Edit: Hạ Y
………
Trong đại viện được xây theo phong cách phục cổ tối giản, hàng cây xanh biếc che được phần lớn ánh nắng gay gắt làm khoảng sân vô cùng mát mẻ.
Đến trước bàn đá trong sân, Mộc Tử Dịch cười nói: “Ông Trần, mời ngồi.”
Ông Trần mang vẻ mặt hoảng hốt, gần như vừa nghe xong thì lập tức tuân lệnh ngồi xuống ghế. Mộc Tử Dịch đi phía sau cũng sắp xếp cho hai chồng chồng Lý Tùng Tử, sau đó lại bố trí chỗ ngồi cho bốn anh vệ sĩ của ông.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, cậu quay đầu nói với người đang đẩy xe lăn giúp mình – Cố Cảnh: “Anh biết pha trà không?”
Cố Cảnh ngừng đẩy một chút, lắc đầu. Anh nghĩ thầm “Hay là đi học một khóa, sau này ở chung với Mộc Tử Dịch thì sao có thể không có chủ nhà pha trà cho khách được chứ.”
Mộc Tử Dịch đành phải nhìn qua Lý Tùng Tử, nhưng cậu khẳng định phải thất vọng rồi, vị này là một công tử mười ngón tay không dính nước xuân.
Thật ra cậu muốn tự mình đi pha nhưng cậu không chắc là cái tay đang bị thương này đủ sức.
Cuối cùng vẫn là Chu Minh Điền đứng ra nhận, cười nói: “Để tôi pha cho, ở đâu?”
Cố Cảnh rất tự giác đứng lên dẫn đường: “Tôi dẫn anh vào nhà bếp.”
“Đừng vào bếp, đến đại sảnh tầng một của nhà chính lấy bộ trà cụ đi, dưới ngăn kéo còn có một gói hồng trà nữa. Còn nữa, xem coi nhóc mập tỉnh chưa.” Mộc Tử Dịch dặn dò từng chút. Mấy hôm nay nhóc mập nằm trong dưỡng hồn trận, vốn chỉ cần nằm hai ba ngày là được. Những Cố Cảnh nói anh ấy cho thêm vài thứ rất có ích cho nhóc mập vào dưỡng hồn trận, chỉ là nó phải nằm mê man trong đó khá lâu.
Chuyện có lợi cho thằng nhóc tất nhiên Mộc Tử Dịch sẽ không từ chối, bởi vậy nên từ lúc tỉnh lại tới giờ cậu còn chưa thấy mặt nó.
Cố Cảnh đáp lại từng cái rồi dẫn Chu Minh Điền đi về phía nhà chính.
Nhìn bóng dáng rời khỏi của hai người, Lý Tùng Tử bùi ngùi xúc động: “Vị nhà cậu nghe lời quá đi.”
“Chỉ là hơi ngốc một chút.” Mộc Tử Dịch tươi cười phàn nàn.
“Ngốc thì có sao đâu, tốt với cậu là được. Không giống anh Chu, hôm trước anh ấy bắt đầu làm việc trở lại, mỗi ngày không gặp được mấy lần, tối về mặt đối mặt đi ngủ.”
“Chắc là quá mệt mỏi đó, diễn viên như hai người chẳng phải càng hot thì càng bận đó sao.”
“Thì cũng đúng, trước đây anh ấy có xin nghỉ vài ngày, bây giờ phải bù lại, nghe trợ lý nói anh ấy còn không thể ăn cơm đúng giờ.” Lý Tùng Tử nói xong thì càng đau lòng: “Cũng là cậu thông minh, ngay từ đầu đã từ chối làm ngôi sao.”
Mộc Tử Dịch cười với hắn, cậu tất nhiên biết mình thông minh.
Quay đầu qua nhìn người con đang tiêu hóa câu “Quan hệ yêu đương” của Cố Cảnh – ông Trần, cậu huơ tay trước mặt ông ấy: “Ông Trần, hoàn hồn.”
Ông Trần lập tức tỉnh táo, cười cười xin lỗi, giọng nói bay bổng: “Vạn lần không ngờ tới hai người lại làm việc nhanh chóng như vậy.”
Mấy hôm trước cấp dưới có nói với ông đại nhân nhà ông đưa một nhân loại tên Mộc Tử Dịch vào bệnh viện, sai họ đi làm thủ tục, thái độ rất lo lắng.
Xuất phát từ tâm lý lo lắng cho đại nhân nên ông lo cho cả bằng hữu của ngài, ông lần theo lịch sử xem livestream trong tài khoản của đại nhân mà biết đến phòng stream của Mộc Tử Dịch. Đợi vài ngày mới thấy người này livestream.
Chỉ là không nghĩ tới lần livestream đó lại bại lộ việc đại nhân yêu thầm streamer, hơn nữa còn bị nhìn thấu. Streamer người ta còn chê anh là con rùa rụt cổ, còn định chủ động tỏ tình…
Ông chưa từng nghi ngờ việc đại nhân thích Mộc Tử Dịch. Ông còn lạ gì đại nhân nhà mình chứ! Nếu không thích thì làm gì có chuyện cầm di động lâu như vậy mà không một lời phàn nàn chắc! Còn vừa nghe đến việc streamer là “cong” thì kích động làm rơi cả điện thoại! Còn nữa, từ lâu ông đã thấy thái độ của đại nhân với Mộc Tử Dịch rất không bình thường, giờ nhìn lại sợ là đã có ý đồ từ lâu.
Chỉ tiếc là có tà tâm nhưng lại không đủ can đảm, còn không bằng streamer Mộc!
Còn muốn ông – một lão già cả đống tuổi, lúc còn sống thì lo cho an nguy tính mạng ngày ấy, chết rồi còn phải lo cho chung thân đại sự của ngài! Vậy cũng được đi, đại nhân còn rất không hăng hái!
Vì mong đại nhân sớm thoát ế mà ông phải xách một thùng sổ tay theo đuổi, bí kíp yêu đương qua đây, định cho đại nhân mở mang kiến thức, lên tinh thần theo đuổi streamer Mộc.
Ai mà ngờ mới có hai ba ngày trôi qua mà hai người này đã xác định quan hệ cơ chứ.
Ông Trần không biết nên khóc hay nên cười nữa đây. Ông mười phần trịnh trọng, vỗ nhẹ tay Mộc Tử Dịch, nghiêm túc nói: “Đứa trẻ ngoan, vất vả cho cháu rồi. Đại nhân nhà ông ông hiểu, càng thích càng không có gan chủ động, băn khoăn lo lắng rất nhiều thứ. Chắc hẳn việc này là do cháu chủ động trước nhỉ!?”
Mộc Tử Dịch gật đầu, thở dài: “Nếu cháu không chủ động, sợ là phải chờ đến lúc chết anh ấy vẫn chưa tỏ tình với cháu đâu.”
“Là do ngài ấy không đúng, ông sẽ nói lại với ngài ấy.”
“Đúng là cần đào tạo một chút.” Mộc Tử Dịch rất tán thành: “Anh ấy cực kỳ khô khan.”
Lý Tùng Tử ngồi bên cạnh cũng góp vui: “Tôi còn đang thắc mắc sao cậu lại thích anh ta, cũng không hiểu tại sao anh ta lại thích cậu nữa.”
Mộc Tử Dịch quăng cho hắn ánh mắt xem thường: “Tôi mới là không hiểu sao Chu ảnh đế lại thích cậu được ấy, một đứa ngu ngốc như này.”
“Đệt, còn chuyển hướng công kích người khác á! Cậu thì hay rồi, thả thính lung tung còn không biết tự giác. Ở trường không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ đã dính thính, mảnh vỡ của trái tim bọn họ có thể lát đầy đường nhà cậu luôn đấy!”
Mộc Tử Dịch còn chưa kịp phản ứng, ông Trần đã vội vàng nói: “Streamer Mộc được hoan nghênh lắm hả?”
Lý Tùng Tử chỉ chỉ mặt Mộc Tử Dịch, xòe hai tay bưng mặt cậu: “Ông nhìn khuôn mặt này đi, không giống người đi gieo họa như vậy à?”
Ông Trần thành thật quay sang đánh giá khuôn mặt Mộc Tử Dịch một cách tỉ mỉ.
Khí chất trong trẻo hoạt bát, làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào như đang mỉm cười, cái mũi thẳng tắp, môi mỏng… Khuôn mặt như vậy đi ra đường sao có thể không có người thích được.
Mộc Tử Dịch trơ mắt nhìn ông lão thẳng lưng đi về hướng nhà chính, không nhịn được dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Tùng Tử: “Cậu nói chuyện đó làm gì vậy!”
Lý Tùng Tử không thèm để ý: “Không phải cậu biết rồi sao! Gần đây tôi đang xem một bộ phim truyền hình, cậu phải nói cho người đàn ông của cậu và người nhà anh ta biết được cậu yêu thích thế nào, nổi tiếng thế nào. Cậu không phải là của anh ta, cũng như không chỉ mình anh ta mới được làm người yêu của cậu. Có như vậy, anh ta và người nhà anh ta mới sốt ruột, sẽ đối xử tốt với cậu hơn nữa!”
“Cậu xem nhầm cái kịch bản cẩu huyết nào vậy, với lại cái đó là góp ý cho đôi vợ chồng. Hai đứa tôi là chồng chồng, làm sao giống vậy được!”
“Cần gì biết giống nhau hay không, miễn nó có ích là được.” Lý Tùng Tử nhướng mi. cười cực kỳ gợi đòn: “Chờ mà xem, chắc là ông Trần đi tìm ‘người đó’ nhà cậu rồi, kêu anh ta phải khiến cậu vui vẻ!”
Mộc Tử Dịch không biết phải làm sao: “Ko lẽ là cậu đã thực hành trước rồi đó chứ?”
“Tôi và anh Chu là trường hợp đặc biệt, không cần phải làm vậy. Hai bọn tôi là minh tinh, mỗi ngày đều được dân mạng tỏ tình.”
“Ù ôi, cậu thì có mặt mũi rồi…”
“Mặt mũi rất lớn là đằng khác…”
========
Ở bên đây hai người bạn thân đang trêu chọc nhau; Ở bên này, ông Trần tìm được Cố Cảnh, không để ý Chu Minh Điền còn đứng đó đã gấp gáp kéo đại nhân nhà ông vào một góc sáng sủa tâm sự.
Chu Minh Điền cũng không đến gần, vừa nấu nước vừa vểnh tai quang minh chính đại nghe lén, định chút về chia sẻ cho Tùng Tử nhà hắn nghe.
Ông Trần sốt ruột nói: “Đại nhân, cả quá trình tiến tới yêu đương với streamer Mộc này, ngài có chủ động chút nào hay không vậy?”
Chủ động…
Cố Cảnh cẩn thận nhớ lại một chút, hình như là không có. Anh chột dạ nói: “Chưa từng.”
“Ôi ôi đại nhân của tôi ơi, ngài đường đường là một người đàn ông, sao lại không chủ động vậy!” Ông Trần bày vẻ mặt không biết phải dạy dỗ thế nào.
Vẻ mặt Cố Cảnh đau khổ: “Trước đó cũng không xác định được là tôi có thích em ấy hay không, vì tôi chưa từng trải qua cảm giác này… Vốn định tìm cơ hội thương lượng với chú, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy… Tôi cũng mới xác định được tình cảm với em ấy gần đây thôi.”
“Phát hiện rồi sao còn không chủ động? Hai người xác định quan hệ là do bên kia chủ động phải không?”
Cố Cảnh cũng buồn bực trong lòng: “Lúc đó tôi cũng không biết em ấy có thích tôi không. Lại sợ tôi tỏ tình thì em ấy sẽ tức giận đuổi tôi đi, nếu vậy, ngay cả bạn cũng không làm được nữa.”
“Đại nhân, sao ngài lại… lại thiếu ý chí như vậy!” Ông Trần tức đến độ dựng cả ngón tay, cả giận: “Ngài có biết streamer Mộc được bao nhiêu người yêu thích hay không? Nếu không phải đúng lúc cậu ấy cũng có ý với ngài, còn chủ động tỏ tình trước thì ngài sớm muộn gì cũng phải hối hận.”
“Em ấy được chào đón lắm à?” Cố Cảnh nhăn mày, chợt nhớ tới những người anh quen biết bên cạnh Mộc Tử Dịch, một người từng yêu thầm cậu, người kia thì vì không được đáp trả mà muốn trả thù em ấy.
Ông Trần lo lắng đi qua đi lại một chỗ, cuối cùng dậm chân nói: “Đại nhân, ngài với streamer Mộc vừa bên nhau, tình cảm của cậu ấy với ngài hẳn còn sâu. Ngài phải nỗ lực, cố gắng để cậu ấy cảm nhận được tình cảm của ngài, để cậu ấy cảm động mà không bỏ ngài!”
“Chỉ khi như vậy, sau này có ‘vệ tinh’ nào xuất hiện thì streamer Mộc cũng không động lòng mà trong lòng chỉ có mình ngài.”
Cố Cảnh cái hiểu cái không gật đầu, vội vàng hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Đừng nóng vội, lão đã chuẩn bị từ sớm!” Ông Trần nói xong thì ra một gói to được bọc bằng vải đen, rút mấy quyển sách trong đó ra.
Cố Cảnh nhận lấy thì thấy ngoài bìa ghi đủ các loại bài giảng “Chiến lược tấn công tình yêu”, “Làm thế nào để em không rời khỏi anh”, “Những chuyện nhỏ nhặt khi yêu đương”, “Kế sách chinh phục trái tim”…
“Chúng có ích hả?” Cố Cảnh nghi ngờ, chỉ dựa vào mấy quyển sách mà có thể khiến Mộc Tử Dịch không rời bỏ anh? “Đại nhân yên tâm đi, đây là bí tịch yêu đương được rất nhiều người bầu chọn là hữu dụng nhất đó. Chỉ cần ngài đọc kỹ mấy quyển sách này là có thể khiến streamer Mộc yêu ngài đến không biết gì nữa!” Ông Trần vỗ ngực đảm bảo: “Nếu không hiểu chỗ nào thì ngài có thể hỏi lão.”
Cố Cảnh không thèm để bụng, hình như ông Trần đã quên bản thân cũng độc thân cả đời rồi.
Chu Minh Điền nghe vậy thì mò đến, vội vã nhưng vẫn không mất lễ độ: “Ông Trần, có thể viết lại tên bìa cho cháu không? Cháu cũng muốn mua, cháu với Tùng Tử cũng chỉ vừa mới yêu đương không bao lâu, cũng cần củng cố gấp.”
“Không cần không cần, chỗ lão còn có bản sao, tặng cậu.”
“Mấy loại sách này cũng có bản sao nữa hả?” Chu Minh Điền nhận sách, tò mò nghía qua cái túi đen. Một cái gói nhỏ như vậy sao có thể đựng nhiều sách thế nhỉ?!
“Lo trước khỏi họa thôi, haha…”
Cũng không biết đã qua bao lâu, bọn Mộc Tử Dịch cuối cùng cũng được uống trà.
Chén trà được tráng men xanh tràn đầy ý vị cổ xưa đựng nước trà thơm ngát, được một bàn tay thon dài đưa cho từng người. Đến lúc đưa cho Mộc Tử Dịch, cậu ngẩng đầu cười với người đó.
Cố Cảnh cũng cười theo, cuối cùng mới tự rót trà cho mình.
Bên này, Chu Minh Điền đi đưa trà cho mấy anh vệ sĩ cũng đã trở lại, mấy người kia không dám cho Chu Minh Điền rót trà cho mình. Mặc dù, y cũng chỉ là một người thường.
Mấy người bọn họ nhàn nhã thưởng trà, một lúc sau, Mộc Tử Dịch cười nói: “Ông Trần, hay là ông dọn đến đây ở chung đi? Bên phía nhà chính còn không ít phòng trống đấy.”
“Được, được.” Ông Trần cười đến độ mặt đầy nếp nhăn, từ ái nói: “Vậy, cảm ơn streamer Mộc nhé!”
“Ông cứ gọi cháu là Tử Dịch đi, không thì cháu thấy không được tự nhiên, cũng xa lạ nữa.”
Mộc Tử Dịch biết, ông lão trước mặt tuy trên danh nghĩa là quản gia của Cố Cảnh. Nhưng thực tế thì đã là người nhà, gọi là ông nội cũng không quá đáng. Để trưởng bối cứ gọi mình là streamer Mộc ra kỳ quặc, lại còn xa lạ.
“Được, ông gọi cháu là Tử Dịch.”
Sau khi ông Trần đồng ý ở lại thì cũng kêu bốn người vệ sĩ rời đi. Mấy người đó thực ra cũng rất lưu loát, nhanh chóng rời khỏi tiệm bánh bao mới nhỏ giọng thì thầm.
“Hey, đây là lần đầu tiên tôi thấy đại nhân để tâm tới một người sống như vậy đó!”
“Đừng có nói là người sống, cho dù là ma quỷ thì tui đi theo đại nhân nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy!”
“Ông chủ nhỏ này cũng thật khó lường! Tuổi còn nhỏ như vậy, không chỉ sống ở nơi nổi tiếng ma ám mà còn kế thừa tiệm bánh bao độc nhất vô nhị này, thật là lợi hại!”
“Là rất lợi hại, vậy mới xứng đôi với đại nhân nhà chúng ta, tuy là vẫn còn kém một xíu…”
“Ông đừng có để cho đại nhân nghe được câu này! Ông không thấy quản gia đại nhân cũng rất thích ông chủ nhỏ hả, ông nói xấu cậu ấy mà bị nghe thấy coi chừng bị lột da đấy!”
“Cái này cũng không tính là nói xấu mà… Có điều vẫn là quên đi, đại nhân có người yêu là được rồi, nói gì thì ông chủ nhỏ cũng là người tốt.”
Mấy con quỷ giả dạng người sống đi càng lúc càng xa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Trong tiệm bánh bao, Mộc Tử Dịch mệt mỏi ngủ thiếp đi, phải nhờ Cố Cảnh dìu cậu ngồi lại xe lăn, đẩy về phòng nghỉ ngơi.
Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền thấy vậy cũng đứng dậy cáo từ. Hai người qua đây vốn chỉ là định xem coi Mộc Tử Dịch ra viện rồi có cần giúp đỡ gì hay không thôi.
Trước khi đi nghỉ, Mộc Tử Dịch còn ngó qua xem mèo ú. Nhưng mà Cố Cảnh sửa trận pháp lại rất phức tạp, trong trận đục ngầu không thể thấy rõ được gì. Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh, chỉa chỉa vào trận pháp: “Vẫn chưa tỉnh hả?”
“Sớm.” Cố Cảnh tính toán, nói: “Chờ em thức dậy là có thể thấy nó rồi.”
“Được, vậy em đi ngủ trước.” Cậu dứt lời thì đứng dậy khỏi xe lăn, phất tay với Cố Cảnh đi vào phòng mình.
Cố Cảnh mất mát nhìn cửa phòng cậu, suy nghĩ một hồi thì đặt mông ngồi xuống xe lăn, lấy một quyển sách ra lật. Bìa sách ghi “Kế sách chinh phục trái tim” cực kỳ cay mắt.
========
Giấc ngủ này của Mộc Tử Dịch rất sâu, mơ màng tỉnh lại đã là chạng vạng. Cậu ngồi dậy xốc cái chăn mùa hè trên người ra. Cậu nhớ hình như lúc nãy trước khi ngủ không có đắp chăn mà.
Quay đầu nhìn thấy cái ly giữ nhiệt mới tinh trên đầu giường thì hiểu.
Cậu cười nhẹ rồi quay ra nhìn ánh chiều tà in lên những cái lá màu xanh mởn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới khoan thai rời giường.
Cầm lấy ly giữ nhiệt trên đầu giường uống hai ngụm, nước có độ ấm thích hợp chảy thẳng xuống bụng khiến cậu thoải mái hơn.
Cậu từ từ ra khỏi phòng, đi vào phòng khách. Không thấy Cố Cảnh đâu mà lại nhìn thấy nhánh hoa hồng đỏ rực thơm ngát được cắm trong bình. Đóa hoa hồng này cậu tặng cho Cố Cảnh hôm thất tịch, dáng điệu xinh đẹp ướt át.
Trong lòng không khỏi bùi ngùi, người này thật sự rất thích cậu, thích nhiều hơn cậu tưởng, cũng sớm hơn so với cậu. Nếu không sao lại lãng phí nhiều quỷ lực để bảo quản cành hoa này như thế.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng phủ lên cánh hoa cảm nhận được sự ướt át nơi lòng bàn tay, hương thơm vẫn còn đọng lại trong mũi. Cậu vui vẻ ôm bình hoa vào lòng, lấy di động ra định chụp khoe với Lý Tùng Tử. Có điều mở ra mới phát hiện nhóm chat bạn học cũ vốn luôn yên tĩnh nay lại có không ít tin tức, náo nhiệt lạ thường.
Mộc Tử Dịch tiện tay mở ra xem, đập vào mắt là cuộc thảo luận của bạn học cũ về Hà Quyên.
[Này, mọi người biết gì không? Hà Quyên chết rồi, chết thảm lắm!]
[Thật không? Lúc nào vậy, sao đột nhiên đã…]
[Hôm đó lúc chúng ta về không phải cô ấy còn điên loạn la hét cái gì mà “Đừng qua đây, không phải tôi cố ý giết cậu!”, bộ đó không phải chỉ là lời khùng điên thôi hả! Sau này nghe nói cảnh sát có điều tra được, quả thật là cô ấy đã giết người.]
[Hả? Cô ấy lớn gan vậy sao?]
[Cô ta có gì mà không dám làm chứ, nhớ năm đó chỉ mới là một học sinh trung học đã đối xử với Tử Dịch như thế rồi, cô ta còn không dám làm gì chứ!]
[Nói đến Tử Dịch, không phải trước đây cậu ấy họ Thẩm hả, chuyển trường xong sao lại đổi thành họ Mộc rồi?]
[Cái này tôi biết nè, trước đây cậu ấy theo họ mẹ, sau đó sửa lại theo họ cha. Có điều trọng điểm không phải ở đây, trọng điểm là Hà Quyên, người cô ta giết là một tiểu cô nương ở sân khấu chỗ nhà hàng mà chúng ta tụ họp đấy.]
[Nghe nói dạo này cô ta điên điên khùng khùng, cũng không ít món. Bởi vì ghen tỵ với nhan sắc của cô gái kia mà hai người nảy ra mâu thuẫn. Hơn nữa bạn giường của cô ta cũng thích cô gái đó, cô ta lừa người ta ra ngoài, bị hủy dung rồi giết chết, nghe nói còn gian thi nữa!]
[Cảnh sát dựa vào lời của cô ấy lúc nguy kịch mà tìm được đến nơi, nghe nói thi thể không còn nguyên vẹn!]
[Vl, Hà Quyên biến thái quá vậy? Cô gái kia cũng xui xẻo quá đi!]
[Cô ta không chỉ biến thái đâu, tôi có thân thích ở cục cảnh sát này. Người kia nói cho tôi biết, Hà Quyên nói khùng nói điên, tự khai ra đã tự phá cái thai vừa mới thành hình của mình đem đi luyện thi du (*). Chỉ vì cô ta nghe nói thứ đó có thể làm đẹp, trẻ mãi không già! Còn khai cả thẩm mỹ viện giúp cô ta lọc dầu ra nữa…]
(*) thi du: chất béo trong xác chết bị phân hủy ra thành dầu
[Sau đó cảnh sát niêm phong thẩm mỹ viện nọ, không chỉ xác thực lời của Hà Quyên mà còn phát hiện không ít việc làm trái pháp luật.]
[Đáng sợ quá rồi đó! Con của cô ta mà cô ta cũng xuống tay được, đúng là táng tận lương tâm mà!]
[Con của cô ta ở đâu ra vậy? Chưa từng nghe nói cô ta đã kết hôn nha…]
[Chắc là chơi qua đường, dù sao ai cũng biết cái nết của cô ta rồi. Mang thai nhưng lại không biết cha đứa bé là ai nên chỉ có thể phá. Phá xong còn tận dụng xác của nó, là chuyện mà cô ta có thể làm ra!]
[Người phụ nữ này thật đáng sợ… Sau này tôi không dám lại gần phụ nữ nữa đâu!]
[Eiiii, có ai còn nhớ hồi đó Mộc Tử Dịch nói gì không?]
[?]
[Cậu ấy nói, có một cô gái đi theo sau lưng Hà Quyên, muốn lấy mạng cô ta. Còn có một đứa nhỏ kêu cô ta là mẹ…]
[Ôi mẹ ơi, nghĩ lại mà sợ quá!!!]
[Cậu ấy thật sự có hiểu biết về huyền học nha, đáng sợ!]
[Tử Dịch cũng có trong nhóm này á, các cậu…]
[Không sao, chúng ta đâu có nói Tử Dịch nói bậy. Hà Quyên có kết cục như vậy là xứng đáng…]
[Nghe nói Hà Quyên chết rất thảm. Cứ luôn khóc lóc nói mình sai rồi v.v, sau đó thì tự hại. Lúc cảnh sát đem chứng cứ đến bắt cô ta, cô ta đã lấy dao vẽ đầy hoa văn lên mặt mình rồi.]
[Cái này tôi cũng không rõ, người cảnh sát thân thích với tôi chỉ nói cô ấy chết rất thảm, là tự sát.]
[Trên đời thật sự có quỷ à…]
[Trời ơi, đáng sợ quá…]
[Đây là quả báo đó, đáng đời! (dừa lz =)))]
[Được rồi, người chết là lớn nhất, chúng ta đừng bàn luận cô ta nữa.]
[Đúng vậy, đừng nói tới cô ta nữa, ghê tởm!]
[Tôi… có chuyện này muốn hỏi, có ai biết streamer Mộc đang rất nổi trên mạng không?]
[Tôi bận tối mặt, ai mà để ý mấy người đó chứ.]
[Tôi từng nghe nói nè, nhưng mà không để ý lắm, chỉ biết người đó rất được yêu thích. Có điều nghe nói cậu ta đã từng livestream thấy quỷ, trước đây còn có một show giải trí đề tài thám hiểm thần bí nhờ cậu ta mà hot một đợt.]
[Tôi tôi tôi có follow streamer này, tôi biết cậu muốn nói gì nè…]
[Tôi định nói là Mộc Tử Dịch với streamer Mộc giống nhau đến chín phần.]
[Quả nhiên! Tôi còn thắc mắc sao lại nhìn quen như vậy, nhưng mà không dám nghĩ đến việc đó! Nếu là cậu ấy, vậy chắc chắn là đúng rồi!]
[Dù sao cũng là người từng livestream bắt quỷ đó!]
[Trời ơi, vậy mà tôi lại quen biết với đại sư bắt quỷ…]
[Các người nói làm tôi mơ hồ quá, tôi cũng phải đi tìm hiểu một chút.]
[Đi đi, nghe ngóng xong rồi trở về get high!]
[Tôi thật nghi ngờ cuộc đời, trên đời này vậy mà có quỷ, còn có cả đại sư bắt quỷ…]
========
Mộc Tử Dịch bình tĩnh tắt nhóm chat, biết được Hà Quyên không có kết cục tốt thì cậu yên tâm rồi.
Khi Cố Cảnh bưng bát cháo đi vào thì thấy Mộc Tử Dịch một tay cầm bình hoa, một tay cầm di động, tươi cười rạng rỡ.
Anh cười hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Báo ứng của Hà Quyên tới rồi.” Mộc Tử Dịch vừa nói vừa đặt bình hoa về chỗ cũ.
“À, anh cũng quên chuyện của cô ta lần này rồi.” Mấy hôm nay anh chỉ lo chăm sóc Mộc Tử Dịch, quả thực không có tâm trí để ý mấy thứ này.
Cố Cảnh vừa cười vừa đặt bát cháo trên tay lên bàn: “Bác sĩ nói em có thể ăn chút ít thức ăn lỏng nên hôm nay cho em ăn cháo không thịt, cũng không nhiều. Nhưng mà có hơi nóng…”
Còn chưa dứt lời đã bị Mộc Tử Dịch nắm lấy tay.
Mộc Tử Dịch nhìn thấy vết thương trên ngón tay còn chưa khô máu thì đau lòng nói: “Làm gì mà thành ra thế này!”
Cố Cảnh yên lặng rút tay về, lắc đầu: “Không sao hết, đây là lần đầu tiên anh dùng dao cắt thịt nên chưa thành thạo. Sau này anh thuần thục rồi thì sẽ không như vậy nữa.”
“Gì mà sau này, đừng có đùa nữa, để em làm là được!” Mộc Tử Dịch chau mày: “Anh còn muốn bị thương mấy lần nữa!”
Thấy cậu thật sự nổi nóng, Cố Cảnh hơi mím môi, ngồi xổm xuống. Anh đặt tay lên đầu gối Mộc Tử Dịch, hơi ngửa đầu, ánh mắt chứa đầy thâm tình nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là, anh muốn nấu cơm cho em ăn.”
Anh dừng một chút, lại tiếp tục chân thành nói: “Anh không định cho em nấu cơm. Nấu nướng rất dễ bị thương, nếu tay em hoặc bất cứ chỗ nào bị thương anh cũng sẽ đau lòng.”
Mộc Tử Dịch xúc động nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Nhưng em biết nấu ăn, trước đây em chỉ sống có một mình, thường xuyên nấu ăn nên thuần thục rồi, sẽ không bị thương đâu.”
“Vậy cũng không được.” Cố Cảnh nắm đôi tay còn đang bị thương của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói: “Anh vẫn muốn học nấu ăn, bởi vì… nhìn thấy em ăn đồ ăn anh làm, anh thấy rất vui.”
Mộc Tử Dịch cười, đỏ khóe mắt. Cậu không nhịn được nghiêng đầu về phía trước, nhẹ nhàng cụng vào trán Cố Cảnh. Hai cái trán chạm nhau tựa như tâm liền tâm. Có lẽ từ nay về sau, cậu không cần phải gồng mình chống chọi mọi thứ nữa, cũng không cần hở chút là liều cả mạng.
Ngoài cửa, bác Trần đang đứng dựa lưng vào tường cũng cười, cảm khái trẻ nhỏ dễ dạy!
………
Trong đại viện được xây theo phong cách phục cổ tối giản, hàng cây xanh biếc che được phần lớn ánh nắng gay gắt làm khoảng sân vô cùng mát mẻ.
Đến trước bàn đá trong sân, Mộc Tử Dịch cười nói: “Ông Trần, mời ngồi.”
Ông Trần mang vẻ mặt hoảng hốt, gần như vừa nghe xong thì lập tức tuân lệnh ngồi xuống ghế. Mộc Tử Dịch đi phía sau cũng sắp xếp cho hai chồng chồng Lý Tùng Tử, sau đó lại bố trí chỗ ngồi cho bốn anh vệ sĩ của ông.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, cậu quay đầu nói với người đang đẩy xe lăn giúp mình – Cố Cảnh: “Anh biết pha trà không?”
Cố Cảnh ngừng đẩy một chút, lắc đầu. Anh nghĩ thầm “Hay là đi học một khóa, sau này ở chung với Mộc Tử Dịch thì sao có thể không có chủ nhà pha trà cho khách được chứ.”
Mộc Tử Dịch đành phải nhìn qua Lý Tùng Tử, nhưng cậu khẳng định phải thất vọng rồi, vị này là một công tử mười ngón tay không dính nước xuân.
Thật ra cậu muốn tự mình đi pha nhưng cậu không chắc là cái tay đang bị thương này đủ sức.
Cuối cùng vẫn là Chu Minh Điền đứng ra nhận, cười nói: “Để tôi pha cho, ở đâu?”
Cố Cảnh rất tự giác đứng lên dẫn đường: “Tôi dẫn anh vào nhà bếp.”
“Đừng vào bếp, đến đại sảnh tầng một của nhà chính lấy bộ trà cụ đi, dưới ngăn kéo còn có một gói hồng trà nữa. Còn nữa, xem coi nhóc mập tỉnh chưa.” Mộc Tử Dịch dặn dò từng chút. Mấy hôm nay nhóc mập nằm trong dưỡng hồn trận, vốn chỉ cần nằm hai ba ngày là được. Những Cố Cảnh nói anh ấy cho thêm vài thứ rất có ích cho nhóc mập vào dưỡng hồn trận, chỉ là nó phải nằm mê man trong đó khá lâu.
Chuyện có lợi cho thằng nhóc tất nhiên Mộc Tử Dịch sẽ không từ chối, bởi vậy nên từ lúc tỉnh lại tới giờ cậu còn chưa thấy mặt nó.
Cố Cảnh đáp lại từng cái rồi dẫn Chu Minh Điền đi về phía nhà chính.
Nhìn bóng dáng rời khỏi của hai người, Lý Tùng Tử bùi ngùi xúc động: “Vị nhà cậu nghe lời quá đi.”
“Chỉ là hơi ngốc một chút.” Mộc Tử Dịch tươi cười phàn nàn.
“Ngốc thì có sao đâu, tốt với cậu là được. Không giống anh Chu, hôm trước anh ấy bắt đầu làm việc trở lại, mỗi ngày không gặp được mấy lần, tối về mặt đối mặt đi ngủ.”
“Chắc là quá mệt mỏi đó, diễn viên như hai người chẳng phải càng hot thì càng bận đó sao.”
“Thì cũng đúng, trước đây anh ấy có xin nghỉ vài ngày, bây giờ phải bù lại, nghe trợ lý nói anh ấy còn không thể ăn cơm đúng giờ.” Lý Tùng Tử nói xong thì càng đau lòng: “Cũng là cậu thông minh, ngay từ đầu đã từ chối làm ngôi sao.”
Mộc Tử Dịch cười với hắn, cậu tất nhiên biết mình thông minh.
Quay đầu qua nhìn người con đang tiêu hóa câu “Quan hệ yêu đương” của Cố Cảnh – ông Trần, cậu huơ tay trước mặt ông ấy: “Ông Trần, hoàn hồn.”
Ông Trần lập tức tỉnh táo, cười cười xin lỗi, giọng nói bay bổng: “Vạn lần không ngờ tới hai người lại làm việc nhanh chóng như vậy.”
Mấy hôm trước cấp dưới có nói với ông đại nhân nhà ông đưa một nhân loại tên Mộc Tử Dịch vào bệnh viện, sai họ đi làm thủ tục, thái độ rất lo lắng.
Xuất phát từ tâm lý lo lắng cho đại nhân nên ông lo cho cả bằng hữu của ngài, ông lần theo lịch sử xem livestream trong tài khoản của đại nhân mà biết đến phòng stream của Mộc Tử Dịch. Đợi vài ngày mới thấy người này livestream.
Chỉ là không nghĩ tới lần livestream đó lại bại lộ việc đại nhân yêu thầm streamer, hơn nữa còn bị nhìn thấu. Streamer người ta còn chê anh là con rùa rụt cổ, còn định chủ động tỏ tình…
Ông chưa từng nghi ngờ việc đại nhân thích Mộc Tử Dịch. Ông còn lạ gì đại nhân nhà mình chứ! Nếu không thích thì làm gì có chuyện cầm di động lâu như vậy mà không một lời phàn nàn chắc! Còn vừa nghe đến việc streamer là “cong” thì kích động làm rơi cả điện thoại! Còn nữa, từ lâu ông đã thấy thái độ của đại nhân với Mộc Tử Dịch rất không bình thường, giờ nhìn lại sợ là đã có ý đồ từ lâu.
Chỉ tiếc là có tà tâm nhưng lại không đủ can đảm, còn không bằng streamer Mộc!
Còn muốn ông – một lão già cả đống tuổi, lúc còn sống thì lo cho an nguy tính mạng ngày ấy, chết rồi còn phải lo cho chung thân đại sự của ngài! Vậy cũng được đi, đại nhân còn rất không hăng hái!
Vì mong đại nhân sớm thoát ế mà ông phải xách một thùng sổ tay theo đuổi, bí kíp yêu đương qua đây, định cho đại nhân mở mang kiến thức, lên tinh thần theo đuổi streamer Mộc.
Ai mà ngờ mới có hai ba ngày trôi qua mà hai người này đã xác định quan hệ cơ chứ.
Ông Trần không biết nên khóc hay nên cười nữa đây. Ông mười phần trịnh trọng, vỗ nhẹ tay Mộc Tử Dịch, nghiêm túc nói: “Đứa trẻ ngoan, vất vả cho cháu rồi. Đại nhân nhà ông ông hiểu, càng thích càng không có gan chủ động, băn khoăn lo lắng rất nhiều thứ. Chắc hẳn việc này là do cháu chủ động trước nhỉ!?”
Mộc Tử Dịch gật đầu, thở dài: “Nếu cháu không chủ động, sợ là phải chờ đến lúc chết anh ấy vẫn chưa tỏ tình với cháu đâu.”
“Là do ngài ấy không đúng, ông sẽ nói lại với ngài ấy.”
“Đúng là cần đào tạo một chút.” Mộc Tử Dịch rất tán thành: “Anh ấy cực kỳ khô khan.”
Lý Tùng Tử ngồi bên cạnh cũng góp vui: “Tôi còn đang thắc mắc sao cậu lại thích anh ta, cũng không hiểu tại sao anh ta lại thích cậu nữa.”
Mộc Tử Dịch quăng cho hắn ánh mắt xem thường: “Tôi mới là không hiểu sao Chu ảnh đế lại thích cậu được ấy, một đứa ngu ngốc như này.”
“Đệt, còn chuyển hướng công kích người khác á! Cậu thì hay rồi, thả thính lung tung còn không biết tự giác. Ở trường không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ đã dính thính, mảnh vỡ của trái tim bọn họ có thể lát đầy đường nhà cậu luôn đấy!”
Mộc Tử Dịch còn chưa kịp phản ứng, ông Trần đã vội vàng nói: “Streamer Mộc được hoan nghênh lắm hả?”
Lý Tùng Tử chỉ chỉ mặt Mộc Tử Dịch, xòe hai tay bưng mặt cậu: “Ông nhìn khuôn mặt này đi, không giống người đi gieo họa như vậy à?”
Ông Trần thành thật quay sang đánh giá khuôn mặt Mộc Tử Dịch một cách tỉ mỉ.
Khí chất trong trẻo hoạt bát, làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào như đang mỉm cười, cái mũi thẳng tắp, môi mỏng… Khuôn mặt như vậy đi ra đường sao có thể không có người thích được.
Mộc Tử Dịch trơ mắt nhìn ông lão thẳng lưng đi về hướng nhà chính, không nhịn được dùng khuỷu tay chọc chọc Lý Tùng Tử: “Cậu nói chuyện đó làm gì vậy!”
Lý Tùng Tử không thèm để ý: “Không phải cậu biết rồi sao! Gần đây tôi đang xem một bộ phim truyền hình, cậu phải nói cho người đàn ông của cậu và người nhà anh ta biết được cậu yêu thích thế nào, nổi tiếng thế nào. Cậu không phải là của anh ta, cũng như không chỉ mình anh ta mới được làm người yêu của cậu. Có như vậy, anh ta và người nhà anh ta mới sốt ruột, sẽ đối xử tốt với cậu hơn nữa!”
“Cậu xem nhầm cái kịch bản cẩu huyết nào vậy, với lại cái đó là góp ý cho đôi vợ chồng. Hai đứa tôi là chồng chồng, làm sao giống vậy được!”
“Cần gì biết giống nhau hay không, miễn nó có ích là được.” Lý Tùng Tử nhướng mi. cười cực kỳ gợi đòn: “Chờ mà xem, chắc là ông Trần đi tìm ‘người đó’ nhà cậu rồi, kêu anh ta phải khiến cậu vui vẻ!”
Mộc Tử Dịch không biết phải làm sao: “Ko lẽ là cậu đã thực hành trước rồi đó chứ?”
“Tôi và anh Chu là trường hợp đặc biệt, không cần phải làm vậy. Hai bọn tôi là minh tinh, mỗi ngày đều được dân mạng tỏ tình.”
“Ù ôi, cậu thì có mặt mũi rồi…”
“Mặt mũi rất lớn là đằng khác…”
========
Ở bên đây hai người bạn thân đang trêu chọc nhau; Ở bên này, ông Trần tìm được Cố Cảnh, không để ý Chu Minh Điền còn đứng đó đã gấp gáp kéo đại nhân nhà ông vào một góc sáng sủa tâm sự.
Chu Minh Điền cũng không đến gần, vừa nấu nước vừa vểnh tai quang minh chính đại nghe lén, định chút về chia sẻ cho Tùng Tử nhà hắn nghe.
Ông Trần sốt ruột nói: “Đại nhân, cả quá trình tiến tới yêu đương với streamer Mộc này, ngài có chủ động chút nào hay không vậy?”
Chủ động…
Cố Cảnh cẩn thận nhớ lại một chút, hình như là không có. Anh chột dạ nói: “Chưa từng.”
“Ôi ôi đại nhân của tôi ơi, ngài đường đường là một người đàn ông, sao lại không chủ động vậy!” Ông Trần bày vẻ mặt không biết phải dạy dỗ thế nào.
Vẻ mặt Cố Cảnh đau khổ: “Trước đó cũng không xác định được là tôi có thích em ấy hay không, vì tôi chưa từng trải qua cảm giác này… Vốn định tìm cơ hội thương lượng với chú, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy… Tôi cũng mới xác định được tình cảm với em ấy gần đây thôi.”
“Phát hiện rồi sao còn không chủ động? Hai người xác định quan hệ là do bên kia chủ động phải không?”
Cố Cảnh cũng buồn bực trong lòng: “Lúc đó tôi cũng không biết em ấy có thích tôi không. Lại sợ tôi tỏ tình thì em ấy sẽ tức giận đuổi tôi đi, nếu vậy, ngay cả bạn cũng không làm được nữa.”
“Đại nhân, sao ngài lại… lại thiếu ý chí như vậy!” Ông Trần tức đến độ dựng cả ngón tay, cả giận: “Ngài có biết streamer Mộc được bao nhiêu người yêu thích hay không? Nếu không phải đúng lúc cậu ấy cũng có ý với ngài, còn chủ động tỏ tình trước thì ngài sớm muộn gì cũng phải hối hận.”
“Em ấy được chào đón lắm à?” Cố Cảnh nhăn mày, chợt nhớ tới những người anh quen biết bên cạnh Mộc Tử Dịch, một người từng yêu thầm cậu, người kia thì vì không được đáp trả mà muốn trả thù em ấy.
Ông Trần lo lắng đi qua đi lại một chỗ, cuối cùng dậm chân nói: “Đại nhân, ngài với streamer Mộc vừa bên nhau, tình cảm của cậu ấy với ngài hẳn còn sâu. Ngài phải nỗ lực, cố gắng để cậu ấy cảm nhận được tình cảm của ngài, để cậu ấy cảm động mà không bỏ ngài!”
“Chỉ khi như vậy, sau này có ‘vệ tinh’ nào xuất hiện thì streamer Mộc cũng không động lòng mà trong lòng chỉ có mình ngài.”
Cố Cảnh cái hiểu cái không gật đầu, vội vàng hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào?”
“Đừng nóng vội, lão đã chuẩn bị từ sớm!” Ông Trần nói xong thì ra một gói to được bọc bằng vải đen, rút mấy quyển sách trong đó ra.
Cố Cảnh nhận lấy thì thấy ngoài bìa ghi đủ các loại bài giảng “Chiến lược tấn công tình yêu”, “Làm thế nào để em không rời khỏi anh”, “Những chuyện nhỏ nhặt khi yêu đương”, “Kế sách chinh phục trái tim”…
“Chúng có ích hả?” Cố Cảnh nghi ngờ, chỉ dựa vào mấy quyển sách mà có thể khiến Mộc Tử Dịch không rời bỏ anh? “Đại nhân yên tâm đi, đây là bí tịch yêu đương được rất nhiều người bầu chọn là hữu dụng nhất đó. Chỉ cần ngài đọc kỹ mấy quyển sách này là có thể khiến streamer Mộc yêu ngài đến không biết gì nữa!” Ông Trần vỗ ngực đảm bảo: “Nếu không hiểu chỗ nào thì ngài có thể hỏi lão.”
Cố Cảnh không thèm để bụng, hình như ông Trần đã quên bản thân cũng độc thân cả đời rồi.
Chu Minh Điền nghe vậy thì mò đến, vội vã nhưng vẫn không mất lễ độ: “Ông Trần, có thể viết lại tên bìa cho cháu không? Cháu cũng muốn mua, cháu với Tùng Tử cũng chỉ vừa mới yêu đương không bao lâu, cũng cần củng cố gấp.”
“Không cần không cần, chỗ lão còn có bản sao, tặng cậu.”
“Mấy loại sách này cũng có bản sao nữa hả?” Chu Minh Điền nhận sách, tò mò nghía qua cái túi đen. Một cái gói nhỏ như vậy sao có thể đựng nhiều sách thế nhỉ?!
“Lo trước khỏi họa thôi, haha…”
Cũng không biết đã qua bao lâu, bọn Mộc Tử Dịch cuối cùng cũng được uống trà.
Chén trà được tráng men xanh tràn đầy ý vị cổ xưa đựng nước trà thơm ngát, được một bàn tay thon dài đưa cho từng người. Đến lúc đưa cho Mộc Tử Dịch, cậu ngẩng đầu cười với người đó.
Cố Cảnh cũng cười theo, cuối cùng mới tự rót trà cho mình.
Bên này, Chu Minh Điền đi đưa trà cho mấy anh vệ sĩ cũng đã trở lại, mấy người kia không dám cho Chu Minh Điền rót trà cho mình. Mặc dù, y cũng chỉ là một người thường.
Mấy người bọn họ nhàn nhã thưởng trà, một lúc sau, Mộc Tử Dịch cười nói: “Ông Trần, hay là ông dọn đến đây ở chung đi? Bên phía nhà chính còn không ít phòng trống đấy.”
“Được, được.” Ông Trần cười đến độ mặt đầy nếp nhăn, từ ái nói: “Vậy, cảm ơn streamer Mộc nhé!”
“Ông cứ gọi cháu là Tử Dịch đi, không thì cháu thấy không được tự nhiên, cũng xa lạ nữa.”
Mộc Tử Dịch biết, ông lão trước mặt tuy trên danh nghĩa là quản gia của Cố Cảnh. Nhưng thực tế thì đã là người nhà, gọi là ông nội cũng không quá đáng. Để trưởng bối cứ gọi mình là streamer Mộc ra kỳ quặc, lại còn xa lạ.
“Được, ông gọi cháu là Tử Dịch.”
Sau khi ông Trần đồng ý ở lại thì cũng kêu bốn người vệ sĩ rời đi. Mấy người đó thực ra cũng rất lưu loát, nhanh chóng rời khỏi tiệm bánh bao mới nhỏ giọng thì thầm.
“Hey, đây là lần đầu tiên tôi thấy đại nhân để tâm tới một người sống như vậy đó!”
“Đừng có nói là người sống, cho dù là ma quỷ thì tui đi theo đại nhân nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy!”
“Ông chủ nhỏ này cũng thật khó lường! Tuổi còn nhỏ như vậy, không chỉ sống ở nơi nổi tiếng ma ám mà còn kế thừa tiệm bánh bao độc nhất vô nhị này, thật là lợi hại!”
“Là rất lợi hại, vậy mới xứng đôi với đại nhân nhà chúng ta, tuy là vẫn còn kém một xíu…”
“Ông đừng có để cho đại nhân nghe được câu này! Ông không thấy quản gia đại nhân cũng rất thích ông chủ nhỏ hả, ông nói xấu cậu ấy mà bị nghe thấy coi chừng bị lột da đấy!”
“Cái này cũng không tính là nói xấu mà… Có điều vẫn là quên đi, đại nhân có người yêu là được rồi, nói gì thì ông chủ nhỏ cũng là người tốt.”
Mấy con quỷ giả dạng người sống đi càng lúc càng xa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Trong tiệm bánh bao, Mộc Tử Dịch mệt mỏi ngủ thiếp đi, phải nhờ Cố Cảnh dìu cậu ngồi lại xe lăn, đẩy về phòng nghỉ ngơi.
Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền thấy vậy cũng đứng dậy cáo từ. Hai người qua đây vốn chỉ là định xem coi Mộc Tử Dịch ra viện rồi có cần giúp đỡ gì hay không thôi.
Trước khi đi nghỉ, Mộc Tử Dịch còn ngó qua xem mèo ú. Nhưng mà Cố Cảnh sửa trận pháp lại rất phức tạp, trong trận đục ngầu không thể thấy rõ được gì. Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh, chỉa chỉa vào trận pháp: “Vẫn chưa tỉnh hả?”
“Sớm.” Cố Cảnh tính toán, nói: “Chờ em thức dậy là có thể thấy nó rồi.”
“Được, vậy em đi ngủ trước.” Cậu dứt lời thì đứng dậy khỏi xe lăn, phất tay với Cố Cảnh đi vào phòng mình.
Cố Cảnh mất mát nhìn cửa phòng cậu, suy nghĩ một hồi thì đặt mông ngồi xuống xe lăn, lấy một quyển sách ra lật. Bìa sách ghi “Kế sách chinh phục trái tim” cực kỳ cay mắt.
========
Giấc ngủ này của Mộc Tử Dịch rất sâu, mơ màng tỉnh lại đã là chạng vạng. Cậu ngồi dậy xốc cái chăn mùa hè trên người ra. Cậu nhớ hình như lúc nãy trước khi ngủ không có đắp chăn mà.
Quay đầu nhìn thấy cái ly giữ nhiệt mới tinh trên đầu giường thì hiểu.
Cậu cười nhẹ rồi quay ra nhìn ánh chiều tà in lên những cái lá màu xanh mởn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới khoan thai rời giường.
Cầm lấy ly giữ nhiệt trên đầu giường uống hai ngụm, nước có độ ấm thích hợp chảy thẳng xuống bụng khiến cậu thoải mái hơn.
Cậu từ từ ra khỏi phòng, đi vào phòng khách. Không thấy Cố Cảnh đâu mà lại nhìn thấy nhánh hoa hồng đỏ rực thơm ngát được cắm trong bình. Đóa hoa hồng này cậu tặng cho Cố Cảnh hôm thất tịch, dáng điệu xinh đẹp ướt át.
Trong lòng không khỏi bùi ngùi, người này thật sự rất thích cậu, thích nhiều hơn cậu tưởng, cũng sớm hơn so với cậu. Nếu không sao lại lãng phí nhiều quỷ lực để bảo quản cành hoa này như thế.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng phủ lên cánh hoa cảm nhận được sự ướt át nơi lòng bàn tay, hương thơm vẫn còn đọng lại trong mũi. Cậu vui vẻ ôm bình hoa vào lòng, lấy di động ra định chụp khoe với Lý Tùng Tử. Có điều mở ra mới phát hiện nhóm chat bạn học cũ vốn luôn yên tĩnh nay lại có không ít tin tức, náo nhiệt lạ thường.
Mộc Tử Dịch tiện tay mở ra xem, đập vào mắt là cuộc thảo luận của bạn học cũ về Hà Quyên.
[Này, mọi người biết gì không? Hà Quyên chết rồi, chết thảm lắm!]
[Thật không? Lúc nào vậy, sao đột nhiên đã…]
[Hôm đó lúc chúng ta về không phải cô ấy còn điên loạn la hét cái gì mà “Đừng qua đây, không phải tôi cố ý giết cậu!”, bộ đó không phải chỉ là lời khùng điên thôi hả! Sau này nghe nói cảnh sát có điều tra được, quả thật là cô ấy đã giết người.]
[Hả? Cô ấy lớn gan vậy sao?]
[Cô ta có gì mà không dám làm chứ, nhớ năm đó chỉ mới là một học sinh trung học đã đối xử với Tử Dịch như thế rồi, cô ta còn không dám làm gì chứ!]
[Nói đến Tử Dịch, không phải trước đây cậu ấy họ Thẩm hả, chuyển trường xong sao lại đổi thành họ Mộc rồi?]
[Cái này tôi biết nè, trước đây cậu ấy theo họ mẹ, sau đó sửa lại theo họ cha. Có điều trọng điểm không phải ở đây, trọng điểm là Hà Quyên, người cô ta giết là một tiểu cô nương ở sân khấu chỗ nhà hàng mà chúng ta tụ họp đấy.]
[Nghe nói dạo này cô ta điên điên khùng khùng, cũng không ít món. Bởi vì ghen tỵ với nhan sắc của cô gái kia mà hai người nảy ra mâu thuẫn. Hơn nữa bạn giường của cô ta cũng thích cô gái đó, cô ta lừa người ta ra ngoài, bị hủy dung rồi giết chết, nghe nói còn gian thi nữa!]
[Cảnh sát dựa vào lời của cô ấy lúc nguy kịch mà tìm được đến nơi, nghe nói thi thể không còn nguyên vẹn!]
[Vl, Hà Quyên biến thái quá vậy? Cô gái kia cũng xui xẻo quá đi!]
[Cô ta không chỉ biến thái đâu, tôi có thân thích ở cục cảnh sát này. Người kia nói cho tôi biết, Hà Quyên nói khùng nói điên, tự khai ra đã tự phá cái thai vừa mới thành hình của mình đem đi luyện thi du (*). Chỉ vì cô ta nghe nói thứ đó có thể làm đẹp, trẻ mãi không già! Còn khai cả thẩm mỹ viện giúp cô ta lọc dầu ra nữa…]
(*) thi du: chất béo trong xác chết bị phân hủy ra thành dầu
[Sau đó cảnh sát niêm phong thẩm mỹ viện nọ, không chỉ xác thực lời của Hà Quyên mà còn phát hiện không ít việc làm trái pháp luật.]
[Đáng sợ quá rồi đó! Con của cô ta mà cô ta cũng xuống tay được, đúng là táng tận lương tâm mà!]
[Con của cô ta ở đâu ra vậy? Chưa từng nghe nói cô ta đã kết hôn nha…]
[Chắc là chơi qua đường, dù sao ai cũng biết cái nết của cô ta rồi. Mang thai nhưng lại không biết cha đứa bé là ai nên chỉ có thể phá. Phá xong còn tận dụng xác của nó, là chuyện mà cô ta có thể làm ra!]
[Người phụ nữ này thật đáng sợ… Sau này tôi không dám lại gần phụ nữ nữa đâu!]
[Eiiii, có ai còn nhớ hồi đó Mộc Tử Dịch nói gì không?]
[?]
[Cậu ấy nói, có một cô gái đi theo sau lưng Hà Quyên, muốn lấy mạng cô ta. Còn có một đứa nhỏ kêu cô ta là mẹ…]
[Ôi mẹ ơi, nghĩ lại mà sợ quá!!!]
[Cậu ấy thật sự có hiểu biết về huyền học nha, đáng sợ!]
[Tử Dịch cũng có trong nhóm này á, các cậu…]
[Không sao, chúng ta đâu có nói Tử Dịch nói bậy. Hà Quyên có kết cục như vậy là xứng đáng…]
[Nghe nói Hà Quyên chết rất thảm. Cứ luôn khóc lóc nói mình sai rồi v.v, sau đó thì tự hại. Lúc cảnh sát đem chứng cứ đến bắt cô ta, cô ta đã lấy dao vẽ đầy hoa văn lên mặt mình rồi.]
[Cái này tôi cũng không rõ, người cảnh sát thân thích với tôi chỉ nói cô ấy chết rất thảm, là tự sát.]
[Trên đời thật sự có quỷ à…]
[Trời ơi, đáng sợ quá…]
[Đây là quả báo đó, đáng đời! (dừa lz =)))]
[Được rồi, người chết là lớn nhất, chúng ta đừng bàn luận cô ta nữa.]
[Đúng vậy, đừng nói tới cô ta nữa, ghê tởm!]
[Tôi… có chuyện này muốn hỏi, có ai biết streamer Mộc đang rất nổi trên mạng không?]
[Tôi bận tối mặt, ai mà để ý mấy người đó chứ.]
[Tôi từng nghe nói nè, nhưng mà không để ý lắm, chỉ biết người đó rất được yêu thích. Có điều nghe nói cậu ta đã từng livestream thấy quỷ, trước đây còn có một show giải trí đề tài thám hiểm thần bí nhờ cậu ta mà hot một đợt.]
[Tôi tôi tôi có follow streamer này, tôi biết cậu muốn nói gì nè…]
[Tôi định nói là Mộc Tử Dịch với streamer Mộc giống nhau đến chín phần.]
[Quả nhiên! Tôi còn thắc mắc sao lại nhìn quen như vậy, nhưng mà không dám nghĩ đến việc đó! Nếu là cậu ấy, vậy chắc chắn là đúng rồi!]
[Dù sao cũng là người từng livestream bắt quỷ đó!]
[Trời ơi, vậy mà tôi lại quen biết với đại sư bắt quỷ…]
[Các người nói làm tôi mơ hồ quá, tôi cũng phải đi tìm hiểu một chút.]
[Đi đi, nghe ngóng xong rồi trở về get high!]
[Tôi thật nghi ngờ cuộc đời, trên đời này vậy mà có quỷ, còn có cả đại sư bắt quỷ…]
========
Mộc Tử Dịch bình tĩnh tắt nhóm chat, biết được Hà Quyên không có kết cục tốt thì cậu yên tâm rồi.
Khi Cố Cảnh bưng bát cháo đi vào thì thấy Mộc Tử Dịch một tay cầm bình hoa, một tay cầm di động, tươi cười rạng rỡ.
Anh cười hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Báo ứng của Hà Quyên tới rồi.” Mộc Tử Dịch vừa nói vừa đặt bình hoa về chỗ cũ.
“À, anh cũng quên chuyện của cô ta lần này rồi.” Mấy hôm nay anh chỉ lo chăm sóc Mộc Tử Dịch, quả thực không có tâm trí để ý mấy thứ này.
Cố Cảnh vừa cười vừa đặt bát cháo trên tay lên bàn: “Bác sĩ nói em có thể ăn chút ít thức ăn lỏng nên hôm nay cho em ăn cháo không thịt, cũng không nhiều. Nhưng mà có hơi nóng…”
Còn chưa dứt lời đã bị Mộc Tử Dịch nắm lấy tay.
Mộc Tử Dịch nhìn thấy vết thương trên ngón tay còn chưa khô máu thì đau lòng nói: “Làm gì mà thành ra thế này!”
Cố Cảnh yên lặng rút tay về, lắc đầu: “Không sao hết, đây là lần đầu tiên anh dùng dao cắt thịt nên chưa thành thạo. Sau này anh thuần thục rồi thì sẽ không như vậy nữa.”
“Gì mà sau này, đừng có đùa nữa, để em làm là được!” Mộc Tử Dịch chau mày: “Anh còn muốn bị thương mấy lần nữa!”
Thấy cậu thật sự nổi nóng, Cố Cảnh hơi mím môi, ngồi xổm xuống. Anh đặt tay lên đầu gối Mộc Tử Dịch, hơi ngửa đầu, ánh mắt chứa đầy thâm tình nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là, anh muốn nấu cơm cho em ăn.”
Anh dừng một chút, lại tiếp tục chân thành nói: “Anh không định cho em nấu cơm. Nấu nướng rất dễ bị thương, nếu tay em hoặc bất cứ chỗ nào bị thương anh cũng sẽ đau lòng.”
Mộc Tử Dịch xúc động nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Nhưng em biết nấu ăn, trước đây em chỉ sống có một mình, thường xuyên nấu ăn nên thuần thục rồi, sẽ không bị thương đâu.”
“Vậy cũng không được.” Cố Cảnh nắm đôi tay còn đang bị thương của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói: “Anh vẫn muốn học nấu ăn, bởi vì… nhìn thấy em ăn đồ ăn anh làm, anh thấy rất vui.”
Mộc Tử Dịch cười, đỏ khóe mắt. Cậu không nhịn được nghiêng đầu về phía trước, nhẹ nhàng cụng vào trán Cố Cảnh. Hai cái trán chạm nhau tựa như tâm liền tâm. Có lẽ từ nay về sau, cậu không cần phải gồng mình chống chọi mọi thứ nữa, cũng không cần hở chút là liều cả mạng.
Ngoài cửa, bác Trần đang đứng dựa lưng vào tường cũng cười, cảm khái trẻ nhỏ dễ dạy!
Danh sách chương