Tiếng chị Huyền lại cất lên:
– Bác sĩ Thịnh là bác sĩ giỏi nhất ở khoa này, là học trò cưng của trưởng khoa, trưởng khoa cũng đã kì vọng vào anh ấy rất nhiều, coi như con ruột. Có điều mấy năm nay, từ khi gặp cô hết lần này đến lần khác anh ấy làm trưởng khoa thất vọng. Không chỉ trưởng khoa thất vọng mà cả mẹ anh ấy cũng thất vọng. Con trai người ta là vàng là ngọc lại bị một đứa con gái không đâu vào đâu dụ dỗ. Cô xem ai chấp nhận được?
Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn chị Huyền, cố nén cảm xúc của mình lại. Trên đời này tôi đã trải qua ngàn vạn lần đau khổ, lúc này đây dẫu có thất vọng tôi vẫn học được chữ nhẫn. Thế nhưng không phải nhẫn nhịn chị ta mà chỉ nhẫn nại thứ cảm xúc đang trào lên rồi đáp:
– Chị Huyền. Có thể mấy lời nói của chị không sai, chỉ là tôi hỏi thật chị lấy tư cách gì để xen vào chuyện của tôi và bác sĩ Thịnh? Tôi hiểu anh ấy hay không thì liên quan gì đến chị vậy ạ?
Chị Huyền đột nhiên sững lại mấy giây nhưng rồi nhanh chóng nói:
– Tư cách gì? Tư cách là vợ sắp cưới của anh ấy, như thế đã đủ tư cách dạy bảo loại đĩ lăng loàn như cô chưa?
– Chị nói ai là đĩ lăng loàn?
– Tôi nói cô đấy. Cô đừng tưởng quá khứ nhơ nhớp của cô chỉ mình cô biết, mấy cái chuyện bán thân tôi rõ trong lòng bàn tay. Nể bác sĩ Thịnh nên tôi không thích bóc mẽ thôi. Cả cô lẫn đứa con của cô tốt nhất tránh xa anh ấy đi, đừng vấy bẩn anh ấy thêm nữa. Đứa bé ấy chắc gì đã phải con anh ấy, ngủ với nhiều người như vậy, ở trong động mại dâm mà ra thì có khi là con rơi con vãi của mấy thằng khách mua dâm ấy chứ.
Lần đầu gặp chị ta, còn ngỡ chị ta là loại người có học, đến lần này tôi thật sự bất ngờ với kiểu ăn nói của chị ta. Tôi vốn dĩ định nhịn vì dù sao đây cũng là bệnh viện của Thịnh, thế nhưng câu cuối cùng chị ta nói về con trai khiến tôi không nhịn nổi vung tay tát bốp một phát lên mặt chị ta. Chị Huyền bị tôi tát vừa choáng váng vừa sửng sốt rít lên:
– Cô dám đánh tôi?
Thực ra mấy lời chị ta nói, nếu đứng ở phương diện người ngoài nhìn vào cũng không hẳn là sai. Có điều tôi không thích cái thái độ của chị ta, loại con gái thế này tôi gặp nhiều rồi, khác gì mấy con trà xanh, trước mặt Thịnh thì hiền lành nhu mì, sau lưng thì lộ rõ bản chất của mình. Tôi nhìn chị ta đáp:
– Tôi đánh chị đấy, chị định làm gì tôi? Đánh lại tôi hay thế nào? Để tôi mở cửa ra cho bệnh nhân người ta nhìn thấy cảnh bác sĩ đánh người nhà bệnh nhân nhé.
Chị ta ức đến cổ, không nuốt nổi cục tức này. Người nhà bệnh nhân đánh bác sĩ thì được chứ bác sĩ đánh người nhà bệnh nhân còn ra cái thể thống gì. Hai tay chị ta chỉ nắm lại, cất giọng:
– Đúng là loại con gái bẩn thỉu. Tôi nói cho cô biết cô đừng có đắc ý sớm, hôn ước của tôi và bác sĩ Thịnh sớm được định rồi, cô biết điều thì cút ra khỏi cuộc đời anh ấy đi.
– Thứ nhất, tôi bẩn thỉu hay sạch sẽ không đến lượt chị phán xét. Thứ hai, bao giờ chị và bác sĩ Thịnh cưới nhau thật hẵng hay, lúc đấy tôi cút chưa muộn, chứ giờ dựa vào cái gì mà tôi phải tin rằng chị là vợ sắp cưới của anh ấy? Cưới rồi còn ly hôn được huống hồ sắp cưới, chắc gì cái sắp ấy nó đã thành sự thật mà chị bắt tôi phải thế nọ thế kia?
Chị Huyền nghe tôi nói vậy thì cứng họng. Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chị Huyền thấy vậy liền vội vàng ra mở cửa, ngoài cửa là Thịnh đang bế Bình trên tay. Thấy Thịnh, chị Huyền liền ôm mặt, giọng lạc đi:
– Bác sĩ Thịnh.
Mặt chị Huyền bị tôi tát mạnh vẫn còn in mấy ngón tay. Chị ta nhìn Thịnh lại nhìn tôi cúi mặt ra vẻ đáng thương. Không biết chị ta định nói gì nhưng nhìn cách diễn tôi thấy hơi khó chịu liền nhìn Thịnh nói:
– Em vừa tát chị ta đấy, mấy vết đỏ trên mặt chị ta là do em tát.
Cả chị Huyền lẫn Thịnh đều quay lại nhìn tôi. Khỏi cần diễn, tôi thừa nhận luôn đỡ mất thời gian. Tôi phủi phủi tay nói tiếp:
– Chị ta nói em là loại đĩ lăng loàn, nói Bình là con rơi con vãi, em không kìm chế được nên tát chị ta một cái.
Tôi cứ tưởng nói xong câu đấy Thịnh sẽ chấn chỉnh tôi, hoặc sẽ xin lỗi chị Huyền. Không ngờ đột nhiên tôi thấy anh bật cười rồi bình thản giục:
– Ừ. Muộn rồi, về nhà thôi.
Lần này không chỉ chị Huyền mà cả tôi cũng ngơ ra. Rõ ràng tôi đánh đồng nghiệp của anh không ngờ anh lại phản ứng thế này. Không trách móc, bình thản coi như chẳng có gì xảy ra, coi như cái tát kia là bình thường còn giục tôi về nhà. Chị Huyền nhìn Thịnh, lắc đầu bặm môi nói:
– Anh Thịnh. Cô ta…
Thế nhưng vừa nói đến đây cũng bắt gặp một tia sắc lạnh trên đôi mắt Thịnh, chị ta cũng chợt im bặt. Anh lại nhìn tôi nói:
– Còn ngây ra đó làm gì? Về nhà thôi em.
Lúc này tôi cũng hiểu Thịnh đang đứng về phía tôi, chị ta đứng trân trân lúng túng không nói nổi ra lời gì nữa. Khi xuống đến dưới xe, Thịnh thắt dây an toàn cho tôi, tôi vừa bế con vừa hỏi:
– Em đánh đồng nghiệp của anh, anh không trách móc em à?
– An. Bình thường anh thấy em cũng không hiền lành gì, cớ sao cô ta nói vậy mà em chỉ đánh có một cái thôi.
Tôi nghe Thịnh nói tự dưng không kìm được mà cũng bật cười. Thế nhưng cười xong rồi tôi lại thấy đắng chát trong miệng. Lúc này đây, ngồi ở cạnh anh, mùi hương từ cơ thể anh toả ra, dìu dịu, sạch sẽ lại khiến tôi nhớ lại mấy lời chị Huyền ban nãy. Tôi ngồi nhìn anh lái xe, rất lâu sau mới có thể mở lời:
– Sao hôm nay anh lại không đi làm?
– Anh bảo anh nghỉ cuối tuần mà. Ngày mai mới phải đi làm lại.
– Thịnh. Sao lại nói dối em?
Câu hỏi của tôi khiến động tác lái xe của Thịnh hơi khựng lại rồi hỏi:
– Nói dối chuyện gì?
– Anh bị đình chỉ công tác một tuần.
Thịnh nghe tôi nói vậy thì cười đáp:
– À, cô ta nói với em à? Không phải đình chỉ công tác một tuần, mà là viện trưởng cho anh nghỉ một tuần. Hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau nhé.
Thấy anh cười nhưng trong lòng tôi lại không vui nổi. Thực ra anh có rất nhiều nỗi cô đơn, thực ra anh có nhiều chuyện buồn, nhưng hình như trước mặt tôi lúc nào anh cũng vui vẻ, ôn hoà. Có điều anh càng như vậy tôi lại càng cảm thấy suy sụp, thất vọng. Tôi chưa từng hiểu anh, anh là ai, gia thế thế nào tôi cũng chưa một lần tìm hiểu. Dù khó nghe nhưng mấy lời chị Huyền nói không phải không đúng. Tôi bỗng cảm thấy rất nặng nề. Trong mắt anh, những tia cô đơn phảng phất rất rõ ràng. Tôi bỗng cảm thấy chông chênh, muốn hỏi anh nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Khi xe về đến nhà, trong lòng tôi cũng cảm nhận rõ có một nỗi buồn vô hạn. Có điều trước mặt anh và con tôi lại cố tỏ ra vui vẻ, sợ anh lại bận tâm đến những suy tư trong lòng.
Đến tối, khi Bình ngủ rồi, tôi tắm xong thấy Thịnh đang ở ngoài nghe điện thoại. Không biết ai gọi anh, chỉ thấy hình như anh có to tiếng cãi vã lại. Đến khi cuộc điện thoại kết thúc tôi mở cửa ra cũng thấy anh đang đứng ngoài ban công. Lần đầu tiên tôi đứng đó nhìn anh, cũng là lần đầu quan sát anh kĩ đến vậy. Hoá ra ở anh không chỉ là một vẻ sạch sẽ, thanh cao còn mang cả sự tử tế trong đó. Tôi nhớ lại lần đầu gặp anh, rồi cả những lần sau. Hình như lần nào cũng vậy, mỗi lần tôi khó khăn anh đều xuất hiện, nhưng hình như… tôi lại chưa từng biết trong cuộc đời đầy sóng gió này anh đã gặp những khó khăn gì. Anh đứng ngoài ban công một lúc rất lâu mới vào. Thấy tôi ngồi ở ghế sofa thì tỏ ý ngạc nhiên hỏi:
– Con ngủ rồi à? Sao em không vào giường nằm?
– Em chờ anh.
Nghe tôi nói vậy anh liền nhìn tôi, ánh mắt sáng lên rồi cười nói:
– Trong giường chờ anh cũng được mà, hay em thích ở ngoài sofa?
Tôi nghe Thịnh nói, phải mất hai ba giây mới kịp hiểu ý anh đáp:
– Em không nghĩ anh nói được mấy lời thế này đâu.
– Mấy lời thế này thì sao? Anh nghĩ anh còn nói được nhiều lời hơn cả thế này, mà không nói đâu, anh làm luôn ấy chứ. Không thì làm sao có Bình được?
Tôi không nhịn nổi, vừa cười vừa nói:
– Hoá ra bác sĩ của em cũng không giống người thường là bao.
– Thì anh là người thường mà, chứ em nghĩ anh là tu sĩ sao?
Anh vừa nói vừa ngồi xuống sát cạnh bên tôi, mùi thơm thoang thoảng lại toả ra. Tôi ngồi cạnh anh, lấy hết dũng khí rồi hỏi:
– Vì sao năm ấy, anh lại bỏ ca mổ để đến viện phụ sản?
Sau khi hỏi xong câu ấy tôi bỗng thấy Thịnh cứng ngắc người lại. Có vẻ như anh chưa từng nghĩ tôi sẽ hỏi mình như vậy. Rất lâu sau anh vẫn không đáp mà hỏi lại tôi:
– Huyền nói với em?
– Thịnh! Em biết cả rồi. Kể cả buổi họp báo hôm ấy em đều biết cả. Vì sao anh lại chưa từng nói với em?
Anh nhìn tôi, vẫn nở nụ cười điềm đạm đáp:
– An. Mấy chuyện này qua lâu rồi, sao em lại hỏi lại? Chuyện cũ ba bốn năm rồi, giờ còn gì đâu đế nhắc lại chứ?
Tôi ngước lên nhìn anh, lần đầu tiên cảm nhận rất đau, lần đầu tiên cảm nhận mình vô cùng thương xót anh. Vì sao lúc nào anh cũng như vậy? Vì sao lúc nào cũng hiền lành như thế? Tôi cảm thấy lồng ngực mình rất khó thở, cảm thấy sống mũi cay xè khó nhọc nói:
– Vì sao?
– Vì sao gì chứ?
– Vì sao anh lại đánh đổi cả sự nghiệp của mình như vậy? Sao anh lại bỏ ca mổ ấy chứ?
Thịnh nhìn tôi, bất chợt kéo tôi vào lòng, giọng đầy kiên định:
– Anh không hối hận.
Tôi nghe anh nói đến đây, tất cả sự xót thương vô hạn như đạt đến cực điểm rồi bỗng dưng từ khoé mắt một giọt nước rơi xuống. Tôi cố kìm lại nhưng thấy giọng mình đã lạc đi:
– Nhưng em thì hối hận, em hối hận. Nếu không vì em anh đã không phải đi nơi khác làm việc tận hai năm, nếu không vì em sự nghiệp của anh đã không có một vết nhơ lớn như vậy…
Thịnh thấy tôi như vậy liền siết chặt tôi lại rồi ngắt lời:
– Em đừng nói mấy lời như vậy. Đây là sự lựa chọn của anh không liên quan gì đến em cả.
– Nhưng…
– An! Anh yêu em.
Rõ ràng tôi đã cố ngắn mình đừng khóc, thế nhưng ba chữ anh yêu em của anh khiến tôi không kìm được. Một giọt nước rơi xuống trượt dài lên má. Thịnh cúi xuống hôn tôi, đôi môi anh ấm áp, giống như tia nắng chiếu lên khoảng chông chênh của tôi. Anh hôn rất sâu rồi thì thầm :”Đừng nói gì cả, yên tâm ở cạnh anh thôi”. Tôi còn muốn hỏi anh rất nhiều, còn muốn nói rất nhiều nhưng đã không thể nói nổi ra nữa rồi. Những lời chị Huyền nói bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả tôi cũng không muốn quan tâm nữa.
Những cảm giác suy sụp, thất vọng trong lòng tôi cũng tạm gác lại. Giây phút này tôi muốn được yêu anh trọn vẹn.
Thịnh miết mạnh môi lên môi tôi. Đôi bàn tay thon dài của anh chạm lên má rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới. Mấy nút áo được anh nhẹ nhàng cởi ra cho đến khi chỉ còn bộ quần áo con trên người. Anh cúi xuống, hít hà mùi có thể tôi, ngón tay lách nhẹ chiếc áo con chạm lên bầu ngực căng tròn. Bên ngoài chợt có tiếng mưa rơi lác đác, mấy giọt mưa chạm lên cả ô cửa kính rồi đọng lại. Tôi cũng lần mò cởi chiếc áo somi anh đang mặc, đến khi quần áo của cả hai chất đầy ghế mới thấy dư vị xác thịt đang dâng trào. Anh đưa lưỡi nhè nhẹ chạm lên cổ cắn nhẹ rồi chạm đến xương quai xanh. Chiếc lưỡi thơm mùi bạc hà khiến người tôi run lên mà thở dốc. Chiếc áo ngực cuối cũng được anh mạnh bạo kéo phăng ra rồi ngậm chặt núm hoa đang phập phồng, đôi tay luồn xuống dưới nghịch ngợm không yên. Tôi cong người gồng mình suýt không chịu nổi. Căn phòng ngập tràn tiếng rên rỉ hoan lạc của cả hai.
Cả người tôi bị anh trêu ngươi cong lên mà bấu lấy anh, cơ thể tôi đê mê đến điên dại cắn lên vai, lên da thịt thơm mát của anh, cuối cùng khi thân dưới ướt át đến mức không còn chịu được nữa anh mới nhướn người nhấn phần cơ thể vào trong tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới có được cảm giác thế này, cứ thế ôm lấy anh mà hưởng trọn những ngọt ngào sau bao đắng cay, tôi và anh như hoà vào làm một, thế giới ngoài kia cũng như dừng lại ngay khoảnh khắc ấy. Những cái nhấp nhô của anh khiến tôi tưởng chừng như không thể thở nổi, có tủi, có đau, có cả hạnh phúc đong đầy. Tôi và anh không ai nói với ai câu gì, chỉ có những tiếng gấp gáp phả vào nhau. Đến khi có dòng nước ấm chảy vào, anh cũng ôm chặt lấy thì thầm:
– Anh yêu em.
Tôi nghe câu nói đó của anh, không có dũng khí đáp lại chỉ vùi đầu vào người anh rồi ôm chặt. Bên ngoài vẫn mưa, tiếng mưa rơi lộp độp cộng tiếng gió rít tạo thành những âm thanh lớn. Tôi mặc kệ mưa rơi, mặc kệ cả những giông bão trong lòng, chỉ cần anh yêu tôi là được, những điều khác tôi đều không muốn quan tâm nữa.
Hôm sau là sáng thứ hai, tôi đi làm lại, Thịnh cũng đi làm. Buổi sáng vì Thịnh đi làm sớm nên tôi mang con trường, lúc thấy tôi và Bình cái Hiền liền cười nói:
– Cũng biết đường đưa con đi học cơ à? Các cô ở đây sắp cảm nắng hết bố nó rồi mẹ nó đánh hơi được hay sao mà lại mang nó đi học thế này.
– Chả thế, từ nay không cho bố nó đưa đi học nữa không là bị cướp như chơi.
– Khiếp! Mày làm như bố nó giống thằng Sơn ý mà ai cướp cũng được. Mà này, con Hà nói với mày con Ngọc bị đuổi ra khỏi nhà thằng Sơn chưa?
– Rồi, sáng nó vừa nhắn tao xong.
– Ừ! Còn con mụ Hoa nữa, lần này mụ ta mà không tù chung thân tao kiện đến trung ương thì thôi.
– Kiểu gì cũng chung thân, không phải lo.
– Anh Nam chuyển đất cho con Hà rồi đúng không? Tao bảo mà, trả thù thì đơn giản quá, phải lấy được tài sản mà hưởng nữa mới hoàn hảo. Cũng coi như xứng đáng cho con Hà cả tháng nay ăn trực nằm chờ dưới đó.
Tôi nghe cái Hiền nói bật cười gật đầu, thực ra kế hoạch này hoàn hảo là nhờ sự dày công sắp xếp của cái Hiền. Cái Hiền là quân sư cho tôi, còn cái Hà và tôi là người thực hiện. Cái Hiền nhìn tôi đang định nói gì đó bất chợt im bặt, bất giác hai chân lùi lại. Tôi nhìn nó, thấy thái độ này liền xoay người về phía sau. Đột nhiên tôi cũng hơi sững lại khi thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng từ trong xe Mercedes bước ra. Trong một giây lát tôi mới kịp nhớ ra đây là mẹ của Hưng, cũng là chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh. Thế nhưng sao cái Hiền lại phản ứng như vậy? Người phụ nữ sang trọng tiến về phía tôi, vẻ mặt lạnh lùng, lại liếc về phía cái Hiền, ánh mắt sắc lạnh nói:
– Cô An. Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Tôi nhìn bà, không hiểu rốt cuộc vì sao tìm mình, liền cười hỏi lại:
– Dạ, chào chủ tịch, sao chủ tịch lại đến tận đây tìm tôi ạ?
Người phụ nữ hơi cong môi lên đáp:
– Tôi đến tìm cô không phải với tư cách chủ tịch, tôi đến tìm cô với tư cách là mẹ của thằng Thịnh.
Tôi vừa nghe đến đây bất chợt tai cũng ù đi! Mẹ của Thịnh? Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi tôi lại gặp mẹ anh ở đây, càng không tưởng tượng nổi chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh lại mẹ của Thịnh. Nghĩ mãi nghĩ mãi tôi vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao? Tập đoàn Hưng Thịnh, Thịnh cũng có một người em trai. Nhưng anh là Vũ Nhật Thịnh, còn Hưng giám đốc của tôi là Phạm Nhất Hưng, rốt cuộc vì sao họ lại là anh em?
Thế nhưng mẹ anh dường như không có chút thời gian nào để cho tôi nghĩ nữa mà nói:
– Lên xe đi! Tôi nói nhanh thôi.
Tôi nghe vậy cũng chẳng còn cách từ chối. Cái Hiền cũng vội dắt Bình vào bên trong, thế nhưng trong mắt nó tôi thấy hiện lên đầy những tia sợ hãi. Tôi không biết mình đã đi theo mẹ của Thịnh ra xe thế nào, chỉ cảm thấy bước chân rất nặng nhọc.
Khi lên đến xe, bà cất giọng nhàn nhạt nói:
– Chắc cô cũng biết hôm nay vì sao tôi đến tìm cô nhỉ?
Mẹ của Thịnh đến tìm tôi, ngoài việc nói về chuyện yêu đương của tôi với anh thì còn có thể là gì khác chứ? Tôi nhìn mẹ anh gật đầu:
– Vâng! Cháu cũng lờ mờ đoán ra được ạ.
– Ừ! Thế thì tốt. Nghe nói hai mẹ con cô đang sống ở nhà nó, tôi cũng không thích đến nhà nó tìm nên đến đây gặp cô nói chuyện. Tôi không có nhiều thơi gian nên nói thẳng luôn nhé. Cô chia tay thằng Thịnh đi.
Dù tôi đã từng trải qua cảnh này, dù tôi đã từng bị mẹ Sơn ngăn cản, thế nhưng lần đầu tôi cảm thấy mình giống như bị tạt một xô nước đá vào người lạnh toát thế này. Còn chưa nói chuyện nổi dăm ba câu, thẳng thắn đến mức khiến tôi không kịp tiếp nhận. Tôi nhìn bà, nặng nề đáp:
– Bác. Cháu không thể chia tay anh ấy.
Mẹ Thịnh nhìn tôi, bình thản như biết câu trả lời rồi, vẻ mặt vẫn lạnh tanh nói:
– Vì sao không thể chia tay.
– Vì cháu và anh ấy yêu nhau, mà yêu nhau thì tự dưng làm sao có thể chia tay được ạ?
– An! Tôi biết cô là người có năng lực trong công việc, cũng là người nghị lực, mà tôi biết cô yêu thằng Thịnh cũng không phải vì tiền bởi cô có một bà mẹ giàu có, chỉ là cô không xứng với nó.
Câu nói cuối cùng của mẹ anh như một nhát búa đập vào người tôi vô cùng choáng váng. Tôi nhìn mẹ anh, chưa kịp nói mẹ anh đã vứt cho tôi một sấp ảnh, toàn là ảnh mà tôi tiếp bia rượu cho đám khách ô hợp ở quán mụ Hoa. Vừa nhìn tôi cũng cảm thấy lặng người đi, cũng lờ mờ đoán được vì sao mẹ anh lại có nó. Trong quán ấy con Lan là người ghét tôi và cái Hiền nhất, kiểu gì cũng là nó đứng sau chụp, nhưng sau đó vì gì mà đến tay mẹ anh tôi không rõ. Mẹ anh lại nói:
– Cô biết đấy, thằng Thịnh là bác sĩ, trước kia nó cãi lại tôi để vào được cái nghề này. Cô nghĩ xem, nó thậm chí sống chết, bất chấp để được làm bác sĩ, vậy mà vì sao lại năm lần bảy lượt vì cô mà suýt huỷ hoại sự nghiệp của mình. Vả lại… nó là bác sĩ, cái nghề cao quý như vậy, có thể lấy một người con gái từ một nơi thế này về làm vợ được sao?
Tôi nhìn mấy bức ảnh đáp lại:
– Cháu biết rất khó chấp nhận việc cháu từng làm gái tiếp bia rượu, nhưng thực sự là do cháu bị mẹ nuôi ép bán vào, cháu thật sự chưa từng có người đàn ông nào khác ngoài anh Thịnh.
– Có ai khác hay không tôi không biết, đó là do cô nói! Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận cô làm con dâu, gia đình tôi đã chọn con dâu cho nó rồi. Có thể cô bị ép nhưng đây vẫn là sự thật, gia đình tôi không thể chấp nhận một cô con dâu có quá khứ thế này. Càng khó chấp nhận một cô gái liên tục làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của con trai mình. Tôi biết cô có một cậu con trai…
Tôi nhìn mẹ anh, hai tay đan vào nhau đang định nói ra đó là con của tôi và anh mẹ anh đã nói:
– Tôi không biết đó có phải con trai thằng Thịnh không, nếu nó là con trai thằng Thịnh tôi cũng chỉ nhận cháu chứ không nhận cô, còn nếu nó không phải thì càng tốt. Tốt nhất cháu nội của tôi nên được sinh ra bởi con dâu tôi chọn.
Từng câu từng chữ mẹ anh nói ra, nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại giống như mấy nhát cắt lên người, càng sắc ngọt lại càng đau. Tôi đã tưởng rằng nói ra Bình là cháu bà, bà sẽ có cái nhìn khác, không ngờ lại nhận được câu nói đầy gai nhọn thế này. Câu nói này khiến tôi đã gần như không còn biết mình phải tiến hay lùi, cảm giác như đã triệt để chặn họng tôi. Tôi ngồi lặng im rất lâu, cuối cùng kiên định nói:
– Cháu sẽ không chia tay.
Mẹ anh đột nhiên bật cười rồi đáp:
– Cô dám? Tôi nói chuyện tử tế cô không muốn, hay cô muốn tôi phải mạnh tay với cô. Tôi đến không phải thương lượng, mà đây là mệnh lệnh, rời xa con trai tôi.
Tôi nhìn mẹ anh hỏi lại:
– Nếu cháu vẫn không chia tay thì sao?
Mẹ anh bất chợt ném cho tôi chiếc điện thoại. Trên màn hình là cảnh cái Hiền bị hãm hiếp. Toàn thân tôi bỗng sững sờ cả lại, đột nhiên như con thú bị thương gào lên:
– Bác định làm gì? Bác định làm gì?
– Tôi xưa nay không thích đụng đến trẻ con, nhất là một đứa trẻ không biết phải cháu mình hay không. Lại càng không muốn đụng đến đối tác làm ăn của công ty con trai tôi, nhưng bạn cô thì tôi không dám chắc. Nếu… cho cô chứng kiến cảnh này thêm một lần, cô có đủ can đảm không?
Tôi vừa nhìn, một cảm giác đau đớn chạy dọc toàn thân. Cảnh tượng này ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời, nếu như… nếu như chứng kiến lại, tôi thật sự không thể sống nổi. Tôi nợ cái Hiền quá nhiều, chưa bao giờ tôi nghĩ mẹ anh lại lấy điểm yếu nhất của tôi ra để doạ. Cả người tôi bàng hoàng, kinh hãi, rồi bất chợt túm lấy điện thoại tắt đi gào lớn:
– Bác không được làm như vậy? Không được… bác đừng làm như vậy…
– Làm hay không phụ thuộc vào cô. Tôi nói thật, một là chia tay, hai là huỷ hoại chính cuộc đời bạn cô, chọn thế nào tuỳ ở cô!
Tôi ngửa cổ lên bất chợt thấy má mình ướt đẫm. Hai tay túm lên vạt áo, một cảm giác đau thương thống khổ tràn về. Tôi thực sự không thể nào dám nghĩ tới mẹ anh lại có thể tàn nhẫn như vậy. Từ cổ họng tôi cảm giác nghẹn đắng, tuyệt vọng. Một lần đã quá đủ, tôi thật sự hiểu mình đã không thể có lựa chọn khác nữa. Mẹ anh là chủ tịch tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn không đến để doạ tôi. Trên đời này làm gì có cổ tích, trên đời này làm gì có màu hồng, đều là tôi tự ảo tưởng mà thôi. Tôi ảo tưởng rằng tôi có thể bảo vệ tình yêu của mình, thế nhưng không, đoạn clip kia triệt để hạ gục tôi. Tôi thật sự đã không còn chút sức lực nào mà phản kháng. Vì sao mẹ anh lại làm như vậy? Tôi không trả lời nổi, chỉ thấy tim mình như có kim chích, đau mà lại chẳng thể rút ra nổi.
Tôi không nhớ mình đã ra khỏi xe thế nào, chỉ biết rằng câu cuối cùng tôi nói với mẹ Thịnh là :”Cho cháu thời gian”
Từ xe ra, tôi không đến công ty, mà trở về nhà! Lần đầu tiên sau hai năm đi làm tôi bỏ việc không lý do! Thế nhưng tôi đã thật sự không đủ cả lý trí và sức lực để làm việc nữa rồi. Tôi muốn sắp xếp mọi thứ lại một chút.
Trở về nhà, tôi nằm vật ra giường. Từng mảnh kí ức hiện về, hoá ra tất cả rồi cũng như thuỷ tinh rơi xuống vỡ vụn. Lần đầu tiên tôi cảm nhận một sự chia cắt đau thương, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ hoá ra tôi đã yêu người đàn ông này rất nhiều. Mà hình như, càng yêu lại càng cảm thấy khổ sở, bất hạnh. Nỗi đau giằng xé quặn thắt lại, tôi không muốn chia tay. Tôi thật sự không muốn chia tay anh. Thế nhưng tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm thế nào đây? Tôi không biết nữa, đột nhiên bật khóc thành tiếng, cảm giác bất lực cùng cực, tuyệt vọng cùng cực. Tôi rất muốn nói yêu anh, tôi muốn nói với anh tôi yêu anh rất nhiều. Chia tay cũng được, chia tay cũng được nhưng tôi muốn kịp nói với anh rằng tôi yêu anh. Nước mắt chảy xuống gối ướt đẫm, tôi thật sự chỉ là một người đàn bà yếu đuối, không biết phải làm thế nào.
Tôi không biết mình khóc bao lâu, đến khi đứng dậy loạng choạng bước ra ngoài cũng thấy mấy cây hoa đồng tiền anh trồng. Hình như nó sắp nở rồi, thế nhưng dưới bầu trời âm u kia tôi lại tưởng rằng mấy bông hoa này cũng sắp tàn. Tôi ngồi đờ đẫn nhìn mấy bông hoa rất lâu, cuối cùng quyết định tối nay sẽ đón Bình về sớm, sẽ cùng anh ăn một bữa cơm thật ngon, sẽ nói với anh rằng mình yêu anh, sẽ dành cho anh một ngày thật trọn vẹn.
4 giờ 30 Bình tan học, tôi vốn định đi đón con nhưng Thịnh nhắn anh về sớm nên tiện đường đón luôn. Vì anh có xe, tôi chỉ đi xe bus nên cuối cùng để anh đi đón Bình còn mình ở nhà chuẩn bị nấu ăn.
Năm giờ Bình và Thịnh vẫn chưa về, từ trường học của con về nhà đi ô tô chỉ độ năm mười phút. Từ lúc bốn rưỡi Thịnh nói đã đến trường, mà ba mươi phút sau vẫn chưa về. Bỗng dưng tôi hơi lo lo lấy máy gọi cho Thịnh nhưng anh không bắt máy, gọi cho cái Hiền với cả cô giáo Trang cũng đều không ai bắt máy. Tôi ở nhà, trong lòng cảm thấy nóng như lửa đốt, nghĩ ngợi thế nào liền gọi taxi đến trường học của con.
Khi vừa đến đoạn đường gần trường tôi bỗng thấy có xe cảnh sát, còn có cả xe cứu thương, rất đông người tập trung ở đấy.
Tôi bước xuống xe, không hiểu sao chân cũng như mềm nhũn ra, liền lao thẳng đến, tiếng đám đông bàn tán xôn xao. Tôi không thể nghĩ nổi được gì, lách qua đám đông lao vào.
Khi vào được bên trong tôi chợt thấy một người cảnh sát đang bế Bình. Cả người con rất nhiều máu, tôi bỗng hoảng loạn lao về phía con. Bình thấy tôi cũng khóc toáng lên, người cảnh sát thấy vậy liền đưa Bình cho tôi rồi nói:
– Chị là phụ huynh của bé sao?
Tôi sợ hãi tột cùng, ôm lấy con, không đáp nổi chỉ gật đầu đưa tay chạm lên người con. Áo của Bình rất nhiều máu, thế nhưng kiểm tra tôi lại không biết máu ở đâu. Người cảnh sát nói:
– Em bé không sao, bác sĩ đã kiểm tra rồi, chỉ bị xây xát chút thôi.
Tôi nghe đến đây, bất chợt cảm thấy đầu óc mình như tê dại nhìn con rồi hỏi:
– Bình, bố đâu?
Hỏi đến đây thằng bé bất chợt oà khóc. Tôi nhìn xung quanh không hề thấy Thịnh, nhưng lại thấy xe của anh đỗ ngay ở cổng trường. Một luồng sét rất mạnh xoẹt qua người tôi. Tôi đưa tay túm lấy tay người cảnh sát, còn chưa kịp hỏi đã thấy mấy người y tá từ trong khiêng cáng chạy ra. Bình vừa khóc vừa nói:
– Bố… bố…
Tôi nhìn lên cáng, đôi chân bỗng khuỵ xuống, chiếc cáng là một màu đỏ tươi, người nằm trên cáng là Thịnh, đôi mắt anh nhắm nghiền cả người anh đẫm máu, máu chảy xuống, từng giọt, từng giọt!
***
Lời tác giả: hôm nay là thứ sáu nhưng lại sắp hết truyện rồi, thế nên mọi người tương tác chương này trên 6 ng àn like đi để tớ đăng nốt truyện trong tuần này đến kết không nghỉ cuối tuần nữa
À trong nhóm đã full ba ngoại truyện ph í vào nhóm 50 ng àn ai muốn vào inbox tớ ạ