Edit: Su Thái phi
Beta: 如意 Như Ý
Bệnh viện, rất nhiều người mặc đồ đen nghịt đứng đầy hành lang. Lầu trên lầu dưới, ngay cả cổng lớn cũng có ít hoặc nhiều người đứng, vây quanh bệnh viện chật như nêm cối. Ngẫu nhiên có người bệnh đi đường, cũng vội vội vàng vàng mà qua, vì bị chiến trường kia làm sợ tới mức không dám ở lâu.
Khương Triết và Tưởng Diễn xử lý miệng vết thương, hai người đều thanh tỉnh. Trên người cũng không có vết thương trí mạng, hầu hết vết thương nằm ở chỗ cánh tay và trên người. Bởi vì tác động nặng nề mà có vài vết thương. Tưởng Diễn nghiêm trọng hơn, không biết cái trán của anh đụng phải chỗ nào, mà giờ phút này bị khâu đến bảy mũi, vì vết máu chảy ra nên trông rất dữ tợn! Lúc này cả hai người đều cởi áo, lộ ra cánh tay và cơ bắp rắn chắc, tùy ý để bác sĩ xử lý miệng vết thương, đến lông mày cũng không nhíu một chút.
Tưởng Diễn cười ha hả nói: “May mắn ông đây sớm có chuẩn bị, bằng không có mấy ngàn vạn bông hoa trắng [1]!”
[1] Ý nói trong đám tang dùng bông hoa trắng.
Bọn họ đang ngồi trên chiếc xe hơi màu đen đã qua cải tạo đặc biệt, thế cho nên mới chịu nổi cát đá trút xuống. Nếu không, chỉ sợ hiện giờ đã bị mất mạng, trở thành bánh bao nhân thịt.
Sắc mặt Khương Triết lạnh lùng, hỏi: “Có thể đoán được là ai làm không?”.
Tưởng Diễn đáp: “Có thể làm được tới bước này, theo tôi cũng chỉ mấy vị đại ca kia thôi.”
Triệu Vũ nói: “Không phải ông nội nhà cậu vẫn còn sao? Sao lại để cho mấy con chó điên cắn người? Ông nội vừa đi, chỉ sợ sẽ lật trời!”.
Đào Nhiên nhếch môi: “Lá gan của bọn họ cũng thật lớn, biết Khương Triết ở trên xe mà còn dám ra tay? Chỉ sợ cũng không thể thiếu quan hệ với những người bên thành phố C kia đâu, hiển nhiên là muốn nhất tiễn song điêu!”.
Lâm Thành Phong tức giận: “Những người này, vô pháp vô thiên, bắt tất cả bọn họ ngồi tù hết đi!”
Giống gia đình Tưởng Diễn, gia đình Khương gia cũng không phải người một nhà tương thân tương ái gì. Chỉ sợ lúc này có người liên thủ, cùng đối phó hai người bọn họ.
Đúng lúc vào lúc này, có người tiến vào nói: “Chúng tôi không đuổi kịp, bọn họ đã sớm chuẩn bị, xuống đường cao tốc đã có người tiếp ứng. Bọn họ chạy trốn từ con đường nhỏ ở phía dưới, người của chúng ta đến chậm một bước.”
Cho dù kế hoạch thành công hoặc thất bại, tóm lại những người đó muốn hoàn toàn thoát thân, tự trốn ra ngoài.
Đây không phải một tin tức tốt.
Tưởng Diễn trầm tư một lúc lâu, đáp: “Truyền tin tức ra đi, nói những kế hoạch hành trình và công tác của tôi đều hủy bỏ, có việc xuất ngoại một chuyến, tạm thời không ở trong nước.”
Khương Triết nhướng mày: “Giả bệnh sao?”.
Tưởng Diễn khẽ cười: “Còn không phải là muốn tôi chết sao, vậy tôi chết cho bọn họ xem, thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, tôi chính là người tốt, là loại người hữu cầu tất ứng!”. Lại hỏi Khương Triết: “Cậu thì sao?”.
Khương Triết mím môi, cười khẽ: “Cậu nhìn tôi giống người xấu sao?”.
Hai người nhìn nhau cười, mỗi người đều có mưu tính!
- -
Bốn người Khương Triết và Triệu Vũ, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong chạy suốt đêm chạy về thành phố C. Lúc này, bọn họ không đến sân bay, mà đi bằng đường cao tốc, chuẩn bị lặng lẽ trở về.
Bốn người leo lên một chiếc xe việt dã, Tưởng Diễn là nhà đại tư bản chuyên sưu tầm xe, đây là một chiếc xe vô cùng mạnh mẽ to lớn trông rất ngầu.
Lâm Thành Phong nhìn thấy nước miếng chảy ròng, nói thẳng ý kiến chạy xe đến thành phố C là của anh! Anh cũng muốn lái xe, chẳng qua bị Triệu Vũ lên ngồi nên anh ta phải chui ra phía sau: “Tùy tiện đâm vài cái đã chịu không nổi, nếu gặp chuyện như vậy lần nữa. Không phải cậu đái trong quần luôn sao?”
“…… Vừa rồi đó là tùy tiện đâm vài cái sao? Đó là cố ý đâm mấy cái!” Anh phản bác nói: “Trái tim em đã muốn văng ra ngoài, anh xem trên người em còn bị đâm vào này!”
Đây cũng không phải nói khoa trương, trên người anh thật sự có mấy vết thương. Sau lại lo lắng cho hai người Khương Triết và Tưởng Diễn bị đá vụn đè chết, liều mạng cứu giúp, bàn tay cũng bị thương, một đại nam nhân thiếu chút nữa khóc nhè.
Chẳng qua Khương Triết và Tưởng Diễn không phải người bình thường. Tài xế đã bị hôn mê bất tỉnh, hai người bọn họ dưới tình huống đó không những duy trì thanh tỉnh, mà còn có thể bình tĩnh thương lượng bắt đầu tìm đường lui, thật sự là bội phục sát đất.
Trong xe rất tối, Triệu Vũ đang lái xe, cũng không ai nói lời nào.
Lâm Thành Phong dựa vào trên cửa xe, liều mạng suy nghĩ là do ai động tay? Người Khương gia và người nhà Tưởng gia liên thủ, kẻ muốn diệt trừ bọn họ mà nói, thứ nhất phải là người có sức cạnh tranh, có hai đối thủ…… Nhưng anh suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra là ai, bởi vì người nào cũng rất khả nghi.
“Nếu dì Trình biết chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ bị dọa điên mất!” Lâm Thành Phong nói.
Trong bóng tối, Khương Triết lạnh lùng mở miệng: “Cho nên quản tốt cái miệng cậu lại.”
"Vậy chú Khương thì sao?”
“Tôi sẽ cho người báo.”
“À…”
Anh rầu rĩ đáp ứng, biết quan hệ hai cha con nhà này cũng không tốt lắm, dường như nghĩ tới cái gì, anh lại hỏi: “Vậy Tô Anh thì sao? Cũng không thể nói à?”
Giọng điệu Khương Triết vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề phập phồng: “Cô ấy không cần biết chuyện này.”
Lâm Thành Phong nhún vai, không nói thì không nói, dù sao chuyện này cũng thật sự rất dọa người, mưu sát? Chuyện đây cũng không thể để cho người thành thật như bé hoa nhài tiếp xúc, thật sự không thích hợp nói cho cô biết.
Ai ngờ đang nghĩ ngợi tới chuyện này, anh lại nhận được tin nhắn của Tô Anh gửi tới: “Các anh đã trở về rồi sao?”.
Anh trả lời: “Chưa, đang ở trên đường.”
Tô Anh: “Khó trách, A Triết nói buổi chiều trở về, kết quả tối rồi cũng không thấy, hại em đợi cả buổi, có việc gì trì hoãn sao?”
Lâm Thành Phong lại không biết trả lời sao, chỉ có thể đổi đề tài: “Chà chà chà, mới vậy thôi đã nhớ A Triết của nhà em rồi, không thẹn thùng!”.
Tô Anh: “Nói bậy, em muốn chuẩn bị vài thứ tặng cho A Triết! Đến sinh nhật anh ấy, em chỉ muốn biểu hiện chút thôi.”
Lâm Thành Phong hỏi: “Là cái gì? Mau nói mau nói!”
Tô Anh: “Anh giúp em giữ bí mật, em sẽ nói cho anh.”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ giữ bí mật!”
Lâm Thành Phong nhịn không được trêu ghẹo, vừa nghe nói là có bí mật liền tràn đầy hứng thú, vô cùng muốn biết, cho dù thế nào cũng muốn biết!
Chẳng qua lúc này Tô Anh không vội trả lời tin nhắn của anh, mà phải chờ một lúc sau, gửi tới một video cầu xin. Anh nhìn Khương Triết đang nhắm mắt trầm tư, cùng với Triệu Vũ đang an tĩnh lái xe, còn Đào Nhiên chỉ sợ đã ngủ rồi.
Anh lặng lẽ mang tai nghe Bluetooth lên, ánh sáng chuyển sang tối nhất và nhận kết nối.
“Ten ten ten tèn! Nhìn xem!” Giọng một cô gái vang lên tràn đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn, nụ cười sáng lạng như mặt trời ấm áp, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, tết hai bím tóc xõa xuống gương mặt đáng yêu.
Cô vươn tay cầm gậy selfie, điều chỉnh ống kính.
Anh chỉ nhìn thấy toàn một màu xanh.
“Ôi…” Anh đánh chữ: “Đây là cái gì?”.
“Kinh ngạc chưa!”
Nơ con bướm và dải lụa màu xanh, cái hộp màu trắng, cùng ánh đèn đặc biệt tạo không khí. Lâm Thành Phong có thể nhìn ra địa điểm Tô Anh quay là ở trong cửa hàng hoa nho nhỏ kia của cô, rõ ràng rất chật chội, giờ phút này thoạt nhìn lại vô cùng ấm áp.
… Vì sao muốn lấy màu xanh là chủ đề, Khương Triết thích nhất chính là màu đen mà!
Tô Anh bên kia màn ảnh nói: “Em tìm anh là muốn anh tham khảo giúpnem một chút. Anh và A Triết ở bên nhau lâu như vậy, chắc chắn biết thứ anh ấy yêu thích, đúng không?”
Lâm Thành Phong gõ vào: “Anh chỉ biết một chút thôi.”
Vì thế vài giây sau, anh thấy được hai cái bánh kem, anh nghe Tô Anh nói: “Cái này trông phải ngập tràn tình yêu một chút, cho nên em làm một vòng hoa hồng, ở giữa viết chữ lớn, viết tên em và A Triết, đẹp không? Còn có cái này, em làm dựa theo sự yêu thích của A Triết, cho nên em vẽ một chiếc xe giống như đúc chiếc xe của anh ấy! Anh nói cái nào tốt hơn?”
Lâm Thành Phong không nhịn được cười: “Xe đi!”
Trên bánh kem màu trắng vẽ một cái xe hơi màu đen, bên cạnh còn có một hình người nhỏ.
Tô Anh nghĩ nghĩ: “Xe? Vậy được rồi!” Một bên lẩm bẩm: “Những sở thích của con trai các anh thật lạ lùng… Số nến của em chỉ có mười tám cây, còn tuổi của anh ấy là hai mươi chín phải không? Cắm hai mươi chín cây nến để anh ấy có thể nhớ rõ thì ra mình đã già như vậy rồi!”.
Lâm Thành Phong nghiêm trang: “Mười bảy!”.
“…A?”
“Tin anh đi, chắc chắn anh ấy sẽ thích!”.
“…… Nếu dám gạt em, em sẽ đánh chết anh!”.
“Yên tâm đi, tuyệt đối không sai được!”.
Hai người tham khảo xong, những thứ Tô Anh rối rắm nửa ngày cuối cùng cũng quyết định, cô nhẹ nhàng thở ra: “Đại công cáo thành!”.
Lâm Thành Phong đã không nín được cười, cười chảy cả nước mắt.
Tô Anh hỏi: “Đúng rồi, khi nào các anh đến?”.
Lâm Thành Phong vẫn còn trầm mê trong cái video, lại không chú ý tình huống xung quanh mình, vừa thấy, thì ra đã tới đường cao tốc, bèn lập tức nói hiện tại vào thành phố C.
“Nhiều nhất nửa giờ nữa.” Nói xong một lúc sau, Lâm Thành Phong trầm mặc trong chốc lát, anh hơi không xác định được Khương Triết có thể đi gặp Tô Anh hay không.
Tô Anh lại rất vui vẻ, dáng vẻ cười tủm tỉm làm tâm tình của anh cũng tốt lên không ít: “Em chuẩn bị quà gì cho Khương Tứ thế?”.
Tô Anh có chút thẹn thùng: “Cái này không cho anh xem!”.
“Đừng mà, anh giúp em tham khảo, em không sợ Khương Tứ không thích à?”
Tô Anh rất nghiêm túc suy nghĩ, vẫn lắc đầu như cũ, nhưng thật ra lại lôi hộp quà ra cho anh nhìn, điệu bộ vui sướng đơn thuần, thật giống như một con chim nhỏ vui sướng bay lượn trên trời vô ưu vô lo.
“Anh Anh, em…”
Dường như trong một phút kia, anh lập tức ngây ngẩn cả người!
—— Không tốt rồi! Lúc cao hứng, đã quên không thể nói chuyện!
Động tác anh cứng đờ, tròng mắt xoay mấy vòng, một lúc sau, phát hiện ra trong xe không ai nói chuyện, giống như không ai chú ý tới anh? Anh nhẹ nhàng thở ra, thật là, thiếu chút nữa trái tim muốn rớt ra ngoài!
Ai ngờ ——
Phía trước có một bàn tay duỗi tới, giống như không cho phép anh cự tuyệt để anh ta lấy di động đi.
Khương Triết: “Cậu lại đang làm cái gì?”.
Giọng nói anh ta lạnh nhạt, lại có một chút bất đắc dĩ.
Lâm Thành Phong: “Không…”
Triệu Vũ ở phía trước cười nói: “Lúc trước nhìn cậu một mình trốn chỗ đó hự hự, thì ra là đang nói chuyện với bé hoa nhài à hả?”
Đào Nhiên nói: “Đúng vậy, vẫn luôn run rẩy không ngừng, tôi còn tưởng rằng cậu ta đang phát điên rồi!”
Triệu Vũ nói: “Còn nghĩ rằng mình che dấu rất khá.”
Lâm Thành Phong: “… QAQ”
Anh Anh à, thật sự không phải anh bán đứng em!
Di động tới trong tay Khương Triết, anh tưởng tin nhắn giống lần trước, Lâm Thành Phong miệng rộng nhiều chuyện lại kể chuyện hôm nay cho Tô Anh. Anh không thích như vậy, ai ngờ, thì ra là video.
Tác giả có lời muốn nói: Hai chương ~~ trưa hôm nay ngủ, thiếu chút nữa ngủ quên, quá mệt nhọc _(:зゝ∠)_
Beta: 如意 Như Ý
Bệnh viện, rất nhiều người mặc đồ đen nghịt đứng đầy hành lang. Lầu trên lầu dưới, ngay cả cổng lớn cũng có ít hoặc nhiều người đứng, vây quanh bệnh viện chật như nêm cối. Ngẫu nhiên có người bệnh đi đường, cũng vội vội vàng vàng mà qua, vì bị chiến trường kia làm sợ tới mức không dám ở lâu.
Khương Triết và Tưởng Diễn xử lý miệng vết thương, hai người đều thanh tỉnh. Trên người cũng không có vết thương trí mạng, hầu hết vết thương nằm ở chỗ cánh tay và trên người. Bởi vì tác động nặng nề mà có vài vết thương. Tưởng Diễn nghiêm trọng hơn, không biết cái trán của anh đụng phải chỗ nào, mà giờ phút này bị khâu đến bảy mũi, vì vết máu chảy ra nên trông rất dữ tợn! Lúc này cả hai người đều cởi áo, lộ ra cánh tay và cơ bắp rắn chắc, tùy ý để bác sĩ xử lý miệng vết thương, đến lông mày cũng không nhíu một chút.
Tưởng Diễn cười ha hả nói: “May mắn ông đây sớm có chuẩn bị, bằng không có mấy ngàn vạn bông hoa trắng [1]!”
[1] Ý nói trong đám tang dùng bông hoa trắng.
Bọn họ đang ngồi trên chiếc xe hơi màu đen đã qua cải tạo đặc biệt, thế cho nên mới chịu nổi cát đá trút xuống. Nếu không, chỉ sợ hiện giờ đã bị mất mạng, trở thành bánh bao nhân thịt.
Sắc mặt Khương Triết lạnh lùng, hỏi: “Có thể đoán được là ai làm không?”.
Tưởng Diễn đáp: “Có thể làm được tới bước này, theo tôi cũng chỉ mấy vị đại ca kia thôi.”
Triệu Vũ nói: “Không phải ông nội nhà cậu vẫn còn sao? Sao lại để cho mấy con chó điên cắn người? Ông nội vừa đi, chỉ sợ sẽ lật trời!”.
Đào Nhiên nhếch môi: “Lá gan của bọn họ cũng thật lớn, biết Khương Triết ở trên xe mà còn dám ra tay? Chỉ sợ cũng không thể thiếu quan hệ với những người bên thành phố C kia đâu, hiển nhiên là muốn nhất tiễn song điêu!”.
Lâm Thành Phong tức giận: “Những người này, vô pháp vô thiên, bắt tất cả bọn họ ngồi tù hết đi!”
Giống gia đình Tưởng Diễn, gia đình Khương gia cũng không phải người một nhà tương thân tương ái gì. Chỉ sợ lúc này có người liên thủ, cùng đối phó hai người bọn họ.
Đúng lúc vào lúc này, có người tiến vào nói: “Chúng tôi không đuổi kịp, bọn họ đã sớm chuẩn bị, xuống đường cao tốc đã có người tiếp ứng. Bọn họ chạy trốn từ con đường nhỏ ở phía dưới, người của chúng ta đến chậm một bước.”
Cho dù kế hoạch thành công hoặc thất bại, tóm lại những người đó muốn hoàn toàn thoát thân, tự trốn ra ngoài.
Đây không phải một tin tức tốt.
Tưởng Diễn trầm tư một lúc lâu, đáp: “Truyền tin tức ra đi, nói những kế hoạch hành trình và công tác của tôi đều hủy bỏ, có việc xuất ngoại một chuyến, tạm thời không ở trong nước.”
Khương Triết nhướng mày: “Giả bệnh sao?”.
Tưởng Diễn khẽ cười: “Còn không phải là muốn tôi chết sao, vậy tôi chết cho bọn họ xem, thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, tôi chính là người tốt, là loại người hữu cầu tất ứng!”. Lại hỏi Khương Triết: “Cậu thì sao?”.
Khương Triết mím môi, cười khẽ: “Cậu nhìn tôi giống người xấu sao?”.
Hai người nhìn nhau cười, mỗi người đều có mưu tính!
- -
Bốn người Khương Triết và Triệu Vũ, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong chạy suốt đêm chạy về thành phố C. Lúc này, bọn họ không đến sân bay, mà đi bằng đường cao tốc, chuẩn bị lặng lẽ trở về.
Bốn người leo lên một chiếc xe việt dã, Tưởng Diễn là nhà đại tư bản chuyên sưu tầm xe, đây là một chiếc xe vô cùng mạnh mẽ to lớn trông rất ngầu.
Lâm Thành Phong nhìn thấy nước miếng chảy ròng, nói thẳng ý kiến chạy xe đến thành phố C là của anh! Anh cũng muốn lái xe, chẳng qua bị Triệu Vũ lên ngồi nên anh ta phải chui ra phía sau: “Tùy tiện đâm vài cái đã chịu không nổi, nếu gặp chuyện như vậy lần nữa. Không phải cậu đái trong quần luôn sao?”
“…… Vừa rồi đó là tùy tiện đâm vài cái sao? Đó là cố ý đâm mấy cái!” Anh phản bác nói: “Trái tim em đã muốn văng ra ngoài, anh xem trên người em còn bị đâm vào này!”
Đây cũng không phải nói khoa trương, trên người anh thật sự có mấy vết thương. Sau lại lo lắng cho hai người Khương Triết và Tưởng Diễn bị đá vụn đè chết, liều mạng cứu giúp, bàn tay cũng bị thương, một đại nam nhân thiếu chút nữa khóc nhè.
Chẳng qua Khương Triết và Tưởng Diễn không phải người bình thường. Tài xế đã bị hôn mê bất tỉnh, hai người bọn họ dưới tình huống đó không những duy trì thanh tỉnh, mà còn có thể bình tĩnh thương lượng bắt đầu tìm đường lui, thật sự là bội phục sát đất.
Trong xe rất tối, Triệu Vũ đang lái xe, cũng không ai nói lời nào.
Lâm Thành Phong dựa vào trên cửa xe, liều mạng suy nghĩ là do ai động tay? Người Khương gia và người nhà Tưởng gia liên thủ, kẻ muốn diệt trừ bọn họ mà nói, thứ nhất phải là người có sức cạnh tranh, có hai đối thủ…… Nhưng anh suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra là ai, bởi vì người nào cũng rất khả nghi.
“Nếu dì Trình biết chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ bị dọa điên mất!” Lâm Thành Phong nói.
Trong bóng tối, Khương Triết lạnh lùng mở miệng: “Cho nên quản tốt cái miệng cậu lại.”
"Vậy chú Khương thì sao?”
“Tôi sẽ cho người báo.”
“À…”
Anh rầu rĩ đáp ứng, biết quan hệ hai cha con nhà này cũng không tốt lắm, dường như nghĩ tới cái gì, anh lại hỏi: “Vậy Tô Anh thì sao? Cũng không thể nói à?”
Giọng điệu Khương Triết vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề phập phồng: “Cô ấy không cần biết chuyện này.”
Lâm Thành Phong nhún vai, không nói thì không nói, dù sao chuyện này cũng thật sự rất dọa người, mưu sát? Chuyện đây cũng không thể để cho người thành thật như bé hoa nhài tiếp xúc, thật sự không thích hợp nói cho cô biết.
Ai ngờ đang nghĩ ngợi tới chuyện này, anh lại nhận được tin nhắn của Tô Anh gửi tới: “Các anh đã trở về rồi sao?”.
Anh trả lời: “Chưa, đang ở trên đường.”
Tô Anh: “Khó trách, A Triết nói buổi chiều trở về, kết quả tối rồi cũng không thấy, hại em đợi cả buổi, có việc gì trì hoãn sao?”
Lâm Thành Phong lại không biết trả lời sao, chỉ có thể đổi đề tài: “Chà chà chà, mới vậy thôi đã nhớ A Triết của nhà em rồi, không thẹn thùng!”.
Tô Anh: “Nói bậy, em muốn chuẩn bị vài thứ tặng cho A Triết! Đến sinh nhật anh ấy, em chỉ muốn biểu hiện chút thôi.”
Lâm Thành Phong hỏi: “Là cái gì? Mau nói mau nói!”
Tô Anh: “Anh giúp em giữ bí mật, em sẽ nói cho anh.”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ giữ bí mật!”
Lâm Thành Phong nhịn không được trêu ghẹo, vừa nghe nói là có bí mật liền tràn đầy hứng thú, vô cùng muốn biết, cho dù thế nào cũng muốn biết!
Chẳng qua lúc này Tô Anh không vội trả lời tin nhắn của anh, mà phải chờ một lúc sau, gửi tới một video cầu xin. Anh nhìn Khương Triết đang nhắm mắt trầm tư, cùng với Triệu Vũ đang an tĩnh lái xe, còn Đào Nhiên chỉ sợ đã ngủ rồi.
Anh lặng lẽ mang tai nghe Bluetooth lên, ánh sáng chuyển sang tối nhất và nhận kết nối.
“Ten ten ten tèn! Nhìn xem!” Giọng một cô gái vang lên tràn đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn, nụ cười sáng lạng như mặt trời ấm áp, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, tết hai bím tóc xõa xuống gương mặt đáng yêu.
Cô vươn tay cầm gậy selfie, điều chỉnh ống kính.
Anh chỉ nhìn thấy toàn một màu xanh.
“Ôi…” Anh đánh chữ: “Đây là cái gì?”.
“Kinh ngạc chưa!”
Nơ con bướm và dải lụa màu xanh, cái hộp màu trắng, cùng ánh đèn đặc biệt tạo không khí. Lâm Thành Phong có thể nhìn ra địa điểm Tô Anh quay là ở trong cửa hàng hoa nho nhỏ kia của cô, rõ ràng rất chật chội, giờ phút này thoạt nhìn lại vô cùng ấm áp.
… Vì sao muốn lấy màu xanh là chủ đề, Khương Triết thích nhất chính là màu đen mà!
Tô Anh bên kia màn ảnh nói: “Em tìm anh là muốn anh tham khảo giúpnem một chút. Anh và A Triết ở bên nhau lâu như vậy, chắc chắn biết thứ anh ấy yêu thích, đúng không?”
Lâm Thành Phong gõ vào: “Anh chỉ biết một chút thôi.”
Vì thế vài giây sau, anh thấy được hai cái bánh kem, anh nghe Tô Anh nói: “Cái này trông phải ngập tràn tình yêu một chút, cho nên em làm một vòng hoa hồng, ở giữa viết chữ lớn, viết tên em và A Triết, đẹp không? Còn có cái này, em làm dựa theo sự yêu thích của A Triết, cho nên em vẽ một chiếc xe giống như đúc chiếc xe của anh ấy! Anh nói cái nào tốt hơn?”
Lâm Thành Phong không nhịn được cười: “Xe đi!”
Trên bánh kem màu trắng vẽ một cái xe hơi màu đen, bên cạnh còn có một hình người nhỏ.
Tô Anh nghĩ nghĩ: “Xe? Vậy được rồi!” Một bên lẩm bẩm: “Những sở thích của con trai các anh thật lạ lùng… Số nến của em chỉ có mười tám cây, còn tuổi của anh ấy là hai mươi chín phải không? Cắm hai mươi chín cây nến để anh ấy có thể nhớ rõ thì ra mình đã già như vậy rồi!”.
Lâm Thành Phong nghiêm trang: “Mười bảy!”.
“…A?”
“Tin anh đi, chắc chắn anh ấy sẽ thích!”.
“…… Nếu dám gạt em, em sẽ đánh chết anh!”.
“Yên tâm đi, tuyệt đối không sai được!”.
Hai người tham khảo xong, những thứ Tô Anh rối rắm nửa ngày cuối cùng cũng quyết định, cô nhẹ nhàng thở ra: “Đại công cáo thành!”.
Lâm Thành Phong đã không nín được cười, cười chảy cả nước mắt.
Tô Anh hỏi: “Đúng rồi, khi nào các anh đến?”.
Lâm Thành Phong vẫn còn trầm mê trong cái video, lại không chú ý tình huống xung quanh mình, vừa thấy, thì ra đã tới đường cao tốc, bèn lập tức nói hiện tại vào thành phố C.
“Nhiều nhất nửa giờ nữa.” Nói xong một lúc sau, Lâm Thành Phong trầm mặc trong chốc lát, anh hơi không xác định được Khương Triết có thể đi gặp Tô Anh hay không.
Tô Anh lại rất vui vẻ, dáng vẻ cười tủm tỉm làm tâm tình của anh cũng tốt lên không ít: “Em chuẩn bị quà gì cho Khương Tứ thế?”.
Tô Anh có chút thẹn thùng: “Cái này không cho anh xem!”.
“Đừng mà, anh giúp em tham khảo, em không sợ Khương Tứ không thích à?”
Tô Anh rất nghiêm túc suy nghĩ, vẫn lắc đầu như cũ, nhưng thật ra lại lôi hộp quà ra cho anh nhìn, điệu bộ vui sướng đơn thuần, thật giống như một con chim nhỏ vui sướng bay lượn trên trời vô ưu vô lo.
“Anh Anh, em…”
Dường như trong một phút kia, anh lập tức ngây ngẩn cả người!
—— Không tốt rồi! Lúc cao hứng, đã quên không thể nói chuyện!
Động tác anh cứng đờ, tròng mắt xoay mấy vòng, một lúc sau, phát hiện ra trong xe không ai nói chuyện, giống như không ai chú ý tới anh? Anh nhẹ nhàng thở ra, thật là, thiếu chút nữa trái tim muốn rớt ra ngoài!
Ai ngờ ——
Phía trước có một bàn tay duỗi tới, giống như không cho phép anh cự tuyệt để anh ta lấy di động đi.
Khương Triết: “Cậu lại đang làm cái gì?”.
Giọng nói anh ta lạnh nhạt, lại có một chút bất đắc dĩ.
Lâm Thành Phong: “Không…”
Triệu Vũ ở phía trước cười nói: “Lúc trước nhìn cậu một mình trốn chỗ đó hự hự, thì ra là đang nói chuyện với bé hoa nhài à hả?”
Đào Nhiên nói: “Đúng vậy, vẫn luôn run rẩy không ngừng, tôi còn tưởng rằng cậu ta đang phát điên rồi!”
Triệu Vũ nói: “Còn nghĩ rằng mình che dấu rất khá.”
Lâm Thành Phong: “… QAQ”
Anh Anh à, thật sự không phải anh bán đứng em!
Di động tới trong tay Khương Triết, anh tưởng tin nhắn giống lần trước, Lâm Thành Phong miệng rộng nhiều chuyện lại kể chuyện hôm nay cho Tô Anh. Anh không thích như vậy, ai ngờ, thì ra là video.
Tác giả có lời muốn nói: Hai chương ~~ trưa hôm nay ngủ, thiếu chút nữa ngủ quên, quá mệt nhọc _(:зゝ∠)_
Danh sách chương