Đến cửa học viện Thánh Y, Phùng Tử Chiêm nhờ thủ vệ đi gọi người, một lát sau, một cô nương xinh đẹp mười phần từ bên trong đi ra.



Mạc Tiểu Vân nhìn thấy người đứng ở cửa, hơi chút nhíu mày, "Tại sao ngươi lại đến đây ? Lần trước không phải đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao."



Phùng Tử Chiêm chuyển hộp đồ ăn trong tay đưa qua, "Ta tìm được một món ăn đặc biệt mỹ vị, đưa tới cho ngươi nếm thử."



Mạc Tiểu Vân nhíu mày cự tuyệt, "Ngươi cầm về đi, ta không lấy đâu."



Phùng Tử Chiêm vạch nắp hộp đồ ăn ra, lập tức từ bên trong phiêu tán ra một mùi hương hấp dẫn, "Cái này gọi là cơm chiên, thật sự đặc biệt rất thơm, đảm bảo ngươi chưa từng ăn, ngươi nếm thử đi."



Mạc Tiểu Vân theo bản năng hít hít mũi, một mùi hương theo chóp mũi bay thẳng tới trong dạ dày nàng ta, làm cho nàng ta vậy mà liền sinh ra cảm giác đói, miệng cự tuyệt nhưng ngửi được mùi thơm như vậy liền có chút do dự m.



Mắt Phùng Tử Chiêm sáng lên, trong lòng vui vẻ, lập tức nhân cơ hội nhét hộp đồ ăn vào trong tay nàng ta, sau đó quay đầu liền chạy, "Ngươi ăn đi, lần sau ta tới tìm ngươi lấy hộp đồ ăn!"



"Ê ——" Mạc Tiểu Vân cứ như thế mà trơ mắt nhìn hắn chạy đi, cúi đầu nhìn nhìn hộp đồ ăn trong tay mình, muốn ném nó đi, nhưng nghe mùi hương lại không hiểu sao thấy tiếc, cuối cùng ma xui quỷ đem hộp đồ ăn đi vào.



"Tiểu Vân, sao ngươi cầm cái hộp đựng thức ăn vậy ? Ai mang tới cho ngươi sao ?" Các nữ tử đồng học nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay nàng ta, đều hiếu kỳ hỏi.



Một nữ đồng học nói: "Còn có thể là ai chứ, nhất định là Phùng Tử Chiêm rồi chứ gì, hắn thích tiểu Vân của chúng ta đây phải ngày hai ngày hai, tặng đồ việc cũng không phải một lần hai lần mà ."



"Cũng phải ha, ta cũng đoán là hắn đưa tới. Nhưng mà lần này lại đưa cái gì vậy ?"



"Tiểu Vân cho chúng ta nhìn xem thử đi." Có người nhanh tay mở nắp đậy hộp đồ ăn ra, Mạc Tiểu Vân còn chưa kịp ngăn cản.



"Oa —— đây là cái gì vậy? Nhìn cũng thật xinh đẹp a, còn thơm ơi là thơm." Người vây xem sôi nổi hít hà mấy tiếng.



Mạc Tiểu Vân tuy rằng giận các nàng tự tiện mở hộp đồ ăn mà không hỏi ý kiến của mình, nhưng vẫn hồi đáp: "Cái này gọi cơm chiên, ta cũng chưa từng ăn."



"Tiểu Vân, tiểu Vân, bây giờ ngươi nếm thử đi, nhân tiện chia cho chúng ta một chút nếm thử với ? Quá thơm, ta nghe mùi đã thấy đói bụng." Mấy nữ đồng học này đều thật sự bị mùi thơm cùng vẻ ngoài của món ăn mê hoặc, nên lúc này mới da mặt dày đưa ra đề nghị như vậy.



Mạc Tiểu Vân do dự một hồi, vẫn gật đầu đáp ứng , nhưng nàng không biết tại sao mình lại không nỡ cho người khác ăn hết, dứt khoát đi tìm cái muỗng cùng cái chén, bới cho mình một chén to, còn dư lại mới bảo những người khác chia nhau ăn .



Những người khác trong nháy mắt liền sôi nổi tranh đoạ, bộ dáng cầm muỗng đoạt cơm cứ như thổ phỉ, một chút rụt rè cũng không có, khi nếm được hương vị của cơm chiên rồi thì càng hít khí lạnh tấm tắc khen không ngớt miệng.



"Trời ạ, cái cơm này ăn thật ngon a! Quá ngon luôn!"



"Các ngươi cho ta múc một muỗng nữa đi, ta mới ăn được một miếng, còn chưa đã thèm."



"Đừng giành, đừng giành, ta còn chưa ăn được đây, các ngươi có thể có chút nhân tính hay không !"



Mạc Tiểu Vân nhìn các nàng ấy khoa trương như vậy, cũng nuốt nuốt nước miếng theo, nhịn không được cầm muỗng múc một muỗng cơm chiên cho vào miệng, lập tức, hương vị những hạt cơm mẩy thơm ngọt bóng bẩy, đậm mùi dầu mà không ngán, cảm giác tuyệt hảo đến làm nàng ta sửng sốt, ngơ ngác nhìn cơm chiên trong bát một hồi lâu mới bắt đầu một thìa lại tiếp một thìa ăn vào, từng ngụm từng ngụm, mỗi một ngụm đều nhét cơm đầy cả miệng, chỉ một hồi liền ăn sạch cả một chén cơm to như thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại còn muốn ăn tiếp.



Nhìn phầncơm chiên bị những người khác chia đi, trong lòng nàng ta vậy mà bắt đầu hối hận, hối hận vừa rồi không nên dễ dàng đồng ý chia cho người khác, nếu như không chia, hiện tại nàng ta có thể ăn tiếp rồi .



Ý thức được ý nghĩ của mình, Mạc Tiểu Vân không được tự nhiên đỏ mặt lên.



"Tiểu Vân, ngươi có thể giúp ta hỏi Phùng Tử Chiêm xem cái cơm chiên này là mua ở nơi nào không ? Ta đợi khi nào được nghỉ phải đến ăn mới được."



"Đúng đúng đúng, ta cũng muốn có thời gian rảnh liền đi mua ăn, thật sự ăn quá ngon , ta cũng chưa từng ăn cái gì ngon như vậy."



"Tiểu Vân ngươi nhất định phải nhớ nha, nhất định phải hỏi, không được thì bảo hắn lần sau mang cho ngươi nhiều nhiều chút cũng được, cho chúng ta dính ké miếng lộc ăn của ngươi."



Ngay cả mấy nam sinh không biết ý tứ lại đây định ăn ké cũng không nhịn được ồn ào lên, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật sự là quá đau khổ, con trùng ngọ nguậy trong bụng muốn phát điên .



Mạc Tiểu Vân do dự một hồi, gật đầu đáp ứng , kỳ thật nàng ta cũng muốn hỏi là mua từ nơi nào .



————



Ngày thứ hai, Mễ Vị vừa mở cửa tiệm cơm thì Phùng Tử Chiêm hứng thú hùng hục chạy vào, trước tiên gọi cho mình hai chén cơm chiên, chờ ăn no xong thì lập tức bảo Dương Minh gói cho hắn một phần cơm chiên một phần mì, sau đó mang hộp đồ ăn đầy vung ngây ngô cười rồi chạy đi .



Dương Di bĩu môi, nói thầm: "Nhất định là mang cơm chiên đi cho cô nương nào đó để lấy lòng , xem hắn kìa, chạy còn nhanh hơn thỏ."



Dương Minh nói: "Vậy thì có sao , không phải cũng có mấy công tử ái mộ ngươi mang đồ ăn cho ngươi sao."



Dương Di hừ một tiếng, "Bản thân ta chính là đầu bếp, bọn họ đưa đồ ăn còn không bằng ta tự mình làm , ta mới không thích ăn, nhưng mà..." Nàng ta vừa nói vừa nhìn về phía cơm chiên trong tay: "Nếu như lúc đó có người đưa cho ta cái món cơm chiên này, phỏng chừng ta cũng thật không kiềm nổi mình, liền có thể lang thôn hổ yết ăn ngay tại chỗ, cái rụt rè gì cũng quên đi."



Dương Minh cùng Mễ Vị nghe được đều bật cười.



Mễ Vị cảm thấy Thánh Y Cốc thật sự vô cùng tốt, tuy rằng kỹ thuật nấu nướng lạc hậu, đồ ăn chưa ngon, nhưng địa phương này thật tốt hơn bên ngoài rất nhiều. Con người ở đây thuần phác không nói, tuy rằng trong này vẫn chưa thực hiện được hoàn toàn cái gọi là nam nữ bình đẳng, nhưng đã không hạn chế nữ tử xuất đầu lộ diện, nữ tử có bản lĩnh có thể đến học viện học tập, cũng có thể mưu sinh bên ngoài giống như Dương Di. Hơn nữa, vì trong cốc nam nhiều nữ ít, cho nên nơi này cũng thi hành chế độ một vợ một chồng, nam nhân không có cách nào tam thê tứ thiếp , điều này sẽ dẫn đến thái độ của nam nhân đối đãi nữ nhân trân trọng hơn nhiều, gặp được nữ tử yêu thích cũng vắt óc tìm mưu kế theo đuổi, đại đa số nam nhân đều đối xử rất tốt với tức phụ của mình.



Cái địa phương này, thật sự giống một nơi thế ngoại đào nguyên.



Nói đến Phùng Tử Chiêm bên này, hắn lại đang kích động chạy đến trước cửa học viện Thánh Y gọi Mạc Tiểu Vân ra.



Lần này, sắc mặt Mạc Tiểu Vân cũng không còn khó coi như ngày hôm qua nữa , dù sao cũng mới ăn đồ của người ta, làm gì không biết xấu hổ xoay mặt không nhận người được.



Phùng Tử Chiêm vội vàng hỏi: "Ngày hôm qua, cơm chiên đó ngươi ăn chưa? Ăn ngon không?"



Mạc Tiểu Vân gật gật đầu, ấp úng hỏi: "Cái đó, cái cơm chiên đó ngươi mua ở đâu vậy ?"



Phùng Tử Chiêm ngây ngô cười, "Ta mua được ở một tiệm cơm mới khai trương trong thành, tiệm đó làm đồ ăn đặc biệt ngon, lần sau ta dẫn ngươi đi ăn. Nhưng mà hiện tại cách đợt nghỉ của ngươi cũng không ít ngày, ngươi đâu có ra ngoài được, ta tạm thời mỗi ngày mang cho ngươi đi."



"Không cần phiền toái như vậy, khi nào ta được nghỉ thì ta lại đi ăn." Mạc Tiểu Vân cự tuyệt nói.



"Không phiền đâu, cứ như vậy nha." Phùng Tử Chiêm đưa hộp đồ ăn trong tay cho nàng ta, "Hôm nay không chỉ mỗi có cơm chiên, còn có mì, đều ăn rất ngon, ngươi nếm thử đi."



Lý trí Mạc Tiểu Vân nói cho nàng ta biết là không nên nhận, nhưng con trùng thèm khống chế đại não và tay của nàng ta, nàng ta theo bản năng nhận lấy, khi phản ứng lại thì đã thấy khuôn mặt cười ngây ngô của Phùng Tử Chiêm rồi.



Bên tai Mạc Tiểu Vân đỏ ửng lên hẳn, đành phải lúng túng nói: "Cám, cám ơn."



"Không cần nói cảm ơn gì." Phùng Tử Chiêm trước giờ còn chưa từng có được sắc mặt tốt như vậy của người trong mộng, lúc này trong lòng nhạc nở hoa, "Ngươi đi vào ăn đi, ngày mai ta sẽ đưa đến cho ngươi nữa, ta đi a."



Mạc Tiểu Vân gật gật đầu.



Phùng Tử Chiêm xoay người, quay lưng lại với nàng nhưng trong lòng thầm lặng reo hò, bước chân kích động đi lên xe ngựa.



————



Bên này, tại tiệm cơm Thật Mỹ Vị, vì số người được nếm qua đều nhịn không được giới thiệu cho người bên cạnh, dẫn đến mỗi ngày người tới dùng cơm càng lúc càng nhiều, không chỉ mỗi những người ở gần đây tới ăn, còn có không ít người từ nơi xa chạy tới ăn .



Ngày hôm đó, một đại hán trung niên ăn xong mì lại ăn hết một chén cơm chiên xong, cũng không trả tiền rồi rời đi giống như những khách nhân khác, mà trực tiếp nhìn Dương Minh nói: "Đầu bếp của các ngươi có đây không? Ta muốn tìm nàng ta nói chuyện một chút."



Dương Minh hỏi: "Ta chính là đầu bếp, ngươi có chuyện gì?"



"Ngươi? Vắt mì này là ngươi làm ?" Đại hán nghi hoặc, "Sao ta có cảm giác là có người dạy ngươi nhỉ."



Dương Minh sửng sốt, "Làm sao ngươi biết?"

Đại hán lập tức hiểu được suy đoán của mình không sai, nói tiếp: "Ta có việc, ngươi gọi giùm ta người dạy ngươi làm vắt mì này tới đây đi."



Dương Minh nhìn hắn không giống như muốn gây chuyện, liền đi gọi Mễ Vị lên, Mễ Vị vừa nhìn thấy người này lập tức sửng sốt, nguyên nhân là vị đại hán này nàng có biết nha, đây chính là chủ quán mì mà mới ngày thứ nhất bọn họ tiến vào Cốc đã gặp phải, khi đó hai người còn so tài một lần, tất nhiên có ấn tượng.



Đại hán vừa nhìn thấy Mễ Vị liền nói: "Quả nhiên là ngươi! Ta nếm hương vị vắt mì này liền nghi ngờ chính là ngươi."



Mễ Vị: "Sao ngươi lại tới đây?" Đừng nói là lần trước cơn giận còn chưa tan, lại tới tìm phiền toái nha ?



Nhìn ra cảnh giác trong đôi mắt Mễ Vị, đại hán nói: "Đừng sợ đừng sợ, ta không phải đến kiếm chuyện đâu. Lần trước sau khi ngươi đi, ta đã muốn tìm ngươi, được tìm hỏi thăm khắp nơi cũng không biết được tin tức của ngươi, hôm nay vào tiệm cơm này, nghe nói hương vị đặc biệt tốt, ăn xong chén mì này mặt ta liền cảm thấy hương vị thật giống ngươi làm lần trước, trong lòng liền nghi ngờ chủ quán là ngươi, kết quả quả nhiên là ngươi, thật trời cho ta tìm được ngươi ở trong này mà ."



Mễ Vị: "Ngươi tìm ta làm gì?"



Đại hán không đáp lại, mà đột nhiên hai tay khép lại đặt trước ngực, hướng Mễ Vị khom người bái thật sâu, làm Mễ Vị sợ tới mức vội vàng lùi lại, "Ngươi làm cái gì vậy?"



Đại hán nói: "Ta tên Mộc Dịch, bình sinh thích nhất là làm đồ ăn, tự xưng là tay nghề cũng không tệ. Lần trước sau khi được thử qua tay nghề của bà chủ đây mới biết được so với ngài, ta còn kém xa lắc, tay nghề của ta vẫn còn phải học hỏi thêm rất nhiều. Cho nên ta liền muốn bái ngài làm thầy, sau này theo ngài học tập trù nghệ, kính xin ngài có thể nhận ta."



Mễ Vị sửng sốt, huynh muội Dương Minh Dương Di cũng sửng sốt.



"Bà chủ ngài nhận ta làm đồ đệ đi, về sau ta tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, ngài muốn ta đi Đông ta nhất quyết không đi Tây, bảo ta làm cái công việc bẩn thỉu gì cũng được, ta nửa câu oán hận cũng không có. Ta thật sự rất muốn theo ngài học trù nghệ."



"Được; ta đồng ý." Mễ Vị nở nụ cười.



"Ta sẽ... hả ?" Giờ thì đến phiên Mộc Dịch sửng sốt, hắn đã nghĩ là mình sẽ phải phí rất công phu rất lớn thậm chí phải thỉnh cầu cỡ một năm rưỡi mới có thể thành công, không nghĩ đến mới đề cập vậy mà liền được .



Mễ Vị lặp lại: "Ta đồng ý thu ngươi làm đồ đệ." Người này có một đam mê rất lớn đối với trù nghệ, không khác gì huynh muội Dương Minh Dương Di, người như vậy nàng nguyện ý dạy.



"Ha ha ha..." Xác định Mễ Vị nói thật, Mộc Dịch cao hứng cực kì , "Cám ơn bà chủ, a không, cám ơn sư phụ! Ta về sau sẽ nghiêm túc học tập. Đúng rồi, cần phải nộp phí bái sư bao nhiêu vậy ? Ta lập tức chạy về nhà lấy ngay." Tại Thánh Y Cốc này, tay nghề nhưng là thứ rất trân quý , muốn bái sư liền phải giúp sư phụ làm việc, còn phải nộp rất nhiều phí bái sư, phải hầu hạ sư phụ thật tốt, vậy mà còn không nhất định có thể làm cho sư phụ dốc túi dạy bảo, cho nên Mộc Dịch đã sớm chuẩn bị tinh thần rằng sẽ hao tổn phân nửa của cải của mình.



Mễ Vị khoát tay, "Phí bái sư thì không cần , bất quá về sau việc của tiệm cơm ngươi cũng phải chia sẻ làm, bao gồm chào hỏi khách nhân, rửa bát, quét rác, quét tước, vệ sinh này nọ."



"Không cần phí bái sư sao ?" Mộc Dịch quả thực mừng rỡ, hạnh phúc nhảy thẳng lên đại não, không nghĩ đến hắn tìm được một sư phụ tốt như vậy, đúng là đạp phải đại vận rồi. Thế là hắn liền muốn quỳ xuống dập đầu bái sư với Mễ Vị, Mễ Vị kịp thời ngăn lại, "Không cần để ý mấy cái lễ tiết đó, trong lòng biết rõ là được."



"Ai! Cám ơn sư phụ, về sau ta nhất định cố gắng học." Hốc mắt Mộc Dịch ửng đỏ.



Mễ Vị cười giới thiệu bọn Dương Minh cùng Dương Di cho hắn, "Bọn họ cũng là đồ đệ của ta, xem như sư huynh sư tỷ của ngươi , các ngươi về sau giúp đỡ nhau nhé."



Ba người lại chào hỏi lẫn nhau.



Mễ Vị lại hỏi: "Vậy quán mì ngươi thì phải làm sao?"



Mộc Dịch đạo: "Trước kia cảm thấy tay nghề của ta tốt; bây giờ mới biết thật đúng là nuốt không được. Ta làm sao không biết xấu hổ mà tiếp tục mở cửa buôn bán chứ, ta muốn học tay nghề cho tốt trước đã, chờ ta xuất sư xong lại mở tiệm bán mì tiếp."



"Cũng tốt." Mễ Vị nói: "Vậy về sau mỗi ngày buổi sáng giờ Tỵ ngươi đến đây, đợi đến sau khi quán bán cơm trưa xong, buổi chiều ta dạy cho các ngươi nấu ăn."



"Quá tốt!" Mộc Dịch cao hứng muốn chết, lập tức chạy về nhà đóng cửa quán mì, kích động nói chuyện với tức phụ hắn chuyện mình muốn đi học bếp.



Kết quả tức phụ hắn lấy khăn đội đầu ném cho hắn một phát, mắng , "Ngươi có phải bị điên rồi hay không ? Quán mì đang buôn bán tốt như vậy ngươi không làm , đi học cái trù nghệ gì chứ, tổn thất bao nhiêu tiền ngươi biết không !"



Mộc Dịch nói: "Ngươi đúng là suy nghĩ nông cạn, ta học trù nghệ tốt xong, có tay nghề giỏi vậy, về sau việc buôn bán sẽ càng tốt hơn, kiếm tiền không phải càng nhiều hơn sao ?"



"Bây giờ tay nghề của ngươi đã là đứng số một số hai trong phạm vi mấy dặm gần đây rồi , hiện tại việc buôn bán của chúng ta đã tốt lắm rồi, ngươi còn muốn tốt hơn đến mức nào nữa ? Trù nghệ ngươi học được có thể cao lên đến trời luôn chăng ? !"



"Hắc, có thể cao lên được nha !" Mộc Dịch nói: "Nếu chỉ cần học xong một nửa bản lĩnh của sư phụ ta, trù nghệ của ta đều có thể cao đến trời rồi!"



"Ngươi chỉ giỏi chém gió cho lắm đi! Bớt lừa dối ta." Tức phụ hắn căn bản không tin, chỉ cảm thấy đầu hắn nhất định bị lừa đá , "Dù sao ta không đồng ý ngươi làm như thế, ngươi mà như vậy, chúng ta được tổn thất bao nhiêu tiền ?! Ngươi không nghĩ cho ta cùng hài tử sao! Nếu ngươi cứ khư khư cố chấp, chúng ta liền hoà ly đi!"



Thấy nàng ta ngay cả chuyện hòa ly cũng lôi ra, Mộc Dịch không còn cách nào, đành phải dỗ nói: "Vậy ngày mai ngươi cùng ta đến chỗ sư phụ đi, ngươi tự mình nếm thử tay nghề sư phụ ta, lúc đó rồi lại nói, có được hay không?"



"Đi thì đi, ta cũng muốn nhìn xem cái tay nghề gì lại có thể làm ngươi u mê thành như vậy." Tức phụ Mộc Dịch lập tức đáp ứng, nàng ta cũng muốn đi xem cái dạng trù nghệ gì mà còn có thể lên đến trời đây!



Ngày thứ hai khi Mộc Dịch đi đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị liền dẫn tức phụ hắn theo , nhìn thấy Mễ Vị, hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, thật sự khó mà nói ra nguyên nhân chân chính, liền nói: "Sư phụ, à, có chuyện này, vợ ta đói bụng, có thể làm cho nàng ta một phần cơm chiên có được không ạ ?"



Mễ Vị đưa mắt nhìn tức phụ Mộc Dịch, liền thấy ánh mắt đề phòng và hoài nghi của nàng ta, trong lòng liền sáng tỏ. Nàng cũng không nói gì, tự mình xuống bếp đi làm một phần cơm chiên, không phải là loại cơm chiên trứng bình thường, mà là loại cơm chiên thập cẩm có bỏ thêm thịt băm, khoai tây xắt nhỏ, cà rốt xắc nhỏ. Vốn món cơm chiên đã trông rất ngon lành giờ lại trở nên càng thêm đẹp mắt, mùi thơm càng trực tiếp thăng cấp, ngay cả Dương Minh Dương Di Mộc Dịch đều trố mắt nhìn, theo bản năng nuốt nước miếng, "Sư phụ, cơm chiên này còn thơm hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện