ là ai?”
Tạ Miên à một tiếng: “Anh chưa xem Bảng Phong Thần hả, Thương Trụ não bổ mơ mộng Nữ Oa nương nương, sau đó Nữ Oa sai một con hồ ly đến triều đình gieo rắc tai họa, con hồ ly đó nhập vào người Đát Kỉ.”
Hiếm khi Phạm Lam không có lời nào đáp lại trong vài giây, hắn răng rắc cắn nát viên kẹo rồi nói: “Em còn não bổ hơn Thương Trụ.”
“Hắn hắn hắn… tay hắn!” Một tiếng hét chói tai vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của ba tầng ngầm.
Tạ Miên quay đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay của Tôn Chí Khiêm trở nên đen thui, giống như mới rút ra từ chảo nhuộm, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, hơi thở dồn dập, hai má đỏ bừng, trạng thái cực kỳ quỷ dị.
Gương mặt béo tròn hai má đỏ hồng bây giờ trắng như cả giấy, hai mắt trợn to dại ra, trông giống như… Bà Diệp!
Không đợi Tạ Miên kinh ngạc xong, đã có người nhanh hơn cậu chạy tới.
Diệp Tầm Phương lấy một tờ giấy trong túi ra, đâm lên đầu ngón tay Tôn Chí Khiêm thấm hai giọt máu, sau đó giật lấy bật lửa của Kha Nghiễn rồi châm lửa đốt tờ giấy.
Ngọn lửa màu xanh lam cháy lên, kèm theo đó là mùi đàn hương bị đốt cháy.
Hô hấp của Tôn Chí Khiêm dần dần khôi phục nhưng vẻ mặt vẫn rất tệ, lá bùa này có tác dụng không lớn.
“Hình như ông ta đã sờ cánh cửa kia khi chúng ta tiến vào.” Tạ Miên vô thức sờ sờ môi, nhỏ giọng hỏi Phạm Lam: “Cánh cửa đó có gì kỳ lạ à?”
“Cánh cửa kia dùng tụ hồn mộc chế tạo, chạm vào nó thì chẳng khác nào hiến tế một hồn, nhưng vì ông ta là thiên sư…” Phạm Lam còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng động khá nhỏ, nhưng rất trầm và khó chịu.
!!
Mọi người rùng mình, lẽ nào “Hồ Tiên” đó đang ở đây?!
“Diệp Tầm Phương, dẫn Tôn Chí Khiêm và học trò của ông ra ngoài, tôi vào trong xem sao.” Phạm Lam tiến lên vài bước, sau đó bỗng xoay người ném một cái vảy màu vàng óng cho cô rồi quay sang nhìn Kha Nghiễn đang sợ ngây người nói: “Cậu đi theo.”
Kha Nghiễn theo bản năng cự tuyệt: “Tôi không, không đi. Hay là tôi ra ngoài với sư phụ, mấy người…”
Phạm Lam “ôi chao” một tiếng, mặt mày ôn hòa nói: “Anh bạn nhỏ à, hồn của sư phụ cậu còn ở đây, bây giờ cậu đi ra ngoài thì hồn phách của sư phụ cậu sẽ bị ăn sạch.” Hắn vừa nói vừa vươn tay lấy một danh thiếp màu đen chữ vàng trong túi áo của Tạ Miên: “Nhớ đến tiệm chúng tôi mua quan tài nha, được giảm giá đó.”
Tạ Miên: “?” Danh thiếp đó ở đâu ra vậy.
Kha Nghiễn xoay người nhìn sư phụ đang gần đất xa trời, hắn cắn răng một cái, cảm giác hổ thẹn trong lòng lập tức vượt qua nỗi sợ hãi, hắn dũng cảm gật đầu: “Được! Tôi ở lại!”
“Ừ, trẻ ngoan.”
Phạm Lam và Tạ Miên đi trước.
Từ nhỏ Kha Nghiễn đã đi theo Tôn Chí Khiêm, trong lòng hắn, không có gì là ông không làm được, thế mà lần này chỉ chạm vào cửa một cái đã thành ra thế này.
Hắn vốn rất tự tin sẽ bắt được Hồ Tiên làm loạn này, sau đó dựa vào một lần hành động này mà nổi tiếng tài giỏi nhất trong giới thiên sư.
Kết quả, sư phụ sắp chết, sau này hắn phải làm sao đây, nơi này có phải…
Kha Nghiễn nơm nớp lo sợ nhìn mấy bộ xương bị treo lên và xương trắng rải rác khắp nơi, chúng như không nhanh không chậm đánh vào lòng hắn, không tìm được hồn của sư phụ, hồn của ông sắp bay mất.
“Phạm, Phạm tiên sinh, hồn của sư phụ tôi đang ở đâu, chúng ta phải đi đâu, phía dưới không phải là mười tám tầng địa ngục chứ?”
Phạm Lam không dừng bước, nhẹ bẫng nói một câu: “Không biết.”
“Hả?”
Phạm Lam quay đầu lại, hiền hòa nhìn Kha Nghiễn: “Thế nên mới bảo cậu đi vào dẫn hồn của sư phụ cậu, nghe tiếng động lúc nãy không, lát nữa cậu nhào đến, nếu sư phụ yêu thương cậu thì nhất định sẽ ra cứu cậu.”
Kha Nghiễn ngơ ra, ngồi bệt xuống đất: “Anh đang đùa… đùa tôi đó hả?”
Phạm Lam cười một tiếng: “Đúng rồi đó.”
Tạ Miên kéo đối phương đứng lên: “Nói thế nào thì anh cũng là tiểu Đạo trưởng danh môn chính phái, anh sợ như vậy không phải làm mất mặt sư phụ sao?”
“Tôi… tôi…” Một lúc lâu mà Kha Nghiễn vẫn nói không xong. Không phải hắn chưa từng thấy quỷ, kinh khủng buồn nôn hơn cũng thấy rồi. Thế nhưng không hiểu tại sao, vừa vào điện Công Đức này là hắn sinh ra cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Đó là cảm giác sợ hãi từ sâu trong đáy lòng.
“Đối với quỷ thần có thể có lòng kính sợ nhưng không thể có lòng sợ hãi, thân làm thiên sư, trừ yêu diệt ma là chức trách của cậu, mà không phải là công cụ tạo danh lợi.” Phạm Lam nhàn nhạt nói.
Kha Nghiễn ngẩn ra, câu này như nhìn thấu tâm tư của hắn, nhẹ nhàng đâm thủng tấm màn che trong lòng hắn, giống như ngay cả linh hồn cũng bị xách ra, lật qua lật lại đánh một lần.
“Phải không…”
Kha Nghiễn còn chưa nhận sai xong thì chợt thấy Tạ Miên biến sắc, cậu lập tức hung hăng đè mạnh hắn xuống, còn cậu thì được Phạm Lam kéo qua một bên. Kha Nghiễn vừa quay đầu lại thì bị một mùi tanh tưởi đập vào mặt, hắn nhịn không được ọe một tiếng nôn ra.
Kèm theo mùi tanh hôi là một cái bọc lớn, bên trong là một cái đuôi gì đó được ném mạnh tới, đến nỗi ván gỗ và cột đá bị vỡ thành bụi phấn, xen lẫn mùi tanh tưởi lả tả rơi xuống.
Lúc nãy Tạ Miên đè Kha Nghiễn xuống hoàn toàn là theo bản năng, sau khi được Phạm Lam kéo qua, cậu vẫn còn kinh hãi chưa kịp phản ứng, trong lớp bụi mù mịt màu vàng bẩn thỉu có một cái đuôi dài ít nhất hai mét, nếu bị nó quất trúng một cái thì ngay cả xương người cũng có thể vỡ nát thành mảnh vụn.
Phạm Lam kéo Tạ Miên lùi ra sau, kết quả phía sau là bức tường đá cứng rắn.
“Ái chà chà, cùng đường rồi.”
Danh sách chương