Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
__________
Mộc Tử Dịch không bị anh đánh lạc hướng, cậu kiên trì hỏi: “Đến cùng thì anh bị thương thế nào?”
Biết rõ không tránh được nên Cố Cảnh chỉ có thể hàm hồ nói: “Linh hồn bị thương nhẹ, nhưng không sao cả, vấn đề không lớn.”
“Thật không?”
“Thật.”
Mộc Tử Dịch nửa tin nửa ngờ, cậu đang định hỏi lại thì nghe được một tiếng ho nhẹ.
Mộc Tử Dịch nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì mới phát hiện hóa ra trong điện còn có người ngoài, à không, là quỷ ngoài.
Lúc này, Diêm Vương đại nhân đương nhiệm – cũng là đồ đệ của Cố Cảnh – đang khoanh tay đứng ở một bên bậc thang dưới, phía sau còn đứng một loạt ma quỷ. Trong số những ma quỷ này có chừng mười vị quần áo không giống nhau, nhưng trên người đều đeo một miếng thẻ gỗ màu đen kiểu dáng giống nhau. Đám ma quỷ còn lại là âm binh mặc trang phục thống nhất.
Mộc Tử Dịch nhìn thấy Dương Thành đứng ở phía cuối đội ngũ đằng sau Diêm Vương nên lập tức thoải mái phất tay với cậu ta. Dương Thành nhìn cậu nhe răng cười, vẫn cứ ngốc nghếch như trước.
Diêm Vương thấy thì nghĩ là cậu đang chào mình nên lập tức không có ánh mắt mà sán vào nịnh nọt cười: “Đồ nhi bái kiến sư… phu.”
Mộc Tử Dịch ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không dám nhận.”
Trong lòng cậu đang oán trách, nếu không phải tên Diêm Vương chó má này mời Cố Cảnh về Địa phủ thì có lẽ Cố Cảnh đã không bị cuốn vào những chuyện nhảm nhí này.
Lúc trước cậu hoàn toàn chìm đắm trong tình cảnh tận mắt thấy Cố Cảnh chết thảm, lúc này cậu thấy Cố Cảnh có vẻ như không bị thương quá nghiêm trọng nên cậu cũng là tỉnh táo lại nhiều.
Một khi con người tỉnh táo lại, chỉ số thông minh login thì sẽ dễ dàng nghĩ nhiều hơn. Nghĩ một cách đơn giản thì việc này chỉ là một vị cao tầng bên trong Địa phủ mượn ác quỷ gây chuyện nhằm mục đích nắm giữ quyền lực Địa phủ.
Ở Địa phủ, Cố Cảnh có quyền lên tiếng cao nhất nên lúc này bị Diêm Vương mời về Địa phủ tọa trấn. Nếu muốn khống chế quyền lực dưới Địa phủ thì nhất định phải hạ bệ được Cố Cảnh. Nhưng mấy ngàn năm trước Cố Cảnh có thể trấn áp sự nổi loạn của Thập Điện Diêm Vương, hóa mười làm một thì chắc chắn là khả năng không thể dễ dàng thăm dò ra được.
Mộc Tử Dịch là bạn đời của Cố Cảnh nên những người kia sẽ nghĩ tới việc lợi dụng ác quỷ làm hại cậu, gián tiếp khống chế hoặc tổn thương Cố Cảnh cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là họ không ngờ ác quỷ lại mất kiểm soát muốn giết chết Mộc Tử Dịch, họ càng không ngờ chuyện Cố Cảnh sẽ chia một phần hồn phách ra để điều khiển thể xác của người sống đỡ cho cậu một đòn.
Nếu là tình huống như thế thì đương nhiên là Mộc Tử Dịch thấy ngứa mắt với Diêm Vương, người đã mời Cố Cảnh về Địa phủ và khiến anh bị liên lụy vào việc này.
Đương nhiên, còn có một tình huống càng tệ hơn: kẻ điều khiển hết thảy sau lưng chính là bản thân Diêm Vương. Nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng, phần lớn các quan chức cao tầng trong Địa phủ đều là do một tay Cố Cảnh đề bạt, trong đó tất nhiên là có người không phục Diêm Vương. Trừ phi là linh hồn của Cố Cảnh tiêu tán, bằng không Diêm Vương muốn hoàn toàn kiểm soát quyền lực dưới Địa phủ cũng không phải là chuyện dễ.
Nghĩ như thế, Diêm Vương mời Cố Cảnh vào Địa phủ cũng có thể là vì muốn mai phục anh, nếu như chuyện ác quỷ linh tinh gì đó đều là một mình Diêm Vương tự biên tự diễn, như vậy…
Mộc Tử Dịch nghĩ đến chuyện này thì ánh mắt nhìn Diêm Vương cũng càng ngày càng không tốt.
Mà Diêm Vương không biết là chột dạ vì chuyện gì mà dưới ánh mắt sắc lẻm của sư nương thì đầu càng ngày càng cúi thấp xuống. Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn cường tráng mà giờ phút này lại giống như đứa nhóc nghịch ngợm làm sai chuyện sợ bị bố mẹ trách phạt vậy, đáng thương cực kì.
Cố Cảnh bất đắc dĩ kéo tay Mộc Tử Dịch lại rồi thấp giọng nói: “Chuyện này không liên quan tới hắn ta.”
Mộc Tử Dịch lườm anh một cái rồi cười toe toét ngồi xuống trên viền bàn đá trước mặt hỏi: “Vậy anh nói thử xem, chuyện này liên quan tới ai?”
“Việc này, nói ra thì rất dài…”
“Vậy thì nói ngắn gọn thôi!” Mộc Tử Dịch tức giận nói: “Có thế nào thì em cũng phải biết là ai gài bẫy anh và em chứ, bằng không nhỡ lúc nào đấy anh mắc mưu của người ta thì em phải tìm ai báo thù cũng không biết! Đến lúc đó thật thì em chỉ có thể giết sạch toàn bộ quỷ hoặc người có hiềm nghi mà thôi.”
Lúc nói đến chữ “giết” thì sát khí trên người Mộc Tử Dịch lần thứ hai mất kiểm soát tỏa ra, băng sương bắt đầu chậm rãi lan tràn từ nơi cậu tiếp xúc với bàn đá ra bốn phía.
Cố Cảnh nhìn vào cặp mắt màu máu chứa đầy sát ý của cậu mà chỉ cảm thấy người trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trong lòng anh vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy đau lòng, anh biết nhất định là do mình “chết” trước mặt Tử Dịch nên mới làm cho cậu sinh ra đầy người sát khí, tính tình cũng bị sát khí ảnh hưởng nên trở nên dễ cáu giận hơn rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra xoa tóc Mộc Tử Dịch rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi…”
Anh dừng lại một chút rồi nắm tay Mộc Tử Dịch đi xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Tôi đưa em tới chỗ ở của tôi trước đã rồi sẽ nói tỉ mỉ với em sau.”
Mộc Tử Dịch kéo tay anh, lạnh lùng nói: “Vậy anh biết là ai hại mình đúng không? Không thể nói cho em biết trước sao, em muốn chém hắn.”
Cố Cảnh vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói: “Là Quý Tu, tôi đã sai người đi bắt hắn rồi. Hắn chắc hẳn còn đang ở trong Địa phủ, bây giờ toàn bộ âm binh dưới Địa phủ đều đã được điều động rồi, hắn ta không trốn lâu được đâu.”
“Được, vậy chúng ta chờ ở đây luôn đi!” Mộc Tử Dịch nói xong thì định quay trở lại ngồi đợi bên bàn thật. Cậu cứ cảm thấy không chém con quỷ làm vợ mình bị thương kia tám đao mười đao thì trong lòng vĩnh viễn có có một ngọn lửa giận dữ, không ra được không tản được làm cậu vừa bực bội vừa khó chịu.
Mặt Cố Cảnh lộ vẻ khó xử, đột nhiên anh đưa tay lên che ngực rồi nói: “Nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu…”
Vừa nghe thấy câu này thì Mộc Tử Dịch lập tức cuống lên, cậu đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang che ngực của Cố Cảnh, định cởi quần áo của anh ra. Cố Cảnh nhanh chóng nắm lấy bàn tay linh hoạt của cậu, gương mặt tái nhợt nói: “Đến chỗ ở của tôi rồi xem sau, nơi này… không được tiện lắm.”
Mộc Tử Dịch quay đầu lại nhìn chung quanh một chút, một phòng ma quỷ, ngực của vợ mình đúng là không tiện cho họ xem! Cậu kéo Cố Cảnh đi ra ngoài: “Mau mau mau.”
“Sai rồi, đi bên này…”
Diêm Vương và các âm binh trơ mắt nhìn đại nhân của họ bị phu nhân hung hăng lôi kéo chạy mất tăm, ai cũng trợn mắt há mồm.
Người đầy mặt cưng chiều bất đắc dĩ này chính là vị đại nhân mấy ngàn năm qua lạnh nhạt đến mức khiến người ta hoài nghi anh là tảng đá thành tinh hay sao? Không, thứ họ nên quan tâm hình như là… đại nhân nhà họ có vẻ là bên bị động…
Cho nên, không phải là phu nhân, mà là người đàn ông của đại nhân ư…
Ngoại trừ Dương Thành hiểu rất rõ Mộc Tử Dịch ra thì những âm binh khác, thậm chí là Diêm Vương, đều vì phát hiện này mà khiếp sợ không thôi.
Trong đó một vị âm binh nhẹ giọng nói: “Diêm Vương đại nhân, tiếp theo…”
Sư phụ và sư nương không ở đây nữa, sống lưng của Diêm Vương lập tức thẳng tắp, uy nghiêm nói: “Tiếp theo cứ làm theo lời đại nhân nói, toàn lực bắt Quý Tu và tay chân của hắn. Đúng rồi, cố gắng bắt sống, đừng đánh chết. Phu nhân nói muốn đích thân động thủ, phải để phu nhân xả giận.” Bằng không sợ là cơn giận này sẽ trút xuống trên người mình mất!
Ôi, đúng là lời đồn hại người mà! Ai nói bạn đời của sư phụ hắn ta là người hiền lành lương thiện vậy? Đây rõ ràng là ma đầu mà!
Người đã từng vỗ ngực bảo đảm Mộc Tử Dịch hiền lành lương thiện tốt bụng chính là Dương Thành, lúc này đang hắt xì hai cái liên tiếp.
Cố Cảnh dẫn Mộc Tử Dịch đi tới phủ đệ trong Địa phủ của anh.
Đúng là phủ đệ! Nó nằm giữa đất trống ở một chỗ hẻo lánh trong Địa phủ, bốn phía hoang vắng trống trải càng khiến kiến trúc cổ có tường vây bao quanh này trở nên cực kì nổi bật.
Bên dưới ánh sáng tối tăm chỉ có ở Địa phủ, Mộc Tử Dịch chỉ có thể thấy rõ mái cong ngói đá. Cậu cảm thán: “Gian nhà này lớn hơn cửa hàng bánh bao của em, nhưng cũng quạnh quẽ hơn rất nhiều.”
Cố Cảnh khẽ cười: “Gần trăm năm chưa về thì tất nhiên là phải quạnh quẽ rồi.”
“Gần trăm năm? Vậy lúc trước anh sống ở đâu?”
“Thành phố C, chính là thành phố nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy. Tôi có một căn nhà trong thành phố ấy.” Cố Cảnh nói xong thì khẽ nhếch tay chỉ về phía trước, cửa lớn của tòa phủ đệ không tên mở ra hai bên.
Trong phủ có hai con quỷ, chúng vừa thấy Cố Cảnh thì đồng loạt cung kính hành lễ theo kiểu cổ, âm thanh nặng nề nói: “Tham kiến đại nhân.”
“Dậy đi.” Cố Cảnh lạnh nhạt nói rồi dắt Mộc Tử Dịch đi về phía trước một bước: “Người này là bạn đời của ta, sau này các ngươi phải xem em ấy như chủ nhân, đối xử với em ấy như đối xử với ta vậy.”
Hai con quỷ lặng lẽ nhìn Mộc Tử Dịch một lúc rồi lập tức đáp: “Vâng, đại nhân, phu nhân.”
Mộc Tử Dịch: “…”
Cố Cảnh yên lặng xiết chặt lòng bàn tay rồi nói với hai con quỷ kia: “Các ngươi cứ gọi em ấy là… Mộc đại nhân đi.”
“Vâng, Mộc đại nhân.”
Cố Cảnh kéo Mộc Tử Dịch đi vào nội viện, vừa đi vừa nói: “Họ là người hầu quỷ trong phủ đệ của tôi, ngày thường chỉ thích ở trong phủ chứ ít khi ra ngoài, vậy nên có lẽ họ còn không biết em. Nếu em cần cái gì thì có thể tìm họ.”
Mộc Tử Dịch mất tập trung đáp một tiếng rồi sốt ruột nói: “Được rồi, anh dẫn em đến phòng của anh trước đi, em xem ngực của anh đã!”
Ngực…
Mặt Cố Cảnh lập tức đỏ lên, rõ ràng là đang nghĩ đến một số hình ảnh không được trong sáng cho lắm.
Anh bước nhanh hơn dẫn Mộc Tử Dịch đi vào phòng của mình.
Mộc Tử Dịch không có thời gian rảnh rỗi để ngắm nghía căn phòng mang đầy vẻ cổ xưa này, sau khi cậu đóng chặt các cửa, bố trí kết giới thì đôi mắt màu đỏ rực bắt đầu nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh.
Sau đó cậu lạnh nhạt nói: “Cởi ra.”
Chỉ vẻn vẹn hai chữ đã thành công khiến đầu óc Cố Cảnh như kẹt cứng lại. Anh lắp bắp nói: “Tôi… Tôi còn chưa chuẩn bị xong…”
Mộc Tử Dịch: “…”
Cậu cảm thấy mình nên kiểm soát không cho Cố Cảnh xem mấy cái hướng dẫn yêu đương hẹn hò gì nữa thì hơn. Cái đầu óc yêu đương đáng sợ này đúng là…
Đáng yêu muốn chết!
Mộc Tử Dịch cũng không tỉ mỉ với anh mà tự mình bắt đầu trực tiếp lột thẳng tầng tầng lớp lớp áo bào phiền phức của Cố Cảnh ra.
Cố Cảnh ngay lập tức đỏ bừng mặt mũi, tay chân luống cuống ở yên tại chỗ mặc cho Mộc Tử Dịch giở trò.
Một lúc lâu sau, Mộc Tử Dịch rốt cục đã thành công lột Cố Cảnh ra đến chỉ còn dư lại có một cái quần lót.
Cậu xoay quanh Cố Cảnh một vòng, ánh mắt dừng lại một lúc lâu ở ba vết cào chỗ sau vai trái. Cậu nhẹ nhàng vươn tay xoa lên dấu vết màu đỏ nhạt này rồi thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Cố Cảnh theo phản xạ lắc đầu một cái: “Không đau.”
“Đừng có lừa em, linh hồn cũng xuất hiện vết thương thì làm sao mà không đau cho được!” Viền mắt Mộc Tử Dịch đỏ lên, cậu dữ dằn nói: “Thể xác của người sống nhạy cảm với cảm giác đau, nhìn anh bị như vậy một hồi thì em đã đoán là linh hồn của anh chắc chắn cũng phải bị thương rồi. Anh còn nói với em là anh không có chuyện gì, không đau à? Anh nghĩ em là đứa ngốc hả?”
Cố Cảnh mím môi, rốt cục mới hạ giọng: “Thực ra là rất đau.”
Đau đến mức lúc đó một nửa hồn phách mà anh đặt vào trong thể xác của người sống còn không có sức lực nói thêm mấy câu với Mộc Tử Dịch mà đã trực tiếp trở lại bản thể ở trong Địa phủ rồi. Một nửa hồn phách này của anh cảm nhận được đau đớn thì đương nhiên là bản thể cũng cảm nhận được theo.
Rất đau, so với khi chết trận sa trường mấy ngàn năm trước thì còn đau hơn rất nhiều. Nhưng vừa nghĩ tới Mộc Tử Dịch không có chuyện gì thì anh lại cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được.
Chỉ là thể xác người sống chết thảm đến cùng vẫn khiến hồn phách bị thương, đến bây giờ Cố Cảnh vẫn cảm thấy vai trái và trái tim vốn không tồn tại đau đớn bỏng rát như bị lửa thiêu vậy.
Anh vốn không muốn nói, nói ra chỉ sợ Mộc Tử Dịch tự trách, lo lắng, đau lòng. Nhưng mà anh đã quên, Tử Dịch nhà anh không ngốc, không lừa được.
Khi anh nói xong mấy chữ “rất đau ” thì đột nhiên cảm thấy vết thương sau vai có một tia gió nhẹ lành lạnh di động qua lại dọc theo vết thương, cảm giác bỏng cháy nơi vết thương của anh giảm đi rất nhiều.
Âm thanh trầm thấp của Mộc Tử Dịch mơ hồ truyền đến: “Thổi cho anh một chút, anh đừng cử động.”
Cố Cảnh chỉ cảm thấy trái tim mình như mềm nhũn ra, vết thương như không đau đớn nữa…
Beta: Hạ Y
__________
Mộc Tử Dịch không bị anh đánh lạc hướng, cậu kiên trì hỏi: “Đến cùng thì anh bị thương thế nào?”
Biết rõ không tránh được nên Cố Cảnh chỉ có thể hàm hồ nói: “Linh hồn bị thương nhẹ, nhưng không sao cả, vấn đề không lớn.”
“Thật không?”
“Thật.”
Mộc Tử Dịch nửa tin nửa ngờ, cậu đang định hỏi lại thì nghe được một tiếng ho nhẹ.
Mộc Tử Dịch nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì mới phát hiện hóa ra trong điện còn có người ngoài, à không, là quỷ ngoài.
Lúc này, Diêm Vương đại nhân đương nhiệm – cũng là đồ đệ của Cố Cảnh – đang khoanh tay đứng ở một bên bậc thang dưới, phía sau còn đứng một loạt ma quỷ. Trong số những ma quỷ này có chừng mười vị quần áo không giống nhau, nhưng trên người đều đeo một miếng thẻ gỗ màu đen kiểu dáng giống nhau. Đám ma quỷ còn lại là âm binh mặc trang phục thống nhất.
Mộc Tử Dịch nhìn thấy Dương Thành đứng ở phía cuối đội ngũ đằng sau Diêm Vương nên lập tức thoải mái phất tay với cậu ta. Dương Thành nhìn cậu nhe răng cười, vẫn cứ ngốc nghếch như trước.
Diêm Vương thấy thì nghĩ là cậu đang chào mình nên lập tức không có ánh mắt mà sán vào nịnh nọt cười: “Đồ nhi bái kiến sư… phu.”
Mộc Tử Dịch ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không dám nhận.”
Trong lòng cậu đang oán trách, nếu không phải tên Diêm Vương chó má này mời Cố Cảnh về Địa phủ thì có lẽ Cố Cảnh đã không bị cuốn vào những chuyện nhảm nhí này.
Lúc trước cậu hoàn toàn chìm đắm trong tình cảnh tận mắt thấy Cố Cảnh chết thảm, lúc này cậu thấy Cố Cảnh có vẻ như không bị thương quá nghiêm trọng nên cậu cũng là tỉnh táo lại nhiều.
Một khi con người tỉnh táo lại, chỉ số thông minh login thì sẽ dễ dàng nghĩ nhiều hơn. Nghĩ một cách đơn giản thì việc này chỉ là một vị cao tầng bên trong Địa phủ mượn ác quỷ gây chuyện nhằm mục đích nắm giữ quyền lực Địa phủ.
Ở Địa phủ, Cố Cảnh có quyền lên tiếng cao nhất nên lúc này bị Diêm Vương mời về Địa phủ tọa trấn. Nếu muốn khống chế quyền lực dưới Địa phủ thì nhất định phải hạ bệ được Cố Cảnh. Nhưng mấy ngàn năm trước Cố Cảnh có thể trấn áp sự nổi loạn của Thập Điện Diêm Vương, hóa mười làm một thì chắc chắn là khả năng không thể dễ dàng thăm dò ra được.
Mộc Tử Dịch là bạn đời của Cố Cảnh nên những người kia sẽ nghĩ tới việc lợi dụng ác quỷ làm hại cậu, gián tiếp khống chế hoặc tổn thương Cố Cảnh cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là họ không ngờ ác quỷ lại mất kiểm soát muốn giết chết Mộc Tử Dịch, họ càng không ngờ chuyện Cố Cảnh sẽ chia một phần hồn phách ra để điều khiển thể xác của người sống đỡ cho cậu một đòn.
Nếu là tình huống như thế thì đương nhiên là Mộc Tử Dịch thấy ngứa mắt với Diêm Vương, người đã mời Cố Cảnh về Địa phủ và khiến anh bị liên lụy vào việc này.
Đương nhiên, còn có một tình huống càng tệ hơn: kẻ điều khiển hết thảy sau lưng chính là bản thân Diêm Vương. Nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng, phần lớn các quan chức cao tầng trong Địa phủ đều là do một tay Cố Cảnh đề bạt, trong đó tất nhiên là có người không phục Diêm Vương. Trừ phi là linh hồn của Cố Cảnh tiêu tán, bằng không Diêm Vương muốn hoàn toàn kiểm soát quyền lực dưới Địa phủ cũng không phải là chuyện dễ.
Nghĩ như thế, Diêm Vương mời Cố Cảnh vào Địa phủ cũng có thể là vì muốn mai phục anh, nếu như chuyện ác quỷ linh tinh gì đó đều là một mình Diêm Vương tự biên tự diễn, như vậy…
Mộc Tử Dịch nghĩ đến chuyện này thì ánh mắt nhìn Diêm Vương cũng càng ngày càng không tốt.
Mà Diêm Vương không biết là chột dạ vì chuyện gì mà dưới ánh mắt sắc lẻm của sư nương thì đầu càng ngày càng cúi thấp xuống. Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn cường tráng mà giờ phút này lại giống như đứa nhóc nghịch ngợm làm sai chuyện sợ bị bố mẹ trách phạt vậy, đáng thương cực kì.
Cố Cảnh bất đắc dĩ kéo tay Mộc Tử Dịch lại rồi thấp giọng nói: “Chuyện này không liên quan tới hắn ta.”
Mộc Tử Dịch lườm anh một cái rồi cười toe toét ngồi xuống trên viền bàn đá trước mặt hỏi: “Vậy anh nói thử xem, chuyện này liên quan tới ai?”
“Việc này, nói ra thì rất dài…”
“Vậy thì nói ngắn gọn thôi!” Mộc Tử Dịch tức giận nói: “Có thế nào thì em cũng phải biết là ai gài bẫy anh và em chứ, bằng không nhỡ lúc nào đấy anh mắc mưu của người ta thì em phải tìm ai báo thù cũng không biết! Đến lúc đó thật thì em chỉ có thể giết sạch toàn bộ quỷ hoặc người có hiềm nghi mà thôi.”
Lúc nói đến chữ “giết” thì sát khí trên người Mộc Tử Dịch lần thứ hai mất kiểm soát tỏa ra, băng sương bắt đầu chậm rãi lan tràn từ nơi cậu tiếp xúc với bàn đá ra bốn phía.
Cố Cảnh nhìn vào cặp mắt màu máu chứa đầy sát ý của cậu mà chỉ cảm thấy người trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Trong lòng anh vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy đau lòng, anh biết nhất định là do mình “chết” trước mặt Tử Dịch nên mới làm cho cậu sinh ra đầy người sát khí, tính tình cũng bị sát khí ảnh hưởng nên trở nên dễ cáu giận hơn rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra xoa tóc Mộc Tử Dịch rồi thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi…”
Anh dừng lại một chút rồi nắm tay Mộc Tử Dịch đi xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Tôi đưa em tới chỗ ở của tôi trước đã rồi sẽ nói tỉ mỉ với em sau.”
Mộc Tử Dịch kéo tay anh, lạnh lùng nói: “Vậy anh biết là ai hại mình đúng không? Không thể nói cho em biết trước sao, em muốn chém hắn.”
Cố Cảnh vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói: “Là Quý Tu, tôi đã sai người đi bắt hắn rồi. Hắn chắc hẳn còn đang ở trong Địa phủ, bây giờ toàn bộ âm binh dưới Địa phủ đều đã được điều động rồi, hắn ta không trốn lâu được đâu.”
“Được, vậy chúng ta chờ ở đây luôn đi!” Mộc Tử Dịch nói xong thì định quay trở lại ngồi đợi bên bàn thật. Cậu cứ cảm thấy không chém con quỷ làm vợ mình bị thương kia tám đao mười đao thì trong lòng vĩnh viễn có có một ngọn lửa giận dữ, không ra được không tản được làm cậu vừa bực bội vừa khó chịu.
Mặt Cố Cảnh lộ vẻ khó xử, đột nhiên anh đưa tay lên che ngực rồi nói: “Nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu…”
Vừa nghe thấy câu này thì Mộc Tử Dịch lập tức cuống lên, cậu đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang che ngực của Cố Cảnh, định cởi quần áo của anh ra. Cố Cảnh nhanh chóng nắm lấy bàn tay linh hoạt của cậu, gương mặt tái nhợt nói: “Đến chỗ ở của tôi rồi xem sau, nơi này… không được tiện lắm.”
Mộc Tử Dịch quay đầu lại nhìn chung quanh một chút, một phòng ma quỷ, ngực của vợ mình đúng là không tiện cho họ xem! Cậu kéo Cố Cảnh đi ra ngoài: “Mau mau mau.”
“Sai rồi, đi bên này…”
Diêm Vương và các âm binh trơ mắt nhìn đại nhân của họ bị phu nhân hung hăng lôi kéo chạy mất tăm, ai cũng trợn mắt há mồm.
Người đầy mặt cưng chiều bất đắc dĩ này chính là vị đại nhân mấy ngàn năm qua lạnh nhạt đến mức khiến người ta hoài nghi anh là tảng đá thành tinh hay sao? Không, thứ họ nên quan tâm hình như là… đại nhân nhà họ có vẻ là bên bị động…
Cho nên, không phải là phu nhân, mà là người đàn ông của đại nhân ư…
Ngoại trừ Dương Thành hiểu rất rõ Mộc Tử Dịch ra thì những âm binh khác, thậm chí là Diêm Vương, đều vì phát hiện này mà khiếp sợ không thôi.
Trong đó một vị âm binh nhẹ giọng nói: “Diêm Vương đại nhân, tiếp theo…”
Sư phụ và sư nương không ở đây nữa, sống lưng của Diêm Vương lập tức thẳng tắp, uy nghiêm nói: “Tiếp theo cứ làm theo lời đại nhân nói, toàn lực bắt Quý Tu và tay chân của hắn. Đúng rồi, cố gắng bắt sống, đừng đánh chết. Phu nhân nói muốn đích thân động thủ, phải để phu nhân xả giận.” Bằng không sợ là cơn giận này sẽ trút xuống trên người mình mất!
Ôi, đúng là lời đồn hại người mà! Ai nói bạn đời của sư phụ hắn ta là người hiền lành lương thiện vậy? Đây rõ ràng là ma đầu mà!
Người đã từng vỗ ngực bảo đảm Mộc Tử Dịch hiền lành lương thiện tốt bụng chính là Dương Thành, lúc này đang hắt xì hai cái liên tiếp.
Cố Cảnh dẫn Mộc Tử Dịch đi tới phủ đệ trong Địa phủ của anh.
Đúng là phủ đệ! Nó nằm giữa đất trống ở một chỗ hẻo lánh trong Địa phủ, bốn phía hoang vắng trống trải càng khiến kiến trúc cổ có tường vây bao quanh này trở nên cực kì nổi bật.
Bên dưới ánh sáng tối tăm chỉ có ở Địa phủ, Mộc Tử Dịch chỉ có thể thấy rõ mái cong ngói đá. Cậu cảm thán: “Gian nhà này lớn hơn cửa hàng bánh bao của em, nhưng cũng quạnh quẽ hơn rất nhiều.”
Cố Cảnh khẽ cười: “Gần trăm năm chưa về thì tất nhiên là phải quạnh quẽ rồi.”
“Gần trăm năm? Vậy lúc trước anh sống ở đâu?”
“Thành phố C, chính là thành phố nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy. Tôi có một căn nhà trong thành phố ấy.” Cố Cảnh nói xong thì khẽ nhếch tay chỉ về phía trước, cửa lớn của tòa phủ đệ không tên mở ra hai bên.
Trong phủ có hai con quỷ, chúng vừa thấy Cố Cảnh thì đồng loạt cung kính hành lễ theo kiểu cổ, âm thanh nặng nề nói: “Tham kiến đại nhân.”
“Dậy đi.” Cố Cảnh lạnh nhạt nói rồi dắt Mộc Tử Dịch đi về phía trước một bước: “Người này là bạn đời của ta, sau này các ngươi phải xem em ấy như chủ nhân, đối xử với em ấy như đối xử với ta vậy.”
Hai con quỷ lặng lẽ nhìn Mộc Tử Dịch một lúc rồi lập tức đáp: “Vâng, đại nhân, phu nhân.”
Mộc Tử Dịch: “…”
Cố Cảnh yên lặng xiết chặt lòng bàn tay rồi nói với hai con quỷ kia: “Các ngươi cứ gọi em ấy là… Mộc đại nhân đi.”
“Vâng, Mộc đại nhân.”
Cố Cảnh kéo Mộc Tử Dịch đi vào nội viện, vừa đi vừa nói: “Họ là người hầu quỷ trong phủ đệ của tôi, ngày thường chỉ thích ở trong phủ chứ ít khi ra ngoài, vậy nên có lẽ họ còn không biết em. Nếu em cần cái gì thì có thể tìm họ.”
Mộc Tử Dịch mất tập trung đáp một tiếng rồi sốt ruột nói: “Được rồi, anh dẫn em đến phòng của anh trước đi, em xem ngực của anh đã!”
Ngực…
Mặt Cố Cảnh lập tức đỏ lên, rõ ràng là đang nghĩ đến một số hình ảnh không được trong sáng cho lắm.
Anh bước nhanh hơn dẫn Mộc Tử Dịch đi vào phòng của mình.
Mộc Tử Dịch không có thời gian rảnh rỗi để ngắm nghía căn phòng mang đầy vẻ cổ xưa này, sau khi cậu đóng chặt các cửa, bố trí kết giới thì đôi mắt màu đỏ rực bắt đầu nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh.
Sau đó cậu lạnh nhạt nói: “Cởi ra.”
Chỉ vẻn vẹn hai chữ đã thành công khiến đầu óc Cố Cảnh như kẹt cứng lại. Anh lắp bắp nói: “Tôi… Tôi còn chưa chuẩn bị xong…”
Mộc Tử Dịch: “…”
Cậu cảm thấy mình nên kiểm soát không cho Cố Cảnh xem mấy cái hướng dẫn yêu đương hẹn hò gì nữa thì hơn. Cái đầu óc yêu đương đáng sợ này đúng là…
Đáng yêu muốn chết!
Mộc Tử Dịch cũng không tỉ mỉ với anh mà tự mình bắt đầu trực tiếp lột thẳng tầng tầng lớp lớp áo bào phiền phức của Cố Cảnh ra.
Cố Cảnh ngay lập tức đỏ bừng mặt mũi, tay chân luống cuống ở yên tại chỗ mặc cho Mộc Tử Dịch giở trò.
Một lúc lâu sau, Mộc Tử Dịch rốt cục đã thành công lột Cố Cảnh ra đến chỉ còn dư lại có một cái quần lót.
Cậu xoay quanh Cố Cảnh một vòng, ánh mắt dừng lại một lúc lâu ở ba vết cào chỗ sau vai trái. Cậu nhẹ nhàng vươn tay xoa lên dấu vết màu đỏ nhạt này rồi thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Cố Cảnh theo phản xạ lắc đầu một cái: “Không đau.”
“Đừng có lừa em, linh hồn cũng xuất hiện vết thương thì làm sao mà không đau cho được!” Viền mắt Mộc Tử Dịch đỏ lên, cậu dữ dằn nói: “Thể xác của người sống nhạy cảm với cảm giác đau, nhìn anh bị như vậy một hồi thì em đã đoán là linh hồn của anh chắc chắn cũng phải bị thương rồi. Anh còn nói với em là anh không có chuyện gì, không đau à? Anh nghĩ em là đứa ngốc hả?”
Cố Cảnh mím môi, rốt cục mới hạ giọng: “Thực ra là rất đau.”
Đau đến mức lúc đó một nửa hồn phách mà anh đặt vào trong thể xác của người sống còn không có sức lực nói thêm mấy câu với Mộc Tử Dịch mà đã trực tiếp trở lại bản thể ở trong Địa phủ rồi. Một nửa hồn phách này của anh cảm nhận được đau đớn thì đương nhiên là bản thể cũng cảm nhận được theo.
Rất đau, so với khi chết trận sa trường mấy ngàn năm trước thì còn đau hơn rất nhiều. Nhưng vừa nghĩ tới Mộc Tử Dịch không có chuyện gì thì anh lại cảm thấy vẫn có thể chịu đựng được.
Chỉ là thể xác người sống chết thảm đến cùng vẫn khiến hồn phách bị thương, đến bây giờ Cố Cảnh vẫn cảm thấy vai trái và trái tim vốn không tồn tại đau đớn bỏng rát như bị lửa thiêu vậy.
Anh vốn không muốn nói, nói ra chỉ sợ Mộc Tử Dịch tự trách, lo lắng, đau lòng. Nhưng mà anh đã quên, Tử Dịch nhà anh không ngốc, không lừa được.
Khi anh nói xong mấy chữ “rất đau ” thì đột nhiên cảm thấy vết thương sau vai có một tia gió nhẹ lành lạnh di động qua lại dọc theo vết thương, cảm giác bỏng cháy nơi vết thương của anh giảm đi rất nhiều.
Âm thanh trầm thấp của Mộc Tử Dịch mơ hồ truyền đến: “Thổi cho anh một chút, anh đừng cử động.”
Cố Cảnh chỉ cảm thấy trái tim mình như mềm nhũn ra, vết thương như không đau đớn nữa…
Danh sách chương