Thược Dược ngẩng đầu đưa mắt nhìn bạn tốt của mình, hỏi: “Như vậy được rồi chứ?”
Hoa Chỉ vỗ về vai nàng ấy: “Cháu gái dẫn Thược Dược đi xem đơn thuốc trước ạ.”
“Đi đi, tiếp đãi cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ.”
Lão phu nhân nghe thấy tiếng bước chân đã khuất xa, cảm thán: “Cũng không biết rốt cuộc con bé đã xảy ra chuyện gì ở trang viên, vậy mà lại quen được một nữ đại phu trẻ tuổi như thế.”
Tô ma ma đưa tách trà qua cho bà: “Từ khi nào trong kinh thành lại có một nữ đại phu vậy? Nô tỳ chỉ nghe nói trong cung có nữ y, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp nữ đại phu đó ạ!”
“Nữ tiên sinh cũng có rồi, nữ đại phu cũng không lạ gì, nhưng cũng không trùng hợp đến vậy chứ, mọi thứ đều liên quan đến nhà chúng ta.” Rõ ràng lão phu nhân có hơi lo lắng, nhưng lòng bà lại không khỏi tự hào. Nữ tiên sinh mà còn được Mục tiên sinh công nhận, là một người bình thường có thể làm được sao? “Ngươi thấy nàng ấy nói được bao nhiêu phần thật?”
“Đương nhiên là rất thật rồi ạ. Vị cô nương này từ bên ngoài đi vào, cũng không có thời gian thông đồng với đại cô nương.”
“Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy hành động nhỏ của các nàng à?” Lão phu nhân mỉm cười liếc nhìn người hầu già của mình một cái, đến nỗi bà ấy phải cúi thấp đầu: “Những lời nói kia đương nhiên là thật, nhưng không đúng hoàn toàn. Chỉ Nhi không hẳn là sợ ta biết được, mà con bé sợ những người khác trong nhà biết được. Con bé đề phòng lắm đó!”
“Đại cô nương thật tài giỏi.”
“Đúng vậy, tài giỏi.” Cũng vì nàng tài giỏi nên mới gánh lấy trách nhiệm lớn như vậy, những người đã không tài giỏi, chịu sự che chở của nàng còn không biết cảm ơn, không suy nghĩ nên giúp đỡ như thế nào, ngược lại còn đi tính toán bản thân bị mất thứ gì.
Con người có thể không biết đủ, nhưng không thể không biết tốt xấu được.
Trên đường trở về viện của mình, Hoa Chỉ quan sát Thược Dược, trông thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng ấy khi nhìn căn viện lớn thâm sâu này, cũng biết được những thứ nàng ấy nhìn thấy thường ngày sẽ không kém hơn Hoa gia. Nói thật thì đáy lòng nàng thật sự tò mò về nam nhân kia, nhưng lòng hiếu kỳ này vẫn chưa quan trọng đến mức khiến nàng muốn bước sâu vào tìm hiểu.
Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, đây không phải chỉ là một câu ngạn ngữ thôi đâu.
“Hoa Chỉ, buổi trưa Phất Đông sẽ làm món ngon gì vậy?”
Hoa Chỉ bật cười, những suy tư trong lòng cũng tan đi: “Biết ngươi đến, nàng ấy nhất định sẽ làm thêm vài món ăn nữa, nếu như ngươi không cần đi gấp, buổi tối có thể bảo nàng ấy làm giò sốt tương cho ngươi ăn.”
“Không vội, không vội, ta không đi.” Thược Dược nhớ đến bản thân còn chưa hỏi qua chủ nhà, bèn nắm lấy tay Hoa Chỉ, tiến đến trước mặt nàng, cúi người hỏi: “Ta có thể ở nhà của ngươi không?”
“Đương nhiên là được, ngươi bận việc xong rồi à?”
“Xong rồi, chủ tử cho ta nghỉ phép.” Thược Dược vô cùng vui vẻ, nàng ấy mang theo cả quần áo và đồ dùng cá nhân luôn rồi.
Phất Đông nhìn thấy nàng ấy thật sự rất vui mừng: “Nô tỳ sẽ đi làm thêm vài món ăn ngon mà Thược Dược cô nương thích ăn ngay đây ạ.”
Thược Dược nuốt vài ngụm nước bọt, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ kia giống như hận không thể đi vào nhà bếp chung với Phất Đông vậy, may mắn là nàng ấy vẫn còn nhớ bạn thân mình quan trọng hơn.
Một nhóm người bước vào phòng, Bão Hạ nở nụ cười hành lễ, được trở về bên cạnh tiểu thư khiến nàng ấy cảm thấy đâu đâu cũng thoải mái: “Mọi thứ ở xưởng đều ổn cả, xin tiểu thư hãy yên tâm ạ. Lưu Tề và Lưu Giang đến rất dụng tâm, khoảng thời gian này không hề xảy ra chút sai sót nào.”
Nàng ấy ra hiệu cho nha hoàn ôm một hũ sứ lên, múc một chén ra cho tiểu thư: “Cam quýt này đều được làm theo yêu cầu của người, đào cũng đã xong hết. Bắt đầu từ hôm qua đã bắt tay vào làm cam quýt rồi ạ, đây là thành phẩm, người nếm thử đi.”
Màu của cam quýt có liên quan đến đường phèn, có dính chút màu vàng lấp lánh, bên trong là vài miếng quýt, mùi hương trái cây nhàn nhạt bay tới khiến người ta thèm thuồng.
Dùng muỗng khuấy đều, nước ép không hề lỏng, ngược lại có chút đậm đặc, chưa cần nói đến mùi vị của nó, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài thôi đã xem như thành công rồi.
Hoa Chỉ múc một miếng lên ăn, từ từ thưởng thức, sau đó khẽ gật đầu: “Chính là mùi vị này.”
Bão Hạ thở phào nhẹ nhõm, mím môi cười: “Đây là nô tỳ làm ạ, bọn họ làm nô tỳ cũng đã nếm thử, không khác cho lắm.”
Nghênh Xuân gõ vào trán nàng ấy: “Còn kể công nữa hả? Ngươi cũng không thấy xấu hổ à, nếu như tiểu thư tận tình chỉ bảo mà ngươi còn làm không tốt, vậy thì còn mặt mũi nói mình là người bên cạnh tiểu thư sao?”
Bão Hạ lè lưỡi, không dám nói chuyện nữa.
“Quả thực ngươi biểu hiện không tồi, ta sẽ thưởng cho người một món bánh ngọt mới do chính tay Phất Đông làm.”
“Phất Đông lại làm bánh ngọt mới rồi sao?” Bão Hạ còn chưa nói gì, Thược Dược đã nhanh nhảu hỏi, đôi mắt nàng ấy sáng bừng.
“Ừ, ta định mở cửa hàng bán đồ ăn, dạo gần đây nàng ấy ngoại trừ nấu ăn ra, thời gian còn lại đều đang suy ngẫm về chuyện này. Yên tâm đi, đảm bảo cho ngươi ăn đã luôn.”
Thược Dược cười hớn hở.
“Hũ đào đựng đầy bao nhiêu hầm đất? Một thuyền toàn cam quýt như thế có chỗ để hết không?”
“Miễn cưỡng ạ. Sau khi người trở về, đám người Ngô Đại lại đào thêm hai hầm đất khá lớn, sau đó người bên chỗ Thược Dược cô nương có đến thêm một lần, nô tỳ làm chủ mời bọn họ giao thêm một ít đá đến nữa, bọn họ cũng giao đến rồi. Nếu không có hai hầm đất mới này, cam quýt sẽ không thể nào để hết được ạ.”
Hoa Chỉ gật đầu, so với những người làm gì cũng phải hỏi ý thì mấy đại nha hoàn bên cạnh đã được xem là một quản lý vô cùng hợp lệ rồi: “Đợi lô hàng này bán ra, lấy lại được số bạc bỏ ra, chúng ta sẽ tu sửa lại trang viên kia thành một nhà xưởng đích thực, còn bây giờ chịu khó một chút.”
“Tiểu thư muốn buôn bán cái này lâu dài sao ạ?”
“Tại sao lại không, không chỉ đào và cam quýt, mà cả táo, lê, vải đều có thể làm. Cho dù sau này có người bắt chước theo thì miếng bánh ngọt lớn này cũng là của chúng ta, sau này các ngươi sẽ biết đây là việc làm ăn kiếm bộn tiền như thế nào.”
“Tiểu thư, người nói kiếm được thì chắc chắn sẽ kiếm được.” Bão Hạ khuỵu gối hành lễ: “Nô tỳ đến nói với Phất Đông một tiếng, nếu như làm ít quá, e là phần thưởng kia của nô tỳ cũng rơi vào bụng Thược Dược cô nương mất.”
Thược Dược liên tục gật đầu: “Đúng đúng, bảo Phất Đông làm nhiều chút, khoảng thời gian này ta nhớ nàng ấy lắm đó.”
“Người nhớ bánh ngọt của nàng ấy thì có.”
“Đương nhiên rồi.”
Người trong phòng đều bật cười, Nghênh Xuân thấy tiểu thư vui vẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, dẫn những người khác lui xuống.
“Hoa Hoa, ngươi dạy dỗ nha hoàn thật là tốt, không phải tốt vì giữ quy củ, mà chính là tinh thần kia. Hoàn toàn không giống nha hoàn của những nhà khác xíu nào.”
Hoa Chỉ nhướng mày: “Hoa Hoa?”
“Gọi hẳn tên trông quá xa lạ rồi, ngươi cũng có thể gọi ta là Thược Thược, không thì Dược Dược?”
“… Còn lựa chọn nào khác không?”
Thược Dược sờ mặt mình: “Ngấn Ngấn?” (*)
(*) Ngấn Ngấn tiếng trung là 痕痕, có nghĩa là vết sẹo
Còn không bằng Thược Thược nữa. Hoa Chỉ kéo tay đang đặt trên mặt của nàng ấy xuống: “Ngươi có tên tục lúc nhỏ không?”
“Ta không biết, chuyện trước năm mười tuổi ta không còn nhớ nữa, lúc tỉnh lại mặt ta đã thành ra vậy rồi, người trong nhà chưa từng nói gì về khuôn mặt của ta cả. Khi đó ta thật sự không hiểu gì hết, cũng tưởng rằng khuôn mặt này bình thường. Có một lần ta nhân lúc đám người chủ tử đi chấp hành nhiệm vụ, đã lén chạy ra ngoài, có rất nhiều người đều bị doạ sợ, bọn họ cầm đá ném vào ta, gọi ta là quái vật…”
“Đừng nói nữa, ta không hỏi ngươi những chuyện này.”
Hoa Chỉ vỗ về vai nàng ấy: “Cháu gái dẫn Thược Dược đi xem đơn thuốc trước ạ.”
“Đi đi, tiếp đãi cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ.”
Lão phu nhân nghe thấy tiếng bước chân đã khuất xa, cảm thán: “Cũng không biết rốt cuộc con bé đã xảy ra chuyện gì ở trang viên, vậy mà lại quen được một nữ đại phu trẻ tuổi như thế.”
Tô ma ma đưa tách trà qua cho bà: “Từ khi nào trong kinh thành lại có một nữ đại phu vậy? Nô tỳ chỉ nghe nói trong cung có nữ y, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp nữ đại phu đó ạ!”
“Nữ tiên sinh cũng có rồi, nữ đại phu cũng không lạ gì, nhưng cũng không trùng hợp đến vậy chứ, mọi thứ đều liên quan đến nhà chúng ta.” Rõ ràng lão phu nhân có hơi lo lắng, nhưng lòng bà lại không khỏi tự hào. Nữ tiên sinh mà còn được Mục tiên sinh công nhận, là một người bình thường có thể làm được sao? “Ngươi thấy nàng ấy nói được bao nhiêu phần thật?”
“Đương nhiên là rất thật rồi ạ. Vị cô nương này từ bên ngoài đi vào, cũng không có thời gian thông đồng với đại cô nương.”
“Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy hành động nhỏ của các nàng à?” Lão phu nhân mỉm cười liếc nhìn người hầu già của mình một cái, đến nỗi bà ấy phải cúi thấp đầu: “Những lời nói kia đương nhiên là thật, nhưng không đúng hoàn toàn. Chỉ Nhi không hẳn là sợ ta biết được, mà con bé sợ những người khác trong nhà biết được. Con bé đề phòng lắm đó!”
“Đại cô nương thật tài giỏi.”
“Đúng vậy, tài giỏi.” Cũng vì nàng tài giỏi nên mới gánh lấy trách nhiệm lớn như vậy, những người đã không tài giỏi, chịu sự che chở của nàng còn không biết cảm ơn, không suy nghĩ nên giúp đỡ như thế nào, ngược lại còn đi tính toán bản thân bị mất thứ gì.
Con người có thể không biết đủ, nhưng không thể không biết tốt xấu được.
Trên đường trở về viện của mình, Hoa Chỉ quan sát Thược Dược, trông thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng ấy khi nhìn căn viện lớn thâm sâu này, cũng biết được những thứ nàng ấy nhìn thấy thường ngày sẽ không kém hơn Hoa gia. Nói thật thì đáy lòng nàng thật sự tò mò về nam nhân kia, nhưng lòng hiếu kỳ này vẫn chưa quan trọng đến mức khiến nàng muốn bước sâu vào tìm hiểu.
Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người, đây không phải chỉ là một câu ngạn ngữ thôi đâu.
“Hoa Chỉ, buổi trưa Phất Đông sẽ làm món ngon gì vậy?”
Hoa Chỉ bật cười, những suy tư trong lòng cũng tan đi: “Biết ngươi đến, nàng ấy nhất định sẽ làm thêm vài món ăn nữa, nếu như ngươi không cần đi gấp, buổi tối có thể bảo nàng ấy làm giò sốt tương cho ngươi ăn.”
“Không vội, không vội, ta không đi.” Thược Dược nhớ đến bản thân còn chưa hỏi qua chủ nhà, bèn nắm lấy tay Hoa Chỉ, tiến đến trước mặt nàng, cúi người hỏi: “Ta có thể ở nhà của ngươi không?”
“Đương nhiên là được, ngươi bận việc xong rồi à?”
“Xong rồi, chủ tử cho ta nghỉ phép.” Thược Dược vô cùng vui vẻ, nàng ấy mang theo cả quần áo và đồ dùng cá nhân luôn rồi.
Phất Đông nhìn thấy nàng ấy thật sự rất vui mừng: “Nô tỳ sẽ đi làm thêm vài món ăn ngon mà Thược Dược cô nương thích ăn ngay đây ạ.”
Thược Dược nuốt vài ngụm nước bọt, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ kia giống như hận không thể đi vào nhà bếp chung với Phất Đông vậy, may mắn là nàng ấy vẫn còn nhớ bạn thân mình quan trọng hơn.
Một nhóm người bước vào phòng, Bão Hạ nở nụ cười hành lễ, được trở về bên cạnh tiểu thư khiến nàng ấy cảm thấy đâu đâu cũng thoải mái: “Mọi thứ ở xưởng đều ổn cả, xin tiểu thư hãy yên tâm ạ. Lưu Tề và Lưu Giang đến rất dụng tâm, khoảng thời gian này không hề xảy ra chút sai sót nào.”
Nàng ấy ra hiệu cho nha hoàn ôm một hũ sứ lên, múc một chén ra cho tiểu thư: “Cam quýt này đều được làm theo yêu cầu của người, đào cũng đã xong hết. Bắt đầu từ hôm qua đã bắt tay vào làm cam quýt rồi ạ, đây là thành phẩm, người nếm thử đi.”
Màu của cam quýt có liên quan đến đường phèn, có dính chút màu vàng lấp lánh, bên trong là vài miếng quýt, mùi hương trái cây nhàn nhạt bay tới khiến người ta thèm thuồng.
Dùng muỗng khuấy đều, nước ép không hề lỏng, ngược lại có chút đậm đặc, chưa cần nói đến mùi vị của nó, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài thôi đã xem như thành công rồi.
Hoa Chỉ múc một miếng lên ăn, từ từ thưởng thức, sau đó khẽ gật đầu: “Chính là mùi vị này.”
Bão Hạ thở phào nhẹ nhõm, mím môi cười: “Đây là nô tỳ làm ạ, bọn họ làm nô tỳ cũng đã nếm thử, không khác cho lắm.”
Nghênh Xuân gõ vào trán nàng ấy: “Còn kể công nữa hả? Ngươi cũng không thấy xấu hổ à, nếu như tiểu thư tận tình chỉ bảo mà ngươi còn làm không tốt, vậy thì còn mặt mũi nói mình là người bên cạnh tiểu thư sao?”
Bão Hạ lè lưỡi, không dám nói chuyện nữa.
“Quả thực ngươi biểu hiện không tồi, ta sẽ thưởng cho người một món bánh ngọt mới do chính tay Phất Đông làm.”
“Phất Đông lại làm bánh ngọt mới rồi sao?” Bão Hạ còn chưa nói gì, Thược Dược đã nhanh nhảu hỏi, đôi mắt nàng ấy sáng bừng.
“Ừ, ta định mở cửa hàng bán đồ ăn, dạo gần đây nàng ấy ngoại trừ nấu ăn ra, thời gian còn lại đều đang suy ngẫm về chuyện này. Yên tâm đi, đảm bảo cho ngươi ăn đã luôn.”
Thược Dược cười hớn hở.
“Hũ đào đựng đầy bao nhiêu hầm đất? Một thuyền toàn cam quýt như thế có chỗ để hết không?”
“Miễn cưỡng ạ. Sau khi người trở về, đám người Ngô Đại lại đào thêm hai hầm đất khá lớn, sau đó người bên chỗ Thược Dược cô nương có đến thêm một lần, nô tỳ làm chủ mời bọn họ giao thêm một ít đá đến nữa, bọn họ cũng giao đến rồi. Nếu không có hai hầm đất mới này, cam quýt sẽ không thể nào để hết được ạ.”
Hoa Chỉ gật đầu, so với những người làm gì cũng phải hỏi ý thì mấy đại nha hoàn bên cạnh đã được xem là một quản lý vô cùng hợp lệ rồi: “Đợi lô hàng này bán ra, lấy lại được số bạc bỏ ra, chúng ta sẽ tu sửa lại trang viên kia thành một nhà xưởng đích thực, còn bây giờ chịu khó một chút.”
“Tiểu thư muốn buôn bán cái này lâu dài sao ạ?”
“Tại sao lại không, không chỉ đào và cam quýt, mà cả táo, lê, vải đều có thể làm. Cho dù sau này có người bắt chước theo thì miếng bánh ngọt lớn này cũng là của chúng ta, sau này các ngươi sẽ biết đây là việc làm ăn kiếm bộn tiền như thế nào.”
“Tiểu thư, người nói kiếm được thì chắc chắn sẽ kiếm được.” Bão Hạ khuỵu gối hành lễ: “Nô tỳ đến nói với Phất Đông một tiếng, nếu như làm ít quá, e là phần thưởng kia của nô tỳ cũng rơi vào bụng Thược Dược cô nương mất.”
Thược Dược liên tục gật đầu: “Đúng đúng, bảo Phất Đông làm nhiều chút, khoảng thời gian này ta nhớ nàng ấy lắm đó.”
“Người nhớ bánh ngọt của nàng ấy thì có.”
“Đương nhiên rồi.”
Người trong phòng đều bật cười, Nghênh Xuân thấy tiểu thư vui vẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, dẫn những người khác lui xuống.
“Hoa Hoa, ngươi dạy dỗ nha hoàn thật là tốt, không phải tốt vì giữ quy củ, mà chính là tinh thần kia. Hoàn toàn không giống nha hoàn của những nhà khác xíu nào.”
Hoa Chỉ nhướng mày: “Hoa Hoa?”
“Gọi hẳn tên trông quá xa lạ rồi, ngươi cũng có thể gọi ta là Thược Thược, không thì Dược Dược?”
“… Còn lựa chọn nào khác không?”
Thược Dược sờ mặt mình: “Ngấn Ngấn?” (*)
(*) Ngấn Ngấn tiếng trung là 痕痕, có nghĩa là vết sẹo
Còn không bằng Thược Thược nữa. Hoa Chỉ kéo tay đang đặt trên mặt của nàng ấy xuống: “Ngươi có tên tục lúc nhỏ không?”
“Ta không biết, chuyện trước năm mười tuổi ta không còn nhớ nữa, lúc tỉnh lại mặt ta đã thành ra vậy rồi, người trong nhà chưa từng nói gì về khuôn mặt của ta cả. Khi đó ta thật sự không hiểu gì hết, cũng tưởng rằng khuôn mặt này bình thường. Có một lần ta nhân lúc đám người chủ tử đi chấp hành nhiệm vụ, đã lén chạy ra ngoài, có rất nhiều người đều bị doạ sợ, bọn họ cầm đá ném vào ta, gọi ta là quái vật…”
“Đừng nói nữa, ta không hỏi ngươi những chuyện này.”
Danh sách chương