Edit: 诸葛钢铁

Beta: Hạ Y

…….

Sau khi Mộc Tử Dịch đưa Cố Cảnh ra khỏi tòa nhà, đụng phải Mạc Tiểu Thành đã sớm chờ đợi ở bên ngoài. 

Mạc Tiểu Thành lòng như lửa đốt nhào qua, vội vàng nói: “Thế nào rồi, có tìm được không?”

Mộc Tử Dịch hơi gật đầu, nói: “Tìm thấy rồi, có điều hồn thể của cô ấy chịu tổn thương, vấn đề không lớn lắm, nhưng cũng cần phải chăm sóc.”

Mạc Tiểu Thành thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi….. Vừa nãy đúng là dọa chết tôi luôn, bỗng cảm nhận được một trận uy áp không rõ từ đâu truyền đến, sau đó tôi không khống chế được gào thành tiếng. Có xúc động muốn kể lể ra hết những oan ức trong lòng… Thật may sau đó trận uy áp lại bỗng biến mất, nếu không thì tôi không điên không được!”

Nói đến đây, Mạc Tiểu Thành hơi ngẩn ra, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại xuất hiện cảm giác uy áp và quỷ lực đáng sợ đến như vậy? Còn nữa, vừa rồi tôi nhìn thấy có rất nhiều âm binh xuất hiện, đều chạy lên phía sân thượng, không bao lâu lại áp giải rất nhiều quỷ đi xuống…”

Mộc Tử Dịch liếc cậu ta một cái: “Cậu biết nhiều như vậy làm cái gì, có lợi gì cho cậu không! Có cái thời gian này, còn không bằng nghĩ xem tiếp theo, cậu muốn trực tiếp đi địa phủ báo danh hay làm gì đi.”

“Muốn báo danh cũng phải kéo thêm bạn gái tôi nữa chứ, với lại tôi phải báo mộng cho bố mẹ tôi, để bọn họ trả tiền cho anh mà. Bọn họ đều không biết tôi để tiền ở đâu, cũng không biết mật khẩu của tôi là bao nhiêu…”

Mạc Tiểu Thành vừa nói, vừa theo sát Mộc Tử Dịch với Cố Cảnh. Lúc hai người một quỷ đi đến cửa khu vui chơi, ngoại trừ nhìn thấy cấp dưới của Cố Cảnh và xe đang chờ ở đó, thì còn gặp ba nam một nữ khác.  

Một người trong đó nhìn thấy Mộc Tử Dịch, không kìm được mà nhíu mày: “Tử Dịch, sao con lại ở đây?”

Mộc Tử Dịch cười như không cười: “Ba sao cũng ở đây vậy?”

Nghe thấy câu này, Cố Cảnh không khỏi nhìn về phía người kia. Chỉ thấy người đó, khuôn mặt có ba, bốn phần giống với Mộc Tử Dịch, nhất là đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Chỉ là, trong mắt Mộc Tử Dịch luôn có đầy ắp hờ hững và vô vị. Nhưng người trước mặt đây nhìn giống như người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong mắt lại chỉ có tang thương và kinh ngạc.

Ba Mộc nghiêm túc nói: “Mặc kệ con vì sao lại có mặt ở chỗ này, nhanh chóng rời đi! Vừa rồi đạo môn mới dò được nơi này quỷ khí nhiều ngất trời, rất không bình thường, con vẫn đừng nên dính vào thì hơn.”

Mộc Tử Dịch lạnh nhạt nói: “Ồ, thật không khéo, con đã dính dáng xong rồi, đang chuẩn bị đi về đây.”

Vẻ mặt ba Mộc thay đổi, khẩn trương nói: “Có bị thương không?”

“Không có. Mọi người cũng không cần đi vào bên trong nữa, địa phủ đã cử âm sai âm binh xử lí rồi, sau đó bọn họ sẽ tự giác liên lạc với bộ phận liên quan trên nhân giới để kết thúc công việc.” – Mộc Tử Dịch nói xong, thì chuẩn bị đỡ Cố Cảnh lên xe.

Một cô gái đứng phía sau ba Mộc tức giận đứng ra nói: “Cậu cái người này sao lại không biết tốt xấu như vậy, đối với ba của mình cũng không tôn trọng như vậy! Cậu thật là…”

Còn chưa nói xong, bỗng cô ta cảm thấy được cả người lạnh toát. Đưa mắt nhìn lên, lại là người đàn ông hình như bị thương ở phía sau Mộc Tử Dịch, đang lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm. Ánh mắt lạnh lẽo ấy, trực tiếp khiến cả người cô ta phát rét. 

Lúc này ba Mộc lên tiếng: “Tử Thanh, không được vô lễ!”

Cô gái mượn cơ hội này lùi lại hai bước, đứng cạnh người đi cùng cúi đầu trả lời: “Vâng, sư thúc.”

Mộc Tử Dịch thờ ơ nhìn cô ta, bỗng nói: “Nếu ba không còn việc gì nữa, tạm biệt.”

“Đợi đã!” – Bỗng ba Mộc hơi vội vàng nói: “Vẻ mặt con trông nhợt nhạt, thật sự không bị thương chứ?”

Mộc Tử Dịch lạnh nhạt nói: “Không có việc gì.”

Nói xong, cậu đưa Cố Cảnh vào trong xe, tự mình cũng ngồi vào, đưa tay lên xoa linh hồn của Mạc Tiểu Thành thành một nắm cất vào túi quần, nhàn nhạt mở miệng: “Lái xe.”

“Người” ngồi trên chỗ tài xế cung kính đáp: “Vâng, đại nhân.”

Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, để lại một luồng khói xe cho bốn người đang đứng ở cửa sau khu vui chơi.

Cô gái nhỏ giọng nói: “Sư thúc, anh ta… sức mạnh của anh ta….”

Người đàn ông có tuổi tác cao hơn ba Mộc một chút đứng ra nói: “Sư đệ, người lái xe cho Mộc Tử Dịch, giống như là quỷ vật. Quỷ vật có thể khoác lớp vỏ người sống, sợ là cấp cao hoặc cấp dưới của cấp cao ở địa phủ…”

“Sư thúc, Tử Dịch sư đệ từ khi nào đã có quan hệ đến mức này với địa phủ rồi? Người ta còn gọi cậu ấy là đại nhân… Còn nữa, vừa nãy cậu ấy tiện tay cũng có thể thu được quỷ hồn, cũng không cần mượn đến sức mạnh của bùa chú…”

“Đúng vậy sư thúc, còn có người đàn ông bên cạnh Mộc Tử Dịch kia, cũng không biết lai lịch ra sao…”

“Mộc Tử Dịch còn nói chúng ta không cần phải đi vào nữa, âm sai âm binh ở địa phủ đang xử lí rồi, vậy bây giờ chúng ta còn vào không?”

Ba Mộc nhìn theo chiếc xe đi xa, nét mặt muộn phiền, cúi đầu bấm ngón tay tính toán, lắc đầu: “Đi thôi, địa phủ đã ra tay can thiệp, không cần đến lượt chúng ta nhọc lòng nữa.”

“Aiz… Không ngờ chúng ta phí công đi một chuyến rồi. Còn tưởng rằng hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt cơ…”

“Thế này không phải tốt hơn sao! Có điều con cảm thấy chúng ta vẫn nên liên hệ với những môn đạo gần đây trước, con sợ bọn họ không biết chuyện, đều chạy hết qua đây…”

……

Trong xe, Mộc Tử Dịch đang ôm lấy mặt Cố Cảnh, nhìn trái nhìn phải, không thấy rõ vết thương. Bấy giờ cậu mới thở phào một cái: “May quá vẫn ổn, không bị thương ở mặt.”

Cố Cảnh: “… Em chỉ thích gương mặt của tôi?”

“Thế thì cũng không phải” – Mộc Tử Dịch thành thật trả lời: “Vì gương mặt của anh nên em mới để ý đến anh mà, nếu không phải anh lớn lên có cái mặt như vầy thì có khả năng em không nhớ kĩ anh nhanh như vậy, vậy nên mặt của anh khá quan trọng đấy.”

“Tất nhiên là, bây giờ em thích anh là thích cả con người của anh. Cho dù anh có đi phẫu thuật thẩm mỹ, anh vẫn là cục cưng của em ~”

Mặt Cố Cảnh hơi phiếm hồng, anh chịu khó học tập hơn mười ngày, vẫn như cũ không có cách nào học được đến trình độ này của Mộc Tử Dịch. Cái gì mà cục cưng với chả bảo bối, anh vẫn không thể nói ra miệng được. Không chỉ vậy, vừa nghe được Mộc Tử Dịch nói với anh những câu này, tim anh vẫn không kìm được đập nhanh hơn…

Trong lòng cấp dưới ở đằng trước lái xe đã sớm hoảng sợ dâng lên như sóng lớn – Không thể nào tin được, khi đại nhân và phu nhân ở cùng nhau, vậy mà là phu nhân chủ động…. Hai người này, không lẽ cái lúc gì gì đó, cũng là phu nhân chủ động hả?! Không hề biết đến hoảng sợ trong lòng cấp dưới, Cố Cảnh ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài một cách cứng nhắc: “Người vừa rồi là ba của em?”

“Ừm, cũng là bố chồng của anh.”

Mộc Tử Dịch vừa nói xong, xe liền hơi chệch một cái. Cậu nhất thời căng thẳng nói: “Người anh em cậu có ổn không đấy?”

Người ngồi trên chỗ lái xe: “Xin lỗi đại nhân!”

Mộc Thử Dịch thở dài một cái, quay đầu nói chuyện với Cố Cảnh đang buồn bực không lên tiếng: “Làm sao thế, anh có ý kiến với từ bố chồng?”

“Không dám.” – Cố Cảnh xua tay, cái tốt thực tế có thể vào tay là được rồi, cần gì để ý mấy thứ giả dối này, chỉ là một cái xưng hô mà thôi. 

Mộc Tử Dịch không chú ý tới anh nói là “Không dám” chứ không phải là “Không có”, cậu tự lẩm bẩm: “Có điều anh cũng có thể coi như người xa lạ, từ trước đến nay em vẫn chỉ coi ông ấy là người cha trên danh nghĩa thôi, đến gọi ‘ba’ em cũng khó gọi ra miệng được.”

Cố Cảnh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay thon dài của cậu. Anh suy nghĩ một chốc, vẫn nói: “Ba của em tu thuật pháp ứng với tướng thuật có liên quan. Người quen tướng thuật, nhìn trộm thiên cơ, là phải chịu nỗi khổ ngũ tệ tam khuyết (*). Tội nhẹ mắc một thứ, tội nặng có thể sẽ mắc nhiều hơn.”

*Xấu năm thứ, thiếu ba thứ

Anh dừng một lúc, lại nói: “Góa vợ, mồ côi, góa chồng, lẻ loi, tàn tật, tiền tài, quyền lực, mạng sống. Theo tình hình của ba em, chắc hẳn là dính ‘góa vợ’ và ‘lẻ loi’. Có lẽ ông ấy với em và mẹ em không thân thiết, chỉ vì năm đó ông ấy nhìn trộm được cái này, mới cố ý làm vậy. Nếu không, ông ấy sớm muộn cũng sẽ hại đến em và mẹ em.”

Vẻ mặt Mộc Tử Dịch dần phức tạp, cười khổ: “Nếu mà thật là như thế, vậy thì nhà của em thật đúng là đen đủi. Ông già vừa góa vợ vừa lẻ loi, con trai lại là người mang mệnh ngũ tuyệt… Aiz.”

Cậu cười nhạt một cái, sau đó như không có việc gì xảy ra nói: “Bỏ đi, dù sao cũng không quan trọng nữa. Chúng ta mau về nhanh một chút, đoán chừng nhóc mập không đợi được chúng ta thì sẽ không ngủ đâu.”

Cố Cảnh âm thầm xoa nhẹ tay của cậu, biết Mộc Tử Dịch không muốn nhắc đến mấy chuyện này, liền chuyển chủ đề theo cậu: “Tối nay em lại muốn ngủ cùng với nó sao?”

Mộc Tử Dịch nhún vai: “Không thì sao! Có điều em đoán là, cơn giận của nó cũng nên bớt nhiều rồi, sau đó anh có thể thử gần gũi với nó hơn một chút. Ví dụ như ngày mai lúc dẫn nó đi dạo, mua cho nó thứ nó thích. Sau đó đút cho nó ăn đồ ăn vặt…”

Bỗng Cố Cảnh nói: “Đột nhiên anh có một cách – khổ nhục kế.”

Mắt Mộc Tử Dịch sáng lên, thần giao cách cảm trong nháy mắt, mơ hồ biết được anh muốn nói gì. 

Cấp dưới bên cạnh âm thầm nghe: Ầu, đại nhân học xấu theo phu nhân rồi! Ừm, quay về liền báo với quản gia đại nhân tin tốt này, nói không chừng lão nhân gia vui vẻ sẽ thăng chức tăng lương cho hắn đó!

Mộc Tử Dịch dìu lấy Cố Cảnh, lúc đi vào tiệm bánh bao nhà mình toàn là quỷ khác, không đếm xỉa đến những ánh mắt thăm dò ấy, cậu đưa mắt tìm kiếm.

Chỉ thấy nhóc mập nhà cậu đang ngồi ngay ngắn trên bàn đá với tư thế xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu chằm chằm, mười phần rụt rè kêu lên một tiếng: “Meo~” – Mập của anh đến rồi nè~

Mộc Tử Dịch thuận tay vẽ một kết giới, sau đó mang vẻ mặt buồn rầu, cười nhợt nhạt với nó: “Bé con thật ngoan mà, có nhìn thấy chú Trần không?”

Đúng lúc chú Trần đi đến, nhìn thấy Cố Cảnh cần có Mộc Tử Dịch đỡ mới có thể đứng vững, nhất thời vội vàng đón lấy: “Đại nhân, ngài làm sao thế này?”

Mộc Tử Dịch quăng cho ông một ánh mắt, sau nó lo lắng buồn rầu nói: “Anh ấy bị vài vết thương, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận.”

Chú Trần không hiểu được ánh mắt ấy, nhưng ông biết rõ đại nhân nhà ông chắc chắn không có chuyện gì. Mặc dù không biết hai người giở trò quỷ gì, ông vẫn khá là phối hợp nói: “Ai dô, Đây… Sao lại bị thương nghiêm trọng đến vậy, lại còn phải cần đến cậu Mộc Tử Dịch đỡ nữa…”

Nhóc mập ngồi trên bàn ngoan ngoãn rụt rè không ngồi yên được nữa, ngay lập tức bước nhỏ chạy sang, mượn lực nhảy lên đầu vai chú Trần. Đôi mắt mèo lo lắng quan sát Cố Cảnh, thấy vẻ mặt anh tái nhợt, không khỏi yếu ớt kêu một tiếng “Meo u~”

Cố Cảnh gắng gượng cười với nó một cái, ôn nhu nói: “Không sao, đừng lo lắng.”

“Meo grao~” – Ai thèm lo cho anh chứ meo!

Mộc Tử Dịch đúng lúc lên tiếng: “Nhóc mập, Cố Cảnh bị thương nặng, tao sợ nửa đêm anh ấy sẽ phát sốt. Như vậy đi, tối nay tự mày vào trận pháp dưỡng hồn ngủ một đêm. Tao ngủ cùng với Cố Cảnh, cũng chăm sóc cho anh ấy tốt hơn chút, có được không?”

Nhóc mập hơi chần chừ nhìn Cố Cảnh yếu ớt, lại nhìn vẻ mặt không giấu được sự lo lắng của chủ nhân nhà nó. Nghĩ một lúc, nó hiểu chuyện mà nói: “Meo u~” – Được rồi….

Mộc Tử Dịch thở phào một cái, cười nói với nhóc con: “Nhóc là ngoan nhất, hiểu chuyện nhất mà! Baba yêu con nhất!” – Ssh, sau lưng bị đau, Cố Cảnh vậy mà cũng học được véo cậu rồi! Cái loại đau khổ ngọt ngào aiz…. 

Nhóc mập tức khắc vểnh đuôi lên cao thêm, sắp bay luôn rồi. Vì cái tên âm sai không quá đáng ghét này đang bị thương, nó đành cố gắng vậy…

Chú Trần ôm nhóc mập từ trên vai xuống, vừa đi vào trong phòng vừa cười nói: “Ông đưa con đi uống sữa dê, uống xong rồi đi ngủ nhé, ngoan nào…”

Nhìn theo bóng dáng một người một mèo đi xa, Mộc Tử dịch và Cố Cảnh nhìn nhau cười, mang theo sự sảng khoái vì được như ý. 

Ở một bên khác, nhóc mập đang nằm ở phòng dưỡng hồn trong ổ mèo của mình, nghiêng thân mèo dùng hai móng trước ôm lấy bình sữa trống rỗng, mãi sau mới cảm thấy không đúng. 

Tên âm sai kia bị thương, rõ ràng là có thể để ông Trần hoặc cấp dưới của ổng chăm sóc giúp đỡ, vì sao cứ phải là người bệnh như chủ nhân nhà nó chăm sóc chứ…

Nhóc mập vẩy cái tai, hoảng hốt biết được mình bị lừa rồi…

Tủi thân oan ức cắn đầu núm cao su mài răng, nó yên lặng an ủi chính mình — Bỏ đi, ít nhất chủ nhân nhà nó vẫn yêu nó nhất, còn ngủ cùng nó mười ngày rồi….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện