Mèo mập nhỏ quật cường được như vầy, cũng thật là hiếm thấy. Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh nhìn nhau, một người dở khóc dở cười, một người mặt mày lạnh lùng.

Chẳng qua Mộc Tử Dịch cũng là một chủ nhân có nguyên tắc, nhóc con có đáng yêu hơn nữa, cũng không thể tập mấy thói xấu này được! Vì vậy, cậu từ trên cao nhìn xuống, vô cùng uy nghiêm mà nói với nó: "Có để ta mở cửa không?"

"Meo!" Nhóc con to gan mà vẫy vẫy móng trước, thề sống thề chết bảo vệ phòng của chủ nó.

Mộc Tử Dịch khóe miệng khẽ cong, giây sau đã sầm mặt, lạnh giọng nói: "Ngày mai không cấm cá của ngươi."

Lỗ tai của nhóc con khẽ giật, cẩn thận ngẩng đầu nhìn chủ nó, thần sắc có chút dao động. Kì thực, kì thực ngày mai nó nhịn chút, cũng có thể nhịn không ăn cá......

Mộc Tử Dịch tiếp tục nói: "Mang theo ngươi đi dạo phố!"

Nhóc con "Meo" một tiếng, chậm rãi thu hồi vuốt mèo, đi vào trong phòng. Tránh ra cũng không phải không được, nhưng nó vẫn là muốn ở bên cạnh mà nhìn, miễn cho chủ nhân nhà nó bị bắt cóc.

Thời đại này, nhân loại thì thích trộm mèo, âm sai nói không chừng sẽ thích trộm người. Nó phải canh chừng chủ nhân như hoa như ngọc của nó!

Mộc Tử Dịch lúc này mới đưa tay làm động tác "Mời", vô cùng thân sĩ để Cố Cảnh đi vào.

Sau khi Cố Cảnh vào trong, Mộc Tử Dịch mới nói với mèo mập nhỏ như đang gặp phải đại địch: "Bé ngoan, tự đi ăn chút đồ ăn khuya rồi ngủ đi, bé ngoan ngủ sớm dậy sớm mới khỏe mạnh mau lớn."

Mèo mập nhỏ không vui, kiên trì muốn canh trong phòng. Mộc Tử Dịch nhíu mày: "Hai ngày nữa hết bận liền dẫn ngươi đi cửa hàng thú cưng, chọn ổ mèo cao cấp, đồ chơi."

"Meo!" Một lời đã định nha!

Sau khi được chủ xác nhận, nhóc con mới đi từng bước hướng ra cửa. Đi được một nửa, nó quay đầu kêu "meo meo meo" mấy tiếng --- Ngươi phải bảo vệ tốt bản thân đó nha meo!

"Được được được, ta sẽ bảo vệ bản thân, yên tâm nha bé ngoan." Mộc Tử Dịch cực kỳ ôn nhu, còn thiếu điều chỉ tay lên trời mà thề thôi.

Có được sự đảm bảo này --- mèo mập nhỏ mới thật sự yên tâm mà quay về phòng, tự lực cánh sinh lấy ra sữa dê cùng đồ ăn vặt mà ăn ăn uống uống.

Sau khi mèo mập nhỏ đi rồi, Cố Cảnh mới nhẹ giọng nói: "Nó sẽ không lớn lên nữa."

Nụ cười của Mộc Tử Dịch nhạt đi, gật gật đầu: "Vốn dĩ cũng không phải là mèo, thân xác cũng không phải của nó."

Cố Cảnh nhìn khóe môi dịu dàng của cậu, nói: "Lưu nó lại rất lao lực đi? Sao không giúp nó siêu độ siêu thoát?"

Mộc Tử Dịch khẽ lắc đầu: "Nó không nguyện ý."

Cố Cảnh trầm mặc, sau đó nói: "Nếu cần giúp đỡ, cứ nói với tôi."

"Được."

Cố Cảnh khựng lại một chút, lại nói: "Cậu rất sủng nó."

"Dù sao cũng là nhóc con nhà mình, ai lại không sủng." Mộc Tử Dịch quét mắt nhìn Cố Cảnh, cười nói: "Tôi biết anh đại khái muốn nói, tôi sẽ sủng nó đến hư luôn. Nhưng mà, đợi sau này anh nuôi con hoặc sủng vật, hay là tiểu tình nhân, anh sẽ hiểu được cái cảm giác muốn quản giáo lại không nỡ xuống tay kia."

Cậu ngưng một chút, nói: "Nó cũng không thật sự bị sủng hư đâu, đứa nhỏ đó......... Tôi chỉ cần nó trước mặt mọi người không vô lễ, có tôi ở bên cạnh nhìn, không xảy ra chuyện là được."

Cố Cảnh lại trầm mặc, trong lòng bỗng nhiên có chút chua chua, không thoải mái.

Mộc Tử Dịch không chút hay biết tâm tư của Cố Cảnh, mà đơn giản giới thiệu cho anh về phòng của mình.

Phòng của cậu được trang trí theo kiểu châu Âu đơn giản, hoàn toàn bất đồng với bên ngoài, đồ vật cũng không nhiều, toàn thể sạch sẽ sáng sủa. Căn phòng rất lớn, còn có chút trống trải.

Chiếm diện tích tới nhất, có lẽ chính là cái giường rộng hai mét, nhìn vô cùng mềm mại thoải mái. Cố Cảnh trong lòng thầm nghĩ, nằm trên đó ngủ, khẳng định một đêm ngon giấc --- Mặc dù quỷ không cần ngủ.

Có thể do vừa nói về chuyện của mèo mập nhỏ với Cố Cảnh, khiến cho tâm tình của Mộc Tử Dịch có chút ảnh hưởng. Sau khi cậu dẫn Cố Cảnh tham quan phòng của mình, cũng không làm gì mà dẫn anh về gian phòng cho khách.

Phòng trống nhà cậu rất nhiều, nhưng lúc chọn phòng cậu lại mạc danh kỳ diệu mà cảm thấy nên chọn căn phòng gần cậu nhất. Nguyên nhân sâu xa của việc này, cậu lại chưa từng nghĩ kỹ.

Sau khi sắp xếp cho Cố Cảnh, vừa lúc âm sai Quý Tu mang hành lý của Cố Cảnh lại đây. Mộc Tử Dịch nhìn cái vali da to kia mà khẽ kinh ngạc thở ra một hơi, sau đó dựa theo nguyên tắc không tìm hiểu quá sâu chuyện của người khác, trước khi Cố Cảnh mở vali, cậu khẽ cười nói chúc ngủ ngon rồi quay về phòng mình.

Cũng vì vậy, cậu không thể nhìn thấy lúc Cố Cảnh mở vali, đối mặt với một mớ đồ cổ tranh chữ chiếm một nửa vali, còn quần áo chỉ có hai ba bộ, chỉ biết đờ ra.

Lúc Trần thúc giúp anh chuẩn bị hành lý, đến cùng là nghĩ gì vậy ah.......

Ngày hôm sau lúc mặt trời đã lên cao, Mộc Tử Dịch mới từ từ tỉnh lại. Mơ mơ màng màng rửa mặt xong, đi ra sân lại thấy một màn làm cho người ta kinh ngạc --- Cố Cảnh đang cầm gậy đùa mèo, như có như không mà quơ quơ, khóe môi còn mang theo ý cười. Mà con mèo ngốc nhà cậu lúc nào nhìn thấy Cố Cảnh liền như gặp phải thâm cừu đại hận, lúc này lại đang hăng hái mà nhảy nhảy, giơ móng vuốt ra mà bắt gậy đùa mèo.

Mộc Tử Dịch: "............." Nếu như nhớ không nhầm, hai người này mới hôm qua còn như nước với lửa mà. Chẳng lẽ cậu đang nằm mơ sao? Chưa đợi cậu suy nghĩ kỹ, liền nghe thấy giọng của Triệu tiểu thư vang lên sau lưng: "Chào buổi sáng, bao lão bản."

Mộc Tử Dịch quay đầu nhìn cô, cười đáp lời: "Chào buổi sáng."

Đợi cậu quay đầu lại lần nữa, chỉ thấy Cố Cảnh một bộ dạng nhã nhặn, tư thế nghiêm chỉnh mà ngồi đó, trong tay làm gì còn gậy đùa mèo nào! Ngay cả biểu tình trên mặt cũng vô cùng bình tĩnh, cùng với nụ cười nhu hòa lúc đùa mèo không có nửa điểm dính dáng.

Lại nhìn mèo mập nhỏ trước mặt anh, nhóc con này đã hoàn toàn đưa lưng về phía Cố Cảnh, một bộ nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước như đang suy nghĩ về vấn đề nhân sinh đại sự.

Mộc Tử Dịch chậm rãi đi tới, nhặt cây gậy đùa mèo nằm cô quạnh trên mặt đất lên, hỏi: "Hôm qua mọi người ngủ ngon không?"

"Ngon lắm."

"Meo." Ngon lắm.

Mộc Tử Dịch cười, "Nhìn không ra, hai người hóa ra lại hợp như vậy."

"Cũng được." Cố Cảnh khô khốc nói. Anh dậy sớm, vừa đi ra liền đụng phải mèo mập nhỏ ngậm gậy đùa mèo, tự đùa tự vui, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu. Khoảnh khắc đó, Cố Cảnh như bị ma xui quỷ khiến mà đi đến trước mặt nhóc con, đưa tay ra.

"Meo ngao!" Ai mà hợp với tên quỷ đáng ghét này chứ meo!

Nó buồn bực không vui mà nhảy lên cành cây, nằm trên đó không xuống nữa. Tức giận, giận chính nó. Lúc quỷ đáng ghét này đưa tay ra, nó không nên đưa cây gậy đùa mèo cho anh. Lại càng không nên để cho anh đùa mình, còn bị chủ nhân nhìn thấy ngay lúc đó nữa!

Ah, tức quá tức quá! Vạn nhất chủ nó cho rằng nó thích quỷ đáng ghét này, sau này mỗi ngày đều cho người ta ở lại phải làm sao ah!

Con mèo bị mê muội đánh mất lý trí ngơ ngẩn nằm trên cây ôm đầu mình, hừ hừ rầm rì nghĩ lần sau tuyệt đối không thể bị quỷ đáng ghét này dụ dỗ nữa.

Nhìn bộ dạng biệt nữu của một người một mèo, trong lòng Mộc Tử Dịch cười đến nở hoa, ngoài mặt lại tận lực kìm nén, làm như không có chuyện gì mà chuẩn bị đồ ăn sáng.

Tiệm bánh bao ở sân trước nhà cậu đã sớm mở cửa, lúc này còn có nhân viên đến trông tiệm. Mộc Tử Dịch liền lấy một ít bánh quẩy, bánh bao cùng sữa đậu nành, gọi Cố Cảnh và Triệu tiểu thư cùng đến ăn.

Ăn xong bữa sáng, lúc này cậu mới bàn đến chính sự.

Mộc Tử Dịch công tâm nói: "Triệu tiểu thư, cô lần đầu tiên cảm giác được sự tồn tại của thứ này là khi nào? Ở đâu? Cùng với thời gian, địa điểm của những lần sau này, có thể nhớ lại hết thì đều nói ra đi."

Triệu tiểu thư: "Kêu tôi Triệu Mạn là được. Lần đầu tiên cảm giác được là ở trường học, buổi tối cuối cùng của kì nghỉ hè. Tôi lúc đó vì chuyện chuẩn bị thiết kế đồ án tốt nghiệp mà ở lại trường thêm một ngày. Lúc đó trong kí túc xá chỉ có một mình tôi, những người khác đều đã về nhà rồi. Tôi nửa đêm đang ngủ, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh mình dường như có một người đang đứng, người đó cứ mãi nhìn chằm chằm tôi........."

"Lúc đó tôi rất sợ hãi, muốn tỉnh lại. Nhưng kết quả là tôi làm sao cũng không tỉnh được..... Từ đó trở đi, lúc tôi ở một mình thường cảm giác được sự tồn tại của thứ đó. Thậm chí sau khi tôi rời khỏi trường, thứ đó vẫn luôn đi theo tôi........."

"Tối hôm qua, là sinh nhật một người bạn thân của tôi, cả đám chúng tôi đi karaoke. Sau đó mọi người đều uống nhiều, tôi cũng vậy. Tôi liền để tài xế ở nhà đến đón tôi, nhưng sau khi đợi bạn bè được người nhà đón đi hết, tài xế của tôi vẫn chưa tới. Lúc đó tôi lại cảm giác được, thứ kia xuất hiện rồi. Lần này ánh mắt của ánh đáng sợ hơn một chút, tôi thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, cách tôi rất gần."

"Tôi lúc ấy quá sợ hãi, liền bắt tạm một cái xe. Tôi nghĩ lúc có người, thứ kia sẽ không trắng trợn mà xuất hiện như vậy......."

"Nhưng mà, ở trên xe tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt như có như không của thứ đó, chỉ là không có rõ ràng, cũng không có gần như vậy. Sau đó, xe bị bể bánh, tài xế không sửa được, liền nói tôi xuống xe. Sau khi tôi xuống xe, thứ kia lại tiến đến, tôi chỉ có thể chạy. Lúc ấy tôi vô cùng hoảng loạn, chạy đến nơi này."

Mộc Tử Dịch ngẩng đầu quan sát thần sắc của Triệu Mạn một chút, sau đó giống như bác sĩ kê đơn thuốc mà nói: "Âm khí quấn thân, mi tâm* còn có tử khí. Có thể xác định do quỷ hồn, mà quỷ hồn này là muốn mạng của cô, nếu không xử lý cô sẽ cách cái chết rất gần."

Mi tâm: Chỗ giữa hai đầu lông mày.

Cả người Triệu Mạn run lên, khuôn mặt trắng bệch hỏi: "Bao lão bản, bây giờ phải làm sao mới tốt?"

Mộc Tử Dịch lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cô vẫn chưa từng thực sự nhìn thấy bộ dạng của con quỷ đó?"

Triệu Mạn lắc lắc đầu: "Không có."

"Vậy hắn có hay không đã từng chạm qua cô?"

"Có, tối hôm qua lúc tôi chạy đến đây, hắn có đụng được cánh tay của tôi." Nhớ đến tối qua, trong lòng Triệu Mạn lại là một trận hốt hoảng.

"Này thì đúng rồi," Mộc Tử Dịch chậm rãi nói, "Chỉ cần hắn chạm được cô, vậy nhiều nhất là hai ba ngày, hắn liền có thể trực tiếp lấy mạng cô. Chẳng qua..........."

Cậu nhìn Cố Cảnh, hỏi: "Bình thường mà nói, ngoài lệ quỷ cùng với quỷ có oán hận lâu năm, quỷ thường không thể trực tiếp lấy mạng người, cũng không thể chạm tới người. Quỷ hồn này, theo Triệu Mạn hình dung, đáng lẽ cũng không phải là lệ quỷ. Cố Cảnh, chuyện này anh thấy như thế nào?"

Cho dù là oán quỷ, muốn hại người cũng phải sử dụng thủ đoạn gián tiếp, ví dụ như dọa người, hoặc làm cho tâm lý người ta sản sinh ra ảo giác, tự tìm đường chết. Quá trình này thường không ngắn lắm. Nói nhanh thì nửa tháng, chậm thì mấy tháng.

Mà Triệu Mạn chỉ mới có một tuần, quỷ hồn kia đã có thể đụng đến cô ấy. Mà bình thường, Triệu Mạn cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, điều này rất kỳ quái.

Cố Cảnh suy nghĩ chốc lát mới nói: "Ngàn sinh cùng bát tự của cô, có người nào biết không?"

Triệu Mạn một mặt mờ mịt, Mộc Tử Dịch lại như tỉnh ngộ mà nói: "Anh nói chính là, cô ấy cùng quỷ hồn kia có khế ước?"

"Khế ước?" Triệu Mạn lặp lại, thần sắc có chút hoảng hốt.

Cố Cảnh chậm rãi nói: "Cô nhắm mắt lại, thử nghĩ đến quỷ hồn kia."

Mộc Tử Dịch ở một bên bổ sung nói: "Nếu như hai bên có khế ước, như vậy cô hiện tại có thể cảm nhận được hắn. Cô cố gắng gọi hắn ở trong đầu, nghĩ muốn gặp hắn."

Triệu Mạn do dự, có chút không dám. Tuy rằng bình thường cô cũng là một nữ hán tử, nhưng đến cùng vẫn là một cô gái. Mà trước mấy chuyện đáng sợ như thế này, cô vẫn là sợ hãi.

"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô." Trong đôi mắt hoa đào của Mộc Tử Dịch tràn đầy nghiêm túc, cười nói.

Cậu đặt toàn bộ sự chú ý lên khách hàng nên không biết, lúc cậu nói xong câu này, sắc mặt Cố Cảnh lạnh đi, khô khốc mím môi, ly sứ trong tay mơ hồ xuất hiện thêm mấy vết rạn nứt.

Triệu Mạn nhìn Mộc Tử Dịch, nụ cười nhàn nhạt lại như mang theo ma lực, làm cho cô không nhịn được mà tin cậu từ đáy lòng. Cô chầm chậm nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ đến quỷ hồn kia, nghĩ muốn gặp hắn.

Thời gian như thể chảy ngược lại, trong lúc mơ hồ, cô dường như quay lại buổi tối cuối cùng cô ở trường kia.

Cô đang nằm nghiêng ngủ mơ mơ màng màng lại luôn cảm thấy bên cạnh có gì đó, đang nhìn chằm chằm cô. Cô cố hết sức muốn mở mắt ra, muốn nhìn thấy thứ kia rốt cuộc là..........

Lần này, cô mở mắt được rồi.

Đập vào mắt, là một đôi chân mang giày vải đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện