Edit: Cá

……

Bệnh viện tựa như một chiếc lồng giam, các bác sĩ, hộ sĩ và bệnh nhân mặc áo sọc xanh trắng đi tới đi lui, nhưng không ai có thể quấy rầy người thanh niên đang ngồi lặng người trên ghế cạnh góc tường.

Trong lòng thanh niên đang ôm một con mèo màu xám, tựa như đang say giấc nồng, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn về cửa phòng cấp cứu, đôi mắt vô hồn, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó.

Tay anh vô thức vuốt ve nhóc mèo trong lòng, khẽ nói: “Cậu ấy vào đó được bao lâu rồi?”

“Meo~” Bên cạnh anh truyền đến một tiếng mèo kêu, một tiểu quỷ trong suốt giọng non nớt đáp lại: “Không biết.”

Cố Cảnh nghiêng đầu nhìn nó một cái, “Trông nhóc bình tĩnh quá nhỉ?”

“Quen rồi. Anh ấy cứ bị thương mãi, vết thương như thế thì chắc không chết được đâu meo~” Nhóc con trả lời một cách dứt khoát, rồi vô thức gặm gặm ngón tay ngắn cũn của mình. Tuy biết rằng chủ nhân sẽ không chết, nhưng nó cũng rất đau lòng và cũng sẽ lo lắng. Huhu, căng thẳng một tí là lại muốn gặm tay…

Nó là một đứa nhóc ngoan, nhìn tâm trạng của Cố Cảnh không tốt, bèn ra một quyết định vĩ đại: lấy thân phận là quỷ, an ủi anh ta một tí.

Âm sai tội nghiệp thích chủ nhân nhà nó, rất xứng đáng được an ủi!

Nhưng mà nhóc lại không biết rằng, những lời nhóc nói như là đâm một nhát dao vào tim Cố Cảnh vậy. Sống thế nào mà lại có thể coi chuyện bị thương như là một thói quen cơ chứ…

Hiện giờ anh mới hiểu được rằng, vì sao một người trẻ tuổi chưa học bất cứ thuật pháp và trận pháp nào mà lại có thể đánh thắng nhiều quỷ vật như thế. Không phải là dựa vào sức mạnh và nguồn linh lực dồi dào của cậu, mà là do cậu liều mạng để giành được thắng lợi.

Đánh nhau có ai mà dùng mạng mình ra đặt cược như thế chứ!

Anh cắn răng, trong lòng rất hối hận, giống như có một bàn tay to nhéo thật mạnh vào tim anh, khiến anh không thở nổi.

Tại sao anh lại không đến sớm hơn chứ! Anh nên đi tìm Mộc Tử Dịch sớm hơn, không cần ngại mà nên điều động tất cả âm sai đi tìm!

Trời mới biết, lúc anh nhìn thấy Mộc Tử Dịch cả người đầy vết thương, tay cầm một trường đao được hội tụ từ linh lực, đôi mắt xung huyết vô cảm, trong lòng anh sợ hãi vô cùng.

Không phải sợ cậu sẽ ngộ sát chính mình, mà sợ rằng từ nay về sau, cậu không còn ý thức của mình, cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…

Anh yên lặng ôm chặt mèo, nói khẽ với tiểu quỷ bên cạnh: “Nhóc nhập vào xác mèo đi.”

Nhóc con lắc đầu, hai chân ngắn cũn lắc lư trên không, nói: “Không muốn, meo!” Nếu bây giờ nhóc trở lại thân mèo thì có thể sẽ phải hôn mê một thời gian. Nhóc muốn chờ chủ nhân của mình ra chứ không muốn ngủ đâu.

Cố Cảnh cũng không ép nó, chỉ vươn tay đặt lên đầu nó, truyền cho nó một chút quỷ lực.

Nhóc con thoải mái đến rên hừ hừ, quay đầu nở một nụ cười thật tươi với Cố Cảnh, trông dễ thương cực kì.

Nhưng Cố Cảnh lại không có tâm trạng mà khen nó dễ thương, truyền quỷ lực cho nhóc xong thì quay đầu lại, tiếp tục ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, đèn cấp cứu tắt, cửa mở. Cố Cảnh lập tức đứng lên rồi chạy qua.

Người ra đầu tiên là bác sĩ, nhìn thấy Cố Cảnh thì nói một cách nghiêm túc: “Không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lá lách trong cơ thể bị thương, nhiều nơi bị xuất huyết, gãy một chiếc xương sườn, may mà không đâm vào nội tạng… Tóm lại, trước tiên cứ cho cậu ta nhập viện để theo dõi tình hình, tôi sợ rằng cậu ấy sẽ bị sốt cao. Ngoài ra thì bên ngoài có nhiều vết thương, trên cánh tay có một vết thương dài 6cm là nặng nhất, có thể nhìn thấy cả xương…”

“Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cậu ta đến phòng bệnh, cậu đi đóng viện phí trước đi…”

“Tôi muốn phòng bệnh tốt nhất!” Cố Cảnh nhấn mạnh, “Bao nhiêu tiền cũng được!”

Bác sĩ: “… Được rồi, chỉ cần cậu vui là được.” Lúc nào cũng có vài đại gia có tiền mà không có chỗ tiêu.

Cố Cảnh gọi một thuộc hạ của anh tới, đưa xác mèo mập cho hắn, rồi bảo hắn đi làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí. Còn mình và hồn phách của nhóc con thì theo sát Mộc Tử Dịch đi đến phòng VIP.

Đợi mọi thứ xong xuôi thì trời đã sáng trưng. Cố Cảnh kéo rèm cửa sổ ra, để ánh nắng chiếu lên cơ thể của Mộc Tử Dịch. Sau đó anh kéo ghế ngồi cạnh giường, lẳng lặng nhìn Mộc Tử Dịch.

Lúc Mộc Tử Dịch hôn mê trông cậu rất ngoan ngoãn, hiền lành và thản nhiên. Nhưng chỉ có thể mà thôi, chứ không hề cho chút sức sống nào.

Da Mộc Tử Dịch vốn rất trắng, bây giờ mặt lại tái nhợt, như sắp cùng màu với chiếc gối mà cậu đang nằm. Đôi mắt xinh đẹp lại đào hoa nay đang nhắm chặt, không có một chút ánh sáng nào. Đôi môi xinh đẹp ấy nay cũng trắng bệch, không có chút máu. Trên má còn dính một ít máu, nhìn rất chói mắt. Bên ngoài băng vết thương cũng dính máu, vết thương khá lớn, đã được bôi thuốc qua.

Sặc mùi chết chóc, thê thảm vô cùng.

Cố Cảnh xách nhóc mập đang có âm mưu leo lên giường rồi ôm vào lòng, cùng nhau trông nom Mộc Tử Dịch.

Thương tổn của Mộc Tử Dịch, không chỉ là vết thương trên cơ thể. Bên cạnh đó cậu còn sử dụng linh lực và sinh mệnh lực quá mức, thế nên cơ thể càng yếu hơn nhiều. Chưa đến giữa trưa, cậu đang mê mang thì bắt đầu sốt cao.

Cố Cảnh chỉ có mỗi quỷ lực, cho dù có tâm muốn giúp nhưng cũng không dám tùy tiện giúp đỡ cậu. Anh chỉ có thể ở bên cạnh cậu, dựa theo lời dặn dò của bác sĩ, liên tục thay miếng dán giảm nhiệt cho cậu. Mỗi lần thay, anh đều đo lại nhiệt độ cho cậu.

Mộc Tử Dịch hôn mê suốt hai ngày, Cố Cảnh cũng chăm sóc cho cậu suốt hai ngày liền. Trong khi đó, Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền được đưa vào bệnh viện cùng lúc với cậu nay đã tỉnh lại, hai ngày này đều đến thăm hỏi Mộc Tử Dịch. Nhưng Mộc Tử Dịch mãi vẫn không tỉnh lại, hơn nữa còn sốt cao liên tục.

Nhìn cậu khó chịu như thế, đến nỗi Cố Cảnh nghĩ rằng, hay mình cứ câu hồn cậu ấy ra đi, để cậu trở thành một quỷ hồn. Có như thế, Mộc Tử Dịch mới không phải chịu giày vò nữa, lại có thể mau chóng tỉnh táo lại, hơn nữa anh còn có thể che chở cậu suốt đời…

Như thế chẳng phải tốt hơn hay sao? Thế nhưng anh biết mình không thể làm thế. Mộc Tử Dịch – tuy rằng cậu chẳng màng chuyện sinh tử, nhưng lại sống rất nghiêm túc. Ngoài ra thì quỷ hồn không thể ăn rất nhiều món ăn, còn cậu lại rất thích ăn những món ăn ngon. Nếu anh bất chấp tất cả mà câu hồn cậu ra, e rằng cậu sẽ rất giận. Đến lúc đó mà đoạn tuyệt quan hệ với anh thì như thế mất nhiều hơn được.

Anh mím môi, thừa dịp không có ai, nhóc béo cũng nghe lời anh mà nhập vào thân xác của mèo béo để nghỉ ngơi. Anh bèn giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm tay Mộc Tử Dịch đang lộ ra ngoài chăn.

Bàn tay lạnh cóng, không giống người sống tí nào. Sau khi Mộc Tử Dịch tự làm mình bị thương, bác sĩ nói là do thiếu máu nên tay chân lạnh cóng là chuyện bình thường. Sau này có thể từ từ tẩm bổ lại thì sẽ tốt lên thôi.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cậu, rõ ràng là nhìn bàn tay này vừa dài vừa nhọn lại rất trắng. Nhưng khi nắm lấy thì anh mới phát hiện, thì ra lòng bàn tay, ngón tay của cậu lại có một lớp chai sần.

Anh lặng lẽ đưa tay còn lại phủ lên mu bàn tay Mộc Tử Dịch, hy vọng có thể truyền một tí hơi ấm của mình cho cậu.

Do anh cúi đầu nên không phát hiện ra, đôi mắt của người đang nằm trên giường hơi chuyển động.

Mùi nước sát trùng nồng nặc khiến Mộc Tử Dịch vừa tỉnh lại phải nhíu mày. Hiện tại cậu vẫn mơ màng, chỉ thấy rằng cả người mình đau đớn và lạnh lẽo. Ngoại trừ bàn tay trái của cậu – như có thứ gì đó bao phủ, cảm giác rất đặc biệt.

Cố gắng mở mắt ra, cậu nhìn về phía tay trái của mình thì thấy Cố Cảnh đang ngồi cạnh giường, tay nắm lấy tay của cậu, cúi đầu nhìn không rõ cảm xúc.

Hình ảnh này rất giống như đang quay phim thần tượng vậy. Mộc Tử Dịch không nhịn được mà khẽ cười, cố ý giật ngón tay.

Chỉ thấy Cố Cảnh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tử Dịch, mắt chứa đầy mong đợi. Vừa nhìn lên thì thấy Mộc Tử Dịch đang mỉm cười nhìn mình, đôi môi trắng bệch không còn một chút máu kia cũng nhẹ nhàng nhếch lên.

Còn chưa kịp vui mừng thì anh nghe thấy Mộc Tử Dịch giọng yếu ớt nói thật khẽ: “Anh nắm tay tôi làm gì?”

Cố Cảnh lập tức y hệt như gian phu, rút tay về với tốc độ ánh sáng, giơ hai tay lên trời, giống như tên cướp chuẩn bị khoanh tay chịu trói vậy.

Mộc Tử Dịch nhịn cười không nổi, há miệng cười to. Khi cậu cười thì vết thương trên cơ thể đau không chịu nổi. Nhưng cho dù như thế thì cậu vẫn không thể ngưng cười, chỉ là lâu lâu đau quá thì “hít hà” một tiếng, vừa đau vừa đã.

Cố Cảnh chân tay luống cuống bước lại gần, lo lắng nói: “Cậu đừng cười nữa!”

Mộc Tử Dịch cười đến độ không nói được gì, chỉ có thể lắc đầu, tỏ vẻ mình không thể ngừng cười được. Cố Cảnh bất đắc dĩ, vừa đau lòng vừa nói: “Đừng cười nữa! Cậu càng cười thì vết thương càng đau đó…”

Đúng là đau thật, Mộc Tử Dịch cố gắng nhịn cười, miệng hít vào thở ra. Một lát sau cậu mới bình tĩnh lại được.

Lúc này Cố Cảnh mới lấy ly nước vừa rót đút cho cậu uống, y chang như mấy tên bạn trai trẻ trâu lại vừa hiếu thảo trong tiểu thuyết vậy. Mộc Tử Dịch dựa sát vào, uống hai hớp rồi thôi.

Cậu từ từ đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi nói: “Phòng bệnh này… mắc lắm phải không?”

“Không mắc lắm đâu.” Cố Cảnh bình tĩnh nói.

Mộc Tử Dịch gật đầu, ngẫm một hồi lại nói: “Khi đó… tại sao anh lại đến nhanh như thế?”

Tuy rằng lúc đó cậu không có ý thức nhưng vẫn còn nhớ được vài điều. Từ lúc cậu bảo nhóc béo đi tìm Cố Cảnh, đến khi anh ấy xuất hiện chỉ tốn có vài phút mà thôi.

Cho dù Cố Cảnh đi bằng đường địa phủ, thuật pháp cũng rất cao siêu, nhưng chắc gì mà nhanh được như thế!

Vậy mà Cố Cảnh lại nói: “Cậu vừa ra ngoài không lâu thì tôi cũng theo cậu ra ngoài.”

“Anh theo dõi tôi?” Mộc Tử Dịch lần đầu tiên nghe thấy điều này, hỏi lại, “Thế tại sao lại đến trễ như thế?”

Cố Cảnh xua tay: “Tôi không theo dõi cậu, tôi đi theo… nhóc béo cơ. Có điều xe của tôi bị hư, sợ là đi bộ thì không đuổi kịp mọi người. Thế nên tôi mới đi bằng đường địa phủ…”

“Sau đó thì sao?” Mộc Tử Dịch bình tĩnh hỏi.

Cố Cảnh: “Tôi… tôi không rành đường, cũng chưa từng xác định vị trí của cậu và nhóc béo bao giờ. Thế nên lúc từ đường địa phủ đi lên đường dương gian bị nhầm chỗ, nên lạc đường.”

Thật ra thì lâu lắm rồi anh chưa chú ý đến thế giới bên ngoài, cũng không rành đường đi nước bước trong thành phố này, thế nên mới bị lạc. Lúc ở địa phủ anh đã tính được sơ sơ vị trí của Mộc Tử Dịch. Nhưng cuối cùng chả hiểu sao anh lại đáp xuống nóc nhà của một căn biệt thự nhỏ bên ngoài. Cả bên trong lẫn ngoài biệt thự đó đều không thấy bóng dáng của Mộc Tử Dịch. 

Sau đó, anh đến được chỗ cậu là nhờ vào quỷ lực và linh lực đang dao động trong rừng cây. Ngoài ra thì vừa lúc anh gặp được nhóc béo.

Mộc Tử Dịch mắc cười, hít sâu một hơi, vừa cười vừa nói: “Anh biết tôi đang liên tưởng đến cái gì không?” Cậu cười lộ ra hàm răng trắng bóc: “Xin chú ý, chớ lạc đường.”

Cố Cảnh bất đắc dĩ, nhìn Mộc Tử Dịch không nhịn được cười, cứ khục khục cười trộm. Anh đành phải nói khẽ: “Lần này cậu bị thương không nhẹ đâu, đừng cười nữa.”

Mộc Tử Dịch trông chả quan tâm, nói: “Bị thương có chút xíu, chả sao đâu.”

Cậu tiêu hao quá mức linh lực là sinh mệnh lực, thế mà còn ‘chả sao đâu’ à?” Cố Cảnh không hiểu nổi, sao cậu ấy cứ không màng đến mạng sống của mình, quan tâm nó tí đi trời.

“Không sao thật mà, cũng có chết được đâu.” Mộc Tử Dịch nói như thể chẳng có chuyện gì, rồi lại nói tiếp: “Không nói tới tôi nữa, bọn Lý Tùng Tử và nhóc béo thế nào rồi?”

Cố Cảnh bó tay, thở dài một hơi rồi nói: “Nhóc béo dùng hồn thể bảo vệ cậu hai ngày nay, sáng nay vừa mới bị tôi ép phải nhập hồn vào xác mèo, hiện tại đang dưỡng hồn. Còn bọn Lý Tùng Tử thì bị thương trên mặt nên công việc phải tạm dừng lại. Thật ra thì bọn họ cũng thường đến đây thăm cậu, mỗi lần đều mang theo rất nhiều trái cây và hoa tươi.”

Mộc Tử Dịch gật đầu, yên tâm hơn. Cậu ngẩng đầu, quan sát Cố Cảnh một cách tỉ mỉ, sau đó mới nói: “Tôi nói này, quần áo mà anh đang mặc, hình như trước khi tôi đi ra khỏi nhà thì anh cũng mặc bộ này thì phải.”

Cậu nhìn Cố Cảnh, chỉ thấy mặt mày anh tái nhợt, mắt đong đầy tơ máu. Bình thường anh rất để ý vẻ ngoài của mình, thế nhưng bây giờ quần áo lại nhăn nhúm, trên đó còn dính máu đã biến thành màu đen và bùn đất.

Thấy Cố Cảnh vì lời nói của mình mà bức rức, Mộc Tử Dịch kinh ngạc nói: “Không phải là… hai ngày rồi anh chưa hề nghỉ ngơi, mà cực khổ chăm nom tôi?”

Một lát sau, Mộc Tử Dịch mới thấy Cố Cảnh gật đầu nhè nhẹ.

Cậu dở khóc dở cười: “May mà cơ thể hiện tại của anh không đổ mồ hôi nhiều, nếu không e rằng bây giờ người anh đã thúi um lên rồi.”

Cố Cảnh nghe vậy, cúi đầu ngửi quần áo của mình, thấy có một “mùi thơm” thoang thoảng, mặt trắng bệch.

Mộc Tử Dịch thấy thế, vừa cảm động lại vừa mắc cười. Trong lòng tự nhủ rằng, phải bình tĩnh lại!

Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, cậu mới ngáp một cái, rồi nói với Cố Cảnh: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát. Anh cứ về đi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong, Mộc Tử Dịch bèn nhắm mắt lại, rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ. Dù sao thì cơ thể của cậu vẫn còn yếu, nói nhiều điều với Cố Cảnh như thế, lại còn vừa phải chịu đau mà cười liên tục, hiện tại đã là cực hạn của cậu rồi.

Cố Cảnh không nghe theo lời cậu, mà chần chờ ngồi lại trên ghế cạnh giường. Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộc Tử Dịch. Khi nãy anh nắm tay Mộc Tử Dịch, cậu cũng không giận…

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, tay Mộc Tử Dịch khẽ nắm lấy tay Cố Cảnh, khiến cho Cố Cảnh như bị điện giật vậy, cả người run bắn lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện