Đối với hình thức u mê sa vào tình iu cuồng nhiệt của đại nhân nhà mình, chú Trần thấy khá là vui tai vui mắt. Có khói có lửa như bây giờ, còn tốt hơn là trước kia cả người cứ u ám tối tăm, luôn ngẩn ngơ nhìn về nơi hư vô.

Cố Cảnh đang yêu đương rất là chăm chỉ, rửa bát xong lại chạy lại, chủ động lấy ổ mèo hôm nay mua ra chuẩn bị đặt lên trên cây. Mộc Tử Dịch muốn giúp anh, anh vẫn như trước không cho cậu động vào. 

“Lần đầu tiên tao bị người khác đối đãi như đồ dễ vỡ…” – Mộc Tử Dịch lèo nhèo với nhóc mập trong lòng: “Nhớ trước kia tao có bị thương thế nào, nhiều nhất cũng chỉ ở nhà nằm ba ngày. Có thể cử động được rồi, việc gì có thể làm cứ thế làm. Bây giờ thì sao, cách thời gian tao bị thương nằm viện cũng nửa tháng rồi, mày nói xem sao anh ấy vẫn coi tao là người tàn tật không có năng lực tự xử lý mà đối xử vậy!”

“Meo wu~” – Chẳng phải là do thích anh sao!

“Tao biết là anh ấy thích tao, nhưng thích thì cũng không đến nỗi nuôi tao thành người vô dụng chứ. Aiz mày nói xem có phải anh ấy cố ý nuôi tao thành người vô dụng, chỉ có thể dựa vào anh ấy. Như thế thì sau này anh ấy sẽ không phải lo tao sẽ rời xa anh ấy. Cũng không cần lo người khác thích tao nữa…”

Nhóc mập trợn mắt với cậu một cái, nếu như chủ nhân không dùng giọng điệu ngọt ngào như vậy nói chuyện, nó sẽ có hứng thú mà nghe tiếp. 

Nhóc mập bị ép nhét vào mồm đống thức ăn chó không thèm trả lời cậu, coi như không nghe thấy câu nói đó. Hai móng chân trước không ngừng ấn lên ấn xuống vào lòng chủ nhân nhà nó, lúc thì ấn vào tai chuột Mickey, lúc thì ấn vào bụng chuột Mickey. 

Ố, Chuột Mickey trên áo T-shirt còn thú vị hơn là chủ nhân nhà nó! 

Lúc Cố Cảnh từ trên cây xuống, thì nhìn thấy hai móng của nhóc mập không ngừng ấn lên ấn xuống trên người của người anh thích. Anh nhíu mày lại, đi lên trước túm nó từ trong lòng người mình thích xách lên.

Nhóc mập ngơ ra một lúc, bốn chân lơ lửng trên không bắt đầu giãy giụa: “Meo u grao~~~” – Thả meo đây ra!

Nhưng bàn tay to lớn túm lấy sau gáy nó không những không thả nó ra, mà chuyển hướng khác. Nhóc con mới nhìn rõ, người xách nó là Cố Cảnh. 

Nó dừng lại rồi hung hăng lên “Meo grao” một tiếng. Đã nói là làm bạn tốt rồi mà? Đã nói là làm người một nhà rồi cơ mà? Mắt mèo màu đen vàng nhìn vào đôi mắt có vẻ tức giận của Cố Cảnh, trong chớp mắt lửa giận của nhóc mập bớt đi không ít. 

Cố Cảnh cười lạnh: “Mày vừa rồi, ấn chỗ nào đấy”

Nhóc mập không còn chút khí thế nào, lửa giận trong mắt hoàn toàn biến thành vô tội với đáng thương. Nó tủi thân oan ức kêu: “Meou…”

Mộc Tử Dịch cười lắc đầu: “Sao đến cả mèo anh cũng ghen vậy! Nó chỉ là một đứa trẻ!” Có điều, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cố Cảnh thản nhiên mà thể hiện rằng mình ghen như vậy. Không thể không nói, trong lòng cậu thật ra có hơi sung sướng. 

“Nó đã không còn là đứa nhỏ ba tuổi rồi, không thể chiều nó quá.” Cố Cảnh nói xong, thả nhóc con lên trên bàn đá, rất nghiêm túc nói với nó: “Chủ nhân của mày không chỉ là chủ nhân của mày, em ấy còn là người đàn ông…”

“Của anh!” Mộc Tử Dịch nói tiếp lời của anh. 

Người đàn ông thì người đàn ông đi… Cố Cảnh dừng một lúc, tiếp tục cảnh cáo nhóc mập: “Vậy nên, mong mày lần sau chú ý một chút, chỗ không nên sờ thì đừng có sờ linh linh!”

Nhóc mập tủi thân nhìn chủ nhân nhà nó, nó sờ vào chỗ nào không nên sờ rồi hả!

Mộc Tử Dịch ho nhẹ một tiếng, mang theo ý cười mà nói: “Nó cũng không sờ vào chỗ nào không nên sờ, anh cần gì phải so đo với nó.”

“Nó sờ rồi!” – Cố Cảnh hung dữ quay đầu lại, nhìn chỗ tai con Mickey trên người Mộc Tử Dịch. Bên dưới hai cái tai, là hai quả đào anh còn chưa được sờ đến đâu! 

Mộc Tử Dịch cúi đầu nhìn theo tầm mắt của anh, ngay lập tức lấy hai tay ôm ngực. Có điều rất nhanh lại cảm thấy không đúng, một thằng con trai như cậu lại không có ngực, ôm cái méo à! 

Rất nhanh cậu đã thả tay xuống, ho nhẹ một tiếng che giấu, nói: “Được rồi được rồi, sau này nhóc mập nhất định là không dám nữa, anh đừng nổi giận với nó nữa.” 

Cậu cũng ngại mà nói với Cố Cảnh, cậu với nhóc mập đã thản nhiên nhìn qua rất nhiều lần rồi…

“Tôi không nổi giận với nó, tôi chỉ đang nói đạo lí với nó.” – Sau đó Cố Cảnh quay đầu, nói với nhóc con: “Biết sai chưa?”

Nhóc mập tủi thân mà gật đầu liên tục. 

“Lần sau còn dám không?”

Nhóc mập đáng thương gật đầu. 

Lúc này Cố Cảnh mới tha cho nó, quay lại bên cạnh Mộc Tử Dịch, có chút không hài lòng phàn nàn: “Nó cứ quấn lấy em suốt thì cũng thôi đi, sao em còn để kệ nó sờ vào chỗ không được sờ thế!”

Mộc Tử Dịch nhịn cười, hỏi anh: “Ấy, anh không cảm thấy vừa rồi anh với nhóc mập giao tiếp với nhau, có gì sai sai sao?”

Sai sai? Cố Cảnh hơi nghĩ lại, một lát sau mặt anh trầm xuống. Hung hăng quay đầu lại nhìn, nhóc mập đã sớm chui vào trong lòng của chú Trần từ lúc nào không hay, không hề sợ sệt mà lè lưỡi với anh nữa! 

Bé yêu lần sau còn dám nữa, tức chết anh! Lêu lêu lêu!

Cố Cảnh: “…” – Dạy dỗ thất bại rồi. 

Mộc Tử Dịch: “Hahaha…”

Sau một hồi cười đùa, Mộc Tử Dịch nhìn thời gian, đang chuẩn bị đi lấy lá bùa, mở ra đường nối thông âm dương. Không khéo lúc này chuông điện thoại vang lên, Mộc Tử Dịch nhìn màn hình điện thoại hiện lên, là Lý Tùng Tử. 

Lúc này mà gọi điện thoại đến, Mộc Tử Dịch chỉ nghĩ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vội vàng nghe điện. 

Điện thoại vừa thông, Mộc Tử Dịch trực tiếp hỏi luôn: “Alo, làm sao vậy?”

Giọng Lý Tùng Tử trầm thấp: “Cậu nói xem làm sao? Mộc Tử Dịch, cậu giấu cũng kín ghê nhỉ, tôi đúng là nhìn nhầm cậu rồi!”

Mộc Tử Dịch nhướn mày: “Nói tiếng người, nếu không tôi cúp đây!”

Giọng Lý Tùng Tử lập tức cao lên quãng tám: “Đừng đừng đừng, tôi nói tôi nói! Cậu đợi chút, tôi kiềm chế cảm xúc cái đã.”

“Vậy cậu nói nhanh lên, tôi đang bận làm việc đấy.” Mộc Tử Dịch khoát tay với nhân viên quỷ vừa đến báo cáo, coi như chào hỏi. 

Cũng chỉ trong thời gian hít thở một cái, giọng Lý Tùng Tử hưng phấn lại vội vàng truyền đến: “Tiên sư cậu Mộc Tử Dịch, cậu không nói tiếng nào mà lại thành sugar baby rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện