Thứ ba cái Hiền đi nước ngoài, nó đi vào một giờ đêm, tôi vì ở trong viện chăm Thịnh, lại còn có cả Bình nên chỉ tranh thủ chạy qua tiễn nó một đoạn rồi cũng phải về. Khi máy bay cất cánh lên bầu trời đêm đen mù mịt tôi đã nghĩ mãi, nghĩ mãi. Đêm nay bầu trời đen, nhưng chỉ vài tiếng nữa thôi trời sẽ sáng, tia nắng đầu tiên sẽ sưởi ấm màn đêm giá lạnh ấy, nhất định tia nắng cũng sẽ sưởi ấm cuộc đời chông chênh, gập ghềnh của nó.
Những ngày tiếp theo ở trong viện Thịnh phục hồi khá nhanh. Trưởng khoa nói đây đúng là kì tích bởi vết thương ở não thực sự khá nghiêm trọng. Vì lúc ấy sợ tôi với bà Dương suy sụp nên chú không dám nói thật, chứ khi ấy chú còn đinh ninh anh không bao giờ tỉnh lại được nữa. Tôi nghe trưởng khoa nói cảm thấy có lẽ ông trời thương tình mình, cái số long đong, lận đận mãi cuối cùng cũng cho tôi được hạnh phúc. Nếu như… nếu như giây phút anh không tỉnh có lẽ tôi cũng không biết làm cách nào để có thể sống nốt. Khoảnh khắc anh nằm dưới kia, vô tri vô giác tôi mới nhận ra rằng mọi hận thù đều là hư vô. Tôi không màng bất cứ thứ gì nữa, dù đánh đổi thế nào tôi cũng chấp nhận chỉ mong anh tỉnh lại. Thậm chí ngay cả việc nếu anh quên tôi, không yêu tôi nữa hay thế nào tôi cũng đều chấp nhận chỉ cần anh mở mắt ra thôi. Trước kia tôi chưa từng nhận ra mình yêu anh nhiều thế nào, đến cuối cùng mới biết hoá ra mình đã yêu anh nhiều hơn những gì mình tưởng tượng. Hoá ra tôi đã một lòng một dạ muốn ở cạnh người đàn ông này suốt đời suốt kiếp.
Mẹ tôi ở viện với tôi thêm vài ngày rồi mới về Quảng Ninh. Đêm trước khi mẹ về tôi và mẹ đã nói chuyện rất lâu. Ở ngoài hành lang bệnh viện, mẹ sợ tôi ngồi lâu đau lưng lên bảo tôi nằm xuống đùi mẹ. Tuy rằng khoảng cách hai mươi mấy năm quá dài, thế nhưng tình mẫu tử lại quá thiêng liêng. Mẹ thấy tôi ngần ngại thì cười nói:
– Con gái, mẹ có là phụ nữ mạnh mẽ đến đâu vẫn là mẹ của con. Cứ nằm lên đùi mẹ đi, mẹ rất thích cảm giác được nhìn con nằm trên chân mẹ, tưởng tượng xem con hồi nhỏ thế nào, tưởng tượng xem con đã lớn lên thế nào.
Tôi nghe mẹ nói vậy thì nằm xuống rồi nhìn mẹ. Hoá ra mẹ mình cũng đã già đi rồi. Tôi cũng muốn tưởng tượng xem thời thanh xuân của mẹ đã trải qua thế nào, mẹ đã vất vả tần tảo ra sao để có ngày hôm nay, còn tưởng tượng xem, nếu ngay từ đầu không bị tráo đổi, mẹ sẽ nuôi tôi thế nào. Mẹ vuốt vuốt mấy sợi tóc trên má tôi khẽ nói:
– Con gái vừa nhận, chưa kịp yêu thương đã đi lấy chồng.
Tôi nghe mẹ nói bật cười đáp:
– Vậy con không lấy chồng nữa, con với Bình về ở với mẹ nhé.
– Thôi cô nương ạ, cô chịu thế sao? Rồi còn thằng Thịnh, nó chấp nhận chắc? Tốt nhất cô nương cứ lấy chồng đi, đẻ năm sáu đứa vào rồi cho một đứa về Quảng Ninh ở với mẹ bầu bạn tuổi già là mẹ mừng rồi.
Tự dưng sống mũi tôi cay cay, cảm thấy mẹ cô đơn quá, bản thân lại chưa làm được gì cho mẹ liền nói:
– Hay mẹ cũng lấy chồng đi. Mẹ còn đẹp chán, thiếu gì các chú theo đuổi.
Mẹ bất chợt cười lớn, cười rũ rượi đáp:
– Sao con lại nghĩ ra được ý nghĩ này?
– Thì con chăm cha không bằng bà chăm ông mà, con rảnh con sẽ chạy xuống thăm mẹ, nhưng mẹ vẫn cô đơn ý.
– Tầm này tuổi rồi còn chồng gì nữa. Mẹ bảo rồi, sinh nhiều con một chút, cho một đứa xuống ở với mẹ đi. Đứa nào xuống ở với mẹ mẹ chuyển hết cổ phần công ty cho nó.
– Ha ha, thằng Bình nó nghe được có khi nó đòi xuống với bà ngoại luôn đấy mẹ ơi.
– Ừ. Thế cho nó xuống, thằng Bình cũng được, đứa nào cũng được, bà Dương bà ấy hai thằng con trai lận, con đẻ bốn năm đứa, sau này vợ thằng Hưng đẻ bốn năm đứa nữa bà ấy chăm không xuể, kiểu gì cũng tống bớt đi về ngoại. Dưới này hải sản tươi ngon, khí hậu cũng trong sạch hơn, xuống lại chẳng muốn về nữa ấy chứ.
Tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ gật gật đầu. Lúc này mới sực nhớ ra con Ngọc liền hỏi:
– Mẹ biết chuyện cái Ngọc có liên quan đến vụ đâm anh Thịnh chưa?
– Mẹ biết rồi.
– Vậy… mẹ…
– Ừ. Kệ nó thôi, để nó tự chịu trách nhiệm với những gì nó gây ra. Hai mươi mấy năm nay đã bao nhiêu lần mẹ dung túng cho nó, hết lần nọ đến lần kia đi sửa chữa lỗi lầm cho nó nên thành ra nó mới như vậy. Giờ mẹ không còn đủ bao dung, cũng không còn đủ sức lực, sự kiên trì để xin xỏ cho nó nữa. Mà chuyện này liên quan đến mạng người, mẹ cũng chẳng xin được, để pháp luật dạy bảo nó thôi.
Tôi nghe mẹ nói, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đã không còn cảm giác như tảng đá đè nặng. Có lẽ giới hạn cuối cùng của mẹ đã bị nó cắt đứt, thế nên mẹ cũng không đủ bao dung với nó thêm được nữa. Tôi với mẹ nói chuyện rất lâu, đến khi mẹ về khách sạn nghỉ ngơi tôi vẫn còn lưu luyến mãi. Tình mẫu tử lần đầu tôi được thực sự cảm nhận, vừa thiêng liêng, vừa xúc động lại còn mang cả một vị đắng suốt hai mươi mấy năm mà tôi và mẹ phải trải qua. Thế nhưng cuối cùng cũng qua hết rồi, cơn mưa ấy cũng qua, nhường lại sắc trời hửng vàng đầy nắng.
Thịnh nằm viện gần một tháng mới được ra. Trước ngày anh ra viện chị Huyền có vào thăm. Nghe bà Dương nói chị Huyền chuẩn bị quay về Mỹ, bố mẹ chị ấy đều là công dân Việt Nam sang Mỹ định cư. Nghe bà Dương nói tôi cũng hơi bất ngờ, không nghĩ chị Huyền lại tự dưng quay trở về nước ngoài. Chị Huyền trong phòng nói chuyện với Thịnh, tôi ngồi bên ngoài, rõ là biết chị ấy sắp quay về Mỹ, nhưng thấy chị ấy cười nói vui vẻ với anh trong lòng tôi cứ có cảm giác không vui. Phải công nhận bản thân ích kỉ, xấu tính ghê thật. Đến khi nói chuyện xong ra ngoài thấy tôi ngồi ở hành lang chị Huyền khẽ gọi tôi vào rồi bảo:
– Chúc mừng cô nhé, bác sĩ Thịnh ở cái bệnh viện này cả trăm người theo đuổi, không ngờ cuối cùng lại rơi về tay cô.
Lời chị Huyền nói vẫn khó nghe, nhưng vì chị sắp đi Mỹ nên tôi cũng vui vẻ đáp:
– Vâng. Cảm ơn chị.
Chị Huyền lại nhìn tôi cười buồn:
– Chắc cô còn ghét tôi lắm, cũng còn để bụng mấy chuyện tôi làm. Thực lòng tôi cũng vì yêu bác sĩ Thịnh, đàn bà mà, yêu vào đôi khi mù quáng quá nên làm ra nhiều chuyện hồ đồ, có gì không phải mong cô bỏ qua.
– Vâng ạ.
– Ừ. Nói thật cô cũng may mắn lắm đấy, bác sĩ Thịnh ở viện này có tiếng là không đối với con gái hờ hững như không, xinh đẹp đến đâu anh ấy cũng chẳng thèm liếc mắt. Thế nên anh ấy yêu cô, ai cũng ghen tị cả, cảm giác cô nắm giữ được cả bầu trời của anh ấy mà vốn dĩ chúng tôi lại chẳng bao giờ chạm được tới. Tôi nói thật, tôi không cam tâm đâu, nhưng vì tôi biết bản thân không có một cơ hội nào khác nữa cả, bản thân anh ấy đã chọn cô, dù cho tôi có cố gắng thế nào anh ấy cũng sẽ chẳng dành cho tôi chút tình cảm nào cả. Mà đã không níu kéo được đúng là nên buông tay thôi.
Tôi nghe chị Huyền nói, cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao chị lại đi Mỹ. Tự dưng tôi lại không thấy ghét chị nữa, mấy việc chị làm cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tôi liền nói:
– Vâng. Em hi vọng chị sẽ tìm được một người thuộc về mình, một người yêu chị và chị cũng yêu người ấy.
Chị Huyền gật gật đầu mỉm cười không đáp xoay người bước đi. Khi bóng chị khuất dần trên hành lang tôi cũng đi vào phòng. Thịnh đang nằm đọc sách trên giường, tóc anh đã mọc ra một chút, gương mặt lại đẹp như lần đầu tôi từng gặp. Cả người anh giống như có ánh hào quang, rạng rỡ, lại dịu dàng. Tự dưng tôi thấy yêu quá liền sà vào, cảm nhận hương thơm thoang thoảng trên người. Hoá ra trên đời này gặp được người mình yêu mà người ấy cũng yêu mình đậm sâu không phải là chuyện dễ dàng. Thế nhưng cuối cùng tôi đã gặp được rồi, nên nhất định tôi sẽ nắm tay anh, cùng anh vượt qua tất cả mọi bão giông cuộc đời.
Ngày Thịnh ra viện tôi với anh trở về căn nhà ở quận Thanh Xuân. Mẹ anh nói vợ chồng còn trẻ, cũng không nên gò bó ở chung nên ủng hộ tôi và anh ở riêng. Vả lại Hưng còn sống chung với mẹ, tôi với anh mà về sẽ rất bất tiện thế nên quyết định vẫn ở căn nhà nhỏ ấm áp kia.
Khi về nhà được vài ngày tôi nghe tin con Ngọc và ông Hùng đã bị toà xét xử. Ông Hùng chủ mưu mười năm tù còn con Ngọc năm năm. Bà Dương vụ này con trai suýt chết, đã không nể nang gì nữa mà làm căng luôn.
Tôi vốn dĩ không định đến thăm con Ngọc, thế nhưng trong lòng cảm thấy nặng nề. Sau mấy đêm suy nghĩ, lại được sự động viên của Thịnh, của mẹ anh và cả của mẹ tôi tôi quyết định đến thăm nó.
Lúc đến nơi, nó được dẫn ra, cả người thẫn thờ ngồi lặng lẽ một góc. Khi thấy tôi nó ngước lên nhìn rồi cười nhạt:
– Mày đến đây làm gì? Đến cười tao à?
Trước kia trả thù nó tôi vốn dĩ rất hả hê, so với tất cả những gì tôi trải qua nó còn sung sướng chán. Thế nhưng tôi chưa từng mong chuyện này xảy ra, chưa từng mong nó sẽ bị vào tù. Tôi chỉ mong lần ấy nó tỉnh ngộ, chẳng ngờ cuối cùng nó lại sa chân vào vũng bùn này. Giờ đây thấy nó ngồi tù, mất sạch tất cả lại thấy hơi đáng thương. Lẽ ra với một đứa xinh đẹp, cũng giỏi như nó, nếu phần thiện nhiều hơn phần ác nó đã không đến mức thê thảm như vậy. Tôi nhìn nó thở dài:
– Mẹ bảo tao mang ruốc tôm cho mày, mẹ bảo mày thích ăn nhất là ruốc tôm, sợ mày ở trong này không ăn được gì nên gửi từ Quảng Ninh lên cho mày đấy. Đây là ruốc mẹ tự làm, bận như vậy vẫn tự làm hai lọ ruốc gửi vào. Thế nên mày ở trong này sám hối lại đi, mẹ thương mày nhiều như vậy, coi mày như con ruột, đến giờ phút này cũng thương mẹ chút đi.
Con Ngọc nhìn lọ ruốc tôm trên bàn, đột nhiên bật khóc tu tu. Mái tóc nó rũ xuống, cả gương mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng. Nó ngồi sụp xuống đất, khóc thành tiếng rồi đột nhiên túm lấy tay khóc nấc lên. Tôi thấy nó khóc như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Dẫu sao tôi và nó cũng là chị em cùng cha khác mẹ, suy cho cùng cả hai đều là nạn nhân của mụ Hằng. Giá như ngay từ đầu không tráo đổi, có thể giờ cả mụ ta lẫn con Ngọc đều có cuộc sống tốt đẹp hơn. Đáng tiếc trên đời này lại không có hai chữ giá như. Con Ngọc vẫn ngồi đó khóc, không van xin tôi nhờ mẹ cứu ra, cũng không hề chửi bới. Nó nhìn hộp ruốc tôm, đôi mắt đờ đẫn sưng mọng, từng giọt nước chảy xuống má, rất lâu sau mới nói được ra một câu yếu ớt:
– An. Bảo mẹ vào thăm tao đi.
Tôi nhìn nó, chưa kịp đáp nó đã khóc nấc lên nói:
– Tao không cần mẹ cứu tao, tao chỉ muốn mẹ vào thăm tao thôi, một lần thôi cũng được.
Lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt nó khẩn khoản đến vậy. Tôi nhìn nó, trong đáy mắt đầy cả sự ăn năn, day dứt. Hai tay nó vẫn bấu lên lọ ruốc tôm, tôi thấy vậy thì thở dài hỏi:
– Biết hối hận rồi sao lại còn làm như vậy? Sao không tỉnh ngộ sớm, sao lại còn làm như vậy? Ít nhất lúc ấy mày dừng lại, mày vẫn còn có sự nghiệp, bỏ Sơn, xinh đẹp như vậy cũng thừa sức lấy được người khác hơn anh ta cơ mà, huống hồ anh ta là loại…
Còn chưa kịp nói hết câu nó đã gào lên khóc nức nở:
– Đừng nói nữa! Đừng nói nữa, tao không muốn nghe.
– Ngọc.
– Tao không muốn nghe, tao không muốn nghe gì cả. Tao chỉ muốn gặp mẹ thôi.
– Mày nhớ mẹ như vậy sao lúc ấy còn toan tính với mẹ, còn định chiếm cổ phần công ty của mẹ.
Nó không đáp chỉ lắc đầu khóc lớn. Khóc đến mức gân trên trán cũng giật lên. Đến khi nó bình tĩnh lại nó lại ngồi thẫn thờ. Tôi nhìn nó nói tiếp:
– Tao sẽ bảo mẹ vào thăm mày, nhưng tao có chuyện muốn hỏi mày được không?
– Chuyện gì?
– Rốt cuộc mày biết bà Hằng là mẹ ruột mày từ bao giờ?
– Có còn quan trọng không?
– Không quan trọng, tao chỉ muốn biết vậy thôi. Mày không nói cũng kjoong sao.
– Năm nhất đại học, sau khi biết tao với mày chung bố sau một lần thấy ảnh chụp cũ của mẹ Liên với bố thì bà ấy tìm đến tao và nhận con. Không ai biết chuyện này, chỉ tao và bà ấy biết.
Tôi nghe xong có chút bàng hoàng. Năm nhất đại học nó và mụ Hằng đã nhận nhau. Hoá ra tôi đã bị nó lừa dối suốt quá nhiều năm. Tôi cảm thấy có chút uất ức, nhưng rồi cuối cùng cũng không muốn so đo thêm nữa. Chuyện đã qua rồi, nó cũng phải trả giá rồi, mọi chuyện đến đây là đủ rồi.
Tôi không biết mình đã rời đi bằng cách nào chỉ biết khi đi con Ngọc lại cầm hai lọ ruốc tôm khóc nấc lên. Tôi hi vọng những giọt nước mắt của nó là thật, cũng hi vọng rằng nó sẽ sám hối lại. Năm năm rất dài nhưng cũng rất ngắn, vẫn đủ để cho nó làm lại cuộc đời.
Sau khi về tôi đã ngẫm nghĩ rất nhiều. Từ lúc mụ Hằng bị bắt tôi không đến thăm. Dẫu tôi rất hận nhưng mụ ta cũng bị bắt rồi, còn bị án tù rất nặng, tôi cũng không muốn đến đả kích thêm nữa. Còn bao dung, tôi thật sự không thể bao dung tha thứ nổi. Có thể có người sẽ nghĩ tôi ích kỉ, thế nhưng trải qua cả một kiếp đại nạn, tôi thật sự không thể tha thứ nổi cho mụ ta. Thế nhưng tôi vẫn thường xuyên gửi chút tiền vào để mấy người quản tù có thể để ý mụ ta một chút để mụ ta không bị đánh, cũng không bị bỏ đói. Dẫu sao hai mươi mấy năm cũng từng ở cạnh nhau, dù là hận thù chất chồng từ sâu đấy tim vẫn có chút thương hại. Không riêng gì con Ngọc, tôi cũng mong mụ ta có thể sám hối lại, cũng hi vọng có một giây phút nào đó mụ ta nhớ lại khoảng thời gian nuôi tôi, có thể có một tia thương tôi như tôi đã từng thương mụ ta. Dù là nhỏ nhoi thôi cũng được.
***
Tháng sáu trời xanh lam, ngày mười tám đẹp làm sao. Hôm nay là đám cưới của tôi và Thịnh, mẹ tôi bế Bình, còn mẹ chồng tôi thì đang bế Bắp – con trai thứ hai của tôi. Lẽ ra theo lời mẹ chồng, đáng lý hồi ấy tôi mang bầu Bắp, đợi Thịnh ra viện là cưới rồi. Có điều anh mất khá nhiều thời gian để phục hồi, bụng tôi lại dần to, cuối cùng khi Bắp tròn ba tháng tôi và anh mới làm đám cưới. Anh đã đi làm trở lại, một năm trôi qua rồi, sức khoẻ đã hoàn toàn phục hồi, đã có thể cầm được dao mổ rất hoàn hảo.
Mẹ chồng tôi vừa bế Bắp vừa nói với mẹ tôi:
– Hai thằng con trai, lại phải đẻ.
– Ừ, phải đẻ chứ, đẻ bao giờ được đứa con gái thì thôi bà nhỉ.
– Chứ còn gì, bà động viên nó, đẻ thêm đứa nữa, chứ tôi thèm có cháu gái lắm bà ơi. Tôi là mẹ chồng không dám giục, sợ nó giận.
– Ôi giời, tôi là tôi thích nó đẻ hết trứng thì thôi ý chứ.
Tôi nghe mẹ chồng với mẹ tôi nói bà bật cười. Trước kia khi sinh Bình bị băng huyết tôi rất sợ sinh con, đến lần sinh Bắp, suốt thời gian mang bầu cả mẹ tôi lẫn mẹ chồng bồi bổ đủ loại đồ ngon trên đời, đến cả lúc đẻ còn cho tôi đẻ ở viện quốc tế, còn thuê cả mấy người chăm sóc, khi về nhà ở cữ cũng được cả Thịnh, lẫn hai mẹ chăm sóc tận tình. Lần đầu được đẻ ở viện quốc tế, vừa thấy thấy nhàn nhã, vưa sung sướng như vậy tôi cũng hứa với lòng kiểu gì cũng sinh thêm vài đứa cho bõ. Giống tốt thế này cớ gì không sinh? Thế nên nghe hai mẹ nói chuyện tôi chẳng thấy khó chịu còn cảm thấy rất đáng yêu.
Ngay cả đám cưới này đều hai mẹ đứng ra tổ chức, tôi bận con nhỏ chỉ chuẩn bị cho mình thật xinh đẹp. Hồi trước tôi tưởng mẹ chồng mình khó tính lắm, đến sau này mang bầu, sinh đẻ mới phát hiện mẹ chồng rất thương con thương cháu, chẳng khác gì mẹ Liên tôi.
Bên dưới rất nhiều quan khách chúc mừng, mẹ chồng tôi vừa bế Bắp vừa nói:
– Cháu nội tôi đấy. Mẹ nó ấy à, mẹ nó làm trưởng phòng ở Nhất Hưng. Ối giời nó tự lực đấy, biết dự án Luruxy không? Nó bầu bí mà chính nó lên kế hoạch dự án đó đấy. Đúng rồi, hai thằng con trai thì thằng Thịnh nó có theo nghề của tôi đây, cũng may có con dâu đầu óc giỏi giang, chứ không tôi chẳng biết chia việc cho ai. Đợi cưới xong giao cho nó một công ty con, nó với thằng Hưng, hai chị em quản lý giúp tôi.
Thịnh đứng cạnh tôi, nghe mẹ nói thì khẽ thì thầm:
– Thế mà ban đầu mẹ phản đối ghê lắm, giờ đi đâu cũng khoe. Anh đã bảo mẹ rồi, vợ anh giỏi giang thực sự mà.
Tôi nghe Thịnh nói chỉ biết cười, bên dưới đám cưới rất nhiều bạn bè, có cả Hà, có anh Nam nữa, có cả chú Phong – bác sĩ ở viện Hải Hà. Nhắc đến chú Phong tôi phải nói thêm một chút. Lúc tôi mang bầu tháng thứ ba phải xuống Quảng Ninh, hôm ấy tôi cũng ra Hải Hà, đến viện để gặp chú. Chú Phong vẫn chưa về hưu, lúc gặp chú chú còn không nhận ra tôi, đến khi kể lại chú mới nhớ ra. Và điều trùng hợp nhất là con trai chú Phong đang là thực tập sinh của Nhất Hưng, là thực tập sinh mà tôi kem cặp. Có lẽ trên đời này quá nhiều duyên phận, gặp lại ân nhân của mình mà mình là người kèm cặp con trai chú ấy khiến cả tôi và chú đều bất ngờ. Hôm ấy tôi và Thịnh ăn cơm ở nhà chú, nói rất nhiều câu chuyện. Chú biết Thịnh từ lâu rồi, trong nghề bác sĩ anh khá nổi tiếng, hồi trước còn xuống cả Hải Hà để công tác và từng gặp chú. Bữa cơm hôm ấy đầy những lời cảm ơn và cả sự biết ơn, đến khi về vợ chồng chú Phong còn lưu luyến mãi. Chú kể rằng hôm ấy gặp tôi, vừa nhìn đã biết bị lừa bán nên chỉ đường cho tôi trốn. Mụ Hoa không hề biết điều đó, còn tưởng tôi tự trốn nên chẳng thể làm gì được. Sau này tôi vẫn thường xuyên liên lạc với vợ chồng chú Phong. Đám cưới này vợ chồng chú lẫn con trai đều đặc biệt đến dự. Đám cưới khá đông đủ chỉ thiếu mỗi cái Hiền. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất nuối tiếc chỉ hi vọng sau này đám cưới của nó tôi có thể dự. Hi vọng rằng ở nơi xa kia nó sẽ bình yên và hạnh phúc.
Sau hôn lễ tôi và Thịnh trở về nhà mẹ chồng. Đêm nay sẽ ngủ bên này rồi mai mới về nhà chúng tôi. Cả ngày mệt nhoài, tôi cho Bắp bú xong vốn định cả nhà đi ngủ thì mẹ chồng tôi đã gõ cửa rồi đón Bắp ra nói:
– Đêm nay để Bắp nó ngủ với mẹ Liên còn Bình ngủ với mẹ. Thằng Bình nó đòi mai xuống Quảng Ninh, mẹ Liên nhớ Bắp muốn ngủ với nó một đêm còn mẹ nhớ Bình để nó ngủ với mẹ một đêm.
Bắp ngủ xuyên đêm từ hồi hai tháng rồi, vì tôi nuôi con theo EASY nên thằng bé trộm vía rất ngoan. Thế nhưng nghe mẹ chồng nói vậy tôi vẫn phân vân, Thịnh thấy thế thì khẽ kéo tay tôi nói:
– Để Bắp sang ngủ với bà ngoại đi. Mai về bà ngoại lại nhớ.
Tôi thấy Thịnh nói vậy, mẹ tôi với mẹ chồng cũng tha thiết cuối cùng cũng đồng ý. Khi chỉ còn tôi với Thịnh trong phòng anh mới cười cười:
– Cuối cùng cũng chờ được giây phút này.
Nhìn nụ cười nham hiểm của anh tôi mới sực tỉnh. Hoá ra con người này có ý đồ cả, bảo sao tự dưng hai bà đòi ngủ với cháu. Anh thấy tôi ngây người liền nói:
– Lại đây anh bảo.
Tôi nhìn anh, lắc đầu bất lực đi về phía anh. Lúc này anh mới lấy từ trong túi ra một cái hộp nho nhỏ đưa cho tôi rồi bảo:
– Mở ra xem đi.
Tôi mở hộp ra xem, thấy có bảy viên kim cương trong đó thì kinh ngạc hỏi:
– Đây là…?
– Số năm anh quen em.
Tôi nhìn bảy viên kim cương, có mấy viên rất nhỏ hỏi lại:
– Sao lại là bảy viên, em nhớ nếu tính từ lúc gặp nhau lần đầu ở Hải Hà đến giờ chỉ là năm năm thôi mà.
– Là bảy năm, không phải ở Hải Hà mà ở Đại Học Hạ Long.
– Hả
Thịnh thấy tôi há hốc mồm thì nhặt viên nhỏ nhất nói:
– Viên này là viên đầu tiên, khi ấy anh còn là bác sĩ tập sự dưới Quảng Ninh, vì không có nhiều tiền nên chỉ có thể dồn tất cả tài sản mình có để mua viên này. Còn đây là viên to nhất, anh mới mua, nhưng xin lỗi vợ, bác sĩ nghèo nên mượn tạm tiền của em để mua.
Tôi nghe xong vừa xúc động vừa buồn cười. Còn chẳng biết anh đã gặp tôi từ bao giờ, càng không biết anh yêu tôi bao lâu rồi chỉ cảm thấy mình giống những viên kim cương này, được anh trân trọng, yêu thương vô bờ bến. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt khẽ tôi nhìn anh, chợt cảm thấy không chịu nổi nữa cúi xuống hôn lên môi anh đáp lại:
– Em cũng yêu anh, yêu anh rất nhiều.
Câu nói ấy, nụ hôn ấy của tôi như mồi lửa khiến tất cả đều bùng cháy. Suốt hơn một năm nay vì mang bầu, sinh con cả hai đều phải nín nhịn. Giờ đây tôi và anh đều không nhịn nổi nữa lao vào nhau. Anh nhìn tôi dưới ánh sáng lờ mờ hôn lên môi, lên má lên da thịt tôi rồi nói:
– An, anh yêu em.
Tôi liền rúc vào người anh hít mùi hương thoang thoảng. Anh thấy vậy nâng cằm tôi lên, đôi môi lần nữa lướt nhẹ lên môi tôi rồi kéo thẳng tôi vào nhà vệ sinh xả nước. Đôi tay anh nhẹ nhàng chạm vào từng lớp áo, mặc kệ cho nước chảy cởi sạch hết những mảnh vải che lấp tấm thân tôi. Người tôi run lên, thứ cảm xúc mãnh liệt trào dâng lên, khi từng lớp quần áo lấp đầy dưới nền nhà anh cũng cúi xuống hôn tôi rất sâu. Chiếc lưỡi ngập tràn những dư vị ngọt ngào quấn lấy lưỡi tôi không buông. Tay anh chạm lên phía sau lưng kéo sát lại gần, tay còn lại chạm lên bầu ngực mà xoa nắn. Bao lâu rồi tôi chưa có cảm giác đê mê điên dại này, bàn tay ôm lấy anh, tay còn lại chạm xuống vật thể cương cứng kia mơn trớn. Anh hôn tôi càng thêm sâu, rồi từ từ nhả lưỡi lướt nhẹ từ cổ xuống dưới tận nơi sâu thăm thẳm. Tôi hơi đẩy anh ra, anh lại nhướn người ngậm chặt bờ ngực đang phập phồng hôn đến tê liệt. Bàn tay anh di chuyển dọc từ bụng xuống dưới rồi tách nhẹ nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, những ngón tay chạm vào, lách một cách thuần thục khiến tôi vừa run rẩy vừa nóng rực. Anh vẫn ngậm chặt núm hoa hồng căng đầy thi thoảng trêu người còn cắn nhẹ vào, mỗi lần cắn của anh là mỗi lần tôi cong cả người vì kích thích cực độ, bên dưới ngón tay anh vẫn không ngừng nghỉ trêu đùa, khám phá, hai chiếc lá bên dưới ấy cứ theo nhịp của anh rung lên, ngón tay kia đột nhiên khẽ đưa thẳng vào sâu bên trong. Tôi không còn chịu được nữa rên lên một tiếng, anh càng thấy vậy lại động tác càng trở nên nhanh dứt khoát, hai núm hoa trên ngực đỏ ửng lên, càng khiến tôi không chịu nổi nữa bấu chặt lên vai anh. Cảm giác này đã quá lâu rồi, giờ quay lại khiến tôi như tê dại. Anh thấy vậy liền bế tôi thẳng vào chiếc giường trải đầy hoa hồng đặt tôi lên đó, bàn tay tách nhẹ hai đùi rồi cả cơ thể anh thâm nhập vào sâu bên trong tôi. Độ cực khoái lên đến đỉnh điểm, tôi ôm bờ vai anh, môi cắn chặt môi anh rồi bật thành những tiếng rên rỉ lớn. Anh nâng nhẹ thân bên dưới, càng lúc càng tiến sâu, sâu đến độ không thể vào nữa mới đưa đẩy ra vào. Tôi và anh như hoà vào làm một, thứ cảm xúc thiêng liêng, có cả đau thương, có cả hạnh phúc vô bờ bến này sao lại ngọt ngào đến vậy. Đêm nay mới chính là đêm đầu tiên, đêm nay mới chính là khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời nhất. Trải qua cả ngàn giông bão, vượt qua cả nghìn trùng sâu, tôi thấy mình không thể nào buông tay anh nổi, chỉ có thể yêu đến điên dại và dại khờ. Tôi vừa hôn anh, mắt cũng cay xè hổn hển nói:
– Thịnh, em yêu anh.
– Anh yêu em, yêu em nhất trên đời.
Gió, mưa, bão tố đã qua đi rồi, tôi ôm chặt anh mà tận hưởng bình yên này. Hai cơ thể mãi chẳng rời hoà vào một. Tôi yêu anh! Yêu anh suốt cuộc đời.