Mễ Vị nhẹ giọng hỏi hắn: "Ngươi nói cho ta xem, lúc trước xảy ra chuyện gì được không? Vì sao ngươi bị hôn mê, ta thì tại sao bị như vậy."



Hiên Viên Tố ngẩn ra, từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, Mễ Vị chưa bao giờ hỏi hắn một câu về chuyện giữa hai người, hắn tất nhiên rõ ràng là nàng không muốn hỏi đến những chuyện cũ kia, không muốn quay lại mối quan hệ cũ. Trong lòng hắn làm sao không khổ sở vì thái độ của nàng, nhưng hắn không thể ép nàng, nàng không muốn hỏi, hắn sẽ không nói.



Nhưng hôm nay, nàng lại rốt cuộc hỏi tới.



Tay lớn của Hiên Viên Tố che mắt, đột nhiên trầm giọng nở nụ cười.



Mễ Vị khó hiểu, vươn một ngón tay ra nhẹ nhàng chọt chọt hắn một chút, "Ngươi cười cái gì? Không thể nói sao?"



Hiên Viên Tố giữ chặt ngón tay nàng, sau đó bao lấy toàn bộ bàn tay nho nhỏ của nàng trong bàn tay lớn ấm áp của mình, độ nóng hổi trong lòng bàn tay làm cho Mễ Vị giật mình một cái, theo bản năng muốn rút ra, nhưng hắn lại cầm rất chặt, không cho phép nàng lui một chút nào.



"Rốt cuộc không trốn tránh nữa ?"



Giọng nói trầm thấp của hắn lại vang lên bên tai, làm Mễ Vị trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói mình không phải là trốn tránh, chỉ là vẫn luôn dùng lý do mất trí nhớ để qua loa tắc trách, tự cho mình là thanh tỉnh, kết quả là lại phát hiện mình đúng thật sự mất trí nhớ , người không thanh tỉnh nhất chính là mình?



Nghĩ đến đây, Mễ Vị càng buồn bực , dùng chăn che chính mình lại, rầu rĩ nói: "Ngươi không nói thì thôi ."



"Nói, ta nói." Khoé miệng Hiên Viên Tố nhếch lên, kéo cái chăn từ trên đầu nàng xuống dưới, sau đó nói, "Sáu năm trước, ta đang chiến đấu trong một trận chiến ở biên cảnh, tuy rằng đại thắng, lại thân lại thụ trọng thương. Vì để tránh cho bị người thừa cơ đánh lén, một thân vệ giả trang ta trốn ở trong xe ngựa, mấy người Thanh Vũ bảo vệ trái phải, mà ta sớm một bước âm thầm rời đi. Nhưng trên đường đi, đúng lúc độc tố trong cơ thể ta phát tác, đang lúc ta yếu ớt nhất, thân vệ bên người lại đột nhiên làm phản xuống tay với ta, ta miễn cưỡng chiến một trận rồi một đường trốn vào trong Phụ Lãnh Sơn mới tính cắt đuôi được người đuổi giết sau nhưng, nhưng lại không còn sức lực chống đỡ, cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, lại phát hiện mình nằm trong một gian nhà gỗ trong núi, được một cô nương cứu."



Nói tới đây Hiên Viên Tố ngừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.



Mễ Vị: ...



Nàng cũng đã đoán được tám chín phần câu chuyện phát triển như thế nào, vị cô nương kia khẳng định chính là nàng .



Chỉ là, vì sao câu chuyện này lại giống như chuyện xưa thế, một vị cô nương cứu tướng quân gặp rủi ro, hai người ở trong núi lâu ngày sinh tình, nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ phải tách ra, cô nương mất trí nhớ, không nhận ra người mình từng yêu, thẳng đến sáu năm sau hai người mới gặp lại, mới rốt cuộc nhìn ra nhau.



Mỹ cứu anh hùng có , mất trí nhớ cũng có , cửu biệt trùng phùng cũng có ! Cho nên nói, chuyện xưa này, có phải hơi quá cẩu huyết rồi hay không? Giống như mấy đoạn cao trào trong tiểu thuyết này nọ ấy.



Nhìn Mễ Vị hết nhíu mày lại là nhe răng , Hiên Viên Tố nhịn không được gõ gõ cái trán của nàng, "Biểu cảm của nàng là đang nghĩ gì thế này?"



Mễ Vị nhịn xuống cảm giác rợn da gà trong lòng tiếp tục hỏi: "Vậy sau này thì sao?"



Hiên Viên Tố nhớ lại tình cảnh sau này, nội tâm vẫn  nhịn không được trào ra vài phần sát ý, bởi vì chuyện sau này xảy ra, khiến hắn cùng nàng chia lìa 5 năm, để nàng quên mất hắn, để nàng một mình mang thai sinh tử, cô độc phiêu linh.



Giọng nói của hắn không tự chủ được mà có chút khàn khàn , "Chúng ta ở cùng nhau trong núi một năm, thương thế của ta cũng tốt , mà nàng... nàng khi đó cũng đã mang cốt nhục của ta, khi ta đang định mang nàng về nhà ta thành thân, lại một lần nữa bị vây công, lúc ấy ta không bảo vệ tốt cho nàng, để nàng bị một người phe đối phương đả thương rồi rớt xuống sườn núi, đầu của nàng có lẽ là ngay lúc đó bị thương cho nên mới mất trí nhớ."



Hiên Viên Tố nói ra tuy đơn giản, mà tình huống lúc ấy lại là vạn phần hung hiểm. Khi đó, hắn bị gần ngàn cao thủ vây công, hắn mang theo Mễ Vị một nữ tử tay trói gà không chặt trực diện nghênh chiến, cho dù hắn có võ công cao cường đi nữa, lại cũng vì che chở Mễ Vị mà vướng tay vướng chân, khi hắn bị thương thật nặng thì để lọt một tên tìm được cơ hội tấn công Mễ Vị, tuy rằng cuối cùng những người đó đều chết dưới tay hắn, nhưng hắn cũng vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, cuối cùng được bọn người Thanh Vũ, Cận Kha tìm được rồi mang về kinh thành, nhưng thương thế thật sự quá nặng nên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.



Mà bọn người Thanh Vũ Cận Kha lúc ấy hoàn toàn không biết sự tồn tại của Mễ Vị, căn bản không đi tìm Mễ Vị đã bị lăn xuống sườn núi hôn mê bất tỉnh, lúc này mới xảy ra chuyện hai người 5 năm xa cách.



Mễ Vị bây giờ rốt cuộc hiểu được vì sao lúc trước nàng lại tỉnh lại trên sườn núi Phụ Lãnh Sơn, trên đầu còn có một vết thương to còn đang chảy máu, dưới thân cũng là một vết máu, lúc ấy nàng còn tưởng rằng là do nguyên chủ vô ý ngã xuống vách núi đi đời nha ma, lúc này mới để cho một cô hồn dã quỷ là nàng chiếm cứ khối thân thể này, nào nghĩ đến sự thật hoàn toàn không giống như nàng nghĩ chút nào.



Lúc ấy ngoại trừ trên đầu có máu, dưới thân nàng cũng chảy máu, máu theo đùi chảy suốt tới trên chân, bụng cũng co rút đau, nàng cảm giác không đúng lắm, nên cố gắng chịu đựng chậm rãi trèo lên trên, dựa vào nghị lực không muốn chết mà bò đi đến trước cửa lớn của miếu Quảng Hoa, được các tăng nhân trong chùa cứu.



Sau đó nàng mới biết được trong bụng của nàng vậy mà có một đứa trẻ, lúc ấy hài tử sắp không giữ được, may mắn y thuật của trụ trì đại sư cao minh mới cuối cùng giữ được cục thịt kia trong bụng của nàng, cũng chính là Mễ Tiểu Bảo.



Tuy rằng câu chuyện phát triển làm nàng cảm thấy có chút giống chuyện xưa trong mấy thoại bản, nhưng thật sự sau khi nghe xong miêu tả của hắn, trong lòng nàng vẫn không thể ngăn được một cảm giác xót xa đau lòng chợt xông lên, 5 năm chia lìa, chuyện nàng mất trí nhớ, người một nhà thất lạc nhau đã chân chân thực thực xảy ra, không phải một câu liền có thể nói hết được.



Nếu lúc trước nàng không gặp được trụ trì đại sư, không có bảo vệ được hài tử trong bụng, nếu nàng không có mang Mễ Tiểu Bảo đến kinh thành tìm cha ruột, nếu đến nay Hiên Viên Tố còn nằm ở trên giường chưa tỉnh lại, chỉ cần một trong những khả năng đó phát sinh, như vậy người  một nhà bọn họ liền cả đời đều sẽ không gặp lại nhau.



Nếu chuyện năm năm trước không có phát sinh, bọn họ hiện tại hẳn đã sống hạnh phúc mỹ mãn cùng nhau rồi.



Mễ Vị nhịn không được hít hít mũi, lại kéo chăn lên che đầu mình, nàng phải cần thời gian tiêu hóa cái mớ tin tức chấn động này, thực sự không thể nào tưởng tượng ra nổi.



Hiên Viên Tố cách một lớp chăn nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, "Mau ra đây, trong đó khó chịu đó."



"Ta không ra." Mễ Vị trong chăn buồn buồn nói: "Ngươi trở về đi, đêm giao thừa không ở nhà thì giống cái gì chứ, tất cả mọi người còn đang chờ ngươi kìa."



Hiên Viên Tố lại hỏi: "Nàng chưa ăn gì có phải không?"



Mễ Vị lúc này mới nhớ tới mình đã hai bữa chưa ăn ; lúc nãy cũng không có cảm giác được đói, nhưng không biết sao hắn nói như vậy thì bụng của nàng lập tức liền đói, nhưng giờ phút này bên ngoài trời đã tối mịt , nàng lại lười đứng lên nấu ăn , thôi đợi sáng mai rồi ăn luôn.



Cho nên Mễ Vị nói dối: "Ta ăn rồi, ta không đói, bây giờ ta chuẩn bị ngủ ."



Hiên Viên Tố không nói lời nào, đứng dậy đi ra ngoài.



Mễ Vị cho rằng hắn về nhà , nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu lặng lẽ tiêu hóa chuyện này, cũng buộc mình tiếp thu cái sự việc rất không thể tưởng tượng này, nhưng còn không đợi nàng tiêu hóa  toàn bộ xong, đột nhiên một luồng tiếng bước chân liền đến gần.



Mễ Vị giật mình, kéo chăn ra vừa thấy, Hiên Viên Tố vừa mới rời đi lại trở về , trong tay còn bưng một chén mì.



"Đứng lên ăn mì đi rồi ngủ tiếp." Hiên Viên Tố ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng đũa gắp mì lên thổi thổi, chờ mì không nóng như vậy nữa mới đưa đến bên miệng nàng.



Mễ Vị lúc này mới hoàn hồn từ trong ngu ngơ , nhìn nhìn mì của hắn, không thể tin được hỏi: "Ngươi làm ?" Hiện tại bên ngoài chắc chắn không còn ai bán mì, hơn nữa nhìn vắt mì này, thật không giống như của người biết làm mì làm ra.



Hiên Viên Tố tuyệt đối không cảm thấy áy náy vì bát mì xấu xí này, ngược lại nhướn mày, "Bằng không thì đâu ra?"



Không nghĩ đến hắn vậy mà cũng xuống bếp, tuy rằng chỉ làm mì, bề ngoài lại nhìn không quá tốt; nhưng nam tử ở thời đại này bước chân vào nhà bếp đã rất đáng gờm rồi, huống chi thân phận của hắn cũng không phải nam nhân bình thường.



Nhưng mà tại sao hắn lại biết làm mì?



Như biết đưỡ nghi hoặc trong lòng nàng, Hiên Viên Tố thản nhiên nói: "Đây là nàng dạy ta."



"Ta?" Mễ Vị không thể tin chỉ chỉ mình, "Ta dạy cho ngươi nấu nướng ?" Một người như hắn nhìn thế nào cũng không giống như là người có thể xuống bếp, nàng vì sao lại lẩn quẩn trong lòng đi dạy hắn?



Hiên Viên Tố khẽ cười một tiếng, "Bởi vì ta kêu nhũ danh của nàng, nàng tức giận, cho nên bắt ta làm được một bữa cơm nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta, ta học mấy ngày mới học được ."



Mễ Vị: ... Nàng khi đó lớn lối như vậy sao ? Còn dám giày vò hắn như thế ?



Bất quá, học mấy ngày mà lại học ra thứ gì thế này ?



Thấy trong mắt Mễ Vị đều là ghét bỏ, Hiên Viên Tố hừ nhẹ một tiếng, đưa đũa đến bên miệng nàng, ra lệnh: "Mở miệng!"



Mễ Vị nhìn nhìn mì bên miệng, vẫn không mở miệng, tuy rằng hiện tại nàng xác định mình và hắn thật sự có gì đó với nhau, hơn nữa cũng đã giải bày với nhau rồi, nhưng dù sao không có ký ức của một năm kia, không có khả năng đột nhiên liền tiếp thu được phần quan hệ thân mật này, mấy chuyện đút ăn này thật sự vẫn có chút ngượng ngùng.



Nàng đưa tay lên, "Tự ta ăn."



Hiên Viên Tố cũng không nói gì, giao chiếc đũa cùng cái bát cho nàng.



Mễ Vị cố gắng bỏ qua bề ngoài vô cùng thê thảm kia, gắp lên một đũa mì đưa vào miệng, lập tức, một cảm giác nham nhám, bở bở cùng mặn chát chợt xông vào trong khoang miệng, thiếu chút nữa làm nàng phun ra, nhưng dây là người ta tân tân khổ khổ làm cho mình , phun ra thì thật không tốt; nàng vẫn cố gắng nuốt xuống. Chẳng qua nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra.

Nhìn dáng vẻ nàng nước mắt rưng rưng, Hiên Viên Tố hỏi: "Có phải quá nóng hay không ?"



Mễ Vị lắc đầu, "Ngươi không nếm thử sao ?"



"Không." Hiên Viên Tố nhìn mì, "Có phải ăn không ngon hay không ?"



Mễ Vị nghĩ thầm đâu chỉ là ăn không ngon a, quả thực là ăn xong muốn chết luôn .



Nàng lại nhịn không được hỏi: "Khi đó ngươi làm mì xong, ta có tha thứ cho ngươi không?" Trình độ như vậy hẳn là càng tức giận rồi.



Nào ngờ Hiên Viên Tố lại gật đầu.



Mễ Vị thầm"Sách" một tiếng, xem ra trước đây nàng đối với hắn đúng thật là chân ái , thậm chí ngay cả mì như vậy cũng tha thứ được.



Nhìn mấy sợi mì ở trong bát, Mễ Vị do dự một hồi xem có nên ăn tiếp hay không, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm tiếp tục ăn vào, thôi được rồi, lúc này thôi, cứ nhịn một chút đi, lần sau chắc chắn không để cho hắn xuống bếp làm bất cứ thứ gì, không thì chết người thật chứ không chơi.



Đợi đến khi rốt cuộc cũng nuốt xong hết một bát mì, Mễ Vị thở dài ra một hơi, cảm giác mình vẫn còn sống đúng là may mắn.



Trước kia nàng cảm thấy việc làm đồ ăn cho ngon thật sự không dễ dàng, hiện tại lại cảm thấy có thể làm đồ ăn thành dở như vậy lại càng không dễ dàng đâu.



Hiên Viên Tố lấy bát đũa đi, sau đó đắp chăn lại lần nữa cho nàng; lúc này mới nói: "Ngủ đi, chờ nàng ngủ ta liền đi."



Hắn giờ phút này thật sự quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức Mễ Vị đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhìn nhìn dấu bàn tay năm ngón trên mặt hắn bị nàng đánh cho sưng đỏ, đột nhiên có chút băn khoăn.



Hôm nay là sinh nhật hắn, nàng không có gì tặng cho hắn còn chưa nói, ngược lại còn phải bắt hắn làm mì cho mình ăn , cuối cùng còn để hắn phải ôm dấu năm ngón tay của mình về nhà, không biết bị người nhà của hắn còn có bọn thuộc hạ nhìn thấy thì sẽ là phản ứng gì.



"Ngươi đợi đã." Mễ Vị từ trên giường đứng lên, đi đến ngăn tủ, tìm ra một hộp thuốc mỡ đến đưa cho hắn, không được tự nhiên nói: "Ngươi bôi lên mặt đi."



Hiên Viên Tố sờ sờ mặt mình, đột nhiên ngoắc khóe miệng, không nhận thuốc mỡ, mà chỉ nói: "Nàng bôi cho ta đi, ta nhìn không thấy."



Mễ Vị cảm thấy người này đúng là được đà lấn tới, dứt khoát nhét thuốc mỡ vào trong lòng hắn, "Tự ngươi bôi đi! Không bôi thì thôi, dù sao bị bọn thuộc hạ ngươi nhìn thấy, người mất mặt cũng không phải ta."



Hiên Viên Tố gật gật đầu, vậy mà nói: "Vậy thì không bôi, chờ hai ngày nữa là nó tan thôi."



Mễ Vị chán nản, dùng sức trừng hắn, kết quả phát hiện hắn thật sự không định bôi thuốc, thật sự  không để ý đỉnh vác cái mặt vừa sưng đỏ vừa hiện lên dấu năm ngón tay về cho người khác nhìn, lập tức khong còn biện pháp nào với hắn, do dự một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, mở nắp hộp ra, lấy ngón tay quẹt một chút thuốc mỡ bôi lên gương mặt hắn.



Hiên Viên Tố trong mắt có là ý cười.



Không nhìn nổi hắn đắc ý như thế, Mễ Vị dứt khoát chọt một cái mạnh vào trên vết thương của hắn, "Lần sau ngươi còn dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ đánh sưng luôn cả mặt bên kia của ngươi, để ngươi sưng thành đầu heo! Sau đó để mấy đám thuộc hạ kia của ngươi đều nhìn thấy cái mặt đầu heo đó, cười chết ngươi."



Tuy rằng nàng nói độc ác, nhưng Hiên Viên Tố lại nhạy cảm cảm giác được thái độ của nàng đối với tự mình đã thả lỏng , bớt đi phòng bị và giữ kẽ, thân cận và tiếp nhận hơn, chuyện này với hắn mà nói quả thực là kinh hỉ, cho nên rất vui vẻ gật đầu, "Được; lần sau ta còn bắt nạt nàng, ngươi cứ đánh ta thành đầu heo đi."



Mặt Mễ Vị có chút nóng lên, dứt khoát không để ý tới hắn, mặt không đổi sắc bôi thuốc cho hắn; đậy nắp đậy lại, không được tự nhiên nói: " Được rồi , ngươi có thể đi ."



Cho dù Hiên Viên Tố rất không muốn đi, nhưng cũng biết mình phải có chừng có mực, cho nên lần này không nói bao nhiêu, chờ nàng nằm xuống liền đi thật.



Mễ Vị đứng dậy khóa cửa xong; lúc này mới thở phào một hơi mà nằm xuống. Nghĩ lại sự tình hôm nay, trong lúc nhất thời cảm khái vạn phần, nàng trước giờ vẫn cho rằng người cùng Hiên Viên Tố tương luyến là nguyên chủ, hết thảy đều không có quan hệ gì với nàng, cho nên vẫn luôn kháng cự thân cận với Hiên Viên Tố, cho dù mình đối với hắn có thiện cảm không bình thường nhưng cũng khống chế được, kiên quyết phân rõ giới hạn giữa hai người, nhưng hiện tại biết được căn bản là không tồn tại cái gì gọi là nguyên chủ, những quá khứ kia đều là do chính nàng tự mình trải qua, nói thật, cảm giác trong lòng nàng đối với Hiên Viên Tố lập tức liền thay đổi.



Trước đây cảm thấy hắn là nam nhân của nữ nhân khác, đồ của người ta tất nhiên không thể đụng vào, hiện tại biết là nam nhân của mình rồi, vậy thì liền không cần thiết tuân thủ cái giới hạn gì, cũng không cần lại tử thủ trái tim đã lung lay của mình, cho nên về sau nàng sẽ không cần cố ý cự tuyệt Hiên Viên Tố tới gần, thuận theo tự nhiên mà ở chung với nhau, nếu có thể khôi phục trí nhớ trước kia là tốt nhất, nếu nếu khôi phục không được cũng không sao, lại một lần nữa bồi dưỡng ra là tốt rồi.



Đã nghĩ xong về sau nên đối mặt với Hiên Viên Tố như thế nào, Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, cảm giác như người đều được thoải mái thả lỏng, tâm tình vô cùng tốt, mang theo ý cười tiến vào mộng đẹp.



————



Ngày thứ hai, Mễ Vị ngủ thẳng giấc đến khi tự nhiên tỉnh, nghĩ đến trong nhà chỉ có một mình mình, cũng không có chuyện gì cần làm gì, dứt khoát không vội vã ngồi dậy, cầm lấy thoại bản ở một bên xem chút, xem đến khi đói bụng rồi mới không thể không đứng lên, định làm chút sủi cảo ăn.



Nào biết vừa mở cửa liền phát hiện ra ở bên ngoài có một người đang đứng trước cửa, không phải Hiên Viên Tố thì là ai.



Mễ Vị sửng sốt, "Chàng đến khi nào vậy ?"



"Thức rồi ?" Hiên Viên Tố không nói mình đến đây lúc nào, trên thực tế hắn trời chưa sáng đã đến , hoặc là nói tối qua hắn căn bản không ngủ được, chỉ cần vừa nghĩ đến nàng không còn bài xích mình, bắt đầu tiếp nhận mình, tim của hắn liền không yên tĩnh nổi. Thật vất vả chờ ở trên giường đợi đến khi gà trống gây, căn dặn thuộc hạ một tiếng liền

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện