Thật ra, ban đầu Lạc Xuyên không muốn cho Lệnh Hồ Sở cùng đi.
Lý do thứ nhất, là hắn vốn không thích nợ ân tình của người khác. Hắn cho rằng mối quan hệ giữa mình và
Lệnh Hồ Sở giống như tri kỷ, nếu dính dáng đến lợi ích thì sau này sẽ khó mà thoải mái với nhau.
Lý do thứ hai, Lệnh Hồ Sở tuy vẻ ngoài tùy hứng, nhưng thực ra rất có nguyên tắc. Âm Dư Hành là người
chuyên tu sửa phong thủy tự nhiên, vốn sống tiêu dao không màng danh lợi. Giờ lại bảo người ta đi trộm
mộ thì thật không phải.
Lý do thứ ba, Lạc Xuyên vốn chỉ là kẻ sống dựa vào bữa cơm nhân gian, đây là lần đầu xuống mộ, kiểu gì
cũng có nguy hiểm. Hắn không có lý do gì để kéo Lệnh Hồ Sở đi liều mạng theo mình.
Nhưng Lệnh Hồ Sở lại nói: “Con người sống một đời, vui vẻ là trên hết. Đừng lằng nhằng mấy cái thứ thứ
nhất, thứ hai, cuối cùng gì đó. Mọi chuyện chỉ cần bốn chữ ‘ta thích là được’.”
Đã nói vậy rồi thì Lạc Xuyên cũng không đôi co nữa, lên xe đi đón Đổng Đại Minh.
Tới trước khu chung cư, đợi một hồi lâu mới thấy ông ta tay quấn băng gạc, lưng đeo túi lưới to tổ bố bước
ra.
“Xuyên ca, cậu xem đống dụng cụ tôi chuẩn bị nè!”
Lạc Xuyên mở túi ra nhìn thử, trời ạ: xẻng quân dụng, đèn pin siêu sáng, nến, dây thừng, bình nước, lương
khô, thêm cả hai con dao rựa to tướng.
“Ông tính đi cướp ngôi đầu bảng ở Đồng La Loan với Trần Hạo Nam à? Mang lắm đồ thế làm gì? Thêm
bình thuốc diệt côn trùng với trái lựu đạn nữa là bằng ba nghìn chiêu đoạt mạng của Da Vinci rồi đó.”
“Tôi thấy trong phim người ta toàn làm vậy mà. Ban đầu còn định mua cái xẻng Lạc Dương nữa, nhưng
nghĩ lại, trên mộ đã có khe nứt thì chắc cũng chẳng cần! Nè, nhìn cái này xem là gì?”
Đổng Đại Minh lại móc ra từ trong áo hai thứ đen sì sì, bốc mùi mốc meo, giống như xác chuột khô.
“Thứ quỷ quái gì đây? Thối quá!”
“Chân lừa đen đó! Pháp khí hộ thân cuối cùng của Mô Kim Hiệu Úy. Nếu gặp cương thi, dùng cái này nhét
vào miệng nó!”
Lạc Xuyên cạn lời.
“Khoan đã, ông thật sự nghĩ tôi dẫn ông đi trộm mộ à? Nói rõ cho ông biết nha, Đại Minh Bạch, chuyến này
mình đi chỉ để lấy cái gương đồng thôi, lấy được là đi liền, cấm ông có mơ tưởng mấy thứ khác.”
Nói là mắng, nhưng Lạc Xuyên cũng nhận ra, mớ đồ mà Đại Minh Bạch chuẩn bị, ngoài đống lương khô ra
thì có một món cũng đáng giá: một con dao găm giấu tay.
Dao găm làm bằng sắt rèn, có dây da cừu buộc, dài chừng hai tấc, cong hình lưỡi liềm, một mặt có rãnh
thoát máu, dùng để giết người hoặc mổ thú. Mặt kia có hoa văn da rắn, rãnh sâu, chắc để nhét chu sa và
hùng hoàng, đối phó tà ma. Dao này có vẻ đã lâu đời, tay nghề cũng không tệ, chủ nhân đầu tiên hẳn là
người quyền quý.
“Thế nào, thích chứ? Tôi mua tặng cậu đấy!”
Đổng Đại Minh vừa lấy lòng vừa cảm khái: “Lần này nhờ có cậu giúp, tôi nghĩ đưa tiền cậu cũng không lấy,
nên mua con dao găm của võ tướng thời Thanh này, chắc hợp cậu.”
Đổng Đại Minh đúng là không giỏi tính toán, nhưng EQ nịnh nọt thì khỏi bàn.
Lạc Xuyên cũng không khách sáo, kéo tay áo định đeo con dao găm vào.
Ai ngờ vừa giơ tay lên, hắn bất ngờ phát hiện: sợi chỉ đỏ trên tay đã mấy hôm không để ý tới, dường như đã
rút ngắn lại một chút.
Hắn vội đo lại, quả nhiên không sai: sợi chỉ đỏ vốn mấy hôm trước đột ngột dài ra, nay lại rút về gần như vị
trí ban đầu.
Đúng là một niềm vui bất ngờ.
Tuy vẫn chưa hiểu vì sao lại thế, nhưng ít nhất điều này chứng minh một điều: ông trời hiện tại vẫn chưa
định thu mạng hắn.
“Cái sợi chỉ đỏ kia là gì vậy?” Lệnh Hồ Sở nhìn như đang ngủ, nhưng lại hé mắt, tò mò hỏi.
Vu Tầm Phong từng dặn: không được dễ dàng cho người khác thấy sợi chỉ đỏ. Vừa rồi Lạc Xuyên vì quá
kích động, quên mất bên cạnh còn có người.
Nhưng nghĩ lại, hắn và Lệnh Hồ Sở cũng chỉ là khách qua đường, có biết cũng chẳng sao.
Vì vậy, hắn liền kể sơ qua về sợi chỉ đỏ.
Nhưng chuyện liên quan đến mười hai món âm vật thì hắn không nói.
Dù sao, chuyện này còn dính tới đinh quan đinh, sợ Lệnh Hồ Sở nghi ngờ thêm.
Không ngờ, Lệnh Hồ Sở chẳng mấy hứng thú với sợi chỉ đỏ, ngược lại còn cười: “Anh không thật sự tin
mình hồi bé bị người ta nhét vào bao tải rồi bỏ trước tiệm cầm đồ chứ?”
“Sao lại không tin? Sư phụ tôi nói mà!”
Lạc Xuyên ngoài miệng là thế, nhưng trong lòng thì đã lung lay từ lâu.
Hồi nhỏ thì còn tin, nhưng từ lúc biết suy nghĩ, hơn chục tuổi là hắn không tin nữa. Vì lời sư phụ có một lỗ
hổng chí mạng, đó là: câu chú liên quan đến mười hai món âm vật là xuất hiện trong giấc mơ của hắn, sư
phụ không thể nào vào được giấc mơ, vậy thì làm sao ông ấy lại biết thứ đó có thể giải được sợi chỉ đỏ trên
tay hắn? Nhưng Lạc Xuyên chưa bao giờ nghi ngờ lời sư phụ nói, bởi vì sư phụ nuôi lớn hắn không dễ dàng gì. Hắn
không muốn để sư phụ cảm thấy mình lớn rồi, cứng cáp rồi, bắt đầu muốn đi tìm cha mẹ ruột.
“Rất đơn giản thôi, thái độ của sư phụ anh đối với anh, đã vượt xa phạm vi quan hệ thầy trò. Theo tôi thấy,
ông ta hẳn là người hầu của anh.”
“Tại sao lại nói như vậy? Sư phụ tôi rất nghiêm khắc với tôi mà, hơn nữa, tôi cũng rất tôn kính ông ấy. Quan
hệ chủ tớ mà như thế sao?”
Lệnh Hồ Sở cười nói: “He he, lý do rất đơn giản, bởi vì thiếu gia đây từng có thời oai phong.”
Qua cuộc trò chuyện dọc đường, Lạc Xuyên mới biết cuộc sống trước đây của Lệnh Hồ Sở cũng đầy sóng
gió. Khi gã sinh ra thì cha đã không còn, sống cùng mẹ ở Tế Châu, trong nhà có hơn chục người hầu.
Một buổi sáng nọ, trước cửa nhà bỗng nhiên xuất hiện một con rối gỗ. Gã ta vui vẻ định chạy ra lấy thì mẹ
như phát điên lao đến, vội vàng ném gã cho quản gia. Đúng lúc đó, con rối gỗ bỗng động đậy, nhào lên
người mẹ và cắn thẳng vào cổ bà. Mẹ gã quay đầu nhìn Lệnh Hồ Sở một cái, hét với quản gia một tiếng:
“Chạy mau!”, rồi cùng con rối vật lộn, lăn ra khỏi cổng.
Quản gia và bà vú dường như cũng biết con rối đó kinh khủng thế nào, bèn dẫn gã và đám người hầu chạy
thoát qua cửa sau.
Hôm sau, khi lén quay về thì biết mẹ đã chết, thi thể bị cắn rách nát.
Sau đó, quản gia và bà vú mang theo gã chạy trốn khắp nơi. Khi trú ngụ ở Đăng Châu thì lại bị kẻ thù tìm
tới, toàn bộ gia nhân bị giết sạch, chỉ còn lại quản gia và bà vú cõng cậu chạy đến Tế Châu. Cuối cùng mới
ổn định được cuộc sống, đổi tên họ sống ẩn, quản gia dạy võ, bà vú dạy phong thủy, nghe nói đều là những
việc cha gã sắp đặt từ trước khi mất. Cho đến vài năm trước, cả quản gia và bà vú đều qua đời, gã mới bắt
đầu phiêu bạt khắp nơi.
“Quản gia và bà vú đối với tôi như cha mẹ tái sinh. Họ dạy tôi rất nghiêm khắc, nhưng chỉ cần hoàn thành
việc học là lập tức quay lại vai trò người hầu. Dù tôi nói gì, họ cũng không thay đổi, bảo đó là quy tắc. Thái
độ của họ đối với tôi, giống hệt sư phụ của anh đối với anh. Nên tôi đoán, sư phụ anh chắc chắn biết thân
thế của anh. Rất có thể, ông ấy từng là người hầu trong nhà anh.”
Lạc Xuyên không lên tiếng.
Nhưng lời của Lệnh Hồ Sở, cùng chuyện của A Bảo gần đây, quả thực khiến hắn rung động.
Giống như A Bảo dù vất vả thế nào cũng muốn quay về nhìn lại một lần, ai lại có thể hoàn toàn không quan
tâm đến thân thế và quá khứ của mình cơ chứ?
Ba người lái xe hơn bốn tiếng, gần đến hoàng hôn thì đến được Lộc Trục Câu.
Nhưng họ chưa đến ngay ngọn núi mà Lệnh Hồ Sở nói.
Người đông tai mắt, đến sớm quá sẽ gây chú ý.
Họ dừng xe ven đường, ăn uống no nê rồi đợi trời tối mới âm thầm tiếp cận.
Lộc Trục Câu là một khe sâu thuộc dãy núi Yên Sơn kéo dài, hai bên là những đồi núi nhấp nhô bị nước xói
mòn, tạo thành vô số hẻm sâu và sườn dốc thoai thoải, vì thế hình thành nhiều ngôi mộ có phong thủy khá
tốt.
Lệnh Hồ Sở vừa gặm gà quay vừa chỉ tay về một ngọn núi xa xa, bảo Lạc Xuyên rằng đó chính là nơi cần
đến.
Lạc Xuyên nhìn hồi lâu, vừa gặm xương gà vừa chậm rãi nói: “Hai người nói xem, ngọn núi kia có giống đầu
một người phụ nữ không?”
“Thật sự giống đấy!”
Đổng Đại Minh nhấp một ngụm rượu, nuốt miếng hậu môn gà rồi nói: “Cậu xem kìa, vách đá kia giống như
khuôn mặt trắng nõn của một người đàn bà, hai bên rừng cây là mái tóc, còn dãy núi đen phía sau trông
như thân rắn, chỉ có chỗ cổ bị đào khoét, trông như bị chặt đứt vậy…”
Lệnh Hồ Sở lẩm bẩm: “Lần trước tôi không nhìn từ góc độ này, nếu nói vậy thì đây đúng là một ngọn núi bị
chặt đầu…”
“Chặt đầu? Có ý nghĩa gì sao?”
“Núi chặt đầu, phong tỏa địa khí, quan tài chôn trong đó sẽ hung ác và lệ khí nặng. Thường thì người ta sẽ
chôn phụ nữ tự tử ở những nơi như vậy. Cộng thêm thế cô độc, mộ biệt lập trên núi, hay là… thôi đi, đừng
vào nữa. Hay là đến Yến Thành thử vận may xem, biết đâu mua được kính Đường?”