Mễ Vị bổ nhào vào trước giường, muốn ôm lấy hắn, nhưng nhìn hắn đầy người tổn thương cũng không dám làm gì, chỉ dám nhẹ nhàng cầm tay hắn, nước mắt như suối chảy xuống.



Lúc cắt thịt thối, Hiên Viên Tố sớm đã tỉnh lại, nhưng vẫn nhắm mắt lại không nhìn nàng, nghe được nàng khóc, vẫn nhịn không được mở mắt, hung dữ cứng rắn nói: "Khóc cái gì! Vừa mới rồi không phải còn đau lòng người khác sao."



"Chàng nói bậy bạ gì đó." Mễ Vị hít hít mũi, nhưng vẫn là không nhịn được rơi lệ, "Ta làm gì có đau lòng người khác, là chàng ngộ thương người ta, người kia đâu có gì với ta đâu, chỉ là cầu ta giúp hắn làm một cái bánh sinh nhật cho người trong lòng hắn thôi. Chàng không phân tốt xấu lại đánh người ta như vậy, chẳng lẽ ta có thể mặc kệ sao? Vậy thành người thế nào chứ?"



Hiên Viên Tố lệch xuống dưới, thanh âm khàn khàn, lại tự dưng mang theo chút ủy khuất, "Nhưng nàng vẫn bỏ ta lại mà đi, ta bị thương còn nặng hơn hắn nhiều, vậy mà cũng mặc kệ ta mà đi lo cho người ta."



"Không phải..." Mễ Vị vốn định giải thích, nhưng có thể là thấy sắc mặt hắn tái nhợt cùng với thân thể đầy băng trắng, nghĩ đến hắn liều mạng một thân bị thương nặng cũng gấp rút lên đường tìm đến bọn họ, trong lòng tê rần, cái gì đều không muốn giải thích .



Thôi được rồi, còn cãi với hắn làm cái gì, lần này là nàng không tốt, không có kiểm tra một chút xem hắn có bị thương hay không đã đương nhiên mặc định cảm thấy hắn khoẻ mạnh , còn bỏ lại hắn mà đi, khi hắn chịu nỗi đau cắt thịt cũng không ở bên cạnh hắn.



Mễ Vị rướn người lên, hôn lên đôi môi trắng bệch không có chút huyết sắc nào của hắn một chút, nói xin lỗi hắn: "Thật xin lỗi, là ta không tốt."



Hiên Viên Tố đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo khóe miệng liền nhịn không được vểnh lên trên, cục tức trong lòng lập tức biến mất dưới cái hôn này, nói: "Vừa mới nàng quá qua loa, lại hôn ta một cái, hôn nghiêm túc một chút."



Mễ Vị: ... Đã bị thương thành như vậy mà còn nghĩ việc này?



Dưới sự im lặng thúc giục của hắn, Mễ Vị cuối cùng vẫn là không chống lại nổi. Nàng lại rướn người lên hôn hắn lần nữa, lúc này đây hôn sâu một chút, phát ra một chút "chụt" thật vang.



Mễ Vị hôn xong đang muốn ngẩng đầu lên, ai nghĩ Hiên Viên Tố tựa như cá ăn mồi, chết cũng không chịu thả ra, cắn môi của nàng, vừa liếm vừa hôn, sau đó dùng đầu lưỡi tách bờ môi của nàng ra, trượt vào nàng trong miệng bắt giữ lấy lưỡi nàng, cẩn thận mút vào.



"Ô ô, thả ra, buông ra, miệng vết thương của chàng." Mễ Vị muốn giãy dụa lại không dám, sợ đụng tới vết thương của hắn. Hiên Viên Tố lại không hề lo lắng, chờ đến khi hôn đủ mới bằng lòng buông Mễ Vị ra, nhìn thấy nàng bị mình hôn đến môi sưng đỏ, trong mắt ý cười dạt dào, vô cùng thỏa mãn.



Mễ Vị nhịn không được trừng hắn, "Trên người chàng còn bị thương như vậy, chàng có thể chú ý một chút hay không ! Lỡ như vỡ ra thì làm sao bây giờ?"



Hiên Viên Tố bị mắng cũng không thèm để ý, trên mặt tràn đầy thoải mái, "Nhưng ta muốn hôn nàng, muốn gần một năm rồi , lúc còn đánh nhau, mỗi đêm ta đều có thể mơ thấy nàng, mơ thấy ta đặt nàng ở dưới thân hôn thật nhiều, sau đó cởi quần áo của nàng  —— "



"Chàng câm miệng!" Mễ Vị mặt đỏ tai hồng kịp thời che cái miệng của hắn lại, không cho hắn buông ra những lời càn rỡ khỏi miệng.



Bị che miệng lại, Hiên Viên Tố không nói , lại lè lưỡi nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay của nàng, cảm xúc ướt át như một con kiến nhỏ bò qua trong lòng nàng, làm nàng nhịn không được run lên một chút, vội vàng lấy tay ra, đỏ mặt trừng hắn.



Người này càng ngày càng không đứng đắn , bị thương còn không đứng đắn như thế.



Nhìn thấy dáng vẻ nàng mặt đỏ tai hồng, Hiên Viên Tố cười ra tiếng, lại không cẩn thận động đến miệng vết thương, nhíu mày, làm Mễ Vị sợ tới mức biến sắc, vội vàng nói: "Chàng đừng cười, miệng vết thương vỡ ra thì làm sao bây giờ!"



Hiên Viên Tố cầm tay nàng để ở trước ngực, "Không có việc gì, dưỡng chút là tốt rồi, trước kia ta còn chịu những vết thương hơn thế này, cũng lành lại đấy thôi."



Trong mắt Mễ Vị rưng rưng, cả giận: "Trước kia là trước kia, hiện tại ta không cho chàng không coi trọng thân thể mình như vậy nữa, sau này chàng nhất định phải nằm yên dưỡng thương, ngoan ngoãn uống thuốc, nếu là không nghe lời, ta đánh chàng đó!"



Hiên Viên Tố vừa muốn cười , nhưng nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Mễ Vị chỉ có thể nín lại, ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi, nghe lời nàng, nàng nói cái gì thì là cái đó, nàng bảo ta làm cái gì, ta liền làm cái đó, có được chưa ?"



"Biết vậy thì tốt. Bây giờ chàng ngoan ngoãn đợi một lát, ta đi làm cho chàng ít cháo." Mễ Vị đứng dậy giúp hắn đắp chăn xong, xoay người đi phòng bếp chuẩn bị nấu cho hắn chút cháo gan heo, món này có thể bổ huyết ích khí.



Mễ Vị mới ra cửa phòng, liền thấy Hiên Viên Ý đang ôm Mễ Tiểu Bảo đứng ở ngoài cửa, quay lưng lại về phía cửa, Hiên Viên Ý ép đầu Mễ Tiểu Bảo trên vai mình, không cho nó ngó vào bên trong.



Nhớ tới vừa rồi hai người đứng ngoài đường hôn môi, Mễ Vị lập tức mặt già nóng lên một trận. Hay thật đấy, đang thân thiết còn bị chị chồng bắt gặp đây này.



"Đi ra rồi sao?" Thấy nàng đi ra, Hiên Viên Ý chế nhạo nhìn nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, lại còn khẽ đưa tay che che miệng, nhỏ giọng nói: "Hai ngươi kiềm chế chút nha, muốn làm gì chờ thân thể thằng tiểu tử thúi kia tốt lại rồi nói, tương lai còn dài nha."



"Chúng ta đâu có định làm gì đâu!" Mễ Vị dậm chân, tăng tốc chạy vào trong phòng bếp, quyết định rời xa cái nơi mất mặt này.



Hiên Viên Ý cười hai tiếng, chờ nàng đi xa mới buông Mễ Tiểu Bảo xuống, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, "Xong, giờ thì con có thể vào thăm cha con rồi."



Mễ Tiểu Bảo không rõ vì sao cô cô vừa mới rồi không cho nó vào thăm phụ thân, hiện tại lại cho , nhưng lo lắng cho phụ thân khiến nó không có thời gian hỏi nhiều, bước chân ngắn nhỏ bạch bạch bạch chạy vào phòng, khi nhìn thấy Hiên Viên Tố sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường thì miệng lập tức liền xệ ra, nước mắt liền tươm ra trong hốc mắt.



Nó từng bước cẩn thận đi đến bên giường, vươn tay nhỏ ra nhẹ nhàng nhấc chăn lên, nhìn thấy hiện trạng trên người Hiên Viên Tố, lập tức liền "Oa" một tiếng khóc lên, nước mắt từng giọt từng giọt to tướng rơi xuống, nức nở hỏi: "Phụ thân, ai đánh người vậy?"



Hiên Viên Tố vươn tay cầm tay nhỏ của nó, "Nam tử hán khóc cái gì? Mau lau nước mắt đi."



Mễ Tiểu Bảo dùng ống tay áo lau lau nước mắt, oán hận nói: "Phụ thân, ai đánh người vậy ? Con đi đánh hắn báo thù cho người!"



Hiên Viên Tố khẽ cười một tiếng, "Người đánh phụ thân đã bị phụ thân đánh chết ."



Mễ Tiểu Bảo gật gật đầu, cởi hài bò lên giường, cái miệng nhỏ đưa đến gần miệng vết thương  trên người Hiên Viên Tố cố gắng thổi thổi, tựa hồ muốn thổi đi đau đớn. Thổi một lúc lâu, nó tự cảm thấy hài lòng, lúc này mới nhìn Hiên Viên Tố nghiêm túc nói: "Phụ thân về sau muốn đi đánh giặc phải dẫn con cùng đi, con giúp người đánh cho kẻ địch chạy tứ tán luôn, vậy người sẽ không bị thương nữa."



Trái tim Hiên Viên Tố liền mềm nhũng, đưa tay sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của nó, nói: "Con luyện thật giỏi võ, chờ con 15 tuổi, phụ thân liền dẫn con lên chiến trường."



"Con mỗi ngày đều có luyện võ rất chăm chỉ, Cận Kha thúc thúc dạy con rất rất nhiều, hiện tại con còn lợi hại hơn trước kia nữa nha !" Mễ Tiểu Bảo tự tin nói.



Hiên Viên Tố bóp bóp cái mặt tròn phúng phính của nó, sau đó dùng ngón cái lau sách nước mắt còn dính trên mặt nó.



Mễ Tiểu Bảo vén chăn lên, cẩn thận nằm xuống bên cạnh hắn, dùng tay nhỏ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lồng ngực của hắn như dỗ dành hài tử, nói: "Phụ thân, chúng ta không nói nữa, người phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi nhiều mới có thể khỏe lại nhanh, con ngủ cùng người cho vui này."



Nói xong, tiểu gia hỏa còn bắt chước Mễ Vị bình thường dỗ dành nó ngủ, miệng lẩm nhẩm mấy khúc hát ru, vừa hát nhỏ vừa dùng bàn tay bé xíu vô cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của Hiên Viên Tố, chững chạc đàng hoàng dỗ dành phụ thân ngủ. Hát ru được một lúc thì giọng hát cũng từ từ nhỏ xuống, tần suất vỗ cũng giãn ra, sau đó liền tự mình nhắm mắt lại ngủ .



Hiên Viên Tố im lặng nở nụ cười, nhìn đứa con đang nằm cạnh với khuôn mặt giống mình cực kỳ, chỉ cảm thấy mình thật sự sống lại rồi, sống trở về bên cạnh thê nhi. Mỗi một ngày trên chiến trường, trong đầu hắn chỉ có giết giết giết, như một cỗ máy giết người, trái tim của hắn chết lặng , trong mắt chỉ có máu đỏ của máu, mỗi một giây một phút đều vô cùng khẩn trương căng thẳng. Điều duy nhất giúp hắn tiếp tục chịu đựng chính là nghĩ về gia đình của hắn, người hắn yêu và hài tử của hắn, cho nên hắn mới có thể trong một năm ngắn ngủi liền đoạt lại mười ba thành Đông Bắc.



Hiện tại, hắn rốt cuộc đã trở về .



Mễ Vị bưng cháo tiến vào, nhìn thấy hình ảnh hai cha con nằm cùng một chỗ, Hiên Viên Tố mở mắt, Mễ Tiểu Bảo vừa ngủ miệng lại vừa thổi thổi , như một con heo nhỏ.



Mễ Vị ngồi vào bên giường, hỏi: "Tiểu Đầu Trọc sao lại đến bên chỗ chàng ngủ ?"



Hiên Viên Tố kể lại chuyện mới vừa rồi một lần, Mễ Vị thiếu chút nữa phì cười. Thằng tiểu tử này mỗi ngày đều ăn được ngủ được vô cùng tốt, đầu dính gối ba giây là có thể đi vào giấc ngủ rồi, ai cho nó tự tin mà nó nghĩ rằng nó có thể đi dỗ dành người khác ngủ chứ ?



Mễ Vị lại lấy một cái gối đầu tới, cẩn thận giơ lên đệm ở phía sau lưng của Hiên Viên Tố, để hắn hơi nâng người lên cao một chút, sau đó múc một muỗng cháo thổi thổi, đến khi không nóng nữa mới đút tới bên miệng hắn.



Hiên Viên Tố mở miệng ăn xong, một ngụm vào bụng, toàn bộ dạ dày đều thư thái, đôi mày đang hơi nhíu lại vì đau đớn đều không tự chủ được giãn ra, lộ thần sắc vui vẻ.



Nhìn hắn ăn cao hứng như vậy, Mễ Vị cũng thư thái. Đến bây giờ mới có tâm tư đi hỏi hắn chuyện bên ngoài, "Người Liêu đều bị đuổi chạy sạch rồi sao?"



Hiên Viên Tố thản nhiên "Ừ" một tiếng, nói đến sự tình này, vẻ mặt cũng nhàn nhạt.



Mễ Vị liếc mắt liền nhìn ra hắn không quá vui vẻ, hỏi: "Chàng không thấy vui sao ? Vì sao vậy?"



Hiên Viên Tố lại ăn xong một muỗng cháo, lúc này mới nói: "Chỉ là thu lại mười ba thành của chúng ta mà thôi. Vốn theo ý của ta phải trực tiếp đánh đến Liêu quốc luôn, cho người Liêu một bài học nhớ lâu một chút, chứ không lại cách mấy năm liền tới quấy rối, xâm phạm quốc thổ của ta."



Mễ Vị nghi ngờ nói: "Có phải hoàng đế không cho chàng tiếp tục đánh hay không ?"



"Hoàng đế làm sao có thể để ta tiếp tục đánh, hắn phòng bị ta thắng quá mà lọt ra khỏi kiểm soát của hắn." Ánh mắt Hiên Viên Tố lộ ra châm chọc, "Khi đánh đến một trận cuối cùng, mắt thấy thế cục đã định, một người hắn xếp vào bên cạnh ta đột nhiên thừa dịp hỗn loạn xuống tay với ta, muốn ta chết trên chiến trường, để cho hắn danh chính ngôn thuận thu về binh quyền trong tay ta."



Mễ Vị biến sắc, "Vậy thương thế của chàng là do bị ám toán hả ?"



Hiên Viên Tố lắc đầu, "Ta sớm có phòng bị, hắn tất nhiên không đả thương được ta, chỉ là bất quá hắn cũng sẽ không cho phép ta bình an trở lại kinh thành, hưởng lấy sự tôn vinh của dân chúng, trên đường hồi kinh tất nhiên là có hậu chiêu chờ ta."



"Cho nên chàng hoàn toàn không hồi kinh phục mệnh, trực tiếp tới nơi này ?" Mễ Vị nhíu mày, "Vậy nếu chàng không quay về, hắn có thể nhân cơ hội này trị tội chàng hay không ?"



"Hắn tất nhiên là muốn vậy rồi." Khóe miệng Hiên Viên Tố khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng, "Bất quá giờ phút này hắn tự thân còn khó bảo toàn, đâu còn có tâm tư nào đi truy sát ta."



Tự thân khó bảo toàn ? Ai có thể làm cho hoàng đế tự thân khó bảo toàn chứ? Trái tim Mễ Vị nhảy dựng lên, nuốt nuốt nước miếng, trong đầu lập tức nghĩ đến người nào đó, khẩn trương hạ giọng hỏi: "Chàng có phải, có phải cùng, cùng Trung Hiền vương hợp tác hay không?"



Hiên Viên Tố không nghĩ đến nàng nhạy bén như thế, hắn không nói gì nàng cũng nghĩ được đến trọng điểm, không khỏi tán thưởng đưa tay xoa xoa hai má trắng mịn của nàng, xem như ngầm thừa nhận, đồng thời cũng dùng thanh âm thật nhỏ nói: "Trung Hiền vương bề ngoài vô tư như vậy, kì thực hắn cùng hoàng đế có thâm cừu đại hận, hắn sớm có lòng đoạt vị rồi, lần này ta chỉ là thuận thế giúp hắn một tay mà thôi, còn dư lại thì là chuyện của hắn."



Mễ Vị khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, không dám hỏi "Giúp đỡ" trong miệng hắn là thế nào, dù sao khẳng định không phải là chuyện nhỏ.



Hiên Viên Tố lại không hề khẩn trương, ngược lại vẻ mặt có chút sung sướng nói ra: "Giờ phút này, trong kinh hẳn là cũng đã đổi chủ rồi."



Mễ Vị trừng lớn mắt nhìn hắn, trái tim nhảy thẳng "bịch bịch bịch", nghĩ thầm mình cũng thật quá trâu bò rồi, dám tìm một nam nhân lớn gan như vậy, cả hoàng đế cũng dám đá người ta xuống đài.



Mẹ ơi nha, nam nhân này tâm tư sâu như vậy, còn tâm ngoan thủ lạt , về sau lỡ mình có đắc tội hắn, vậy còn có đường sống sao?



Trong lòng Mễ Vị âm thầm so sánh hai người với nhau. Luận chỉ số thông minh, không bằng hắn, luận quyền thế, không bằng hắn, luận mưu lược, không bằng hắn, luận giá trị võ lực, lại càng không được như hắn.



Trừ nấu cơm cùng sinh hài tử, hình như nào cái nào mình cũng không so được với hắn. Nam nhân này nếu một mai muốn thu thập mình, khẳng định sẽ như giải quyết một con gà con thôi.



May mắn hắn yêu mình, không nỡ thu thập mình, hờ hờ.



Hiên Viên Tố phát giác ánh mắt nàng không thích hợp, nhạy bén cảm thấy được nàng không phải đang nghĩ cái gì tốt, bóp cằm nàng đánh giá, "Nàng nghĩ gì thế?"



Mễ Vị chớp chớp đôi mắt, trực tiếp lại gần hôn lên môi hắn một chút, cười nói: "Ta suy nghĩ, may mắn là chàng yêu ta."



Hiên Viên Tố cười, "Nàng biết vậy là tốt."



"Biết biết, chàng yêu ta nhất mà." Mễ Vị đút cho ahwns toàn bộ cháo trong chén xong, lại đi phòng bếp mang thuốc đã sắc xong tới đút hắn, chờ hắn uống xong thì đi nấu nước nóng cho hắn lau mặt và thân thể. Sau khi xử lý xong hết mọi việc mới bảo hắn nằm xuống, sau đó mới có thời gian đi tắm rửa một chút.



Chờ nàng vệ sinh xong trở về phòng, lại không còn nhìn thấy bóng dáng của Mễ Tiểu Bảo vốn đang nằm cạnh Hiên Viên Tố, không khỏi nghi hoặc, "Tiểu Đầu Trọc đâu?"



Hiên Viên Tố mặt không đổi sắc nói: "Ta bảo Cận Kha ôm đi rồi."



"Ôm đi ?" Mễ Vị nói: "Nó đang ngủ ngon mà chàng kêu người ôm nó đi làm gì ? Nó cả năm nay cũng rất nhớ chàng, chàng trở về tiểu gia hỏa này khẳng định muốn kề cận chàng, ngủ cùng chàng."



Ánh mắt Hiên Viên Tố nóng rực nhìn nàng, ý vị thâm trường, "Tiểu Đầu Trọc ở đây, ta làm sao thân mật với nàng được?"



Mễ Vị: ...



Nàng nhịn không được cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, "Chàng nghĩ cái gì vậy ! Ta ngủ trong phòng này với chàng là để thuận tiện ban đêm chăm sóc chàng thôi, ta cũng không ngủ giường, ta trải đệm ngủ dưới đất."



Bây giờ đến phiên Hiên Viên Tố không vui, trực tiếp vén chăn của mình lên: "Thời tiết lạnh nhưu vậy, trải cái gì chứ, đi lên đây ngủ."



Mễ Vị lắc đầu, trực tiếp lấy trong ngăn tủ ra hai chăn bông dày thả xuống đất, thật sự bắt đầu ngả người ra đất nghỉ.



Hiên Viên Tố đành phải nói: "Ta không chạm vào nàng, nàng lên đây ngủ đi, có được không?"



Mễ Vị kiên định lắc đầu, "Ta sợ ta ngủ lộn xộn sẽ đụng tới miệng vết thương của chàng, cho nên ngủ trên mặt đất là tốt nhất."



Hiên Viên Tố nói: "Không có đâu, nàng ngủ rất ngoan, cả đêm đều là một tư thế, căn bản không có khả năng đụng tới miệng vết thương của ta."



"Thật hả ?" Mễ Vị cũng thật sự không biết mình ngủ có ngoan hay không, dù sao chỉ có Mễ Tiểu Bảo từng ngủ chung với nàng mà thôi, mà Mễ Tiểu Bảo một khi dính gối thì ngủ như con heo con ấy, làm sao có thể biết tư thế ngủ nàng có ngoan hay không.



Vậy người duy nhất có thể biết được , thật sự chỉ có Hiên Viên Tố .



"Thật, không lừa nàng." Hiên Viên Tố đưa mắt nhìn hai tấm chăn nàng trải trên mặt đất, nói: "Còn nếu không được, ta đi xuống dưới ngủ, ta không thể nào để nàng ngủ trên đất được."



Mễ Vị biết hắn nói được thì làm được, nếu như đêm nay mình còn không đi lên, hắn thật sự tự động chạy xuống mặt đất nằm nghỉ. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải thu dọn chăn vào, leo lên giường đi ngủ.



Mễ Vị cẩn thận ở nằm xuống bên cạnh hắn, cố gắng hết sức cách xa hắn xa một chút. Hai tay đặt ở trên bụng, nằm rất quy củ,

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện